Mười lăm tháng trôi qua. Những gay go của giờ phút đầu tiên phai nhạt dần, thêm vào đó mỗi ngqày lại mang đến một sự yên tĩnh, một sự suy sụp, cuộc sống trở lại nhịp điệu của nó với một sự ủê oải chán ngán, với sự đờ đẫn đơn điệu theo sau những cơn khủng hoảng lớn. Và trong những bước khởi đầu, Laurent và Thérèse buông trôi cho cuộc sống mới biến đổi họ. Đã xảy ra trong họ một tác động ngấm ngầm cần phải được phân tích với một sự tinh tế tận cùng, nếu người ta muốn đánh dấu mọi chặng đường của nó.
Laurent chẳng mấy chốc trở lại cửa tiệm vào mỗi buổi tối như trước đây. Nhưng hắn không dùng bữa ở đó nữa, không ở lì suốt tối ở đó nữa. Hắn đến vào lúc chín giờ rưỡi và ra đi sau khi cửa tiệm đóng cửa. Tưởng như hắn chu toàn một bổn phận là đến đó để phục vụ hai người đàn bà kia. nếu có ngày hắn xao lãng việc phục dịch, ngày hôm sau hắn tạ lỗi với sự hạ mình của một kẻ tôi tớ. Ngày thứ năm, hắn giúp bà Raquin thắp đèn, đón tiếp khách khứa niềm nở. Hắn có thái độ ân cần lặng lẽ làm vui lòng bà hàng xén già.
Thérèse bình thản nhìn hắn rối rít quanh nàng. Vẻ xanh xao trên gương mặt đã tan biến, nàng có vẻ khoẻ khoắn hơn, tươi cười hơn, dịu dàng hơn. Chỉ đôi lúc miệng nàng mím lại trong một cơn co giật thần kinh, hõm vào thành hai nếp sâu tạo cho gương mặt nàng một vẻ kỳ lạ của nỗi đau đớn và khiếp sợ.
Đôi tình nhân không tìm cách gặp nhau riêng nữa. Không bao giờ họ đề nghị với nhau một cuộc hẹn hò, không bao giờ trao cho nhau một nụ hôn vụng trộm. Tội ác trong lúc này chừng như làm nguội đi đôi môi khao khát của nhục thể. Khi giết Camille họ thoả mãn được những thèm muốn ham hố vô độ mà họ không thể thoả mãn khi còn đau xót trong tay nhau. Với họ tội ác có vẻ như một niềm vui nhức buốt khiến họ ghê tởm và chán ngấy những nụ hôn.
Tuy nhiên họ dễ dàng biết bao để sống một cuộc sống tự do yêu đương mà giấc mơ về nó đã thúc đẩy họ đến chỗ giết người. Bà Raquin bại liệt và ngây dại không phải là một trở ngại. Ngôi nhà thuộc về họ, họ có thể ra khỏi nhà, đi đến nơi nào họ thích. Nhưng tình yêu không cám dỗ họ nữa, những ham muốn đã bay biến, họ ở đó, chuyện trò bình thản, nhìn nhau không thẹn thùng cũng chẳng rung động, có vẻ như họ đã quên đi những cái ôm ghì cuồng nhiệt làm bầm giập thịt da và rã rời xương cốt. Họ thậm chí tránh gặp chỉ riêng hai người, trong sâu kín, họ không tìm được gì để nói với nhau, họ sợ cả hai đều tỏ ra quá lạnh nhạt. Khi nắm tay nhau, họ cảm thấy một nỗi khó chịu khi da thịt đụng chạm vào nhau.
Vả chăng họ nghĩ rằng mỗi người có thể giải thích điều gì đã giữ họ hờ hững và sợ hãi khi đối diện nhau. Họ giữ thái độ lạnh nhạt vì cái lợi của sự thận trọng. Sự bình thản, sự kiêng nhịn theo họ là kết quả của sự khôn ngoan tột bực. Họ muốn sự yên tĩnh của thân xác, sự ngủ yên của con tim. Mặt khác, họ nhìn sự ghê tởm, sự khó chịu mà họ cảm nhận như chút gì còn lại của nỗi kinh hãi, như nỗi sợ sệt ngấm ngầm bị trừng phạt. Đôi lúc, họ cố gắng hy vọng. Họ tìm cách phục hồi những giấc mơ cháy bỏng ngày trước, và họ hoàn toàn ngạc nhiên khi nhìn thấy sức tưởng tượng của mình rỗng tuếch. Thế là họ bám riết vào ý nghĩ về một đám cưới tương lai của mình, khi đạt được mục đích, sẽ không còn bất cứ lo sợ nào nữa, dành trọn cho nhau, họ sẽ tìm lại được nỗi đam mê, họ sẽ tận hưởng những niềm vui thú bằng mong ước. Niềm hy vọng đó trấn an họ, giúp họ tránh bước xuống tận cùng của sự hư vô khoét sâu trong họ. Họ tin rằng mình yêu nhau như trong quá khứ, họ chờ đợi thời khắc trả lại cho họ niềm hạnh phúc trọn vẹn khi mãi mãi buộc họ với nhau.
Chưa bao giờ Thérèse thanh thản đầu óc đến thế. Nàng trở nên khỏe hẳn lên. Mọi ý muốn khôn nguôi của bản thân đã bớt đi sự căng thẳng.
Ban đêm khi một mình trên giường, nàng cảm thấy sung sướng nàng không còn cảm giác bên cạnh mình khuôn mặt gầy gò, cơ thể ốm yếu của Camille làm bồn chồn thân xác và ném nàng vào những cơn thèm khát không thể thoả mãn được. Nàng tự cho mình là thiếu nữ, trinh nguyên sau những tấm rèm trắng, yên bình giữa im lặng và bóng tối. Căn phòng nàng rộng rãi, lành lạnh khiến nàng ưa thích, với trần cao, những góc tối, những mùi hương của tu viện. Cuối cùng thậm chí nàng yêu thích bức tường lớn màu đen sừng sững trước cửa sổ, trong suốt một mùa hè, mỗi tối, nàng đứng yên hàng giờ liền để ngắm nghía những phiến đá màu xám của bức tường và những khoảng trời đầy sao bị cắt xén bởi những ống khói và mái nhà.
Nàng chỉ nghĩ đến Laurent mỗi khi một cơn ác mộng khiến nàng giật nẩy mình tỉnh giấc, lúc đó nàng ngồi dậy, run rẩy, đôi mắt mở lớn, người cuộn chặt trong áo, nàng nhủ thầm mình sẽ không cảm thấy những nỗi sợ hãi đột ngột nếu có một người đàn ông nằm bên cạnh. Nàng nghĩ đến người tình như một con chó canh gác và che chở mình, làn da tươi mát và yên tĩnh không gợn lên sự thèm muốn.
Ban ngày ở cửa tiệm, nàng bận tâm đến những sự việc bên ngoài. Nàng lìa khỏi chính mình, không còn sống trong âm ỉ phản kháng nữa, xếp lại những ý nghĩ thù hận và bá thù. Sự mơ mộng khiến nàng buồn chán, nàng cần hoạt động và quan sát. Từ sáng tới chiều, nàng ngắm người ta đi qua ngõ, tiếng động đó, người qua kẻ lại có khiến nàng vui thích. Nàng trở nên hiếu kỳ và ba hoa, tóm lại là một người đàn bà, bởi cho tới lúc đó nàng chỉ có những hành vi và ý nghĩ của một người đàn ông.
Trong sự dò xét đã thành lệ, nàng để ý một người đàn ông còn trẻ, một sinh viên ở một nhà trọ có sẵn đồ đạc gần đó và qua lại nhiều lần trong ngày trước cửa tiệm. Chàng trai đó có một vẻ đẹp xanh xao, với mái tóc bồng thi sĩ và một hàng ria sĩ quan. Nàng thấy anh chàng độc đáo. Nàng si tình anh ta trong một tuần lễ, yêu như một nữ sinh nội trú. Nàng đọc tiểu thuyết, so sánh chàng thanh niên đó với Laurent, và thấy sau thô lậu, vô duyên quá. Việc đọc sách mở ra những chân trời thơ mộng nàng chưa từng biết đến, nàng chỉ đã yêu với bầu máu nóng và những sợi thần kinh, nàng bắt đầu yêu bằng đầu óc. Rồi một ngày, chàng sinh viên biến mất, hẳn là chàng ta đã dời chỗ ở. Thérèse quen anh ta chỉ trong vài giờ.
Nàng đặt mua ở nhà sách văn học vài quyển tiểu thuyết và say sưa với mọi nhân vật của các câu chuyện kể diễn ra dưới mắt nàng.
Tình yêu đột ngột với sách vở đó có ảnh hưởng lớn đến tính khí của nàng. Nàng có được sự nhạy cảm thần kinh khiến nàng chợt cười, chợt khóc vô cớ. Sự quân bình có khuynh hướng thành nếp trong nàng bị đổ vỡ. Nàng rơi vào một thứ mộng mị mơ hồ. Thỉnh thoảng, ý nghĩ về Camille giày vò nàng, và nàng nghĩ đến Laurent với những thèm khát mới, đầy sợ hãi và ngờ vực. Thế là nàng trở lại với những nỗi hoảng sợ, khi thì nàng tìm biện pháp để lấy được người tình ngay lập tức, khi thì lại nghĩ cách trốn chạy, để không bao giờ gặp lại hắn nữa. Những cuốn tiểu thuyết trong khi nói với nàng về sự trong sạch và danh dự, đã đặt một rào cản giữa bản năng và ý chí của nàng. Nàng vẫn là con thú không thể thuần hóa muốn chiến đấu với dòng sông Seine và táo tợn lao vào cuộc ngoại tình, nhưng nàng có ý thức về cái thiến và sự dịu dàng, nàng hiểu gương mặt ẻo lả và thái độ ù lì thiếu sinh khí của vợ Olivier, nàng biết người ta có thể không giết chồng và vẫn có hạnh phúc.
Thế là nàng không hiểu rõ chính mình, nàng sống trong một sự phân vân nghiệt ngã.
Về phần mình, Laurent trải qua những giai đoạn khác nhau của sự bình yên và cơn sốt. Trước tiên, hắn hưởng thụ một sự yên tĩnh sâu xa, như thể hắn nhẹ bớt một gánh nặng rất lớn. Đôi lúc hắn ngạc nhiên tự tra vấn, hắn cho rằng mình đã trải qua một giấc mơ xấu, tự hỏi có thật là mình đã ném Camille xuống nước và đã gặp lại xác chết của gã trên một tấm đan ở nhà xác hay không. Hồi ức về tội ác khiến hắn ngạc nhiên kỳ lạ, chưa bao giờ hắn tin được mình có thể là một tên giết người, tất cả sự thận trọng, tất cả sự hèn nhát làm hắn rùng mình, nó làm trán hắn toát mồ hôi lạnh mỗi khi hắn nghĩ đến việc người ta có thể khám phá ra tội ác và đưa hắn lên máy chém. Thế là hắn cảm thấy ở cổ hơi lạnh của lưỡi dao chém. Nhưng hễ hành động, hắn tiến thẳng về phía trước với sự cứng đầu và mù quáng của con thú. Giờ đây quay lại và nhìn thấy vực thẳm đã vượt qua, sự yếu đuối vì khiếp sợ xâm chiếm hắn.
- Chắc chắn mình điên rồ - hắn nghĩ – người đàn bà đó đã làm mình ngất ngây vì những cái mơn trớn. Lạy Chúa! Mình đã ngu đần và hoá rồ! Mình mạo hiểm với cái máy chém vì một chuyện như vậy! Đành vậy, mọi chuyện hẳn sẽ qua đi. Nếu phải làm lại, mình sẽ không tái diễn....
Laurent suy sụp, trở nên yếu đuối, hèn nhát và thận trọng hơn bao giờ hết. Hắn phệu ra và trở nên bạc nhược. Ai đó nếu quan sát cơ thể lớn con này, rúm ró trên chính nó, có vẻ như không còn xương lẫn dây thần kinh, thì sẽ không bao giờ nghĩ đến việc buộc tội nó bạo hành và tàn ác.
Hắn trở lại với những thói quen cũ. Trong nhiều tháng hắn tỏ ra là một nhân viên mẫu mực, mụ người ra gương mẫu làm việc. Buổi tối hắn qua bữa trong một quán ăn trên đường Saint- Victor, cắt bánh mì thành những lát mỏng, chậm rãi nhai và kéo dài bữa ăn trong khả năng có thể, rồi hắn ngả người, tựa lưng vào tường hút tẩu, như thể một ông bố to béo tử tế. Ban ngày hắn không suy nghĩ gì cả, ban đêm hắn ngủ một giấc nặng nề không mộng mị. Khuôn mặt hắn hồng hào và béo phị, bụng đầy đặn và đầu óc trống rỗng, hắn sung sướng.
Thân xác hắn dường như mất sinh khí, hắn không mấy nghĩ đến Thérèse. Thỉnh thoảng hắn có nghĩ về nàng, như người ta nghĩ đến một phụ nữ sẽ cưới sau này, trong một tương lai không xác định. Hắn chờ đợi giờ phút hôn lễ với sự kiên nhẫn trong khi lãng quên đàn bà, mơ tưởng tới vị hôn thê mới sẽ có khi đó. hắn sẽ từ bỏ sở làm, sẽ vẽ tranh tài tử, sẽ rong chơi.
Những niềm hy vọng đó dẫn hắn mỗi buổi tối đến cửa tiệm ở ngõ, mặc dù sự khó chịu mơ hồ hắn cảm thấy khi bước vào đó.
Một ngày chủ nhật buồn chán không biết làm gì, hắn ghé nhà một người bạn cũ thời trung học, một hoạ sĩ trẻ hắn cùng thuê chung nhà trong một thời gian. Nhà nghệ sĩ đang ra sức thực hiện một bức tranh mà anh ta dự định gửi Phòng triển lãm, thể hiện một Người đàn bà tế thần Rượu khoả thân, nằm ườn trên mụn vải rách bươm. Ở trong cùng xưởng vẽ là người mẫu, một phụ nữ đang nằm, đầu ngửa ra sau, nửa thân trên để trần, hông nhô lên. Người đàn bà đó thỉnh thoảng cười khúc khích và ưỡn ngực, duỗi tay, vươn vai cho đỡ mỏi. Laurent ngồi đối diện với cô ta, ngắm nghía cô trong khi hút thuốc và chuyện trò với người bạn. Máu hắn chảy dồn, những dây thần kinh nhức nhối trước cảnh tượng đó.
Hắn ở lại tới chiều tối, rồi dẫn người đàn bà về nhà mình.
Trong gần một năm, hắn giữ cô ta như người tình. Cô gái đáng thương bắt đầu yêu hắn, thấy ở hắn người đàn ông lý tưởng. Buổi sáng cô ta ra đi ngồi làm mẫu suốt ngày và đều đặn trở về mỗi tối vào cùng một giờ. Cô ta tự nuôi thân, tự mua sắm quần áo, tự sống bằng đồng tiền mình kiếm được, vì thế không tốn kém một xu của Laurent, kẻ không hề bận tâm tới việc cô đi đâu và cô có thể đã làm gì. Người đàn bà này đã làm cuộc sống gã quân bình hơn, hắn chấp nhận cô ta như một đồ vật có ích và cần thiết, giữ cho cơ thể hắn được bình yên và khoẻ mạnh, hắn không bao giờ biết liệu hắn có yêu thương cô ta hay không, và cũng không bao giờ hắn nảy sinh ý nghĩ mình không chung thuỷ với Thérèse.
Hắn cảm thấy mình béo tốt hơn và sung sướng hơn. Đó là tất cả.
Dẫu sao thời kỳ chịu tang của Thérèse cũng chấm dứt. Thiếu phụ mặc những chiếc áo dài màu sáng và có lúc vào một buổi tối Laurent thấy nàng trẻ và đẹp ra. Nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy một sự khó chịu nào đó khi có nàng trước mặt. Từ lúc nào đó, hắn thấy nàng có vẻ bồn chồn, đầy những cơn bốc đồng kỳ lạ, khóc cười vô cớ. Sự bất định nơi nàng làm hắn hoảng sợ, bởi hắn đoán ra phần nào những sự chống chọi và rối loạn nàng đang có. Hắn bắt đầu do dự, sợ cuống cuồng rằng sự yên ổn của mình bị tác hại. hắn, kẻ đang sống bình yên, trong sự hài lòng đúng mực đối với những ham muốn của mình, sợ phải mạo hiểm sự quân bình của cuộc sống khi ràng buộc với một người đàn bà dễ kích động mà sự đam mê đã từng khiến hắn trở nên điên rồ. Vả chăng, hắn không suy diễn các sự việc, hắn cảm thấy theo bản năng những mối lo âu mà việc sở hữu Thérèse sẽ mang đến cho hắn.
Cú sốc đầu tiên hắn nhận và giày vò cơ thể đang suy sụp của hắn là ý tưởng cuối cùng hắn phải nghĩ đến việc hôn nhân. Đã gần mười lăm tháng kể từ cái chết của Camille. Trong một lúc, Laurent nghĩ là không cưới xin gì ráo, là bỏ mặc Thérèse ở đấy và giữ lại cô người mẫu mà tình yêu chiều chuộng và rẻ tiền của cô ta cũng đủ cho hắn. rồi hắn tự nhủ mình không thể giết người để không được gì cả, khi nghĩ đến tội ác, những nỗ lực kinh khủng hắn đã thực hiện để chiếm hữu cho riêng mình người đàn bà hiện đang làm hắn rối tung lên này, hắn cảm thấy việc giết người trở nên vô ích và tàn nhẫn nếu hắn không kết hôn với nàng. Ném người xuống nước để cuỗm người vợ goá của gã, chờ đợi trong mười lăm tháng, rồi sau đó quyết định sống cung với một cô gái thấp kém lê tấm thân khắp các xưởng vẽ, với hắn có vẻ kỳ cục và nực cười.
Hơn nữa, chẳng phải hắn ràng buộc với Thérèse bằng một sợi dây nhuốm máu và ghê tởm hay sao? Hắn mơ hồ cảm thấy nàng kêu gào và quặn thắt trong hắn, hắn thuộc về nàng. Hắn sợ sự đồng loã của nàng, có thể nếu hắn không cưới nàng, nàng sẽ nói tất cả cho quan toà, để trả thù mà cũng vì ghen tuông. Những ý nghĩ đó dồn dập trong đầu hắn. Hắn lên cơn sốt trở lại.
Trong lúc đó cô người mẫu đột ngột rời bỏ hắn. một ngày chủ nhật, cô gái đó không trở lại, cô nàng hẳn đã tìm được một bến đỗ ấm áp và tiện nghi hơn. Laurent, đau khổ chút ít, chỉ là vì hắn đã quen ban đêm ngủ có một người đàn bà bên cạnh và hắn cảm thấy một sự trống trải đột ngột trong cuộc sống. Tám ngày sau, những sợi thần kinh của hắn rối loạn. Hắn trở lại đóng chốt ở cửa hiệu của ngõ trong suốt những buổi tối, nhìn lại Thérèse với đôi mắt loé lên những tia sáng lấp loáng. Thiếu phụ vừa rung cằm, rời khỏi những trang sách dầy, rũ rượi và buông xuôi dưới cái nhìn của hắn.
Thế là cả hai lại trở về với những lo âu và ham muốn sau một năm dài chờ đợi trong chán nản và dửng dưng. Một buổi tối lúc đóng cửa, Laurent giữ Thérèse lại một lúc trên ngõ.
- Em có muốn tối nay anh đến phòng em không? – hắn hỏi nàng với một giọng sôi nổi.
Thiếu phụ phác một cử chỉ sợ hãi.
- Không, không...Ta hãy đợi... - nàng nói – Ta hãy thận trọng.
- Anh chờ đợi khá lâu rồi, anh cho là vậy – Laurent tiếp lời – Anh mệt mỏi, anh cần em.
Thérèse nhìn hắn say đắm, hơi nóng thiêu đốt bàn tay và gương mặt nàng. Nàng dường như do dự, rồi với một giọng mạnh bạo.
- Chúng ta hãy lấy nhau đi, em sẽ thuộc về anh.