rong truyền thuyết cùng với “Giao Nhân Lệ”, “Dạ Quang Châu” được gọi là Nam Hải tam đại kỳ trân.
Mười năm mọc một lá, trăm năm mới nở hoa. Vẻ diễm lệ lúc nở đủ để khiến cho đám thương nhân đã từng thấy đủ mọi thứ kỳ trân dị bảo cũng phải nín hơi. Đặc biệt kỳ dị là, nó là một đóa hoa có sức sống khiếp người, tuy vừa rời khỏi nước biển là biến thành vật như tơ tằm khô héo đen thui, nhưng vô luận là cách sau bao nhiêu năm tháng, một khi thả nó vào trong biển, nó liền lập tức nở nét đẹp kinh hồn của nó trở lại.
Cho dù là chính mình, tung hoành Nam Hải gần mười năm, cũng không gặp được một vật kỳ dị như vậy nữa! Tuy trong thương khố kim ngân bảo thạch cướp về đã chất gần ngập tới đỉnh, nhưng thuyền đội của chính mình lại chưa từng đem Hải Thượng Hoa về cho hắn.
Nói cho cùng, lần cuối cùng hắn nhìn thấy Hải Thượng Hoa cũng đã là mười hai năm về trước rồi.
Đó là lễ vật phụ thân hắn đem tặng mẫu thân đến từ Ba Tư --- Lúc đó phụ thân còn là một thương nhân sông biển giàu có.
Đóa hoa héo khô như dải tơ đen, đan chăm chút thành một cái đai cột tóc, quấn quanh mái tóc vàng của mẫu thân.
Lễ vật trân quý như vậy, thêm vào sự thần bí và ôn nhu của phụ thân người Đông phương, cuối cùng đã thuyết phục được mẫu thân có đôi mắt xanh mỹ lệ, từ cố quốc xa xăm theo phụ thân đến Trung thổ, sau đó, có gia đình, có hắn.
Nhưng, lúc bà mụ ẳm hắn mới vừa chào đời cho mẫu thân nhìn, mẫu thân chỉ vừa liếc thấy là rú lên rồi ngất xỉu --- “Đây không phải là con ta! Quỷ! Đây là quỷ!”.
Sau này hắn mới biết, căn nguyên của tất cả những bất hạnh đều là do đôi mắt của hắn: con mắt bên trái đen tuyền như đêm tối, còn con bên phải lại lam thẳm như nước biển.
Người có đôi tròng mắt tà dị như vậy, ở đất nước của mẫu thân, bị gọi là “quỷ” ---vừa sinh ra là bị dìm chết hoặc móc một con mắt.
“Lộ Y Sa, nàng muốn làm gì vậy!”.
Ngày đó, phụ thân vừa về đến nhà liền bàng hoàng, bất chấp tất cả phóng tới đoạt lấy đứa bé, mẫu thân đang giơ con dao nhỏ bên cạnh nôi.
“Muốn móc mắt!... Thần nói, cần phải móc con mắt tà ác!”. Mẫu thân như cuồng dại thì thào, trong đôi mắt màu lam thẳm lấp loáng những tia sáng kịch liệt: “Nó không phải là con tôi! Nó là quỷ!”
“Nói gì vậy chứ... Đôi mắt đẹp quá mà --- là màu sắc lúc bóng tối và bình minh giao biên”. Phụ thân ôn hòa, nhưng không do dự gì hồi đáp, ẳm nó từ trên giường, vỗ về con trai đang sợ hãi khóc òa lên.
Nhưng lúc hắn lên mười, phụ thân vượt biển trên đường đi xứ Giao Chỉ buôn tơ lụa, cả người lẫn thuyền bị bão tố nuốt chửng.
“Quỷ! Đứa bé bất tường ngươi! --- Là ngươi, là ngươi đã hại chết phụ thân ngươi!”.
Lúc tin dữ đưa đến, mẫu thân đầu bù tóc rối khốc rống, chỉ hắn chửi rủa.
Hải Thượng Hoa khô héo mỹ lệ kia, thấp thoáng trong mái tóc bà.
Hắn lại chỉ ngây ngô nhìn mẫu thân mình, chợt có cảm giác người mẹ tính tình như quái vật kia thật làm ô nhục đóa hoa mỹ lệ đó. Hắn còn chọc mẫu thân của hắn giận thêm, càng nhục mạ trừng phạt hắn liên tiếp. Dù sao thì hắn cũng đã quen rồi.
Hắn mang mệnh vận bị nguyền rủa và oán giận triền miên đến thế gian này, không phải là một đứa bé mà bất cứ bà mẹ nào cũng trông mong sinh nở.
Bất quá, cơn phẫn nộ của mẫu thân cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì cả thuyền lẫn hàng hóa mang theo của phụ thân đã chìm dưới đáy biển, cho nên chủ hàng và chủ thuyền, còn có gia đình của những thủy thủ đã chết thay nhau gõ cửa muốn đòi nợ ---Dần dần, trong nhà cái gì cũng bán hết, nhưng, vẫn chưa trả hết nợ.
Bị kiện đến quan phủ, tri phủ đại nhân hạ lệnh: người trong nhà toàn bộ đem bán, trả nợ.
Hắn lúc đó mười hai tuổi, giá năm chục lượng bạc nén.
Còn mẫu thân của hắn lại chỉ đáng ba chục lượng.
“Ái dà, người đàn bà này tuy là một mỹ nữ người Hồ, nhưng đã ba mươi mấy rồi, cũng hơi quá già đó! Ba chục lượng? Cho ta cũng không lấy!”.
Có chủ mua đến từ lầu xanh, không chút khách khí nhìn xoi mói mẫu thân, vừa trả giá lên xuống với lái, vừa nâng cằm mẫu thân giám định nhan sắc, cuối cùng, đồng ý hai chục lượng, liền lôi mẫu thân đi.
Mẫu thân sắc mặt tái nhợt, đột nhiên liếc hắn một cái cực kỳ tàn độc, thấp giọng:
“Đứa bé bất tường ngươi!...”. Sau đó, đập đầu lên sư tử đá trước nha môn, máu lần theo mái tóc vàng chảy ra, nhuộm đỏ cả Hải Thượng Hoa.
Hắn không lên tiếng, đờ người nhìn.
Chủ mua có hơi mất hứng, chợt nhìn thấy hắn như gỗ đá một bên, mắt sáng lên ---
“Hài tử đẹp mã đó!”.
“Chắc chắn rồi, mới mười hai tuổi đã đẹp trai quá cỡ, chỗ các ngươi đám tướng công khoái đàn ông làm sao mà không thích được chứ?”. Bà lái liếc nhìn, liền thuận miệng nói tiếp, vén tóc trước trán hắn: “Xem đôi mắt này nè! Trên thế gian này tìm đâu ra chứ? Năm chục lượng không mắc đâu!”.
Hắn sực hiểu mệnh vận của mình, đột nhiên ngước đầu, chằm chằm nhìn đám người trước mắt, ánh sáng độc ác trong đôi mắt một xanh một đen làm cho chủ mua không khỏi mất tự chủ thoái lùi một bước, khiếp vía: “Hài tử này... tà quái quá... ta không muốn”.
“Ái dà! Đừng đi, bốn chục lượng thì sao?”. Một người đã chết, bà lái có hơi khẩn trương, liền cố sức xoay mặt hắn ngửa lên trời rao bán: “Các người xem, hài tử tuấn tú như vầy! Bốn chục lượng thôi!”.
“Các ngươi không được phép lấn áp đứa bé mất mẹ!”. Đột nhiên, trong đám người vây quanh vang lên một thanh âm thơ dại.
Tất cả mọi người đều giật mình quay đầu, sau đó, nhìn thấy một cô bé sang trọng có gia đinh bộc phó xúm theo hộ vệ.
Đứa bé đó còn nhỏ hơn hắn nữa, nhưng hiển nhiên rất thẹn thùng, nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, lập tức trốn sau lưng vú nuôi, nhưng vẫn vừa kéo chéo áo của vú nuôi vừa run run thốt: “Dư má má... bọn ta mua vị ca ca đó có được không?”.
“Tiểu thư à, chuyện này phải hỏi lão gia đã! Bọn ta không thể làm chủ được, cũng không có nhiều tiền vậy mà”. Má má khuyên ngăn.
“Cha thương nhất là Tuyết nhi, ông ta nhất định cho phép! Hiện tại nếu không mua, vị đại thúc ác độc kia sẽ mang ca ca đi!”. Tiểu nữ lo lắng, cố sức kéo y phục của má má, cơ hồ muốn bung đứt: “Tuyết nhi có tiền! Nè...”.
Nó giơ chân, tháo cái vòng hộ mạng bằng vàng trên cổ chân xuống, đặt vào tay má má.
“Tiểu thư, ngươi xem, bây giờ làm sao lo cho hắn?”.
Gông trên cổ cuối cùng đã tháo ra, cùm trên chân cũng đã mở, hắn vừa được tự do lại nghe bà vú nuôi trong đám bộc phó dùng giọng điệu hờn trách nói với đứa bé gái kia, đồng thời đưa cặp mắt căm ghét nhìn hắn, phảng phất đang nhìn một con chó xà mâu.
Hắn lập tức tỏ thái độ đề kháng, một cách thù địch nhìn vị tiểu thư mặc áo vàng thêu hoa đang đi về phía mình.
“Anh, anh chịu theo tôi về nhà không?”. Vượt ngoài ý liệu, đứa bé mua hắn lại dùng biểu tình sợ sệt hỏi dò, không nhịn được nhìn hắn, nhưng nhãn thần lại rụt rụt rè rè
--- một a đầu nhút nhát mắc cỡ.
Hắn nghĩ ngợi, sau đó hồi đáp không khách khí: “Không chịu”.
“Vậy, vậy...”. Cô bé bối rối bắt đầu cắn đầu ngón tay, ngẫm nghĩ một cách cùng quẫn, cuối cùng bịn rịn nói: “Nếu ca ca không thích nói chuyện với Tuyết nhi, vậy, anh đi một mình sao? Anh có chỗ ở không?”.
Hắn hơi kinh ngạc ngước đầu, nhìn đứa bé mới tám chín tuổi --- Ánh mắt nó nhìn mình vừa yêu mến vừa quý trọng --- cứ như nhìn một con búp bê mình thích nhất, không nỡ buông bỏ.
Từ nhỏ hắn đã quen thần sắc căm ghét của mẫu thân, tâm can lại đã lần đầu tiên chấn động kịch liệt.
“Ngươi không sợ?”. Cố ý dùng đôi mắt dị sắc trừng trừng nhìn nó, hắn hỏi.
“Đôi mắt đẹp lắm a!”. Nó phảng phất lần đầu chú ý đến, cao hứng kêu lên, sau đó chăm chăm nhìn hắn, cuối cùng không nhịn được sợ sệt hỏi: “Tôi, tôi có thể rờ một cái không?”.
Được cho phép, đứa bé gái thận trọng giơ ngón tay trắng muốt sờ nhẹ trên mi mắt hắn.
Hắn nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm trên ngón tay.
“Tiểu thư, đừng đụng nó! Dơ! --- Về tới lão gia sẽ la đó!”. Bất chợt, tay rụt lại, giọng nói của vú nuôi truyền tới: “Ôi, phải chi phu nhân còn sống để lo cho ngươi! Ở
chung với đám ăn mày, sẽ bị người ta nói không có gia giáo đó!”.
Hắn rùng mình, vụt mở bừng mắt, nhìn má má một cái --- dùng ánh mắt hung hãn tàn độc.
Đối phương không khỏi mất tự chủ im bặt, hắn lại đứng dậy, đi đến bên thi thể
của mẫu thân, tháo Hải Thượng Hoa lấm máu trên đầu bà, không nói gì đặt lên tay cô bé.
Sau đó, tập tễnh đi về phía con đường cái đằng xa.
“Ca ca... anh còn trở về chứ?”. Sau lưng, chợt truyền đến lời cô bé thu hết dũng khí hỏi, hắn chung quy quay đầu lại, đứng thẳng, lộ nụ cười mỉm đầu tiên suốt mười mấy năm ròng: “Để xem đóa hoa khô đó, lúc nào hoa nở, ta sẽ quay về!”.
“Ai da! Nếu có thể tái kiến được ca ca, thì thật như nằm mộng vậy...”. Mặt nó ửng đỏ, rụt rè cười vẫy tay.
Đó là lần cuối hắn nhìn thấy Hải Thượng Hoa --- Từ đó trở đi, sinh nhai trên đường biển, lại cũng chưa từng thấy được nó.
Hắn trở thành Hải Vương tung hoành Nam Hải, khiến tất cả các thuyền đội và lữ khách nghe tiếng là teo gan, chiếm lấy một vùng biển không biên giới, nhưng hắn lại vẫn chưa từng thấy lại Hải Thượng Hoa... Hắn từng bước lên lục địa, tìm kiếm cô bé mang Hải Thượng Hoa kia.
Nhưng thời gian thấm thoát, mọi chuyện xưa đã dần dần bị cát bụi chôn chìm, không còn tung tích để truy tìm.
Tin tức có thể nghe ngóng được chỉ là: nàng là con gái của Ôn viên ngoại ở Đại Danh phủ, tên là Ôn Ngâm Tuyết, từ nhỏ đã mất mẹ --- Ôn gia đã dời nhà về quê hương xưa, đã bặt tin mười năm rồi.
Nàng nếu còn sống, cũng đã hơn mười tám rồi phải không? Chắc đã có nơi gả mình --- Hiện tại, nói không chừng đã là mẹ của mấy đứa bé rồi... Hắn nghĩ ngợi, cười khổ, nhìn chén rượu bồ đào Ba Tư trong tay đến xuất thần.
Bên trong chén ánh lên đôi mắt một đen một lam đó.
Con mắt màu lam chỉ có thể nhìn thấy quá khứ, còn con màu đen chỉ có thể nhìn thấy tương lai.
Đôi mắt bất tường... Khà, nói xàm --- Mẫu thân nếu còn sống, nhìn thấy thế lực địa vị của hắn ngày nay, sẽ biện giải ra sao?
Nghĩ tới mẫu thân, đầu của hắn bỗng phừng phừng lửa giận. Xú bà nương ơi! Nếu hiện tại bà ta còn sống, mình tuyệt đối không buông tha bà ta --- Cho dù là mẫu thân của mình, chỉ cần đắc tội với hắn, cũng quyết không dung tha.
Mười mấy năm nay, hắn cũng cảm thấy mình là một người càng lúc càng hư hỏng
--- quản thúc đám cướp biển hung ác tụ tập từ khắp ngũ hồ tứ hải, hắn đã biến thành tàn nhẫn vô tình như dã thú.
“Đại vương, Xích Phát gã một mực xin tôi, muốn xin đứa con gái hôm qua bắt về...”.
Bất chợt, bên cạnh có người không thức thời cắt ngang dòng tưởng của hắn, là Cụ Phong1, phó thủ của thuyền đội.
Hắn luôn luôn không thích con người này, có lẽ là vì cái tên của y --- luôn khiến cho hắn nhớ tới phụ thân đã chết. Nhưng ảnh hưởng của Cụ Phong trong tổ chức cướp biển, hắn thấu hiểu trong lòng.
Hắn không hồi đáp, chỉ hừ một tiếng: “Xích Phát tên tiểu tử hiếu sắc đó...”.
“Đứa con gái đó đại vương cũng đã dùng qua rồi, để cho huynh đệ khác cũng đâu có sao?”. Cụ Phong không sợ lão đại như mấy huynh đệ khác, chỉ nói thẳng: “Huống hồ, đại vương bên mình đâu có thiếu đàn bà?”.
Đề khởi đến nữ tử mới bắt về, hắn cảm thấy có một ngọn lửa từ trong người bùng lên --- Án theo lệ thường, mỗi lần xong một chuyến làm ăn, nữ tử đẹp nhất và tài vật trân quý nhất đều để cho hắn hưởng dụng trước. Hôm qua sau một chuyến, trở về ăn mừng với đám huynh đệ xong, hắn túy lúy đi đến gian phòng giam nữ tử kia.
Nàng khóc thút thít trong bóng tối, thân thể run rẩy ấm áp, phảng phất như một đóa hoa nở trong đêm đen... Hắn lấy nữ tử đó mà tưởng tượng thành cô bé xa vời, trong bóng đêm không nhìn thấy cả ngón tay mà chế ngự sự phản kháng của nàng, chiếm hữu lấy nàng, cảm thấy nữ tử đó như một đóa hoa đang nở dưới thân hắn.
Trời sáng, lúc hắn ngồi dậy, nhìn thấy nàng đang co rục người ở một góc, bộ dạng khiếp sợ.
Đã rất nhiều lần hắn đều nhìn thấy những nữ tử có biểu tình giống như vậy, nhưng không biết tại sao lần này bộ dạng của nàng ta lại dẫn dụ niềm thương tiếc hiếm thấy của hắn. Hắn đi qua, có hơi thô lỗ nắm lấy tóc nàng, hôn nàng.
Nhưng, mắt thấy hắn đi kề sát, nàng phát ra một tiếng rú kinh hoàng --- Tất cả mọi người nhìn thấy đôi quái nhãn đó đều thất kinh, xem ra nữ tử này cũng không ngoại lệ... Hắn lập tức mất đi quá nửa phần hứng thú.
“... Về nói với Xích Phát, nữ nhân đó ta không cho”. Một hồi lâu, hắn mới hắng giọng hồi đáp lời nói của Cụ Phong: “Nếu thật đang thiếu đàn bà, kêu gã vào trong trướng của ta chọn một trong tám nữ nhân kia”.
Cụ Phong có vẻ kinh ngạc nhìn lão đại, đang định nói gì, chợt nghe bên ngoài xôn xao náo động, một thủ hạ chạy vào.
“Gì đó?”. Hắn nhíu mày hỏi.
“Đại vương... đại vương! Ả kia, ả kia... ả nhảy xuống biển tự sát rồi!”. Tên thủ hạ lắp bắp hồi đáp.
“Cái gì!”. Hắn giận dữ đứng giậy, xáng một bạt tay: “Đồ khốn! Sao không canh chừng kỹ một chút!”.
“Con nhỏ đó, nó... nó khóc hoài... Ai biết được lại có can đảm tự sát!”. Tên thủ hạ có vẻ oan ức.
Hắn liền rảo bước ra, xa xa, nhìn thấy trên mặt biển trôi nổi một thân người.
Nhìn thì thấy nàng luôn luôn có vẻ khiếp sợ nhu nhược, lúc bị bắt và bị chà đạp cũng chỉ biết khóc lóc không ngừng, không chút năng lực phản kháng --- Không tưởng được con người sợ sệt mảnh khảnh đó lại thật sự có dũng khí tự sát. Xem ra, đối với đám con gái nhà lành mà nói, thất thân vĩnh viễn là chuyện xót xa không còn muốn sống nữa!
Hắn cảm thán, đi đến đầu thuyền, dựa vào lan can nhìn kỹ.
“Ai da! Nhìn trên đầu nữ nhân đó kìa! Cái gì vậy? Cái gì vậy?”.
Có người bỗng chỉ xuống biển kêu la ầm ĩ --- Hắn nghe tiếng nhìn qua, toàn thân bỗng chấn động.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nghe thấy một tiếng rống tê khản mơ hồ không giống tiếng người --- Sau đó, trước mặt tất cả thủ hạ, con người được tôn xưng là Hải Vươn không ngờ giơ tay ôm mặt, loạng choạng gục xuống trên đầu thuyền!
Một nữ tử mỹ lệ.
Nước biển màu lam thẳm nâng đồng thể và gương mặt tái nhợt của nàng, mái tóc dài đen nhánh quẩn quyện quanh nàng như rong biển, lúc nổi lúc chìm trong nước, như một Thủy Tiên Tử đang ngủ say chưa tỉnh giấc.
Trong nước biển màu lam thẳm, giữa tơ tóc như rong biển, không ngờ đã nở ra một đóa hoa đẹp đến mức khiến cho người ta nín thở.
Phảng phất như một giấc mộng ai oán diễm lệ, giữa suối tóc của người đã chết u sầu buông nở.
“Ca ca... anh khi nào sẽ quay về?”.
“Đợi đi --- Đợi khi nào đóa hoa đó nở ra, ta sẽ quay về”.
“Ai da! Nếu có thể tái kiến được ca ca, thì thật như nằm mộng vậy...”.
...
Ảo mộng thành thật, nháy mắt cơn sóng đã hung dũng nhận chìm hồng trần.
Đóa hoa bồng bềnh trên mặt biển, như cuộc đời của ta.
1. Cụ phong: dông bão.