- Sách nát, ngươi có phép nào giúp ta bay lên được không?
Thiên thư ló ra khỏi ngực áo Lý Huyền:
- Đương nhiên là có. Nếu vị tiểu thư này chia cho ngươi một hạt nội đan của Xích Nhiễm Hoả Long thì còn tốt hơn nữa.
Tô Do Liên mỉm cười, tháo một hạt ngọc đỏ ra dặt vào tay Lý Huyền. Thiên thư lầm rầm niệm chú, một chữ “Bay” nháng lên, viên ngọc toả rực hào quanh, soi rọi khắp mình Lý Huyền.
Lý Huyền hỏi:
- Thế ngươi có cách nào để giữ an toàn cho cô ấy không?
Thiên thư đáp:
- Tất nhiên là có. Ta là Thiên thư gia gia toàn năng!
Nó lại lầm rầm niệm chú, một chữ “Biến” lờ mờ ẩn hiện trên không, đột nhiên, Tô Do Liên biến thành một đám mây lững lờ ngang trời. Nơi này là biển mây, muôn vàn đám mây tụ lại với nhau, không thể phân biệt được đám mây nào do người biến thành, đám mây nào do trời sinh ra nữa.
Lý Huyền nhẹ cả người, cười nói:
- Xem ta trừ yêu đây!
Trong vầng hào quang đó, Lý Huyền bay xuống dưới, hướng đến hai thanh kiếm Linh Tê. Yêu vật chói mắt vì ánh sáng của nội đan, mười mấy con mắt nhất thời bị quáng, chưa kịp điều tiết lại thì Lý Huyền đã dễ dàng nắm được hai tay kiếm, cất một thanh đi, rồi đột ngột gồng sức, đâm mạnh thanh còn lại vào mình quái vật.
Một thứ dịch lóng đặc quánh bắn ra, Linh Tê kiếm là kiếm thần, sắc bén lạ thường, đường kiếm rất ngọt, đâm sâu vào thân thể quái vật, lút tới tận cán.
Quái vật rít lên một tiếng đau đớn, nó vụt lăn kềnh ra, thân thể to lớn đổ mạnh xuống khiến cả mặt đất rung chuyển. Lý Huyền không dám chậm trễ, vội vàng phi thân lên, trở lại với Tô Do Liên.
Quái vật đau không chịu nổi, thân thể như một tầng mây lăn lộn dữ dội, cuộn lấy mấy vòng liền quanh thân kiếm. Đó là bản tính của động vật khi muốn cẩn thận che chắn vết thương, tránh để địch nhân tấn công lần nữa.
Trông thấy cảnh đó, Lý Huyền phá lên cười, bảo Tô Do Liên:
- Con này khốn đốn rồi!
Gã vụt thét lớn, Linh Tê kiếm trong tay vụt bay ra, bắn vun vút về phía quái vật!
Linh Tê kiếm quả nhiên là bảo bối, Lý Huyền hầu như không biết dùng kiếm, nhưng thanh kiếm vừa rời tay đã cảm nhận được sát khí của người dùng, thân kiếm nổi lên một vầng sáng xanh mờ, đồng thời, trong thân thể quái vật cũng có một quầng xanh mờ mờ sáng lên. Hai quầng sáng xanh như thu hút lẫn nhau, khiến thanh Linh Tê kiếm mà Lý Huyền ném ra bay nhanh vun vút, hoá thành một luồng sáng xanh, xuyên thẳng vào mình quái vật.
Kiếm quang lao vào nhau, khiến thân thể quái vật bị đâm rách một lỗ to bằng cái bàn, đau đến nỗi nó đập mình rầm rầm và liên tục gào rú.
Lý Huyền cười nói:
- Xem ra xích trời được đồn đại quá mức, chứ cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Phải tay Thạch Tử Ngưng thì con quái vật này đã bị phân thây ngay rồi.
Tô Do Liên nghiêm mặt:
- Chàng đừng xem thường nó…
Cô chưa dứt câu, thân thể quái vật đã lõm vào thành một cái hõm thật to. Lý Huyền cảm thấy người mình trĩu nặng, một lực hút dữ dội phóng thẳng tới, cuốn lấy Lý Huyền và Tô Do Liên lôi tuột xuống.
Lý Huyền hoảng hồn, không còn Linh Tê kiếm trong tay nữa, làm thế nào mới kháng cự được lực hút này đây. Lý Huyền thét:
- Mau, mau dùng nguyên đan của Xích Nhiễm Hoả Long!
Tô Do Liên cũng cuống cả lên:
- Vô ích, nguyên đan chỉ có tác dụng với mắt thôi, bây giờ nó không dùng mắt nữa.
Thấy rõ hai người sắp lao vào cái mõm đen kịt của quái vật rồi, Lý Huyền thét to:
- Thanh Linh Tê thứ ba!
Đúng khoảnh khắc bị nuốt, Lý Huyền rút luôn thanh kiếm thứ ba bên hông, xiên thẳng vào mõm quái vật. Con quái rống lên một tiếng, vội vàng ngậm miệng lại.
Những lằn chớp loằng ngoằng đâm rầm vào mõm nó.
Hai người đứng trước mõm quái vật, cách xa thân thể như một đám mây dày nặng ấy rồi, vẫn còn cảm thấy lực rung chuyển dữ dội, cho dù quái vật rất ghê gớm, nhưng cũng bị đánh cho ngã bẹp ra đất, giãy đành đạch.
Lý Huyền vội vàng ôm Tô Do Liên chạy ra, hai người cùng reo lên mừng rỡ vì thoát nạn.
Tô Do Liên lại véo tai Lý Huyền, cười nhạt bảo:
- Ve vãn cả Thôi gia tỷ muội hả? Để mà mượn được cả ba thanh kiếm.
Lý Huyền cau mày, nhưng không phải do để ý đến cú véo rất mạnh của Tô Do Liên, chỉ lẩm bẩm:
- Ban nãy cô có trông thấy không, hoá ra con quái vật nằm đè lên một cái hốc.
Nghe nói vậy, Tô Do Liên cũng mang máng nhớ lại, bèn nhíu mày đáp:
- Hình như ở chính chân núi. Phải chăng đấy là nguyên nhân khiến con quái vật này không muốn người ta lại gần ngọn núi?
Hai người nhìn nhau, Thiên thư kêu lên:
- Đùng nói mấy chuyện ấy nữa, nhân lúc con quái ngất, chúng ta mau thoát đi.
Nghe nhắc nhở, Lý Huyền vội vàng kéo Tô Do Liên bay lên, nhưng bỗng va mạnh vào đám mây và bật ngược trở lại, đầu choáng mắt hoa, gã ngạc nhiên kêu lên:
- Tại sao đám mây này cứng như đá thế?
Thiên thư não nuột kêu:
- Đều tại ngươi không chạy sớm. Bây giờ chúng ta đã bị nuốt vào trong thân thể yêu quái rồi, không ra được nữa.
Lý Huyền ngạc nhiên:
- Ngươi chỉ là một quyến sách, lẽ nào cũng sợ chết ư?
Thiên thư đáp:
- Tuy ta là sách, nhưng là một quyển sách có trí tuệ, ra đời để người ta đọc chứ không phải là để ăn thịt. Ta đang thương thân mình tài lớn mà dùng vào việc nhỏ đây.
Lý Huyền cười khẩy. Đột nhiên, đám mây quẫy động một trận, từ từ ép vào giữa. Những ánh chớp như những đốm lửa cũng lại một lần nữa rực lên.
Lý Huyền hoảng hồn, hỏi tới tấp:
- Làm sao đây, làm sao đây?
Tô Do Liên ngập ngừng:
- Hay là chúng ta đến sơn động đằng kia nấp tạm đi?
Lý Huyền cười khổ:
- Cô vẫn chưa nhận ra sao? Con yêu quái sở dĩ nằm khoảnh ngọn núi là vì thân thể nó mọc từ núi ra, nó căn bản không thể rời đi đâu được. Nếu chúng ta đi vào cái động đó, nó dùng thân thể quấn chặt quanh núi, có khi chúng ta còn không ra được ấy.
Tô Do Liên nói:
- Có khi… có khi nó dùng thân thể khoảnh ngọn núi là do không muốn để chúng ta lại gãn, nhỡ đâu ương núi còn thứ gì đó khắc chế được nó chưa biết chừng.
Lý Huyền trầm ngâm, trong động có vật gì, rốt cục là cõi chết hay đường sống, không thể nào biết được. Trong lúc Lý Huyền trầm ngâm, trong đám mây bỗng nhiên rịn ra một thứ dịch lỏng đặc sệt, dính nhơm nhớp trên đám mây, trông rất kinh tởm.
Lý Huyền cũng tái mặt, chất dịch này có khi là dịch vị của con quái vật. Xem ra, nó muốn làm rữa nát hai người để tiêu hoá đây.
Lý Huyền giậm chân, kéo Tô Do Liên chạy vào cái hang động nhỏ xíu.
Họ vừa bước vào, thân thể con quái đã lập tức co rút cả lại, bít cái động kín bưng. Những tiếng rít róng ầm ĩ vang vọng khắp nơi, cho thấy con quái đang vô cùng giận dữ, nhưng xem ra đúng là nó rất sợ hãi cái động này, tuy thân thể có thể tự do biến đổi hình dạng, nhưng vẫn không dám lấn vào động dù nửa bước.
Điều này khiến Lý Huyền phần nào yên tâm.
Trong động hoàn toàn tăm tối, nguyên đan Xích Nhiễm Hoá Long đeo trên mình Tô Do Liên vốn dĩ toả ra một thứ hào quang bảy sắc, nhưng vào tới động thì bị lấn át bởi sự tăm tối bên trong, ánh sáng tức thì ảm đạm hẳn đi, biến thành một thứ màu xám xanh nhàn nhạt, chỉ chiếu sáng được chỗ cổ cô gái mà thôi. Lý Huyền khảm viên hồng ngọc vừa lấy về chỗ cũ, chín viên họp lại, hào quang của cả chuỗi liền mạnh lên nhiều, nhưng vẫn chỉ đủ soi trong phạm vi hơn hai thước mà thôi, không thể xuyên qua được màn tôi mênh mang kia.
Hai người dắt tay vịn vách động đi sâu vào trong.
Ngọn núi trông không lớn mấy, nhưng động lại rất sâu, đi mãi hơn một canh giờ vẫn chưa đến tận cùng. Trong động hoàn toàn trống trái, nhưng như thế lại khiến hai người yên lòng đôi chút, động dài dằng dặc, nếu còn một cửa ra khác, chưa chừng sẽ thông ra đến chỗ xích trời, thoát được con quái vật bùng nhùng như đám mây này.
Đột nhiên, đằng xa xuất hiện một đốm sáng. Hai người phấn chấn, vội vàng rảo bước.
Không gian trước mặt bỗng thoáng đãng hẳn, chắc đây đã là nơi tận cùng, ánh sáng trời rọi xuống, hứa hẹn một lối thoát ra. Hai người mùng rỡ, bất giác nhìn nhau cười, thoát được con quái vật này, họ mừng như chết đi sống lại.
Lý Huyền vẫn chưa an tâm, bèn nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài hình như có loáng thoáng tiếng chim, thoang thoảng hương hoa, quả nhiên không thấy bóng dáng con quái vật đồ sộ kia đâu, bấy giờ gã mới cùng Tô Do Liên nhanh nhảu chạy ra.
Ra tới bên ngoài lại càng thêm hoan hỉ, chỉ thấy trước mặt là một hẻm núi hẹp, bốn bề núi đá sừng sững, bên trên mấy trắng nghìn nghịt, che lấp cả bầu trời. Địa thế tuy hiểm trở, nhưng đất đai thì xanh tươi, mơn mởn cây cối, đông đúc chim muông dù không rõ là những loại chim gì, cảnh quan hết sức trù phú.
Lý Huyền trỏ đầu kia hẻm núi:
- Hình như chỉ có con đường này đi được thôi, chúng ta hẵng xem xem làm sao vượt qua được hẻm núi.
Tô Do Liên gật đầu, hai người đi đến hết hẻm, nhìn xuống dưới thì phát hoảng. Bên dưới bùng nhùng một vùng mây rối, tối tăm không nhìn rô là sâu tới đâu. Lý Huyền nhặt một hòn đá, thắng tay ném. Hai người đợi hồi lâu mà không thấy tăm hơi đâu, y như thể hòn đá đã rơi xuống mười tám tầng địa ngục vậy.
Hai người cùng tái mặt sợ hãi, hẻm núi này sâu đến đâu thế nhỉ?
Thiên thư bỗng kêu lên: “Hỏng rồi!”
Lý Huyền cau mày:
- Sách nát, ngươi om sòm cái gì vậy?
Bìa trước nhợt nhạt, bìa phụ lấy bẩy, gáy sách run rẩy, bìa sau mềm oặt đi:
- Bia… bia…
Hai người nhìn theo hướng chỉ, thì thấy ở chỗ đám mây rối che đậy nơi hẻm núi, có một tấm bia đá nhỏ đứng xiên xẹo. Trên bia chi chít rêu xanh, trông rất cũ kỹ.
Lý Huyền gạt lớp rêu đi, chữ trên bia liền hiện ra rõ rệt. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất giác cùng tái mặt.
Trên bia viết bốn chữ lớn: “Đây là Xích Trời”.
Hoá ra… đây mới là xích trời thật? Dây xích bên trên kia thông tới chỗ nào?
Một trận gió thối tới, mây rối trên hẻm núi loãng ra, chỉ thấy một sợi xích đỏ rực, vắt ngang trên hẻm núi, thông thắng sang bờ bên kia. Màu sắc như máu, phết một đường dài trên tầng mây rối.
Bờ bên kia là một vách núi cheo leo, dây xích xuyên vào một cái hang trên vách ấy. Trên cái hang đó, có viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa: “Tâm Viễn Tự Định, Duy Hương Thị Thừa”.
Không hiểu sao vừa trông thấy tám chữ này, Lý Huyền bỗng có một cảm giác mơ hồ, y như cảm giác lúc trông thấy dòng chữ do chính mình kiếp trước để lại trong ốc đảo mênh mông. Cảm giác mang máng ấy xâm chiếm trái tim gã.
Lý Huyền không kim được, vùng chân bước về phía xích sắt.
Tô Do Liên níu tay Lý Huyền:
- Chàng đi đâu?
Lý Huyền cau mày:
- Ta cảm thấy chỗ này quen lắm…
Tô Do Liên kinh ngạc:
- Nơi này là tử địa, làm sao chàng quen được? Hay là chàng đã trúng thuật thôi miên của quái vật rồi?
Đột nhiên, Thiên thư gào lên thảm thiết, ánh sáng trong hẻm vụt tối đi, mây rối đột ngột sùng sục lên như sôi. Tô Do Liên dáo dác nhìn quanh, thì thấy mấy trên cao đang đè trĩu xuống, càng xuống thấp càng rắn lại.
Cô tái mặt, không ngờ được là quái vật ở ngoài ngọn núi cuối cùng cũng đã đuổi đến đây rối.
Chỉ trong khoảnh khắc gió mây trong hẻm đã biến đổi, trời tối đất đen, giơ tay không nhìn thấy ngón. Đột ngột vô số điểm sáng chói chang từ cái động đằng sau tràn ra, Lý Huyền biến sắc kêu:
- Không xong, quái vật tới nơi rồi.
Tiếng gầm rú hung hãn vang động, một bóng đen xẹt ra từ trong hang, thân thể nó đồ sộ, trên mình chất đống thịt nhão, cũng không có hình thù gì cả. Một con mắt lấp lánh sáng khám chính giữa cái đầu, dưới con mắt là một cái hốc đen ngòm, hình như là mõm. Sương dày màu đen liên tục trào ra khỏi khối đó, cỏ cây xung quanh dính phải sương là rũ xuống héo khô. Thân thể nọ khổng lồ, nhưng cử động thì vô cùng linh hoạt, chỉ nháy mắt đã lao đến gần Lý Huyền, há mõm táp xuống.
Lý Huyền sợ tái người, đang không biết nên đánh đỡ thế nào thì cành cây trên cánh tay gã bỗng dài ra, chỉ tích tắc đã kết thành mấy chục nhánh gai đan vào nhau. Quái vật táp một cái, trúng ngay phải gai, mấy trăm mũi gai dài hơn một thước lập tức xuyên vào cái mõm to tướng của nó. Quái vật rú lên thảm thiết, xô ngay vào một quái vật khác đang xộc tới đằng sau, hai con quái quấn vào nhau, đều nổi tính cuồng, ngửa mặt lên trời gầm rú, những chiếc nanh nhọn và to nhô ra khói mõm, hai hàng tua tủa như dao cắn phập vào nhau.
Hoả châu lập lòe trong hang rồi đổ ra như thuỷ triều. Mỗi hạt hoả châu là một con quái vật, chỉ tích tắc đã ken đầy khoảng không chật hẹp. Lý Huyền và Tô Do Liên tái mét mặt, cùng thấy bất lực trước bao nhiêu quái vật như thế không biết đối phó ra sao nữa.
Chỉ tích tắc, một con quái vật đã xô ngã một con quái vật khác, há ngoác miệng táp lên, một trận cào cắn hỗn loạn diễn ra, con đầu tiên nhanh như chớp đã ăn thịt sạch bay con thứ hai, rồi ngóc đầu dậy, con mắt duy nhất đã vằn đỏ, ngó thẳng vào hai người, trong mắt đầy ắp thèm khát.
Lý Huyền bỗng kêu lên:
- Ta hiểu rối, con yêu quái nọ thân hình quá khổ nên không thể vào hang, vì vậy mới phân chia thân thể thành những con quái vật này đây.
Tô Do Liên ngắt lời:
- Chàng biết điều đó thì có tác dụng gì? Vấn đề là làm sao để đánh lui bọn chúng kia!
Lý Huyền quét mắt một vòng:
- Mau lui lại chỗ xích sắt!
Lý Huyền kéo Tô Do Liên giẫm lên sợi xích đỏ ngầu. Chân vừa tiếp xúc với chất sắt, lập tức một cảm giác bi thương choán lấy lâm can Lý Huyền. Gã thấy lòng vô cùng phiền não, trông đàn quái thú ùn ùn kéo tới, gã chỉ muốn xông lại, hoặc là giết sạch bọn chúng, hoặc là để cho quái thú giết chết mình luôn. Lý Huyền nhìn hẻm núi hẹp sâu vô đáy dưới chân, lại thấy lòng dâng lên một nỗi thôi thúc là nhảy luôn xuống dưới cho kết thúc mọi chuyện đi.
Bộ dạng bọn quái vật đằng kia thực là hung tợn, chắc chắn chúng gieo rắc tai hoạ cho nhân gian đã lâu, chẳng lẽ không nên giết sạch bọn chúng ư? Lý Huyền đột ngột dừng bước, hào khí bừng bừng tâm can, bèn sấn từng bước về phía lũ quái.
Thiên thư giật mình rống lên:
- Ngươi làm gì vậy?
Lý Huyền không trả lời, đôi mắt dần dần vằn đỏ, chỉ muốn chém giết!
Chém giết sạch bay lũ quái vật ghê tởm kia đi!
Thiên thư lẩm nhẩm một hồi, một con dao sắc xuất hiện trên bìa của nó, cắm phập vào cánh tay Lý Huyền. Lý Huyền bật kêu, như bị đánh thức, liền bừng tỉnh lại, chỉ thấy minh còn cách lũ quái vật kia độ hai ba bước nữa thôi. Mùi tanh hôi mà quái vật phun ra đã tạt đến mặt gã. Lý Huyền phát hoảng, vội vã thoái lui, lòng khiếp sợ, rốt cục là sức mạnh nào gần như đã khống chế được mình vậy?
Bấy giờ Thiên thư mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
- Người trẻ tâm tính không ổn định, dễ bị khống chế thần trí. Nếu không phải có Thiên thư gia gia ta đây…
Nó phấn khởi đến nỗi lẩm bẩm tự tâng bốc mãi. Bỗng nhiên có tiếng gầm hung tợn, một con quái vật chồm tới, vồ xuống đầu hai người. Tức thi gió tanh quạt ra bốn phía, Thiên thư nghẹn họng, không bốc phét tiếp được, gắng sức rúc vào trong túi áo Lý Huyền, đánh chết cũng không ló ra nữa.
Lý Huyền kéo tay Tô Do Liên, gào lên: “Chạy mau!”
Hai người cũng không có cách nào hay ho mà chiến đấu hay trốn tránh, đành men theo dầy xích sắt lùi về đầu bên kia. Quái vật vồ trượt, rơi thẳng xuống hẻm núi. Nhưng dưới hẻm cũng toàn mây mù đặc quánh, quái vật rơi xuống đám mây không hề bị thương, lại chõm lên, lao tới chỗ Tô Do Liên và Lý Huyền.
Tiếp theo, tất cả quái vật đều phi thân lên không, không trung liên chi chít những hạt hoả châu lấp lánh, chi chít những quái vật hung ác, vây kín khắp trái phải trên dưới hai người. Ánh chớp loằng ngoằng trong không, hàng đàn quái vật hung hãn lao vào hai người.
Bọn chúng chí ít cũng phải hơn một trăm con, hết con nọ phi theo con kia, Lý Huyền không biết nấp náu vào đâu được, đương hoảng loạn thì một con quái vật từ dưới hẻm núi xuyên lên, húc đầu vào mình gã.
Lý Huyền mất đà, ngã sóng soài.
Tô Do Liên thét lên kinh hoàng. Lý Huyền thở dài, nhắm mắt chờ chết.
Đột nhiên, trong người Lý Huyền phát ra một tiếng ầm, đàn quái vật cùng hú lên sợ hãi, cuống cuồng phi thân né tránh, như thế đánh hơi được mùi nguy hiểm khó tả từ người Lý Huyền, bèn sợ hãi dạt ra thật xa gã.
Lý Huyền thơ thới thở phào, cảm thấy như vừa hồi sinh từ địa ngục.
Tô Do Liên vội vàng kéo Lý Huyền dậy. Hai người nằm sấp trên dây xích, nhất thời không cựa quậy gì được. Cũng may lũ quái vật đang sợ sệt, chỉ ráo riết xoay tròn trên không, chưa dám đáp xuống.
Đợi cho đến khi tay chân hết tê dại, Lý Huyền mới ngồi dậy, chợt thấy trước ngực mình lóe lên nhiều đốm sáng lành lạnh, tựa như một bảo vật gì. Gã giơ tay vạch ngực áo thì sửng sốt phát hiện ra tấm gương cũ lấy được trong Cứu Thiên Phong Ma trận ở rìa ốc đảo xanh tươi nọ.
Tấm gương này có thể khởi động được Cửu Thiên Phong Ma trận, cố nhiên có hiệu quá trừ tà, chả trách lũ quái vật sợ hãi đến thế. Bản thân Lý Huyền sau khi lấy nó ra khỏi Phong Ma trận, vốn chỉ muốn giữ làm kỷ niệm, bèn nhét vào ngực áo rồi quên đi. Nếu sớm biết nó linh thiêng thì lúc đầu đã lấy ra rồi, tội gì để chịu bao nhiêu kinh hoàng như vậy?
Thiên thư gia gia biết nguy hiểm đã qua, bèn ló ra khói túi áo, bỗng la lên:
- Ngươi cho ta xem tấm gương đó được không?
Lý Huyền cười nói:
- Sách nát như ngươi mà cũng thích soi gương à?
Thiên thư hét lên:
- Đồ ngốc, ta chỉ muốn giám định xem có phải nó là Cửu Linh Ngự Ma kính không thôi!
- Cửu Linh Ngự Ma kính? - Lý Huyền ngạc nhiên - Cái gì thế? Rất lạ lùng à?
Vừa nói, Lý Huyền vừa đưa gương cho cuốn sách xem. Thiên thư không đáp, những trang sách lật lia lịa, đột nhiên dừng lại. Trên trang đó vẽ một tấm gương, Thiên thư chăm chú đối chiếu với tấm gương mà Lý Huyền đưa lại gần, lâu lắm mới thở dài:
- Đúng là Cửu Linh Ngự Ma kính! Chúng ta được cứu rồi!
Lý Huyền nổi giận:
- Sách nát, mau bảo cho ta biết Cửu Linh Ngự Ma kính là gì đi!
Thiên thư kiêu ngạo đáp:
- Pháp bảo trên đòi, vật nào cũng là do người tu chân vận dụng nguyên khí dùng vật quý trong trời đất luyện thành. Nhưng có bốn vật thì vốn dĩ đã tồn tại từ khi khai thiên lập địa rồi, sức mạnh của chúng ngang ngừa tạo hoá, có khả nãng kỳ diệu quý thần không thể lường được. Uy lực của chúng có thể nói là vô cùng vô tận, nhưng tuỳ vào tu vi cao thấp của người sử dụng mà hiệu quá sẽ khác nhau. Bốn vật đó được gọi là Thái Sơ Tứ Bảo, sở hữu một trong bốn vật đó thôi cũng đủ danh vang bốn cõi, trở thành cao thủ tuyệt định, không còn ai đôi địch được nữa. Tất cả báu vật trên đời đều chỉ là bắt chước mô phỏng chúng, bốn vật đó có thể nói là tổ tiên của các bảo bối trên đời.
Lý Huyền hỏi:
- Lải nhải từ nãy đến giờ đều là những lời vớ vẩn, những điều đó liên quan gì đến chiếc gương này chứ?
Thiên thư phát cáu:
- Gã trẻ tuổi này, ngươi không có chút kiên nhẫn nào ư? Thái Sơ Tứ Bảo gồm Huyền Bệ thiên thư, Cửu Linh Ngự Ma kính, Tứ Cực Tiêu Dao kiếm, và Lưỡng Tạng Thiên Phật châu. Mà vật đứng đầu trong Thái Sơ Tứ Bảo chính là Huyền Bệ thiên thư, tức là lão nhân gia ta đây!
Lý Huyền sửng sốt nhìn cuốn sách, đột nhiên phát lên cười ha há:
- Ta những tưởng ngươi nói cái gì, hoá ra nói đi nói lại, chẳng qua chỉ là tự khoe khoang. Huyền Bệ thiên thư. Buồn cười chết mất!
Thiên thư nổi điên, nháy đùng đùng trong túi Lý Huyền:
- Ngươi không được phép xem thường lão nhân gia! Ta là vật đứng đầu trong bảo bối thiên hạ, tất cả báu vật đều phải nghe lời ta. Ta bảo chúng hoạt động chúng hoạt động, bảo chúng dừng lại chúng dừng lại. Bây giờ ta nhếch nhác thế này, đều do nhà ngươi hãm hại cả. Ta đã nói rồi, Thái Sơ Tứ Bảo chủ yếu là phải trông chờ vào năng lực của người sử dụng, chỉ tại Tử Cực gia gia tặng ta cho cái tên bị thịt như ngươi, ta mới trở nên đãng trí và vô dụng thế này.
- Tiện mõm nói vậy thôi, đừng tức giận - Lý Huyền cười bảo - Ngươi bảo ngươi có thể điều động tất cả báu vật khác phải không? Vậy ngươi ra lệnh cho cái gương Cửu Linh Ngự Ma này phát huy tác dụng, tiêu diệt sạch sẽ đám quái vật kia đi!
Thiên thư hậm hực:
- Việc đó ta không làm được, Thái Sơ Tứ Bảo đều tồn tại từ thuở thiên địa xuất hiện, nó không nghe lệnh ta đâu.
Lý Huyền phì một tiếng, lại cười ha hả.
Tô Do Liên thấy cuốn sách giận đến nỗi trang nào cũng bầm tím cả lại, bèn khẽ kéo Lý Huyền. Lý Huyền cười nói:
- Thôi được rồi, chúng la đều rất kính trọng Thiên thư gia gia vĩ đại sáng loà vạn trượng. Vậy ngươi hây nói xem, Cửu Linh Ngự Ma kính này rốt cục có tác dụng gì mà bọn quái vật kia sợ hãi đến thế.
Thiên thư thấy Lý Huyền xuống nước nhũn nhặn, mới nguôi nguôi giận, bảo:
- Thái Sơ Tứ Bảo đều có thể che trời phủ đất, cưỡi gió đạp sấm, tất cả mọi phép biến hoá huyền diệu, uy lực quỷ thần gì đều làm được. Nhưng uy lực của Thái Sơ Tứ Bảo vô cùng lớn, mỗi lần vần chuyển đều làm tiêu hao một năng lượng khổng lồ. Chẳng hạn Thạch Tinh Ngự, được xưng tụng là Tứ Cực long thần, chính là vì y đã đoạt được Tứ Cực Tiêu Dao kiếm. Với sức của người phàm, thì tuyệt đối không thể múa may thanh kiếm đó, nhưng Thạch Tinh Ngự là bậc kỳ tài, giác ngộ được đạo pháp độc đáo, khống chế được bốn con rồng thần thời thượng cổ vào thân kiếm, dùng bốn thứ nguyên khí tiên thiên dồi dào bất tận của bốn con rồng đó để điều động kiếm thần, mỗi khi tuốt kiêín ra, đất trời phải đổi sắc, không ai đương cự nổi. Cửu Linh Ngự Ma kính cũng tương tự, bên trong nó niêm phong linh hồn của chín loại ác thú thời thượng cổ, chuyên dùng để hàng yêu phục ma, uy lực vô song.
Lý Huyền gật đầu, nhớ lại diễn biến trận Cửu Thiên Phong Ma, xem ra những điều Thiên thư nói không phải không có lý, bèn hỏi:
- Lưỡng Tạng Thiên Phật châu thì sao?
Thiên thư đáp:
- Lưỡng Tạng Thiên Phật châu chứa đựng hai khí âm dương còn dư hồi trời đất khai mở, nghe đồn có thể tái tạo được vũ trụ. Tuyết Ẩn thượng nhân đoạt được vật này xong, phối hợp nó với tu vi cả đời của mình, làm đông kết hai khí âm dương bên trong hạt châu lại, tạo ra hai bông mạn đà la là Kim Cương, Thai Tạng, nguyên khí âm dương có thể hoá ra hàng ngàn phật với thánh, cực kỳ huyền diệu, rất khó có người nào đối địch được. Vì vậy Tuyết Ẩn mới một bước nhảy tót lên ngôi chí tôn vùng Tuyết vực, ngoài Tứ Cực long thần kỳ tài trời sinh ra, không còn ai đánh bại được lão ta nữa.
Lý Huyền bặm bặm mồi:
- Chẳng phải lão ấy không đánh nổi Quân Thiên Thương là gì?
Thiên thư cười nhạt:
- Đó là do Quân Thiên Thương học được từ ta Luân Hồi kiếm pháp. Thiên thư là báu vật đứng đầu Thái Sơ Tứ Bảo, đương nhiên ba món còn lại không địch nổi rối.
Lý Huyền sáng mắt:
- Sách nát, ý ngươi là bên trong ngươi có viết về bí mật của Luân Hồi kiếm pháp? Mau cho ta xem đi!
Nói đoạn, Lý Huyền túm lấy cuốn sách kéo lại, lật giở tìm kiếm.
Thiên thư la lối ỏm tỏi:
- Cứu mạng, cứu mạng! Xem trộm, xem trộm!
Lý Huyền ném bẹt cuốn sách xuống đất, gầm lên:
- Ta mà xem trộm cái đồ sách nát nhà ngươi? Thôi, không nói thì thôi, đằng nào ta cũng chẳng muốn học mà.
Thiên thư lồm cồm bò dậy:
- Chẳng phải ta đã bảo ngươi rồi đó ư? Tu vi ngươi chưa đủ, muốn xem cũng chẳng xem nổi. Ta khuyên ngươi giờ thì mau chạy đi. Cửu Linh Ngự Ma kính tuy cứu được ngươi một lần, nhưng nói gì thì nói ngươi vẫn không phải chủ nhân nó. Hào quang tan đi rồi, lần sau quái vật xông đến, nó không cứu ngươi nữa đâu, lúc đó khó nói à!
Lý Huyền vội vàng lôi tấm gương xem, quá nhiên ánh sáng toả ra đang mờ dần đi, lũ quái vật lại rục rịch chuyển động. Lý Huyền vội kéo Tô Do Liên, chạy sang bờ bên kia hẻm núi.
Lũ quái vật nổi bồng bềnh trên không, chậm chạp bám theo Lý Huyền, nhưng còn sợ hào quang của tấm gương nên không dám lại quá gần.
Lý Huyền lao sang vách núi bên đối diện, không biết vì sao, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác vô cùng quái lạ, không nhịn được bèn buông Tô Do Liên, lao tới vách đá, ngẩng đầu nhìn tám chữ lớn đỏ rực.
Những chữ đó tựa hồ đã được khắc ở đây đến ngàn năm rồi, nhưng vẫn còn tươi tắn như mới. Lý Huyền chăm chú nhìn nét chữ, đột nhiên trái tim thắt lại. Lý Huyền mang máng hiểu ra, những chữ này được ngưng kết bằng máu tươi, máu tươi đầm đìa.
Một cảm giác bi thương từ những con chữ đỏ toát ra, sao mà thân thuộc, lại sao mà xa xôi. Đáy tim Lý Huyền cũng ngập đầy cảm giác lạ lùng, bất thần run lên dữ dội. Lẽ nào người viết tám chữ này và người khắc những chữ ở vách núi chỗ ốc đảo là cùng một người?
Cùng là con người kiếp trước của Lý Huyền?
Lý Huyền bỗng chốc hiểu ra.
Tâm viễn tự Định, duy Hương thị Thừa.
Trong tám chữ này, chứa đụng hai cái tên.
Định Viễn, Thừa Hương.
Đó là tên của Lý Huyền và người thương của gã trong kiếp trước.
Chữ khắc đá chỗ ốc đảo là lời thề ước trong luân hồi. Còn tám chữ này thì có nghĩa gì?
Vì sao vừa trông thấy tám chữ này, Lý Huyền lại thấy đau đớn đến thế, tuyệt vọng đến thế?