Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 7

Docsach24.com
ung Tiểu Ý đã có phép chạy chữa được cả Tiểu Cẩu Uống Uống, còn sợ không chạy chữa được vết thương của Lý Huyền ư? Lý Huyền tự tin là được chữa lành rồi, mình sẽ có thể phá giải được hết các bí mật trong Tam đại truyền thuyết.

Lúc đó, trong tay Lý Huyền có tam đại bí mật, xem Tứ Cực long thần còn hoành hành được đến lúc nào!

Tuy rằng xích trời chứa đựng bí mật gì, không ai hay biết, nhưng trên đỉnh Thiên Tú có thần tiên qua lại, đã là tiên thì việc tiêu diệt cái tên Tứ Cực long thần kia hẳn không thành vấn đề. Còn truyền thuyết thứ ba, căn nhà ma bí ấn trong Ma Vân thư viện kia đã giúp Quân Thiên Thương giác ngộ ra Luân Hồi kiếm, Luân Hồi kiếm từng đánh bại được Tứ Cực long thần, biết đâu trong đó còn ẩn chứa một bảo bối khác có thể khắc chế được Tứ Cực long thần.

Nghĩ như thế, tâm trạng nặng nề của Lý Huyền thư thái hơn một chút, Lý Huyền vừa ư ử hát vừa đi tới Vạn Hoa bình.

Rầm rầm một tràng, Tiểu Ngọc bay tới trước mặt Lý Huyền, chăm chú nhìn ruột gan Lý Huyền:

- Á á, cái tên này gây ra lắm chuyện rắc rối thế mà không có chút hổ thẹn nào à?

Khí thế anh hùng của Lý Huyền bỗng chốc xẹp hẳn đi:

- Tại sao mà đến ngươi cũng biết vậy?

- Cả học viện đều biết - Tiểu Ngọc nói - Mọi người đều bảo Lý Huyền chà có bản lĩnh cóc khô gì, chuyên môn gây chuyện thị phi mà thôi.

Lý Huyền thấy ai oán làm sao, tại sao tin đồn lại thành ra thế này. Cho dù là vậy, Lý Huyền vẫn không biết là mình đã thả Tứ Cực long thần ra bằng cách nào.

Thế này thực là bức bối chết mất.

Tiểu Ngọc vỗ cánh tránh đường, kêu lên choe chóe:

- Ngươi đến đây làm gì? Có phải lại muốn cầu viện loài chim vĩ đại trí tuệ không? Đúng là người, mỗi lần gặp bước đường cùng lại nghĩ đến loài chim vạn năng bọn ta. Nhưng ngươi đừng mơ, ta thà bị Tứ Cực long thần giết chết, còn hơn giúp ngươi.

Lý Huyền lườm con vẹt:

- Vậy ngươi có thể giúp ta một việc khác được không?

- Nếu chỉ là một việc nhỏ ơi là nhỏ thì ta có thể sẽ suy nghĩ đôi chút.

- Bây giờ ta đói lắm, ngươi có thể nhảy vào nổi, tự nấu chín mình cho ta ăn được không?

Giọng điệu kiêu căng của Tiểu Ngọc đột ngột nín bặt, nó nhìn Lý Huyền, giọt lệ to tướng từ từ lăn xuống:

- Ngươi lại muốn ăn ta? Ngươi lại muốn ăn một con chim vĩ đại thông tuệ dường này? Trái tim mẫn cảm và tính tế của ta bị thương tổn rồi…

Tiểu Ngọc bật khóc, bay vù đi.

Lý Huyền cất bước, thì phát hiện ra Dung Tiểu Ý đang uể oải tỉnh dậy từ một đoá hoa. Gương mặt nàng, bất kể lúc nào trông cũng trong sáng, tươi mát, tựa một hạt sương rung rung trên cánh hoa. Nàng gượng cười:

- Công tử…

Lý Huyền không rào đón gì cả:

- Mau, cô cho ta thuốc quý nhất của cô, lập tức chữa lành vết thương cho ta đây.

- Công từ lại định đi đánh nhau à? - Dung Tiểu Ý hỏi.

- Không có thời gian giải thích cho cô - Lý Huyền gạt đi - Cô cũng mau trở về Hà Tịnh cốc… không, đi xa hơn nữa đi, càng xa càng tốt.

Dung Tiểu Ý đáp:

- Đa tạ công tử quan hoài, chỉ có điều công tử đã uống linh dược rồi, vì sao còn cần thuốc của ta nữa?

- Ta muốn được chữa lành ngay! - Lý Huyền đáp.

Dung Tiểu Ý bèn nói:

- Dễ thôi, ta sẽ để dược tính lập tức phát huy tác dụng, chỉ có điều hơi đau đầu một chút, công tử chịu đụng nhé!

Lý Huyền cười:

- Đại trượng phu ngại gì đau? Cô cứ việc thi triển đi.

Dung Tiểu Ý khẽ gật đầu, thân hình óng ả đứng lên từ cánh hoa, rồi bay lượn. Nàng hệt như một áng mây mỏng, gió khẽ thổi là có thể bổng bềnh bay đi, Lý Huyền bất thần sinh ảo giác, tưởng đâu nếu không giơ tay ra níu lại, nàng sẽ theo gió bay đi mất, không thể nào tìm lại được nữa.

Thân hình Dung Tiểu Ý rất yểu điệu, vươn lên như đoá hoa xòe cánh, tư thế như cây mọc cỏ lên, bay lượn bên cạnh Lý Huyền. Đột ngột, một cơn đau nhói từ nơi sâu trong linh hồn Lý Huyền bùng ra, chỉ tích tắc đã lan đi khắp thân thể. Lý Huyền rống lên một tiếng như xé gan xé ruột, không nhịn được quăng gậy di, nằm vật ra đất, lăn lộn.

Dung Tiểu Ý tựa như say sưa trong hạnh phúc sinh sôi của vạn vật, hai tay múa lên uyển chuyển, thân hình nhẹ nhõm mềm mại, mảnh mai thanh thoát. Nhưng mỗi lần nàng nhấc chân, đều như giẫm lên trái tim Lý Huyền, khiến nó bị lún thẳng xuống đất sâu. Lý Huyền gào rú liên hồi, hệt như bị đánh xuống địa ngục a tì, bị cối sắt khổng lồ nghiến lên thân thể, đợi hoá thành cát bụi rồi thì thu thập trở lại, tiếp tục chui vào dưới cõi sắt nghiền. Nỗi đau đớn quá mức chịu đựng liên tục toả lan đi khắp thân thể Lý Huyền.

Đột nhiên, một cành cây xanh mướt đâm ra khói làn da Lý Huyền, chỉ trong tích tắc đã trở thành một cành hoa dài tới hai thước, từng bông hoa đỏ nở bung, điểm xuyết trên cành. Lý Huyền phát hoảng, lại một cành xanh mướt đâm ra khỏi lưng.

Biến hoá này khiến Lý Huyền kinh hãi hơn cả nỗi đau đớn vừa rồi, dưới da vừa nhức vừa ngứa, như thế có vô số cành cây sắp sửa đâm ra. Quả nhiên, không đợi Lý Huyền kịp ngăn cản, thân thể gã đã bị muôn vàn cành xanh trổ đầy, cổ còn mọc ra mấy chục cành, uốn lên trên, tạo thành một cái mũ hoa trên đầu.

Cơn đau dần dần dịu đi, những cành hoa theo điệu múa của Dung Tiểu Ý cũng dừng lại, không sinh sôi thêm nữa.

Lý Huyền biết bộ dạng của mình trông quái gở đến cực điểm, muốn oà khóc mà không ra nước mắt.

Dung Tiểu Ý nhẹ nhàng đáp xuống cánh hoa, sắc mặt nàng trắng bệch, như thể điệu múa vừa rồi đã hút kiệt sức lực nàng:

- Công… công tử, những hoa cây này chính là cơn đau bệnh trong người công tử. Ta đã lôi hết chúng ta, đem đau đớn tập trung vào một cú bùng nổ trong tích tắc, thương thế của công tử coi như bình phục rồi đấy.

- Thế cô có thể rút hết cành lá này đi không?

Dung Tiểu Ý nhẹ nhàng đáp:

- Những cành cây này là do ta đặc biệt tặng cho công tử… Chuyến này công tử lại đi đánh nhau, trong mấy ngày này những cành thiêng trời sinh kết thành bộ áo giáp sẽ ngăn chặn được đao kiếm cho công tử, nếu bị thương nữa thì chúng có thể giúp điều trị cho công tử.

Thì ra những cành cây khó coi này lại chứa đựng một tấm lòng như thế? Lý Huyền cảm động, chắp tay đáp:

- Đa tạ. Ta đi đánh nhau trở về rồi, mong cô giúp ta rứt hết nó ra.

Dung Tiểu Ý từ từ nhắm mắt, hàng mi dài khép lại, nàng bắt đầu mệt nhọc thiếp đi:

- Đến lúc ấy, Tiểu Ngọc sẽ giúp công tử…

- Tiểu Ngọc?

Lý Huyền hãi hùng ngẩng đầu, thì thấy con vẹt trắng khả ố đang nở một nụ cười gian ác.

Chẳng lẽ cuối cùng mình lại rơi vào tay nó?

Lý Huyền cúi xuống nhìn bộ dạng quái dị của mình, không kìm được tiếng thở dài. Cũng may gã chưa thành gia lập thất, nếu không đội cái mũ kinh khủng này thì còn trời đất nào nữa.

Tam đại truyền thuyết của Ma Vân thư viện.

Lý Huyền nhìn bầu trời lởn vởn khí tím ảm đạm, nhớ lại không lâu trước đây Tô Do Liên từng nói: “Tam đại truyền thuyết là những bí mật lớn lao nhất, cất giấu ở những nơi chôn khủng khiếp nhất của Ma Vân thư viện. Sinh đồ các khoá đều ra sức phá giải ba truyền thuyết này, nhưng chưa ai thành công. Nghe đồn mỗi truyền thuyết đều chứa đựng một nội dung ghê gớm, người khám phá được ba nội dung đó, sẽ trở nên vô địch thiên hạ. Tam đại truyền thuyết sẽ là thử thách thứ tư, năm và sáu của chàng”.

Thiên hạ sắp bị tiêu diệt, còn kể gì đến thử thách thứ tư. năm, hay sáu?

Bao giờ thì những ngày tháng nước sôi lửa bỏng này mới kết thúc đây? Lý Huyền nhìn những thương tích để lại sau ba lần thứ thách trước, bất giác thở dài não nuột.

Tam đại truyền thuyết đã có từ lâu đời rồi.

Truyền thuyết thứ nhất là thần tiên trên đỉnh Thiên Tú. Ngày rằm tháng Tám hằng năm, khi trăng tròn, thần tiên thường đáp xuống đỉnh Thiên Tú, người nào có duyên gặp tiên sẽ được ban phép màu để từ đó đủ bản lĩnh tung hoành thiên hạ. Song ngày rằm tháng Tám lại là ngày không thể nào trèo lên đỉnh Thiên Tú được. Trên đỉnh núi ngập tràn Thập Phương Sát Na quang, muốn dùng pháp bảo hay thuật ẩn thân để độn thổ cũng vô ích. Gió dữ từ chín tầng trời thổi xuống khiến mọi sinh vật đều bay văng đi hết. Bao nhiêu năm qua, trong những kẻ lên núi gặp tiên, chỉ có mình Tạ Vân Thạch nguyên vẹn trở về mà thôi.

Truyền thuyết thứ hai là về nhà ma trong Ma Vân thư viện. Nghe đồn nhà ma chứa đựng bí mật lớn nhất thế giới này, quyết không cho ai nắm bắt được. Và điều bí mật lớn nhất ấy chính là luân hồi, nhưng chỉ có hai người đủ sức thi triển được nó, một là Tử Cực lão nhân - biết tái hiện cảnh luân hồi, hai là Quân Thiên Thương - biết sử dụng kiếm luân hồi. Hễ vào được nhà là thâu tóm được năng lượng luân hồi, thi triển được kiếm thuật ghê gớm như Quân Thiên Thương.

Song, từ khi thư viện thành lập đến nay, nhà ma đều do Quân Thiên Thương canh giữ, ngay Tuyết An và Đại Nhật Chí còn không thể vào được, nói gì Lý Huyền?

Truyền thuyết thứ ba là xích trời, xích trời cũng nằm sau thư viện, là một sợi xích sắt to dòng thẳng xuống vực sâu muốn trượng. Đầu kia của nó thông đến đâu, không ai tường tận. Ngay cả người đã từng leo đến Thiên Tú phong như Tạ Vân Thạch cũng không dám bước lên xích trời. Trong Tam đại truyền thuyết thì xích trời là bí ẩn nhất, bởi vì không ai hay biết bất cứ tin tức nào xung quanh nó. Những ai vọng tường tìm hiểu về nó, đều chôn thấy dưới vực sâu một cách bí hiểm.

Lý Huyền vốn cho rằng đây chỉ là những lời khoa trương của Tô Do Liên, chứ sự thực cũng chẳng khác gì những lần mạo hiểm trước, nhưng sau những lời của Tử Cực, Lý Huyền cảm thấy Tam đại truyền thuyết quả có ảnh hưởng đến nguy vong của thiên hạ.

Gã buộc phải suy tính kỹ về ý định quyết đấu với Hồ Đột Can trên xích trời.

Phải mang theo trợ thủ.

Trong Ma Vân thư viện có rất nhiều đồng môn, nhưng “đại sư huynh” Lý Huyền chỉ điều động sai bảo được hai người thôi. Một kẻ là Phong Thường Thanh, giỏi ngũ hành độn giáp, một kẻ là Biên Lệnh Thành, giới nuôi quỷ dạy hồn.

Phong Thường Thanh một tay bưng bên má sưng vù, vẫn không kìm được buồn cười. Vừa trông thấy thân hình xanh tươi của Lý Huyền, nó đã cười lăn lộn. Vì sức kiềm chế của nó quá yếu, đã bị Lý Huyền tay đâm chân đá một hồi, nhưng vẫn không kiềm chế được. Biên Lệnh Thành thì khá hơn nhiều, đến cả Hồng Ngọc cũng không nhịn được cười, mà Biên Lệnh Thành chẳng hề thay đổi sắc mặt.

Lý Huyền tò mò hỏi:

- Sao đệ không cười?

Biên Lệnh Thành lại rưng rưng trào nước mắt.

Lý Huyền giật mình:

- Đệ không cười thì thôi, sao lại khóc?

- Đệ nhớ hồi còn nhớ có nuôi một con rùa đen, lông xanh đầy mình cũng như huynh đây này… về sau nó chết…

- Ấy…

- Đệ nhớ lại một con ma đệ nuôi năm kia. Cũng lông xanh đầy mình giống huynh đây này… về sau nó chết…

Lý Huyền nện vào đầu Biên Lệnh Thành, rống lên:

- Im mồm đi! - Rồi hằm hằm quay sang Phong Thường Thanh - Hồ Đột Can trở lại rồi!

Phong Thường Thanh sợ run, lấy đà định chạy. Lý Huyền cười nhạt:

- Ngươi thử nhích nửa bước đi xem, ta không nhận ngươi làm tiểu đệ nữa!

Phong Thường Thanh đứng ngay lại, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi:

- Làm sao đây, đại ca? Làm thế nào mới được đây?

- Sợ cái gì? - Lý Huyền mắng - Hắn chỉ một thân một mình, bọn ta có đến ba người, còn sợ không nện cho hắn tơi bời khói lửa ư. Tiểu Biên, thi thể thành tinh ngàn năm của đệ đã thần thông quảng đại chưa?

Biên Lệnh Thành rúm người:

- Lại bắt Hồng Ngọc liều mạng à? Không được, nàng rất yếu ớt!

Lý Huyền liếc Hồng Ngọc. Con ma răng nhọn nanh sắc, móng tay dài tới ba tấc bén như lưỡi kiếm. Một cương thi đáng sợ như vậy mà báo yếu ớt ư? Xem ra Biên Lệnh Thành chưa hồi phục sau nỗi đau mất Minh Châu.

Lý Huyền ôn tồn bảo:

- Đệ cứ yên tâm, Hồ Đột Can không ghê gớm như Thạch Tử Ngưng đâu, càng không có phép thần thông như cột bàng xanh trong mộ. Ta đảm bảo chỉ cần Hồng Ngọc ra mặt là lập tức giành thắng lợi. không tin đệ hỏi Thường Thanh.

Biên Lệnh Thành bán tín bán nghi nhìn Phong Thường Thanh.

Lý Huyền bảo:

- Các đệ đã tu tập được một thời gian dài trong trường, đạo pháp võ công cũng tiến bộ nhiều rồi ấy chứ nhỉ? Hồ Đột Can chẳng qua chỉ là một tên lưu manh mạt hạng thôi, phải không Thường Thanh?

Lý Huyền cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ cuối, Phong Thường Thanh run lên một chặp, biết rằng nếu đáp không đúng ý Lý Huyền, thì chắc chắn sẽ bị Lý Huyền nện cho một trận. Nó cúi đầu, khẽ đáp:

- Đúng!

Không hiểu vì sao, nó chợt nhớ lại bộ dạng hung hãn của Hồ Đột Can lúc vung đao chém xuống. Hình ảnh ấy khiến nó bất an. Nhưng nó lại tự an ủi ngay: “Đó chẳng qua chỉ là yêu pháp mà Tuyết Ẩn thượng nhân thi triển mà thôi”.

Lý Huyền bảo:

- Quyết định như vậy đi! Tiểu Biên, đệ phụ trách việc điều động Hồng Ngọc, đối phó trực diện với Hồ Đột Can. Thường Thanh, đệ thi triển trận pháp, từ mé bên hỗ trợ Tiểu Biên. Trận pháp của đệ có tiến bộ không?

Phong Thường Thanh đáp với vẻ không tự tin lắm:

- Đệ không biết…

Lý Huyền bảo:

- Vậy điều chỉnh một chút. Thường Thanh tiên phong, Tiểu Biên hỗ trợ nó.

Phong Thường Thanh

Ba người đi về phía xích trời. Càng đi, Phong Thường Thanh càng tái mặt:

- Đại ca, chúng ta đi đâu đây?

Lý Huyền át đi:

- Đệ hỏi làm gì?

Phong Thường Thanh nín lặng, một lát sau lại hỏi:

- Có phải đến chỗ xích trời không?

Lý Huyền cười đáp:

- Đệ đã biết rồi, còn hỏi làm gì nữa?

Phong Thường Thanh sợ đến nỗi suýt ngã nhào, kêu lên:

- Không đi được, tuyệt đối không được đến chỗ xích trời.

Lý Huyền ngạc nhiên hỏi:

- Sao đệ biết là không được?

- Hôm đón học trò mới, Tử Cực gia gia đã cảnh cáo bọn đệ, tuyệt đối không được đặt chân đến đấy. Lúc đầu đệ cũng không tin lắm, về sau đệ đọc một cuốn sách thời thượng cổ, trong đó có mấy chữ to viết bằng máu “Vào Xích Trời Tất Chết”. Đại ca, chúng ta nên về là hơn.

Lý Huyền cười đáp:

- Đều là lừa đảo cả. Nếu đệ không đi thì có thể quay về đợi bọn ta.

Nói đoạn đi vượt lên trước. Biên Lệnh Thành lờ đờ đi theo, như thể không biết sợ hãi.

Phong Thường Thanh đúng đực ra một hồi, cuối cùng tất tả chạy theo.

Xích trời cũng ở đằng hậu sơn Chung Nam.

Thực tế đằng tiền sơn Chung Nam rất là nhỏ, chỉ đủ cất ngôi trường. Sau lưng trường là núi đồi nhấp nhô, tất cả đều gọi là hậu sơn.

Xích trời ở tận cùng dãy núi, quanh năm chìm trong mây mù, chỉ nhìn thấy một chiếc xích sắt khổng lồ bám đầy rỉ dòng thẳng xuống đáy mây mù. Vực thẳm ở đây cắt đứt thế núi, trên không trông thấy trời, dưới không trông thấy đất. Gió thổi hun hút, lùa vào dây sắt dưới đáy cốc, khiến từng tràng u u như quỷ khóc vẳng lên.

Nhưng bất luận gió núi lớn đến đâu, dây xích vẫn không hề động đậy.

Bước vào xích sắt, không còn mạng về!