Cửa tiểm ngõ Cầu Mới đóng cửa ba ngày. Lúc mở cửa trở lại, nó có vẻ tối tăm và ẩm thấp hơn. Quầy hàng đã ố vàng vì bụi bặm, dường như để tang cho gia đình, mọi thứ bị bỏ quên vung vãi trong các tủ kính dơ bẩn. Đàng sau những chiếc mũ vải treo trên các thanh sắt han rỉ, khuôn mặt Thérèse có một vẻ xanh xao u ám hơn, nhợt nhạt hơn, vẻ bất động của một sự yên tĩnh tang tóc.
Trong ngõ, mọi bà láng giềng đều tỏ ra thương xót. Bà bán nữ trang giả chỉ cho từng khách hàng khuôn mặt gầy đi của goá phụ trẻ tuổi như một cái gì lạ lùng thú vị và thương cảm.
Trong ba ngày, bà Raquin và Thérèse ai ở giường nấy, không nói năng với nhau, thậm chí không nhìn nhau. Bà hàng xén già ngồi dậy, tựa vào những chiếc gối, mơ hồ nhìn về phía trước với cặp mắt ngây dại.
Cái chết của đứa con trai như một cú đánh mạnh vào đầu, và bà quỵ xuống như chết rồi. bà ngồi đó, hàng giờ liền, lặng lẽ và trơ trơ, chìm vào tận đáy hư vô của niềm tuyệt vọng, rồi đôi lúc cơn xúc cảm ùa tới, bà khóc lóc, la hét, mê sảng. Thérèse trong gian phòng kế cận dường như đã ngủ say. Nàng quay mặt vào tường và kéo chăn trùm cả mắt, nàng nằm dài ra như thế, cứng đờ và câm nín, không cả một tiếng thổn thức lay động tấm chăn trùm kín người nàng. Tưởng như nàng che giấu trong bóng tối xó phòng những ý nghĩ khiến nàng đờ đẫn. Suzanne trông coi hai người đàn bà, êm ái đi từ người này sang người kia, lê hai bàn chân một cách nhẹ nhàng, nghiêng khuôn mặt bằng sáp xuống hai giường nhưng không làm cho Thérèse với những cử chỉ nóng nảy bất thần chịu quay lại, cũng không an ủi được bà Raquin mà nước mắt cứ tuôn trào mỗi khi giọng nói kéo bà ra khỏi cơn rũ rượi.
Đến ngày thứ ba, Thérèse gạt chăn ra và nhanh nhẹn ngồi trên giường, như thể có một quyết định hăm hở. Nàng xổ tóc và ôm thái dương, rồi để yên đó một lúc, mắt nhìn đăm đăm như muốn suy nghĩ thêm. Đoạn nàng nhảy xuống thảm. tay chân nàng run rẩy và đỏ bừng lên vì cơn sốt, những mảng rộng tím tái nổi lên trên làn da đôi chỗ gấp lại như khuyết thịt. Nàng già hẳn đi.
Suzanne bước vào đứng sững ra hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy nàng đã trở dậy, cô khuyên nhủ nàng với một giọng điềm tĩnh và dài dòng là nên nằm trở lại, nghỉ ngơi thêm. Thérèse không chịu nghe, nàng tìm quần áo và mặc vào với những cử chỉ hấp tấp và run rẩy. Khi ăn mặc xong xuôi, nàng đến nhìn mình trong gương, dụi mắt, đưa tay vuốt mặt như để xoá đi cái gì đó. Rồi không thốt một lời, nàng băng nhanh qua phòng ăn và bước vào phòng bà Raquin.
Bà hàng xén già đang trong lúc ngây người yên lặng. Khi Thérèse bước vào, bà quay đầu đưa mắt theo dõi góa phụ trẻ tuổi đang đến trước mặt bà, câm lặng và day dứt. hai người đàn bà lặng nhìn nhau vài giây, cô cháu gái với nỗi lo lắng lớn đần, còn người cô thì nỗ lực khó nhọc để nhớ lại. Sau cùng nhớ ra, bà Raquin đưa hai cánh tay run lẩy bẩy ôm lấy cổ Thérèse la lên.
- Đứa con tội nghiệp! Camille tội nghiệp của tôi!
Bà khóc, và những dòng nước mắt khô đi trên làn da hừng hực của góa phụ dang giấu đôi mắt ráo hoảnh trong các nếp gấp của tấm chăn. Thérèse cúi mình như thế để cho người mẹ già trút cạn nước mắt. Từ khi xảy ra chuyện giết người, nàng lo sợ cuộc gặp gỡ đầu tiên này, nàng đã nằm vùi để làm chậm lại thời điểm này, để dễ dàng ngẫm nghĩ về vai trò ghê gớm mà nàng sẽ phải đóng.
Khi thấy bà Raquin bình tĩnh hơn, nàng lăng xăng quanh bà, khuyên bà ngồi dậy, bước xuống cửa tiệm. Bà hàng xén già gần như lẩn thẩn. Sự xuất hiện bất ngờ của cô cháu gái dẫn bà đến một cơn xúc cảm giúp bà phục hồi trí nhớ và ý thức về sự việc và con người ở quanh mình. bà cảm nó Suzanne về sự chăm sóc của cô, bà nói năng yếu hẳn đi nhưng không còn mê sảng nữa, giữa nỗi buồn chốc chốc lại khiến bà nghẹt thở. Bà nhìn Thérèse bước đi với những dòng nước mắt bất chợt chảy dài, thế rồi bà gọi nàng đến bên cạnh mình, ôm hôn nàng và lại thổn thức nghẹn ngào bảo rằng bà không còn có ai ngoài nàng trên cuộc đời này nữa.
Buổi tối, bà bằng lòng ngồi dậy và thử cố ăn uống. Thérèse lúc đó có thể thấy cú sốc mà người cô phải chịu đựng kinh khủng đến chừng nào. Đôi chân của bà già tội nghiệp đã trở nên nặng nề. Bà phải cần đến gậy để lê bước trong phòng ăn, và ở đó. những bức tường dường như chao đảo chung quanh bà.
Dù vậy qua hôm sau bà lại muốn mở cửa tiệm. Bà sợ trở nên điên cuồng khi ở lại một mình trong phòng. Bà nặng nhọc bước xuống cầu thang gỗ trong khi đặt cả hai bàn chân lên từng bậc một, và đến ngồi đàng sau quầy. Kể từ hôm ấy, bà ngồi yên một chỗ ở đó trong niềm đau lặng lẽ.
Bên cạnh bà, Thérèse tư lự và chờ đợi. Cửa tiệm trở lại sự yên tĩnh thâm u của nó.