Lý Huyền chống gậy lê tới, cười nói:
- Lão già, mau cho tôi mấy trái Bích Vân tiên đào như lần trước để ăn đi. Tôi bị thương nặng, ăn no rồi mới lên đường với lão được.
- Lên đường? - Tuyết Ẩn thượng nhân cười não nề - Còn đường nào mà lên nữa?
- Chẳng phải lão cật lực thuyết phục tôi rời Ma Vân thư viện hay sao? Bây giờ tôi quyết định đi với lão rồi đấy, sao lại tỏ ra bộ dạng cụt hứng thế?
Tuyết Ẩn thượng nhân thảm thiết nói:
- Đi ư? Kiếp nạn Trung Hoa đã bắt đầu rồi!
Lý Huyền giật mình:
- Lão bảo sao cơ?
Tuyết Ẩn thượng nhân giơ tay trỏ:
- Ngươi trông!
Nơi lão trỏ chính là vòm không trên đỉnh Chung Nam. Ở đó khí tím mờ mịt, cuồn cuộn bốc thẳng lên trời.
- Trông cái gì? - Lý Huyền hỏi - Lúc nào trên ấy chẳng như vậy.
Lý Huyền chưa dứt lời, ngón tay Tuyết Ẩn đã búng khẽ, một luồng sáng bạc từ đầu ngón tay trào ra, chỉ tích tắc đã bùng rộng, phủ kín cả bầu trời. Ánh bạc loá mắt, trên nền khí tím rực rỡ bỗng nổi lên một vùng tối khổng lồ.
Đó là bốn con rồng đang quấn vào nhau, ngửa đầu lên trời gầm rú, đuôi chúng tụ lại một chỗ, nằm trong tay một người. Tay kia của người đó trỏ lên trời, ngay cả khí tím báo vệ núi Chung Nam cũng bị khí thế hung bạo của y lấn át.
Bốn con rồng và một con người tạo nên khối hình vô cùng to lớn, hệt như ma thần bay lượn sầm sập, chống lại trời cao.
Sát khí ồ ạt từ thân thể y ùn ùn toả ra, chỉ thoáng cái, lửa chiến đã liên miên gieo rắc tai ương, máu đỏ chảy trào cùng thống khổ, tất cả như thuỷ triều dìm Lý Huyền chìm lỉm.
Nỗi tuyệt vọng của ngày tận thế khiến Lý Huyền không rét mà run.
Tuyết Ẩn thượng nhân khẽ phẩy tay áo, luồng sáng bạc tiêu tan. Bóng dáng khổng lồ cũng tan biến trong vòm trời. Nhưng nỗi đe doạ khó tả mà nó mang lại vẫn khiến Lý Huyền thẫn thờ, khó lòng bình tâm được.
Lý Huyền buột hỏi:
- Đó… đó là cái gì thế?
Tuyết Ẩn thượng nhân có vé rất mệt mỏi:
- Đó là Tứ Cực long thần.
Tứ Cực long thần? Cái tên nghe quen tai quá.
Tuyết Ẩn nói:
- Cũng chính là tổ tiên của Thạch Tử Ngưng, cái kẻ một đòi kiêu hùng rồi bị ta và Đại Nhật Chí dụ Quân Thiên Thương đến giết chết đấy.
Lý Huyền phát hoảng, hoá ra người mà Thạch Tử Ngưng quyết tâm muốn cứu sống lại chính là Tứ Cực long thần. Chẳng trách cô ta ôm ấp một kỳ vọng cao xa đến thế, chỉ nhìn uy lực vô biên ban nãy thôi, đủ thấy tu vi của Tứ Cực long thần cũng không dưới Tuyết Ẩn thượng nhân.
Tuyết Ẩn thượng nhân đoán biết được suy nghĩ của Lý Huyền, bèn nói:
- Tứ Cực long thần là một bậc kỳ tài trời sinh, trăm năm hiếm gặp. Hắn thu phục được bốn con rồng thần, thuần hoá chúng để chúng phục dịch mình, sáng tạo ra một bộ kiếm pháp là Cửu Thiên Tiêu Dao, không chỉ ta không phải là đối thủ, mà nhìn khắp vòm trời này, ngoài Quân Thiên Thương đã giác ngộ ra Luân Hồi kiếm, không còn ai đối địch nổi nữa.
Lý Huyền nhớ đến chuyện Tử Ngưng kể, bèn cười nhạt:
- Bởi vậy lão mới sợ hắn, không chỉ sắp đặt để giết hắn, mà còn huỷ diệt cả lê dân cả đồng tộc của hắn?
Tuyết Ẩn thượng nhân ngẩng phắt đầu lên:
- Ngươi nghe ai nói thế?
Lý Huyền lãnh đạm đáp:
- Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.
Câu nói khiến vẻ mặt Tuyết Ẩn thượng nhân u ám hẳn đi, lão thở dài bảo:
- Nhưng ngươi không biết, Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự vì muốn đoạt lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất, mà đã gắng gượng tu luyện Luân Hồi kiếm, cuối cùng tẩu hoả nhập ma, gặp ai giết người đó, chỉ trong một đêm đã huỷ diệt hết Ma Đà quốc ở Tây Vực đây.
- Sao thế được? - Lý Huyền sửng sốt.
- Chẳng có gì là không thể - Tuyết Ẩn thượng nhân nói - Thạch Tinh Ngự kiêu căng ngạo mạn, không cho phép ai mạnh hơn mình. Luân Hồi kiếm của Quân Thiên Thương đã được công nhận là thiên hạ đệ nhất, Thạch Tinh Ngự cương quyết phải vượt qua họ Quần. Hắn biết rõ rằng ngoài Quân Thiên Thương ra thì không có ai đủ sức luyện Luân Hồi kiếm nữa, nhưng vẫn ngang ngược tu tập. Cuối cùng tẩu hoả nhập ma. Vốn dĩ tẩu hoả nhập ma cũng chỉ khiến tính khí hắn trở nên nóng nảy dữ dằn hơn, không cho phép ai nghi ngờ bản lĩnh của mình, nhưng người Thạch tộc lại muốn lợi dụng võ công vô địch của hắn để xưng bá thiên hạ, bèn cổ vũ hắn đi tấn công nước láng giềng. Thạch Tinh Ngự bị đồng bào khích tướng, chỉ một đêm chống kiếm cưỡi rồng đã giết sạch cả nước Ma Đà, thêm đêm nữa thì tiêu diệt Từ Thát Xa quốc, đồng thời còn tuyên bố rằng muốn thống nhất năm mươi nước Tây Vực, buộc họ phải chầu hầu Thạch quốc, nếu không gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ.
- Hẳn lão bịa đặt ra đầy thôi - Lý Huyền cười khẩy - Thạch Tinh Ngự diệt nước khác, vì vậy các ngươi bèn đi làn sát bộ tộc của hắn, phải không?
Tuyết Ẩn thượng nhân chằm chằm nhìn Lý Huyền, mắt lấp lóe sáng. Rồi lão chậm rãi bảo:
- Kẻ tiêu diệt Thạch quốc, chính là Thạch Tinh Ngự.
Câu này khiến Lý Huyền kinh hoàng hết cả lên. Tuyết Ẩn thượng nhân nói:
- Lúc ấy thần trí của hắn đã rối loạn, nhìn mãi cảnh tàn sát đâm quen, trong một lần nổi giận, hắn đã giết sạch sành sanh người dân của tộc mình, chỉ chừa lại vài trăm mạng. Chừa vài trăm mạng ấy cũng chẳng phải vì muốn giữ gìn hậu duệ cho Thạch quốc, mà vì Chấp Long đại pháp của hắn.
- Chấp Long đại pháp?
Tuyết Ẩn thượng nhân chậm rãi gật đầu:
- Đó là một môn tâm pháp kỳ diệu mà Thạch Tinh Ngự giác ngộ ra trong lúc nhìn rống thần biến hoá, thời ấy cũng chỉ có mình hắn thi triển được tâm pháp này thôi. Ai trúng phải Chấp Long đại pháp, máu thịt và linh hồn họ đều sẽ biến thành của Thạch Tinh Ngự. Ngộ nhã Thạch Tinh Ngự bị đánh bại và bị giết chết, thì hồn phách cũng vẫn ngưng tụ không tan. Ba mươi sáu ngày sau, hắn sẽ dùng thân xác của người nọ để phục sinh. Lúc ấy, chúng ta vì sợ tên ma tinh này hồi sinh, nên mới phải giết mấy trăm người còn sống sót kia.
- Nói đi nói lại vẫn là miệng lưỡi của các người. Kẻ khác sát nhân là tội kẻ khác, các người sát nhân cũng là tội kẻ khác.
- Ta biết ngươi không tin, vậy ngươi cứ đi hỏi Tứ Cực. Lão ấy không nói dối ngươi đâu - Tuyết Ẩn thượng nhân thở dài - Sở dĩ ta không đưa ngươi đi, là vì mệnh trời đã thay đổi, Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự đã hồi sinh rồi.
Lý Huyền giật nảy:
- Hắn đã hồi sinh? Lẽ nào… Lẽ nào hình ảnh tôi vừa trông thấy là hắn ta?
- Không phải - Tuyết Ẩn thượng nhân lắc đầu - Hắn còn đang tập trung sức lực, đợi đến thời cơ tốt nhất. Nhưng một khi trở lại thế giới này, hắn sẽ mang theo một tai hoạ khủng khiếp. Khi chết hắn từng nguyền rằng, nếu trở lại, hắn sẽ giết sạch mọi người trên đời, khiến cho ai cũng phải chịu đựng nỗi khổ địa ngục mà hắn từng nếm trải. Bây giờ… là lúc hắn thực hiện lời nguyền ấy đây.
- Giết sạch mọi người? - Lý Huyền cười - Quân Thiên Thương vẫn còn trong thư viện, Thạch Tinh Ngự giết được ai?
Tuyết Ẩn thượng nhân trầm tư, rồi chậm rãi bảo:
- Thực ra từ lần giao thủ trước ở Ma Vân thư viện, ta cảm thấy Quân Thiên Thương đã đánh mất lực Luân Hồi rồi. Tuy ta không hiểu nguyên nhân, nhưng nếu Thạch Tinh Ngự xuất thế lần nữa, Quân Thiên Thương không còn áp chế nổi hắn nữa dâu.
Lý Huyền kinh sợ. Quân Thiên Thương đã mất Luân Hôi lực rồi?
Tuyết Ẩn thượng nhân nói:
- Thạch Tinh Ngự xuất thế, bốn con thần long tái hiện, lúc đó, uy lực của Thạch Tinh Ngự sẽ bao trùm cả dãy Chung Nam, mọi người trên núi đều trúng Chấp Long đại pháp, biến thành vật hoá thân cho hắn. Tại hắn mà thời thịnh trị này sẽ sụp đổ, hậu quá ấy đều do một tay ngươi khởi đầu.
Lý Huyền giật bắn, nhảy dựng lên:
- Lão đừng nói mò! Tôi khởi đầu cái gì? Tôi đã làm gì chứ?
Ánh bạc nhá lên trong đôi mắt Tuyết Ẩn:
- Ngươi đã giúp Tứ Cực long thần tái sinh. Lẽ ra ta đừng nên để tâm đến thiên mệnh, cứ lôi thẳng ngươi đi thì phải hơn. Nhất thời lưỡng lự, lại tạo ra sai lầm ghê gớm thế này.
Nói đoạn, lão đứng bật dậy, ánh bạc rực rỡ bùng phát quanh người.
Lý Huyền kinh hãi kêu lên:
- Lão định làm gì?
Tuyết Ẩn trầm giọng báo:
- Không thể để sai lầm này nối tiếp sai lầm khác được. Ta phải liều mình tiêu hao tu vi trăm năm, đưa Đại Tuyết sơn từ đất Tạng tới đây, trấn áp Chung Nam sơn, chôn Thạch Tinh Ngự dưới chân núi, sau đó liên kết với Tam Lão ở ngoài biên ải, phong ấn hắn lần nữa. Nếu còn chậm trễ, để Tứ Cực long thần hiện hình trọn vẹn thì sẽ hết cách cân nhắc.
Lý Huyền kinh ngạc:
- Đại Tuyết sơn ở đất Tạng? Nó to tới mức nào? Nếu lão dời nó về đây…
- Thì có khi cả Trường An cũng sẽ bị trấn áp theo - Tuyết Ẩn lạnh lùng đáp - Trên Đại Tuyết son, ta đã đổ bao tâm huyết tôi luyện được vô Ngân cực quang, hễ cực quang này xuất hiện thì trong vòng trăm dặm sẽ không còn vật nào sống sót, nhưng dù thế cũng còn hơn là để Tứ Cực long thần phục sinh, vì lúc đó thì toàn bộ thiên hạ đều bị tiêu diệt cả. Tứ Cực long thần không được phép sống lại!
Nói đoạn, ngân quang bùng ra trước ngực lão, lờ mờ tụ thành hình dáng của Đại Tuyết sơn. Tuyết Ẩn liên tục vận huyền công, Đại Tuyết sơn càng lúc càng rõ nét, dần dần hiện hữu ở nơi đây.
- Điên rồi! Điên rồi! - Lý Huyền gào - Lão có thể bình tĩnh lại mà nghĩ cách không?
- Cách nào? Chẳng còn cách nào nữa. Nếu ngươi muốn ngăn cản ta, thì hãy vượt qua cửa ải của đồ đệ ta đã.
Nói đoạn, Tuyết Ẩn phẩy tay áo, một luồng sáng bạc nháng lên, một thân hình đội khôi bạc, mặc giáp bạc đột ngột hiện ra. Quanh thân hình đó có mấy vờn lớp lớp, một thanh cương đao to tướng đeo sau lưng hắn, thân thể hắn cao lớn, hệt như thần linh, ngạo nghễ oai phong.
Hắn cúi đầu trước Tuyết Ẩn:
- Sư phụ, người gọi đệ tử có việc gì vậy?
- Ta thi triển Giáng Thế minh vương pháp, chưa từng gặp phải tình huống minh vương bị mắc trong hoá thân không thể quay lại vị trí cũ như khi gặp ngươi, vì thế ta thu ngươi làm đệ tử, đem thanh Kim Cương của Mạn Đà La Song Bảo truyền cho ngươi… Nếu ngươi cầm ân đức ấy thì hãy chém chết tiểu tứ này đi!
Người đó cúi mình dạ ran, rồi ngoảnh lại nhìn Lý Huyền.
Lý Huyền rú lên:
- Hồ… Hồ Đột Can!
Vị thần linh oai phong lẫm liệt, khôi giáp sáng ngời này hoá ra lại chính là Hồ Đột Can, Hồ Đột Can có mỹ cảm hơn người.
Hồ Đột Can cười lớn:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tuyết Ẩn điềm đạm bảo Hồ Đột Can:
- Có lẽ sự xuất hiện của ngươi cũng là ý trời. Sư phụ cả đời tinh nghiên ý Phật, cuối cùng lại chẳng lĩnh hội được chút nào, chỉ biết dùng chém giết ngăn chặn chém giết. Đi đi!
Nói đoạn, thân hình lão nhoà hẳn. Giữa rừng rú, chỉ còn lại một khối sáng bạc chói mắt bay lượn biến ảo.
Hiển nhiên, muốn dời Đại Tuyết sơn từ đất Tạng tới đây, phải hao tổn rất nhiều tâm lực. Ngay cả đâng chí tôn vùng Tây Vực như Tuyết Ẩn thượng nhân cũng không phải một chốc một lúc mà hoàn thành được, thành thử không rảnh rỗi mà bận tâm đến việc gì khác.
Hồ Đột Can cười sằng sặc, tiên tới một bước.
Trên vách núi cheo leo ở cuối Ma Vân thư viện, gió đêm lạnh lẽo.
Tâm ma cuộn tròn trên bệ đá lớn, ho sù sụ. Khuôn mặt trắng bệch của gã ửng lên một màu đỏ bệnh tật:
- Các ngươi quay về bẩm cáo chúa công, thứ mà người muốn, chẳng bao lâu nữa ta sẽ mang lại.
Si và Lạng giật mình:
- Chúng tôi đi rồi, người biết làm sao?
Họ biết rõ đạo pháp của Tâm ma rất huyền diệu, có thể tiêu diệt và khống chế kiếp trước kiếp sau, đi thẳng vào nhân tâm một cách trơn tru trót lọt, nhưng bản thân gã thì yếu ớt vô cùng. Mấy thứ bệnh nan y cùng giày vò một lúc, gã thậm chí không còn cả sức để đi nữa. Nhiệm vụ chính của Si, Mị, Võng, Lạng chính là báo vệ gã.
Làm sao họ có thể rời đi được?
Tâm Ma cười nhạt:
- Không sao… ta đã có sức mạnh rồi…
Một trận ho rũ rượi lại bật ra, Tâm ma co quắp trên bệ đá, gần như ngạt thở. Nhưng ánh sáng trong con ngươi của gã vẫn rực rỡ như mặt trời ban sớm. Si và Lạng nhìn nhau, cúi mình hành lễ rồi đi ra ngoài.
Họ biết, Tâm ma chưa bao giờ nói dối họ. Gã đã khẳng định như vậy, tức là trên núi Chung Nam không còn ai có thể địch nổi gã nữa.
Tâm Ma còn ho sù sụ đến một khắc đồng hồ nữa, cơn ho gặm nhấm toàn bộ sức sông của gã, khiến gã bất động hồi lâu. Đợi cho cơn ho tạm lắng xuống, ánh mắt gã cuối cùng cũng mở ra, lãnh đạm nói:
- Đại Tuyết sơn, Vô Ngân cực quang… Tuyết Ẩn, xem ra ngươi rất sợ Tứ Cực long thần. Thế còn Tử Cực? Ngươi chẳng lẽ cũng sợ ư?
Gã ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời mờ tối. Bốn con rồng thần gầm rít không thành tiếng, chầu chực quanh bóng người nọ.
Từ bóng người ấy toát ra một thứ cuồng bạo và hung hãn hệt như thần linh, đè nặng xuống dãy Chung Nam. Đến khí tím bao bọc ngọn núi cũng bị ép đến mức liên tục tụt xuống thấp, linh quang ảm đạm hẳn đi.
- Tứ Cực long thần… rốt cục thì ngươi gánh vác một số mệnh như thế nào đây?
Ánh bạc chói mắt, chiếu trên thân hình Hồ Đột Can. Lâu ngày không gặp, thân thể hắn càng thêm lực lưỡng, những lằn thịt trên mặt nổi gồ thêm. Nhúm tóc còn sót lại trên đỉnh đầu hắn được buộc túm lại, vểnh ngược, khôi bạc đội đầu cố ý chừa một khe trông chính giữa để cho nhúm tóc thò ra, phơ phất ngoài chóp khôi.
Chắc hắn định dùng cách ấy mà tuyên bố rằng mình không phải là một tên trọc?
Chiếc khôi bạc trông rất tinh xảo, bên trên chi chít những ký tự Mật tông rối rắm, xem chừng có thể làm mưa làm gió, hoá quỷ hoá thần, hiển nhiên là một vật báu cực kỳ hiếm gặp, quyền phép khó lường.
Chỉ buồn một nỗi là dội trên đầu Hồ Đột Can…
Lý Huyền không sao tiêu hoá nổi cái vẻ “hiên ngang” của khuôn mặt đen đúa nổi trên nền khôi giáp sáng loà kia.
Hồ Đột Can cười nói:
- Chúng ta lại quyết đấu!
Lý Huyền lườm hắn:
- Ngươi trông bộ dạng ta thế này còn quyết đấu gì được? Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ chém một nhát đao cho xong. Lý Huyển ta lấy việc hy sinh thân mình làm cái đẹp, thành tựu mà đường đao ngươi gặt hái được chính là cái đẹp bi tráng của ta, ta tránh cũng không thể tránh được.
Hồ Đột Can nói:
- Mấy tháng nay ta đã nghiên cứu những cách quyết đấu đẹp đẽ, rút ra rất nhiều điều tâm đắc. Ngươi mau khoẻ lại, ta rất muốn tỉ thí với ngươi.
- Thế thì dễ lắm! - Lý Huyền cười - Ngươi cứ chịu khó đợi ở đây!
Hồ Đột Can dõng dạc nói:
- Ta đợi ngươi! Song có mấy việc ta phải nói trước cho ngươi rõ. Sau khi ta quy y Mật tông, sư phụ ban cho ta khôi giáp này. Khôi giáp này lấy ra từ đáy Đại Tuyết sơn, nghe đồn khi dụng Nam Thiên Trúc thiết tháp, Long Thụ tôn giá đã tìm được nó cùng với Mật tông kinh, vì vậy bộ khôi giáp có tên là Long Thụ báo giáp. Còn thanh đao này…
Hắn lật tay, giật thanh đao to tướng đeo sau lưng xuống. Tức thì một lưỡng sáng lạnh buốt ập vào mặt Lý Huyền. Lý Huyền có ánh mắt sắc bén, luyện Đối Nhãn thần công rất cao cường, vậy mà phải cố gắng lắm mới nhìn rõ được. Muôn vàn hình hoa mạn đà la liên tục sinh ra từ thần đao, biến ảo, rồi sau đó tan biến.
Hồ Đột Can nói:
- Trong thanh đao này hàm chứa sức mạnh của Kim cương Mạn đà la, vì thế gọi là Kim Cương đao. Ngươi nên cẩn thận, nếu để thanh đao này chặt phải, ngươi sẽ phải chịu đựng năm nỗi đau đớn của thời nay.
Lý Huyền cười nhạt:
- Ngươi nói với ta những điều ấy làm gì?
Hồ Đột Can ra chiều hứng thú, hai mắt rực sáng:
- Ta đang nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã là một nhân vật có vai vế rồi, nêu ngươi quyết đấu với ta, thì nên nghĩ đến một cách quyết đấu đẹp đẽ ở tầm cao hơn, huyền diệu hơn, phù hợp với thân thể ta hơn.
Lý Huyền khoặm mặt. Phù hợp với thân thể hắn? Cái tên này đầu óc hỏng thật, lại ngây độn đến mức ấy. Sực nghĩ ra một điều, Lý Huyền cười bảo:
- Trận quyết đấu trước ngươi để biết cao thủ quyết đấu, khí thế là quan trọng, trận quyết đấu này, chúng ta tăng nó thêm một mức.
Hồ Đột Can hứng thú rõ rệt:
- Tăng thế nào?
- Cao thủ quyết chiến, nhất định phải chọn địa điểm thích hợp. Ngươi nghĩ xem, nếu hai tuyệt thế cao thủ quyết đấu ở một nơi đầy phân chó, không cẩn thận là chân giẫm phải hoặc tay dính phải thì còn gì là ý vị? Cho dù không như thế, nếu chọn một nơi tẩm thường, ví dụ như khu rừng lộn xộn này, khi người đời sau truyền tụng, nói đại anh hùng Hồ Đột Can phi thân vào một thân cây vẹo cổ, thế chẳng phải là rất vô duyên, rất mất thể diện ư?
Mắt Hồ Đột Can lấp lánh:
- Ngươi nói đúng lắm! Ta biết, sự lĩnh ngộ về cái đẹp của ngươi chỉ xếp sau ta mà thôi.
Lý Huyền chẳng buồn bận tâm đến lời tán dương của Hồ Đột Can:
- Bởi vậy, cao thủ chân chính nếu quyết đấu, nhất định phải chọn một nơi trời đất hiếm trở, nơi người thường không thể đến, không dám đến, không muốn đến, mới có thể bộc lộ được phong thái của mình. Lúc ấy, cất tay một cái thì trời đất tối tăm, nhấc chân một cái thì vạn vật run sợ.
Hồ Đột Can bừng bừng máu nóng:
- Nơi ấy là nơi nào?
Lý Huyền nghiêm nghị nói:
- Xích trời! Một trong lam đại truyền thuyết rùng rọn của Ma Vân thư viện, xưa nay chưa ai từng đến đó mà trở về được.
Truyền thuyết rùng rợn? Chưa ai trở về được? Hồ Đột Can tưởng tượng mình đứng trên xích trời, thiên hạ nhìn lên sùng bái và sợ sệt, bất giác trong lòng tràn trề hào khí, hào khí toát ra cả bên ngoài:
- Được, xích trời! Ta đợi ngươi!
Lý Huyền ngoảnh mặt nhìn khôi sáng bạc, tâm trạng vừa nhẹ nhôm đôi chút lại trở nên nặng nề.
Đại Tuyết sơn hiện ra trên Chung Nam sơn, vô Ngân cực quang trải ra trăm dặm sẽ giết chết bao nhiêu lương dân vô tội đây?
Dù vậy, Tuyết Ẩn thượng nhân vẫn không muốn Tứ Cực long thần tỉnh lại.
Cái tên Tứ Cực long thần ấy đáng sợ đến mức nào?
Lý Huyền chồng gậy, nghiến răng nghiến lợi đi về thư viện. Ma kiếp đã bắt đầu rồi, Lý Huyền cũng không cần rời trường nữa. Vừa hay trận chiến với Hồ Đột Can diễn ra ở nơi có xích trời, tiện thể thực hiện bài thử thách của Tô Do Liên luôn, đúng là nhất cử lưỡng tiện, khiến Lý Huyền dễ chịu hơn một chút. Nhưng, Tứ Cực long thần sắp thức tỉnh, mà lại là do Lý Huyền đích thân phá mở niêm ấn, điều đó khiến gã hết sức ủ rũ.
Lý Huyền quyết định đi tìm Tử Cực lão nhân. Trên thế gian này, nếu có người nào đủ sức giải đáp những thắc mắc của Lý Huyền, người đó nhất định là Tử Cực lão nhân.
Lý Huyền đấy cửa Thuỵ Lư, và đứng ngẩn ra.
Tử Cực lão nhân nằm trên Tiên Du duệ, mặt trắng bệch như người chết.
Lý Huyền hấp tấp lao lại, gọi:
- Ông sao vậy?
Tử Cực lão nhân chật vật mở mắt, chậm rãi nói:
- Chẳng phải đều tại ngươi hại hay sao?
Lý Huyền thảng thốt:
- Sao lại tôi hại? Lão già, ông cả ngày rúc trên ngọn núi này, mỗi lần tôi đến ông đều tống vào cảnh luân hồi, tôi làm sao hại ông được chứ?
- Ngươi chắc biết khí tím bao phủ toàn bộ Chung Nam sơn là biến hoá từ nguyên thần cửu chuyển của ta, nguyên thần của ta bị thương nặng, tất nhiên sắp chết rồi.
- Vì sao nguyên thần của ông bị thương chứ?
- Vì ngươi đã thả Tứ Cực long thần ra. Thằng khốn này, cả ngày chỉ biết gây tai hoạ thôi.
Lý Huyền không hiểu ra sao, lòng buồn khổ cùng cực.
Vì sao ai cũng bảo Lý Huyền thả Tứ Cực long thần, nhưng Lý Huyền không hề biết là mình thả thế nào cả.
Lý Huyền định hỏi cho kỹ càng, Tử Cực lão nhân đã chậm rãi bảo:
- Ta biến nguyên thần của mình thành khí tím Chung Nam, bao phủ cả đỉnh núi, chính là để trấn áp Tứ Cực long thần. Tuyết Ẩn và Đại Nhật Chí vốn đem bảo bối ma đạo tặng cho ta, là có thể khiến nguyên thần của ta thông xuống tới tận địa phế phối hợp với nguyên hoả trong tâm đất, mượn địa hoả vô biên mà tăng thêm uy lực, trấn áp được Tứ Cực long thần. Nhưng ta thuận theo mệnh trời, không buồn để tâm đến ý Phật, tiếp tục khai trường thu nhận học trò, mới có tai biến như hôm nay. Bây giờ tu vi của ta không thể nào chống lại được Tứ Cực long thần đang giáng thế lần nữa, vì vậy mới bị thương nặng.
Lão yếu ớt ngồi dậy trên Tiên Du duệ, tựa hồ không có cả sức đứng lên.
Lý Huyền im lặng, thật sự không ngờ đến Tử Cực lão nhân cũng bất lực như vậy. Gã hỏi:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ không có cách nào đánh bại Tứ Cực long thần?
Tử Cực lão nhân trầm ngâm, chực nói lại thôi, lâu lắm mới đáp:
- Có thể là khi khai mở Tam đại truyền thuyết chăng?
Tam đại truyền thuyết? Lý Huyền phấn chấn tinh thần, vội hỏi:
- Tam đại truyền thuyết rốt cục là cái gì vậy? Chắc ông biết rồi, mau giải thích cho tôi hiểu đi.
Tử Cực lão nhân nghiêm mặt, chằm chằm nhìn Lý Huyền:
- Mỗi truyền thuyết đều hàm chứa một bí mật cục lớn, sớm đã được liệt vào hàng cấm địa của thư viện. Hôm khai trường ta đã nói cho các ngươi biết rồi. Tuyệt đối không được bước vào, đặc biệt là ngươi!
Tuyệt đối không được bước vào? Đặc biệt là mình? Tại sao?
Không bảo ta vào là ta không vào ư? Lý Huyền nhếch mép thành một nụ cười bí hiểm:
- Có phải trong Tam đại truyền thuyết chứa đụng thứ sức mạnh đủ để đánh bại Tứ Cực long thần không?
Tử Cực lão nhân đáp:
- Tam đại truyền thuyết là bí mật của tạo hoá, tồn tại từ trước khi thư viện được thành lập kia. Một trăm năm trước, Quân Thiên Thương đà bại Thạch Tinh Ngự xong, thì do sự tồn tại của Chấp Long đại pháp nên không thể nào giết chết được hắn ta. Chỉ có thể bổ hắn thành năm phần tâm, thần, ý, hình, thể và chia ra trấn áp ở các nơi khác nhau. Trong đó có mượn dùng sức mạnh của Tam đại truyền thuyết. Nhưng ngay cả ta cũng không biết mặt ngang mũi dọc những truyền thuyết đó ra sao. Chỉ biết sơ sơ mà thôi. Có thể nói thế này, nếu khai mở được bất cứ bí mật nào trong số Tam đại truyền thuyết, thì có khả năng đánh bại được Tứ Cực long thần vẫn đang chưa tụ hình trọn vẹn. Nhưng những sức mạnh này vốn dĩ đã dùng vào việc trấn áp các phân thân của Tứ Cực rồi, nếu khai mở không khéo léo thì không chỉ mất mạng mà còn có thể phóng thích triệt để một tai biến lớn hơn nhiều.
Một điều rất hiếm thấy là, ngay cả khuôn mặt Tử Cực lão nhân cũng lộ vẻ do dự.
Lẽ nào Tam đại truyền thuyết đáng sợ như vậy thật?
Lý Huyền tư lự hỏi:
- Có phải ngoài Quân Thiên Thương, không còn ai đánh bại được Tứ Cực long thần không?
Tử Cực lão nhân chậm chạp gật đầu.
Lý Huyền lại hỏi:
- Có phải Tứ Cực long thần giáng thế thì sẽ gây ra một tai kiếp vô cùng khủng khiếp không?
Tử Cực lão nhân lại chậm chạp gật đầu.
Lý Huyền mỉm cười, nụ cười tựa hồ có vé quyết đoán, quay mình đi xuống núi.
Quả nhiên, Quân Thiên Thương không thể thi triển Luân Hồi kiếm nữa, nếu không, thời cơ nguy nan như thế này y nhất định sẽ xuất hiện, và Tử Cực lão nhân cũng chẳng đến nỗi suy sụp như thế.
Nếu Quân Thiên Thương còn có thể trấn áp được Thạch Tinh Ngự, thì dù Tử Cực hay Tuyết Ẩn đều không thể như gặp ngày tận thế đến vậy.
Xem ra, cách duy nhất chính là khám phá bí mật của Tam đại truyền thuyết.
Nếu không may thì điều này có thể khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, nhưng đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Lý Huyền nhe răng nghiến lợi bước ra khỏi Thuỵ Lư, đi thẳng ra hậu sơn.
Tâm ma nở một nụ cười.
- Tử Cực lão nhân cũng sợ hãi ư? - Ngón tay gầy guộc của gã gõ khe khẽ lên mép bệ đá, tiếng gõ trong trẻo vang lên xung quanh, âm dương biến ảo trong tròng mắt gã, cuối cùng gã cười - Vậy thì đừng che giấu nỗi sợ của các ngươi nữa!