Thỉnh thoảng cách hai hoặc ba ngày, Laurent lại đến vào buổi tối. Hắn ở lại cửa tiệm, trò chuyện với bà Raquin trong nửa giờ. Rồi hắn lại đi mà không nhìn thẳng mặt Thérèse. Bà hàng xén già xem hắn như người đã cứu sống cô cháu gái, như một trái tim cao thượng đã làm hết sức mong trả lại đứa con trai cho bà. Bà đón tiếp hắn với một sự tử tế mủi lòng.
Một buổi tối thứ năm, Laurent ở đó khi ông già Michaud và Grivet bước vào. Đồng hồ điểm tám giờ. Lão viên chức và ông cựu uỷ viên cảnh sát người nào cũng cho rằng mình có thể trở lại những thói quen mà không tỏ ra là kẻ quấy rầy, và họ đến cùng một lúc, như bị đẩy tới bởi cùng một cái lò xo. Sau lưng họ, Olivier và Suzanne tiến vào.
Mọi người leo lên phòng ăn. Bà Raquin không có ý chờ đợi một ai, vội vã thắp ngọn đèn và chuẩn bị trà. Khi tất cả đã yên vị chung quanh bàn, mỗi người với tách trà trước mặt, khi hộp cờ domino đã được trút ra, bà mẹ khốn khổ đột nhiên quay trở lại quá khứ, nhìn những người khách của mình và bật lên nức nở. Có một chỗ trống ở đó, chỗ của con trai bà.
Sự tuyệt vọng đó làm lạnh giá và buồn phiền cả nhóm. Tất cả những khuôn mặt đó có một vẻ sảng khoái ích kỷ. Những con người này trong lòng họ không còn chút kỷ niệm sống động nào về Camille nữa, họ cảm thấy khó chịu.
- Nào, bà bạn thân mến – ông già Michaud kêu lên với vẻ hơi bực bội – Đừng nên tuyệt vọng như thế kia. Bà sẽ ngã bệnh mất.
- Chúng ta ai cũng phải chết cả - ông Grivet khẳng định.
- Những giọt nước mắt không trả lại đứa con cho bà đâu – Olivier nói với vẻ trịnh trọng.
- Tôi van bà, đừng làm khổ chúng tôi – Suzanne thì thào.
Và vì bà Raquin thổn thức nhiều hơn, không thể cầm được nước mắt.
- Nào, nào – Michaud tiếp tục – Hãy can đảm hơn một chút. Bà hiểu rõ là chúng tôi đến đây để bà khuây khoả. Thôi nhỉ! Ta đừng buồn nữa. Hãy cố quên...Chúng ta chơi mỗi bàn hai xu. Thế nào? Các vị bảo sao?
Bà hàng xén cầm nước mắt với một nỗ lực tột bậc. Có lẽ bà nhận thức được lòng ích kỷ sung sướng của đám khách khứa. Bà lau nước mắt trong khi vẫn còn xúc động. Những quân cờ domino rung rung trong đôi tay tội nghiệp của bà, và nước mắt còn đọng dưới mi ngăn bà nhìn rõ. Họ vào cuộc.
Laurent và Thérèse chứng kiến màn kịch ngắn này với một vẻ nghiêm trọng và vô cảm. Gã đàn ông khoái trá khi thấy những buổi tối thứ năm được phục hồi. Hắn đón chào nồng nhiệt trong khi hiểu rằng hắn cần những buổi tụ họp như thế này để đạt được mục đích của mình. Rồi không buồn tự hỏi tại sao, hắn cảm thấy mình thoải mái hơn khi ở giữa một vài người quen biết này, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt Thérèse.
Thiếu phụ mặc y phục màu đen, xanh xao và trầm lắng, dường như có một vẻ đẹp mà hắn chưa từng biết đến. Hắn sung sướng bắt gặp ánh mắt của nàng và thấy nó dừng lại nơi ánh mắt của hắn với một sự đăm đăm táo tợn. Thérèse mãi mãi thuộc về hắn, thể xác lẫn con tim.