Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 8

Docsach24.com
ột người khôi giáp chỉnh tề, đứng sừng sững trước xích trời, trông thấy ba đứa đi đến thì cười vang:

- Ta đợi các ngươi lâu lắm rồi!

Vừa trông thấy hắn, Lý Huyền đã ủ ê, bải hoài đáp:

- Vất vả cho ngươi quá!

Hồ Đột Can giục:

- Mau nói xem, chúng ta tiến hành trận quyết đấu đẹp đẽ thế nào đây?

Lý Huyền suy nghĩ rất lung, nên lừa hắn vào xích trời thám thính một phen, hay là cùng hắn thi nhảy vực. Lý Huyền ngoảnh đầu nhìn hai tiểu đệ, thốt nhiên nghĩ ra một kế.

Hồng Ngọc có thể đỡ được một đường kiếm của Thạch Tử Ngưng, xem chừng bản lĩnh không tồi. Biên Lệnh Thành còn nói dạo này tu luyện đã lợi hại hơn, thế thì biết đâu có thể dánh thắng được Hồ Đột Can. Sau này đằng nào bọn chúng cũng có lúc phải giao chiến, chỉ bằng nhân cơ hội này rèn luyện chút định, để ba người tập phối hợp cho ăn ý.

Nghĩ tới đây, Lý Huyền cười hỏi:

- Ngươi có phải cao thủ không?

Hồ Đột Can dõng dạc:

- Tất nhiên ta là cao thủ.

- Cao thủ thì phải trừ ma, bây giờ ta gọi đến một đại ma vương cho ngươi. Trước tiên ngươi hẵng trừ bỏ nó, sau đó chúng ta quyết đấu, được không?

Hồ Đột Can hí hửng:

- Có đại ma vương thật ư? Mau gọi nó ra đây!

Lý Huyền cười đáp:

- Tốt lắm, bày trận!

Phong Thường Thanh giơ tay, mấy chục lá cờ bay vút ra khỏi tay, cắm xuống vách đá của xích trời. Nó múa tay không ngừng, những lá cờ đỏ liên xoay tít mù.

Lý Huyền mừng rỡ. Mới có mấy ngày không gặp, công lực của Phong Thường Thanh hiển nhiên đã có tiến triển.

Chỉ thấy trên mỗi lá cờ đều nổi lên một luồng ánh sáng, liên kết lại với nhau, đột ngột toả ra thành một luồng ánh sáng xam xám, phủ kín đầu vách đá gần xích trời. Một vầng mây lớn liên tục từ đáy vực đùn lên, vây kín lấy Hồ Đột Can.

Thình lình, mây mù ngung lại thật dày, biến hoá ra một bãi tha ma khổng lồ.

Mây mù còn biến thành gió lạnh, thổi thốc vào mặt người những làn hơi rờn rợn, tiếng quỷ khóc chưa vang lên mà đã khiến người ta tim đập chân run. Đúng lúc đó, Biên Lệnh Thành lầm rầm bắt quyết, tiếng niệm chú đầy vẻ thần bí trầm trầm vang lên, giữa bãi tha ma bỗng nổi bật một ngọn đèn lồng màu máu. Màu máu ấy hắt cả lên mây mù quanh xích trời, biến nó thành màu đỏ ghê hồn.

Đó là máu, máu tươi dâng khắp trời khắp đất.

Chiếc đèn lồng từ từ di chuyển về phía Hồ Đột Can. Tiếng quỷ gào vang lên liên miên, không khí sực mùi thê thảm ma quái, chiếc đèn nhảy bổ vào Hồ Đột Can.

Hư Linh trận tập trung hết hàn khí xung quanh, đổ dồn vào Hồng Ngọc. Phong Thường Thanh và Biên Lệnh Thành phối hợp rất nhịp nhàng, uy lực chí ít cũng mạnh thêm ba bốn lần. Huống hổ ở đây hàng năm trời chẳng ai lai vãng, âm khí vòn rất dày, thi triển thuật phục sinh quỷ thật không còn gì phù hợp hơn.

Hồ Đột Can trợn mắt, trừng trừng nhìn chiếc đèn lồng do Hồng Ngọc hoá thân, bỗng nhiên gật đầu nghiêm nghị nói:

- Quả nhiên là đại ma vương, Hồ lão gia ta đang tìm ngươi đấy!

Hắn chậm rãi tuốt thanh đao từ dằng lưng lạ, những bông mạn đà la do ảo quang hoá thành liên tục sinh ra rồi tan biến trên lưỡi đao. Ảo ảnh của Hư Linh trận lao tới Kim Cương đao, liền bị những bông mạn đà la đó xua tan tành hết.

Hồ Đột Can quát vang:

- Kim cương hiến thế, ma quỷ tránh xa!

Một đoá mạn đà la vụt hiện lên mũi đao, thanh Kim Cương đao rền vang, mạn đà la bị kích thích nên đón gió xòe bung, biến hoá thành một bông hoa trong suốt dài hơn một trượng. Hồ Đột Can tay cầm trường đao, thân hình xé gió lao lên cao, chém thẳng xuống Hồng Ngọc.

Hào quang như mưa rào, rớt lả tả xuống từ những cánh mạn đà la, những ảo ảnh của Hư Linh trận lập tức bị thổi tan tành.

Phong Thường Thanh hoảng hồn, vội vã đẩy mạnh hình trận, ném ra một nắm mười mấy lá cờ nhỏ, uy lực của Hư Linh trận lập tức tăng vọt, mấy ngôi mộ bay lên khỏi mặt đất, ngăn cản hào quang từ thanh đao. Phong Thường Thanh nấp sau ngôi mộ to, sắc mặt đã trắng nhợt vì kinh sợ, gắng gượng đẩy mạnh uy lực của trận pháp, che chắn bản thân thật kín.

Nhưng Hồng Ngọc lại mất đi sự bảo vệ của trận pháp, hoàn toàn bị bao trùm trong uy lực của đường đao kia.

Không ai ngờ rằng một đường đao của Hồ Đột Can lại mạnh mẽ đến thế.

Biên Lệnh Thành la lên: “Hồng Ngọc!” rồi lao ra, liều chết đỡ đường đao ấy.

Hồ Đột Can chém xong nhát đao thì lập tức ngừng di chuyển. Chỉ có bông mạn đà la lừ lừ rớt xuống.

Biên Lệnh Thành lao lên trước Hồng Ngọc. Mạn đà la như vô hình, xuyên qua thân thể nó rồi đột ngột hoá thành thực thể, bọc kín lấy Hồng Ngọc. Hồng Ngọc rú lên thảm thiết, màu đỏ chói rực bị ảo quang trên mạn đà la chiếu vào, lập tức tắt lịm.

Biên Lệnh Thành hoảng hồn, quay lại cứu. Bông mạn đà la bay bổng lên, cánh hoa nở trương ra thật to, một trận mưa tia sáng rào rào đổ xuống, hoá thành hình thù của vạn vật trong trời đất, bay lên xích trời.

Biên Lệnh Thành gắng gượng nhảy lên lôi Hồng Ngọc xuống, nhưng bất kể nó nhảy cao đến đâu cũng không chạm được tới bông mạn đà la. Đột ngột, một tiếng sấm nổ đánh bắn nó xuống đất, trên vách đá gần xích trời nở ra một bông mạn đà la to tướng.

Đó là một bông hoa khổng lồ do đá ngũ sắc tạc thành, màu đùng đục, ở trong phảng phất sắc nâu vàng, có treo một ngọn đèn lồng đỏ. Một tia sáng đỏ từ giữa bông hoa bắn ra, bay tới tận trời cao. Không hiểu bông hoa làm từ chất liệu gì mà toả khí lạnh rợn người. Lúc này mới độ đầu thu, nhưng sau khi bông hoa xuất hiện, cả hậu sơn Chung Nam tựa hồ đã bước vào tiết đông hàn, mặt đất đóng lại một lớp băng dày thịch.

Lý Huyền kinh ngạc há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ được rằng Hồ Đột Can lại thần thông quảng đại đến mức này.

Thần thông đến mức Hồng Ngọc không đỡ nổi một chiêu của hắn.

Hồ Đột Can ngó vẻ hoảng loạn của bọn trẻ, cười lớn:

- Sao nào? Đường dao của ta có đẹp không?

Biên Lệnh Thành rú lên:

- Trả Hồng Ngọc cho ta!

Nó lao tới, đâm lên bông hoa ngũ sắc nọ. Máu tươi rịn ra từ nắm tay nó, bắn cả lên hoa đá, nhưng bông hoa vẫn không nhúc nhích.

Lý Huyền kéo nó lại:

- Đừng phí sức! Chỉ còn cách đánh bại hắn thì chúng ta mới cứu được Hồng Ngọc thôi.

Biên Lệnh Thành nhìn Hồ Đột Can, hai mắt vằn máu, nói gằn từng tiếng:

- Đánh, bại, hắn?

Phong Thường Thanh vẫn rúc trong Hư Linh trận, Lý Huyền tung chân đá nó ra:

- Lần sau mà ngươi còn giở cái trò chỉ lo cho bán thân thì ta đập ngươi chết trước.

Phong Thường Thanh la lối:

- Đại ca, đệ sợ lắm!

- Dầu sợ cũng phải đối kháng đến cùng - Lý Huyền bảo - Nếu hai chúng ta chết rồi, thì ngươi còn trốn vào đâu được? Tiểu Biên, đệ đừng xúc động quá, bình tĩnh lại nghe ta nói. Chẳng phải đệ rất giỏi dùng đất phù phép ư? Lát nữa đây khi Phong Thường Thanh thi triển Hư Linh trận, thì đệ thi triển Chú Thổ thuật biến những ngôi mộ thành thật. Hư hư thực thực để hắn không phân biệt được, chúng ta mới có cơ giành phần thắng.

Phong Thường Thanh hỏi:

- Ai sẽ ra tấn công? Ba người chúng ta hình như đều chẳng giỏi tấn công.

Lý Huyền mỉm cười tự tin:

- Không cần ngươi lo, ta tự có cách!

Phong Thường Thanh nửa tin nửa ngờ, ném lá cờ nhỏ ra, gió tà lại nổi, cuốn đất bay đi bao vây Hồ Đột Can.

Chỉ tích tắc, xích trời lại bị bao vây trong cảnh nghĩa địa rùng rợn.

Hồ Đột Can cười vang:

- Trong Kim Cương đao của ta chứa đựng Kim cương Mạn đà la lực, có thể chém đứt chúng sinh lục đạo. Cho dù có ma quỷ thật, cũng bị ta chém chết như chơi. Tốt nhất các ngươi đừng giở những trò trẻ dại ra nữa, ngoan ngoãn đem cái đẹp thực sự ra so tài, để Hồ lão gia ta được mở rộng tầm mắt.

Lý Huyền cười nói:

- Trước tiên ngươi hẵng phá được trận pháp của chúng ta rồi tính.

Hồ Đột Can phá lên cười:

- Đơn giản thế thôi?

Hắn bước tới một bước, vung đao quét ra, những bóng sáng hình mạn đà la lớn nhỏ lại xuất hiện, hắt vẽ phía Hư Linh trận. Hắn cười bảo:

- Trông này, chẳng phải là phá được rồi đây sao?

Nhưng nụ cười của hắn đột ngột đông cứng, bởi vì đao quang tắt đi rồi mà Hư Linh trận vẫn chưa tiêu tan. Những nấm mộ cứ lúc nhúc hiện hình, hoàn toàn không bị xua đuổi bởi thứ ánh sáng vốn dĩ có thể quét sạch ảo ảnh của Kim cương Mạn đà la.

Hồ Đột Can sửng sốt. Lý Huyền quát: “Xuất thủ!” rồi tuốt ra một thanh kiếm, đâm thẳng vào hắn. Kiếm quang vừa mới nháng hiện, trong đống đá ngổn ngang sau lưng ba người bỗng bùng lên một đốm sáng rực, chỉ tích tắc đã bắt kịp kiếm quang trên tay Lý Huyền, hai luồng ánh sáng hợp lại làm một, tạo thành một luồng ánh sáng rực rỡ vô cùng, phóng thẳng vào yết hầu Hồ Đột Can.

Đây chính là mưu kế của Lý Huyền.

Kế hoạch của Lý Huyền chuẩn bị rất chu đáo, trước tiên dùng Hư Linh trận và Hồng Ngọc trì hoãn Hồ Đột Can, sau đó lại dùng Chú Thố thuật của Biên Lệnh Thành khiến cho các ngôi mộ hiện hình, ảo cảnh biến thành thật. Nhằm lúc Hồ Đột Can đã nắm chắc phần thắng thì thừa cơ dùng Linh Tê kiếm, song kiếm hợp bích, liên thủ tấn công, xuất kỳ bất ý đánh cho Hồ Đột Can bị thương.

Lý Huyền cũng đoán chừng tu vi hiện nay của Hồ Đột Can đã vượt xa khi xưa, vì vậy mới nghĩ ra lắm mưu kế như vậy để Hồ Đột Can mắc bẫy. Nhưng không ngờ được rằng tu vi của Hồ Đột Can lại cao tới độ Hồng Ngọc cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn.

Song Lý Huyền rất tin tưởng vào Linh Tê kiếm, một chiêu tấn công đột ngột nhất định sẽ tạo được hiệu quả kỳ diệu, vì vậy Lý Huyền mới bí mật mượn một thanh Linh Tê, đồng thời nhờ Tô Do Liên mai phục trong đống đá làm viện binh, đợi xuất một chiêu chí mạng.

Phân nửa kế sách này là Tô Do Liên nghĩ ra, bởi vì bảy bài thử thách vốn dĩ là việc chung của hai người. Lý Huyền lùng tìm suốt hai ngày, khó khăn lắm mới gặp được Do Liên, dùng kế khích tướng, bảo nếu cô không tham dự thì gã cũng không đến xích trời, bởi vậy Tô Do Liên đành nhận lời.

Lý Huyền cũng không ngờ rằng, kiếm thuật của Tô Do Liên lại siêu việt như thế.

Quả nhiên, Hồ Đột Can còn đương ngạc nhiên, Lý Huyền đã kịp nắm lấy cơ hội. Chỉ tích tắc đường kiếm đã đâm tới sát mặt Hồ Đột Can, hắn muốn chống đỡ cũng không còn kịp nữa.

Trong đường kiếm này, Lý Huyền không dồn nhiều sức, chỉ dẫn dụ lực hấp dẫn giữa các thanh Linh Tê mà thôi. Linh Tê kiếm quả nhiên là bảo bối, song kiếm cùng phóng ra, cho dù công lực của Lý Huyền còn rất non kém, nhưng uy phong của kiếm vẫn tăng lên đến năm thành, sức áp đảo vô cùng dữ dội.

Tô Do Liên yểu điệu phất tay áo dài, hào quang như những chiếc cánh trắng ùn ùn tuôn ra, bao bọc Linh Tê kiếm rồi cuộn xoáy cực nhanh, kiếm quang toả sáng rực rõ. Cô dùng đạo pháp để tiếp sức cho kiếm thuật, uy lực cũng ngang ngửa với chị em họ Thôi.

Hồ Đột Can vụt lùi một bước, mắt hấp háy.

Kiếm quang áp tới sát ngực hắn, rồi sượt qua, Hồ Đột Can thét lên, Kim Cương đao đột ngột gấy lên, “keng” một tiếng, đã đánh trúng song kiếm. Một luồng kình lực dữ dội bùng ra, Lý Huyền cảm thấy như có làn sóng mạnh xô tới mình, thân hình mất tự chủ bắn bật lên không.

Bên cạnh có tiếng la hoảng, Tô Do Liên cũng đã bay thốc lên, lao về phía Lý Huyền. Lý Huyền lơ mơ phát hiện ra, mình đang rơi xuống vực thẳm quanh xích trời. Gã sợ đến tái mét mặt, vội vàng vươn tay túm Tô Do Liên, túm được rồi là ôm chặt lấy.

Đây vốn là phản ứng bản năng của con người lúc gặp nguy nan, nhưng Tô Do Liên thì gào thét:

- Thả ta ra!

Gió thổi ù ù, hai người cùng rơi xuống xích trời sâu hoắm.

Phong Thường Thanh và Biên Lệnh Thành gào lên, không buồn thi triển trận pháp nữa, vội vàng chạy tới miệng vực dòm xuống dưới. Chỉ thấy biển mây báng láng, dây xích xuyên qua, dòng thẳng xuống biển mây mênh mang đó. Biển mây không bờ không bến, cũng không biết là sâu tới mức nào, hai người rơi xuống rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Biên Lệnh Thành rống lên:

- Ngươi giết Hồng Ngọc, ngươi giết đại ca!

Hồ Đột Can tỏ vẻ áy náy:

- Ta không có ý giết nó… Ta với nó vẫn chưa quyết đấu một trận đẹp đẽ cơ mà, ta còn đau lòng hơn ngươi đây - Hắn ngửa mặt than - Đời này vắng Lý Huyền, Hồ lão gia biết đi đâu mới có một trận quyết đấu đẹp đẽ đây?

Vừa thở dài, hắn vừa quay mình lặng lẽ bước đi. Biên Lệnh Thành hét theo:

- Ta sẽ báo thù cho đại ca và Hồng Ngọc!

Hồ Đột Can cười đáp:

- Ngươi không phải lo cho Hồng Ngọc. Chín ngày nữa, ta sẽ trả nó về cho ngươi. Bây giờ, ta chỉ mượn chút yêu khí của nó dùng tạm mà thôi…

Mượn yêu khí dùng tạm? Biên Lệnh Thành đứng đực ra ngẫm nghĩ. Trong lòng nó bỗng nối lên một cảm giác không lành. Cơn gió lạnh buốt thổi tới, tựa hồ muốn làm đông cứng cả xương tuỷ. Không hiểu vì sao, cái tin Hồng Ngọc chưa chết không khiến nó phấn khởi, nó chỉ muốn biết, việc mượn yêu khí dùng tạm của Hồ Đột Can có nghĩa là gì.

Đại ca, đại ca, nếu huynh vẫn còn sống thì tốt biết bao!

Lý Huyền đương nhiên chưa chết! Những cành cây mềm oặt trên người bỗng chốc mọc dài ra, nở bừng muốn bông hoa. Những cánh hoa ấy nổi lên không trung, tốc độ rơi của Lý Huyền từ từ chậm lại. Lý Huyền vẫn ôm chặt lấy Tô Do Liên, nỗi kinh ngạc và khiếp đảm trong lòng chưa tiêu tan hết.

Biển mây trùng trùng, tựa hồ không có điểm kết thúc. Hai người rơi phải đến một khắc đồng hồ mà vẫn chưa thấy đáy vực. Tô Do Liên muốn cứu Lý Huyền, song bị Lý Huyền ôm chặt, trong lúc hoảng loạn lại cùng rơi xuống theo gã, lòng vốn rất tức giận, nhưng lúc này lại cũng tựa vào Lý Huyền, sợ sệt nói:

- Lang quân, thiếp sợ lắm.

Những đám mây ngổn ngộn vây quanh hai người, cách xa một thước là không trông thấy gì nữa cả, chỉ có những đám mây âm u và ướt nặng. Lúc đầu còn loáng thoáng nghe được tiếng Phong Thường Thanh và Biên Lệnh Thành la hét trên miệng vực, rơi xuống thêm một lát là mọi tiếng động đều lặng tắt, hai người như đến một thế giới khác, không có âm thanh, không có màu sắc, không có biên giới.

Có chăng chỉ là cảm giác ngột ngạt nặng nề, đè trĩu trái tim họ. Lý Huyền không kìm được nỗi kinh sợ, theo lời đồn thì xích trời là nơi tử vong, ai vào rồi thì quyết không còn sống mà trở về, hai người sơ ý rơi xuống đáy vực này, không biết mối nguy hiểm to lớn nào đang chờ đợi họ đây.

Đột nhiên, một lực hút rất mạnh từ vầng mây u ám bên dưới bùng lên, thân thể hai người như chứa sức nặng ngàn cân, bị lực hút đó giật mạnh, liền rơi vùn vụt xuống.

Lý Huyền kinh hoàng, đoán chừng có điều không ôn, liền thét bảo Tô Do Liên:

- Tuốt kiếm!

Cả hai cùng hiểu tình thế nguy cấp lắm rồi, liền nong tay, Linh Tê kiếm hoá thành hai lằn chớp, quyện xoáy vào nhau, đâm mạnh xuống dưới.

Linh Tê kiếm là bảo bối, giữa chúng có luồng khí tương giao, nay được phóng ra cùng một lúc, lực đạo cực lớn, cộng thêm sức hút mạnh mẽ ấy, kiếm quang hệt như lằn chớp bay lượn, sắc bén vô biên.

Đột ngột, bên dưới vẳng lên một tràng hú lồng lộng, sức hút đột ngột lan biến, liền đó là một luồng gió kinh khủng hắt ngang sang, hai người không kịp trở tay, thân hình bật bắn lên cao.

Tiếng hú kinh thiên động địa, cả biển mây cọ vào nhau sột soạt, những đám mây cuộn lên sùng sục, tựa hồ không chịu được ảnh hướng từ tiếng hú ấy.

Lý Huyền cả kinh, loài quái vật gì mà uy mãnh tới vậy?

Tiếng hú khoan thẳng vào tâm phế người ta, tựa hồ vang vọng ương đáy tim, mới nghe mà cảm thấy hồn phách long cả ra, linh hồn như bị rung lắc cho rời hắn khỏi người.

Lý Huyền và Do Liên ôm chặt lấy nhau, tưởng chừng chỉ có trái tim đang đập của người kia mới khiến toái tím cuống loạn của mình bình lặng đi đồi chút!

Đám mây bị tiếng hú kích động, tán mạnh ra như ngựa phi, cảnh vật trước mắt hai người trở nên rõ ràng, nhưng cảnh tượng tnróc mắt ấy cũng khiến cho họ kinh hãi đến mức muốn ngất lịm.

Đó… rõt cục là con quái vật gì?

Dưới biển mây là một bãi đất phăng rộng mênh mang, nhưng lại bị một con yêu quái kềnh càng chiếm giữ. Lý Huyền và Tô Do Liên ở vị trí cao như thế mà cũng không thể nào nhìn bao quát được con quái, chỉ cảm thấy trong tầm nhìn thì toàn là thân thể của nó mà thôi. Nhưng con quái ấy bộ dạng ra sao thì hai người không thể miêu tả được, trông như một thứ hố lốn đang đùn lên một đống, cứ rung lên hạ xuống theo nhịp thở mà thôi.

Ánh sáng dưới vực rất ảm đạm, không rõ con quái có màu sắc gì, khí mấy trải rộng cũng liên tục từ thân thể nó bốc lên, tụ thành biển mây trong khu xích trời.

Chẳng lẽ biển mây rộng lớn ấy lại chính là do con quái vật này thở hít ra sao? Hai người bất giác chấn động. Nhớ lại sức hút mạnh lạ lùng vừa rồi, hai người không kìm được rùng mình, chẳng trách xích trời được gọi là tuyệt địa, không người nào còn sống mà trở về. Xem ra kiếm pháp tuyệt luân như Tạ Vân Thạch cũng chưa chắc tiêu diệt được con yêu vật này.

Chính giữa đáy vực là một ngọn núi cao sừng sững, thân thể của quái vật nằm dưới ngọn núi này, đang quẫy động cực kỳ quái dị.

Hai người đang kinh ngạc, thì đột nhiên một chuỗi đèn đuốc khổng lồ từ thân hình như đám mây của quái vật bùng lên, muốn đốm lửa thiêu đốt rừng rực, dần dần dâng lên không trung.

Lý Huyền sực hiểu:

- Hỏng rồi! Mắt con quái đây!

Gã vừa thốt ra lời, thân thể con quái cũng vống lên, những đám mây rối sủi ùng ục, dần dần bọc cả ngọn núi lại. Toàn thân con quái vật rất mềm dẻo, có thể tuỳ ý biến ảo đủ mọi hình dáng, không nhận ra đâu là đầu, đâu là đuôi. Nó cứ thế ngự trên ngọn núi, đông da thịt lúc nhúc quẫy động, vụt gầm một tiếng kinh thiên động địa, mang theo tiếng gió dữ đội thốc vào hai người.

Lý Huyền gào lên: “Chết rồi!”

Chỉ trong nháy mắt, trên cao trời tối sầm lại, thân thể yêu quái khổng lồ đã trườn lên che kín cả bầu trời, một chuỗi mười mấy con mắt hoả châu nhấp nháy, xoay lượn quanh hai người, chặn hết toàn bộ đường lui của họ. Yêu khí rờn rợn ập lại, Lý Huyền trố mắt há mồm, không biết nên tránh đi đâu, Tô Do Liên vội nhắc:

- Lang quân, nhắm mắt vào!

Lý Huyền không hiểu tại sao, nhưng cũng vội nghe theo. Một luồng hào quang chói loà từ người Tô Do Liên bay ra, hệt như nổ tung trong không gian ảm đạm. Lý Huyền tuy nhắm mắt, nhưng vẫn cảm thấy chói nhức mắt. Con quái vật rít lên một tràng sởn gai ốc, mười mấy con mắt cùng hoa lên.

Tô Do Liên gọi:

- Chúng ta chạy mau!

Bấy giờ quanh mình cô có vô vàn đốm sáng, chúng nâng hai người lên, xuyên qua kẽ mây.

Lý Huyền cả mừng:

- Không ngờ cô lại có một bảo bối thế này.

Tô Do Liên cười khẽ:

- Lang quân quên rồi ư? Đây chính là nội đan lấy được trong lần trảm sát Xích Nhiễm Hoà Long dạo trước. Nó sở dĩ được gọi là Xích Nhiễm Hoả Long, chính là vì sau khi luyện được nội đan. thì có thể đua sáng với mặt trời, hào quang toả xa vạn trượng. Công lực của con hoả long đó vốn dĩ không đủ, nhưng thiếp gặp được một cao nhân, giúp thiếp luyện nội đan thành báu vật. Bây giờ thiếp có thể nổi trên không, cũng là nhờ sự trợ giúp của nội đan đây.

Lý Huyền nhìn kỹ, quả nhiên, chín viên linh châu xâu thành một chuỗi đeo trên cổ Tô Do Liên. Cổ mịn ngọc sáng toả ánh vào nhau, càng làm nổi bật sắc mặt thanh khiết sáng ngời của cô, đang phải đối mặt với sự uy hiếp của quái vật mà vẫn khiến lòng người đắm say.

Thấy Lý Huyền cứ trân trân nhìn mình, Tô Do Liên bất giác bật cười:

- Lang quân, chàng nên cẩn thận nhé, xem ra thử thách thứ tư của thiếp không đơn giản đâu.

Câu nói khiến Lý Huyền sực tỉnh.

Phải rồi, khoan chưa nói đến việc đánh bại con yêu quái này vội, mà nên nghĩ xem làm cách nào để tháo chạy khỏi đây đã!

Lý Huyền cau mày, đột nhiên phát hiện ra trong thân thể quái vật có thứ gì lóng lánh.

Hình như là Linh Tê song kiếm mà lúc trước hai người đã phóng xuống.