Thính Tuyết Lâu Hệ liệt

Thần Binh Các 3

Docsach24.com

ột Bích Ngọc Trâm danh quý phi thường, chất ngọc nhuần nhã thuần khiết, mài giũa trong suốt long lanh.

Đó là quà tặng của Lạc Dương danh sĩ Tạ Lê Châu cho con gái của ông làm lễ cài trâm (1).

Tạ gia mấy đời đều là danh thần liệt sĩ, đến đời Tạ Lê Châu không ngờ đã làm đến Lễ Bộ Thị Lang trong triều. Sau khi từ chức về quê, về đến Lạc Dương, liền trở thành nhân vật đầu não ở địa phương, được tôn xưng là “Tạ Các Lão” --- chỉ giao du với đám nho sĩ giàu có, không qua lại với dân làm lụng nghèo hèn.

Tạ gia là gia đình thư hương lễ nghĩa truyền đời đời, cha hiền con hiếu, tôn kính gia phong, cả thành không có ai không ca tụng.

Trên Bích Ngọc Trâm tặng đứa con gái duy nhất cài tóc, cũng dùng tơ vàng tinh tế dát lên mấy chữ: “Liệt liệt chân tính, mạch mạch nhu tình. Bất ti bất kháng, ngọc cốt băng tâm (2)”.

Cả trên đồ trang sức của con gái bé nhỏ cũng khổ tâm khó nhọc như vậy, có thể

thấy gia đình nghiêm khắc ngay thẳng đến mức nào --- Gia đình như vậy, tự nhiên là đề cao trung hiếu tiết liệt, đời đời noi theo phương châm chí hướng đó.

--- Chuyện truyền tụng đầu đường cuối hẻm ở Lạc Dương gần đây nhất, là cố sự tiết liệt của con gái út nhà Tạ gia.

Con gái út nhà Tạ gia khuê danh Băng Ngọc, tuổi tròn mười lăm, đã hứa gả cho một thế gia công tử đất Kim Lăng.

Tháng hai phương nam rước dâu, đi ngang qua Lao Sơn, bất hạnh đụng phải đám sơn phỉ “Cửu Thất Lang” hoành hành bạo ngược đã lâu ở khu đó. Vị hôn phu bị giết, gia đinh kẻ chết người bị thương, tướng cướp Thương Lang thấy nàng đẹp, bắt về sơn trại, ép làm áp trại phu nhân.

Tạ tiểu thư thong dong đối đáp: “Để chôn cất trượng phu trước, xin cho thiếp đi tế rượu, rồi vâng theo tân nhân cũng không muộn”.

Tướng cướp vui mừng ưng chịu, lập tức chuẩn bị tế phẩm trà rượu, đưa đến ngoài trướng.

Tiểu thư toàn thân y phục trắng, son phấn lau sạch, thoa vòng cất hết, duy chỉ giữ Bích Ngọc Trâm cài tóc. Dung quang tuyệt mỹ, khí chất cao hoa, dáng vóc bồi hồi, làm rung động xung quanh, khiến cho người ta không dám sinh lòng bức bách. Tướng cướp Thương Lang ngất ngây người ngọc, nói với tả hữu: “Đã từng nghe tiểu thư nhà giàu khác với đám bà nương bình thường, hôm nay mới tận mắt chứng kiến”.

Tạ tiểu thư khóc thương trước mộ phần, nghe nói như vậy, chợt mỉm cười đáp:

“Tiết tháo như băng tuyết, xin người biết cho...”.

Thoái lùi, rút Bích Ngọc Trâm, hết sức đâm vào yết hầu, máu phún trào, tắt thở.

Bọn phỉ hoảng kinh chạy tới, thấy trong tay áo có một tấm lụa mỏng, bên trên viết vài hàng huyết thư: “Trữ khả chi đầu bão hương tử, hà tằng xuy lạc bắc phong trung (3)”.

Thấy rõ lúc bị bắt, đã quyết chết rồi. Thương Lang thương tiếc vô cùng, thêm vào tức tối, giết hết những người bắt được, quật mồ chồng nàng, phanh thây cho hả giận.

Giữ di thể của Tạ Băng Ngọc, bắt Tạ gia đem mười vạn lượng vàng chuộc.

Tin tức truyền ra, làm chấn động Lạc Dương.

Trong đám sĩ tử, ai mà không khen tụng họ Tạ phụ thân dạy con cái quá đạo đức, gia đình thanh cao? Những bô lão đức cao trọng vọng tụ họp, dâng tấu chương lên Lễ bộ trong triều đình, miêu tả sự trinh liệt của con gái họ Tạ. Triều đình hạ chỉ, lệnh cho địa phương xây bia lập phường, khen tặng cha hiền dạy con ngoan, lại dùng trở lại, phong làm Lễ Bộ Thượng Thư.

Mấy ngày sau, sau khi giao vàng chuộc, quan tài về đến Lạc Dương.

Ngày quan tài đến, toàn thành ra đường nghênh đón, còn có đàn bà con nít cúng nhang đèn hoa quả dọc đường, dâng hiến cho liệt nữ.

Tạ Các Lão không sợ ô uế, mở nắp quan tài ôm tử thi mà khóc, còn nói: “Có con gái như vầy, lão phu còn hận gì nữa!”.

Bá tánh xung quanh thay nhau thở than, lại không để ý đến sắc mặt của lão chớp mắt đó có biến, sau đó gạt lệ, đóng nắp quan tài, thần sắc phức tạp vội vàng thôi thúc bộc phó: “Mau đem linh cữu của tiểu thư về phủ, chuẩn bị ngày mai hạ táng!”.

Mới đình quan có một ngày, Tạ gia đã quyết định hạ táng, ít ít nhiều nhiều cũng khiến cho người ta ngạc nhiên --- Nói theo lý, được chuyện quang tông diệu tổ như vậy, đáng lẽ phải đình lại mấy ngày, để cho người ta đến thăm viếng.

Ngày an táng đã đến. Đại táng, tưng bừng vô cùng, nhất thời tụ tập cả biển người núi người trong Lạc Dương thành.

“Là tiểu thư của Tạ gia đã chết?...”. Trên lầu Chu Tước bên đường lớn, một vị bạch y công tử nhìn đội ngũ tống táng bên dưới, lẩm bẩm: “Cửu Thất Lang ở Lao Sơn cũng thật khiến người ta gai mắt --- Hôm này phải tảo trừ một phen...”.

“Vị tiểu thư đó, ta cũng có chút ấn tượng... rất không giống với đám khuê tú bình thường”. Nữ tử áo lụa đào bên cạnh hồi đáp.

“Ngươi xem kìa...”. Thân người nữ tử áo lụa đào giật nảy, đẩy nhẹ gã: “Nhìn dưới đáy quan tài kìa!”.

Bạch y công tử nhìn theo ngón tay nàng chỉ, nhìn đáy quan tài làm bằng gỗ Nam Mộc thượng hạng giữa đội ngũ tống táng, sắc mặt bất chợt cũng có biến!

Máu! Có máu tươi từ trong kẽ hở của quan tài chảy ra!

Hai người đồng thời từ trên lầu cao nhảy xuống, rơi vào giữa đội nghi thức giữa tiếng la hoảng của mọi người quanh quan tài, đẩy dạt chúng nhân, đến trước quan tài.

Nữ tử áo lụa đào thò tay chấm một giọt máu rỉ ra, đưa lên mũi ngửi, gật đầu nói với bạch y nam tử: “Không sai, quả nhiên là máu tươi!”.

“Bên trong có động tĩnh”. Tiêu Ức Tình cúi người nghe ngóng, cũng nói: “Hình như tim còn đập”.

“Các người làm gì vậy... Người đâu, mau...”. Tạ Các Lão không biết vì sao kinh hoàng hoảng vía giục ngựa chạy tới, quát dữ, lại vừa nhìn thấy diện mạo của người đến là mềm dịu ngay: “Tiêu, Tiêu công tử...?”.

Mọi người trong Lạc Dương thành nhìn thấy người trẻ tuổi bệnh hoạn đó không tránh khỏi kính sợ ba phần, cả Các Lão đại danh đỉnh đỉnh cũng không ngoại lệ.

“Khai quan!”. Nữ tử áo lụa đào giọng nói không chút do dự không có ý bàn thảo ra lệnh: “Con gái của ông còn sống! Mau khai quan!”.

Chúng nhân xôn xao, người hiếu kỳ chen lấn tới làm cho lòng đường không còn chỗ thông --- “Tĩnh cô nương nói gì... Băng Ngọc nó đã chết mấy ngày rồi, đâu cần nói đùa vậy chứ”. Tạ Các Lão miễn cưỡng cười cười, giơ tay áo lau mồ hôi toát đầy trán không ngừng: “Lão phu hôm qua còn khai quan xem thi thể của tiểu nữ, không sai mà, nó... nó đã xả thân giữ trinh liệt...”. Nói tới đó, giọng nói cũng trở nên thổn thức.

“Vậy sao?... Thì ra là ông cố ý!”. A Tĩnh lạnh lùng nhìn ông ta, đại nho danh sĩ một phương, khoé miệng chợt hé nụ cười lãnh khốc: “Ông có ý muốn chôn sống con gái sao?!”.

Nàng đột nhiên huy kiếm xoay tay cạy lật, nắp quan tài bay tuột ra!

“Ối! Quỷ!”.

Nắp quan tài vừa mới mở ra, liền thấy một đôi tay yếu ớt thò lên, ngón tay lộ ra bên thành quan tài --- Có thể thấy lúc nắp quan tài chưa được cạy lên, bàn tay mềm mỏng yếu nhược đó đã từng nỗ lực đẩy mở nắp quan tài.

“Cương thi... cương thi!”. Tạ Lê Châu sắc mặt tái nhợt, là người đầu tiên run rẩy la lên. Liền sau đó bá tánh trên đường nhốn nháo kêu la, bỏ chạy tứ tán. Tạ Các Lão không nhìn con gái, cũng rụt lùi bỏ chạy --- “Đứng lại cho ta!”. A Tĩnh hét lớn ngăn chặn, chúng nhân hoảng kinh, không khỏi dừng bước. Nữ tử áo lụa đào cúi người xuống, ẳm người trong quan tài lên.

“Á á!”. Chúng nhân lại thất kinh, thấy Tạ tiểu thư sắc mặt trắng nhợt, cổ họng cắp một mũi Bích Ngọc Trâm, nhưng mắt lại mở tròn, chăm chăm nhìn phụ thân bên kia, khoé mắt có dòng lệ chầm chậm lăn dài.

“Ngọc nhi...”. Tạ Các Lão ngây người nhìn con gái sống lại, một hồi lâu nói không nên lời.

Tạ Băng Ngọc môi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, giơ bàn tay yếu đuối cầm cây trâm trên yết hầu, trong cổ họng chỉ có tiếng khục khặc yếu ớt. Xung quanh vết thương ngọc trâm có máu tươi từ chỗ vẩy máu đông đặc nứt nẻ rỉ ra, chạy xuống đáy quan tài.

... Tạ tiểu thư còn sống.

Khuê phòng còn đây, bộc phó vẫn đó, nhưng nhãn quang của mọi người nhìn nàng đều không còn giống như trước nữa --- Mình nếu chết có phải tốt hơn không.

Nàng phảng phất từ trong mục quang như đang than thở của người xung quanh đã nhìn thấy nỗi tiếc nuối tận đáy lòng bọn họ.

Phụ thân cũng không đến gặp nàng nữa, nhưng nàng có thể nghĩ đến lời nói trong lòng phụ thân --- Mình chết một cách đơn giản có phải tốt hơn nhiều không... Đó mới không uổng công dạy dỗ mình mười lăm năm nay --- Tại sao mình lại sống? Nếu mình còn sống, gương sáng liệt nữ sẽ u tối đi không ít, gây không ít rắc rối cho sự nghiệp quan chức của cha mình.

Tuy lúc ôm xác khóc rống, tình cờ phát hiện mình còn chút hơi thở, nhưng cha mình vẫn quyết định thành toàn tam trinh cửu liệt cho mình --- Trượng phu của mình đã chết, một quả phụ trẻ đẹp như mình, sống trên thế gian này còn có ý nghĩa gì nữa?

Khơi khơi Thư Tĩnh Dung kỳ dị kia lại lắm chuyện... Ôi, nếu mình chết thật thì hay hơn nhiều...

“Lúc đó con rõ ràng là đã dùng hết sức tự đâm chết mình!”. Nàng muốn giải thích, nhưng không thể nói ra.

Bích Ngọc Trâm đã rút ra, trên cổ họng băng bó vải lụa mỏng mấy lớp, thầy thuốc nói: có thể cả đời này không nói ra tiếng được. Nàng đã thành một cô gái câm, hơn nữa còn là một quả phụ đã từng bị cường đạo bắt giữ.

Tại sao nàng đem thân trong trắng trở về, nhưng mọi người đều mong nàng chết!

Không lẽ mình còn sống thật là một lầm lỗi sao?

Trong khuê phòng tăm tối, nàng gượng người ngồi trước gương đồng, lược bạc chảy nhẹ mái tóc dài đen nhánh, sau đó trang điểm tử tế --- Sau khi xong, bàn tay run rẩy cầm Bích Ngọc Trâm trên bàn trang điểm lên.

Đột nhiên, tay nàng bị người từ đằng sau bắt lấy, nàng giật mình quay đầu, nhìn thấy nữ tử áo lụa đào đã từng ẳm mình ra khỏi quan tài, mục quang băng lãnh tràn ngập than van nhìn nàng.

Nàng khóc không thành tiếng, trong yết hầu quấn chặt phát ra tiếng nấc nhè nhẹ.

A Tĩnh nhìn nàng một hồi, chợt xoay tay nắm lấy trâm, “phập”, dùng hết sức đâm vào vai phải của mình! --- Máu chảy ra, áo lụa đào nhuộm máu càng đỏ tươi --- Tạ Băng Ngọc ngẩn ngơ nhìn nàng.

A Tĩnh rút Bích Ngọc Trâm khỏi vai, máu liền phún lên mình Tạ Băng Ngọc đối diện, nàng tới giờ mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, bám lấy ống tay áo của nữ tử áo lụa đào, vội vàng muốn hỏi, lại chỉ phát ra thanh âm “ặc ặc” tê khản.

“Trước khi vết thương trên vai ta biến mất, xin ngươi gìn giữ nó”.

Cây trâm nhuộm đầy máu đặt vào lòng bàn tay nàng, bên trên còn lưu lại hơi ấm trong thân người đối phương.

Tạ Băng Ngọc ngước gương mặt tiều tụy, ánh mắt không hiểu nhìn nữ tử kỳ dị hoàn toàn khác biệt với mình, lại nghe A Tĩnh nói tiếp: “Nhưng, ta hy vọng ngươi có thể

dùng nó để bảo vệ chính mình, mà không cứ lần này tới lần nọ muốn làm hại bản thân...”.

“--- Ngươi không sai lỗi, mà là bệnh của thế gian này”.

Nữ tử áo lụa đào kiên định thong dong gằn từng tiếng nhắc lại với nàng: “Ngươi không lầm lỗi! Người lầm lỗi không phải là ngươi”.

Nắm tay áo A Tĩnh, Tạ Băng Ngọc lại khóc không thành tiếng, nhưng trong mắt nàng lại chớp lên ánh sáng dìu dịu.

Ba tháng sau, Thính Tuyết Lâu.

“Thật không tưởng được ngươi không ngờ cũng có thể làm việc thiện”. Trong mật thất, sau khi thương thảo xong chính sự, Tiêu Ức Tình thong thả khoác áo bào nhẹ nhìn nữ tử đối diện mỉm cười, lật lật cái đồng hồ thủy tinh trong tay, giọng nói không biết là nói thẳng hay đang chế giễu.

“Giống như ta cũng không liệu được ngươi có thể đồng ý để Tạ Băng Ngọc thật sự gia nhập Thính Tuyết Lâu như vậy”. A Tĩnh nhìn y, trong mắt cũng có thần sắc vược ngoài ý liệu không hiểu lắm: “Thu nạp một người đối với ngươi không có bất kỳ chỗ hữu dụng nào gia nhập vào Lâu, đó không giống tác phong thường ngày của ngươi”.

Ngón tay thon dài cầm lấy đồng hồ thủy tinh, Tiêu Ức Tình chỉ mỉm cười nhìn cát chảy li ti bên trong như là nước, không nói gì.

“Đối với một người không quen biết mà đi làm chuyện tử tế thiện lương như vậy, cũng không phải là tác phong thường ngày của Thư Tĩnh Dung ngươi”. Nhìn bộ dạng của đốiphương nhất thời bị hỏi bí, nụ cười mỉm cuối cùng không che giấu được hé nở trên gương mặt thường ngày lãnh đạm của Thính Tuyết Lâu chủ: “Ngươi đã có thể xuất thủ lôi kéo nàng ta, tại sao ta không thể thu giữ nàng ta được?”.

A Tĩnh ngây người, chợt cúi đầu, sờ Huyết Vi kiếm trong tay áo, trầm mặc không nói gì.

Qua một hồi rất lâu, nàng ngước đầu nói: “Ta biết... Băng Ngọc đối với ngươi mà nói tịnh không phải là một người vô dụng --- Nữ tử trung trinh tiết liệt như vậy, ít ra nàng ta cũng sẽ tuyệt đối trung thành với Thính Tuyết Lâu. Ngươi chắc đã tính toán tới điểm đó. Nếu không sao có thể để nàng ta tiến vào Lam Tuyết Các nơi cất giấu tư liệu tuyệt mật”.

“Ngươi...”. Thính Tuyết Lâu chủ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng yếu ớt ngã mình trên ghế dựa, cười khổ lắc đầu: “Ta thật không còn gì để nói... Cứ cho là vậy đi, ngươi thích nghĩ làm sao thì nghĩ!”.

Trong Lam Tuyết Các bên kia, đối diện với đống tư liệu văn thư chất như núi, nữ tử mới mười lăm tuổi vùi đầu sao chép sắp xếp, thỉnh thoảng giơ tay kéo kéo cái khăn choàng cổ, giữ kín vết thương đáng sợ kia.

Bích Ngọc Trâm cài trên búi tóc mây rung động, nhuần nhã thuần khiết.

Trên mặt vẫn còn mấy hàng chữ nhỏ dát bằng tơ vàng: “Liệt liệt chân tính, mạch mạch nhu tình. Bất ti bất kháng, ngọc cốt băng tâm”.

1. Lễ cài trâm (Kê lễ): con gái nhận lời gả chồng mới cài trâm (và đặt tên tự). Đến tuổi cập kê, tức đến tuổi cài trâm, nghĩa là đến tuổi lấy chồng.

2. Tính chân thật cứng cỏi, tình dịu dàng trìu mến. Không hèn hạ không kiêu ngạo, cốt ngọc lòng băng.

3. Hai câu trong bài thơ “Họa Cúc” của Trịnh Tư Tiếu. Tạm dịch: “Thà giữ chút hương thơm mà chết tại đầu cành, chứ không rụng theo gió Bắc”.

Trịnh Tư Tiếu là thi sĩ thời mạt Tống, kiên thủ khí tiết dân tộc, đem tính kiên trinh của hoa cúc để bày tỏ.

“Chi đầu bão hương tử”: hoa cúc khô tàn, vẫn lưu lại trên cành không rụng.

“Bắc phong”: chỉ lúc đó triều Nguyên quật khởi phương Bắc.