Đại Ma Thiên gầm rống điên cuồng, hất mạnh đầu, kéo theo một tràng răng rắc, đánh tan kiếm quang của Thạch Tử Ngưng, lại quất cô xuống như chiếc lá rơi, khiến cô ngã bịch xuống cát.
Lý Huyền tái mặt sợ hãi, vội vã lao đến đỡ Thạch Tử Ngưng dậy. Cô hú một tiếng, nhổm lên, hai tay toàn máu. Rõ ràng, kiếm quang của cô tuy sắc bén nhưng chưa đủ sức chém gãy được xương cứng của Đại Ma Thiên.
Thạch Tử Ngưng hỏi:
- Thế nào? Ngươi định làm thế nào để đẩy lui tảng đá Đại Ma Thiền này đây?
Trong óc Lý Huyền sực lóe lên một ý, gã lờ mờ cảm thấy, mình có biết một cách đánh bại Đại Ma Thiên. Cách này ở ngay trước mắt, ở ngay bên cạnh, đáng lẽ gã phải nhận ra sớm mới đúng, nhưng không hiểu sao gã lại không nghĩ tới.
Ừ… đây vốn là lãnh thổ của Thạch quốc, cũng chính là nơi Lý Huyền kiếp trước gặp Thừa Hương công chúa… Định Viễn và công chúa đã đi khắp năm mươi nước Tây Vực, lại đã từng đánh bại Đại Ma Thiên ở đây…
Suy nghĩ của Lý Huyền đột ngột thông suốt. Xem ra, gã có thể dùng cách thức kiếp trước tiêu diệt Đại Ma Thiên thêm lần nữa. Chỉ có điều, gã không nhớ nổi Cửu Thiên Phong Ma trận ở chỗ nào. Ký ức kiếp trước vốn dĩ đã rời rạc, có chuyện rõ ràng vô cùng, có chuyện mơ hồ hết sức. Dung mạo của công chúa thế nào, trước sau Lý Huyền vẫn không thể nhìn rõ.
Cỏ lẽ, là vì lúc ấy ánh mắt Định Viễn đang ở trên chín tầng trời, phóng ra ngoài vũ trụ, nhưng lại lơ đãng dung nhan kiều diễm ngay bên cạnh mình.
Làm thế nào mới được đây?
Lý Huyền đột ngột nghĩ ra, vươn tay chụp vào ngực Thạch Tử Ngưng. Cô gái nổi giận, xòe tay tát bay Lý Huyền, rồi lại tay đấm chân đá một hồi. Lý Huyền gào lên:
- Ngươi làm gì vậy? Ta có chuyện cần hỏi nó.
Lý Huyền giơ tay trỏ Sâm Oa Oa. Nó đang bám trên ngực Thạch Tử Ngưng, sợ sệt nhìn bộ mặt đầy máu vì bị đánh của Lý Huyền. Thạch Tử Ngưng ngượng chín người:
- Lần sau phải nói cho rõ ràng trước đã!
Lý Huyền cười ranh mãnh:
- Nói rõ thì cho sờ hả?
Sau khi bị nện, Lý Huyền cũng hiểu Thạch Tử Ngưng tức giận vì nỗi gì rồi, nên lập tức khôi phục lại vẻ lưu manh tếu táo ngày thường. Thạch Tử Ngưng đanh mặt, giơ tay lại định đánh nữa. Lý Huyền vội báo:
- Ta có cách đả bại Đại Ma Thiên.
Thạch Tử Ngưng nghe vậy, quà nhiên dừng tay. Lý Huyền không dám giỡn cợt nữa, hỏi Sâm Oa Oa:
- Gốc rễ ngươi ở đây, tất nhiên có thể xuyên xuống đất, tự do đi lại. Ngươi có phát hiện ra một nơi nào mà khiến bản năng ngươi mách bảo là nguy hiểm, không dám lại gần không?
Sâm Oa Oa tái mặt, kêu oe oe mấy tiếng, trỏ tay về hướng tây bắc. Ở đó thấp thoáng một thâm cốc, một thâm cốc đỏ rực. Lý Huyền mừng rỡ:
- Đi! Chính là nơi ấy.
Trong lúc hai người trao đổi, bọn bạch cốt đã ùn ùn kéo tới nơi. Hai người chạy ra khói ốc đảo, Đại Ma Thiên cao lừng lững tất nhiên đã trông thấy, liền quạt sáu chiếc cánh, cất mình đuổi theo.
Lý Huyền ra lệnh cho Thiên thư thi triển hai phép Thần Hành Vạn Lý, cho mình và Thạch Tử Ngưng cùng chạy về phía sơn cốc đỏ rực. Nhưng Thạch Tử Ngưng vẫn chán nỗi Lý Huyền chạy quá chậm, nên nhấc bổng Lý Huyền lên, ngự kiếm phi hành, hoá thành một dải sao băng bay vút về phía trước.
Nhập trường cùng một đạt, mà tu vi sao lại chênh lệch đến thế? Lý Huyền bi ai nghĩ.
Bọn bạch cốt lúc nhúc được Đại Ma Thiên thúc đẩy, cũng ào ào đuổi theo như nước lũ. Sơn cốc đỏ rực chỉ nháy mắt đã áp lại gần.
Thạch Tử Ngưng tà áo lất phất, kiếm quang như một dải sương trong, rẽ hết những sắc vàng của đại mạc và sắc đỏ của sơn cốc, bay vút vào. Bốn bề sơn cốc này là những dải núi cao nối tiếp, vào cốc là một con dốc rất lớn, lao thẳng xuống dưới sâu. Đi xuống theo dốc, sắc đỏ càng thêm thẫm lại, tạo thành một vầng mây đỏ sẫm, bao vây quanh sơn cốc, không nhìn rõ được cảnh tượng bên dưới. Ai trông cũng phải động phách kinh tâm.
Nhưng đã đến đây rồi, Đại Ma Thiên lại đang đuổi theo tới nơi, nếu họ muốn rút lui hoặc trốn tránh thì thế nào cũng đụng phải bộ xương yêu ma khổng lồ ấy. Sâm Oa Oa ló đầu ra, sợ hãi liếc sơn cốc, rồi rúc vào trong ngực áo Thạch Tử Ngưng như cũ.
Thạch Tử Ngưng thúc động kiếm quang, tầng mây âm u đó bị kiếm quang xé bạt đi.
Càng xuống càng sâu, Lý Huyền cuối cùng hiểu ra vì sao kiếp trước mình lại chọn nơi này để tiêu diệt Tam Sát Quỷ Độc Đại Ma Thiên. Địa thế nơi đây thực rất bất lợi cho việc tác chiến của giống yêu vật có thân hình kênh càng như thế.
Những cây thạch nhũ đâm thẳng lên, từng khóm từng khóm một, ken dày cả đáy cốc. Thân hình Đại Ma Thiên đồ sộ như thế, vào tới hẻm sâu này thì hoàn toàn không xoay trở được nửa. Huống hồ những cây thạch nhũ đều đỏ rực, còn chưa tới gần đã thấy luồng sóng nóng rực táp ra, hiển nhiên chúng đều mọc thông xuống tận huyền mạch địa hoả. Nếu Đại Ma Thiên động vào chúng, chắc hẳn lửa trong lòng đất sẽ ngùn ngụt phun ra.
Đáy cốc nằm dưới đất, ngửa mặt nhìn lên, núi cao xung quanh như đè trĩu xuống đỉnh đầu, một khi đã vào rồi thì khó có đường lui. Không khí trong cốc ngột ngạt, ứ đọng bao nhiêu hơi độc mới tạo nên tầng mây mù đỏ thẫm u ám như thế. Máu thịt Đại Ma thiên bị những cây thạch nhũ cắt xé, địa hoá lập tức quyện với mấy dày thẳm nhập vào mình nó. Dù được lợi thế là thân hình khống lồ, nhưng bị vô vàn mũi tấn công vào mình thì sức mạnh cũng sẽ suy giảm.
Đương nhiên tình trạng này là công bằng với tất cả mọi người, ai xông vào đây cũng phải chịu đựng sự khổ ải như vậy thôi.
Lý Huyền đâm ra khâm phục lòng dũng cảm của mình ở kiếp trước. Dám quyết đấu với Đại Ma Thiên trong môi trường khắc nghiệt này, vốn dĩ không phải là điều mà người thường có thể nghĩ tới, có thể làm được.
Gã chợt phát hiện, trên những thân thạch nhũ kia khắc đủ hình mãnh thú, có hình như rồng, hình như mành sư, hình như sói độc, hình như voi dữ.
Lý Huyền sực nghĩ ra, phải chăng những hình thú này liên kết với địa hoà, tạo nên Cửu Thiên Phong Ma trận mà gã đã trông thấy trong lúc xuất thần.
Rất có khả năng! Chỉ thế thì mới tận dụng được địa hoá, vây hãm Đại Ma Thiên. Lý Huyền phát hiện ra xong, lòng tự tin trào lên manh mẽ, vội vàng đi tìm mấu chốt để điều khiến trận. Chốt này là một chiếc gương, gương đồng, treo trên đỉnh thạch nhũ cao nhất. Đỉnh thạch nhũ bị chém mất một đoạn nhỏ, tạo thành một mặt bằng, chiếc gương dụng trên mặt bằng đó.
Lý Huyền kêu lớn:
- Đưa ta lên trên kia.
Thạch Tử Ngưng liếc Lý Huyền, rồi vận kiếm quang, phi thân lên trên đài. Cột nhũ này quả nhiên rất cao. đứng đây có thể bao quát quang cảnh trong cả thâm cốc. Chỉ có điều tầng mây đỏ thẫm quá dày, khiến cánh vật đều lờ mà lờ mờ, nhìn không rõ. Những hình vẽ hổ sói ẩn trong lớp mấy mù trông càng thêm hung tợn.
Thạch Tử Ngưng nói:
- Ngươi cứ ở nguyên trên đài. Xem ta đi đấu với con quái thú kia.
Cô biết Lý Huyền tinh quái lanh lợi, giỏi bày đủ mọi trò rắc rối, nhưng tu vi thì thấp cực độ. Với cuộc chiến cần sức lực thế này, Lý Huyền không làm được gì cả.
Trông bộ xương Đại Ma Thiên khổng lồ, Thạch Tử Ngưng bất giác sinh hào khí.
Nếu đánh bại được con yêu quái khổng lồ nhường kia, chưa chừng cũng có đôi chút hy vọng chiến thắng được Tuyết Ẩn thượng nhân chăng?
Tuyết Ẩn thượng nhân cố nhiên là đấng chí tôn ở vùng đồng tuyết, nhưng Đại Ma Thiên hơn một trăm năm trước cũng là ma đầu hoành hành Tây Vực chứ kém cạnh gì?
Thạch Tử Ngưng nghiến răng, vận nhẹ chân khí, một lằn chớp xanh lập tức xẹt khói lưỡi kiếm, chỉ tích tắc đã bật dài ra đến hơn ba thước, bảo vệ tấm thân mềm mại của cô. Vừa cất tiếng thét lanh lành, Thạch Tử Ngưng vừa hoà mình vào kiếm quang, hoá thành một vệt sao băng lao tới tấn công Đại Ma Thiên.
Ở giữa thâm cốc đó, Đại Ma Thiên thấy ký ức kiếp trước đánh mạnh vào tiềm thức mình. Lo âu và oán hận dâng tràn khắp thân thể, nó ngạo nghễ ngửa mặt lên trời gầm một trằng dài, ba đôi cánh cùng chớp động, ngắm thẳng Thạch Tử Ngưng bổ xuống.
Thạch Tử Ngưng vừa nếm thử sự ghê gớm của Đại Ma Thiên, biết rằng không thể đương đầu trực diện, bèn quát một tiếng, bảo kiếm lóng lánh đâm thẳng vào đầu quái thú, còn bản thân cô thì niệm chú bay vòng lên, đâm vào lưng nó.
Kiếm quang lóng lánh soi vào đốm lửa lờ mờ trong mắt Đại Ma Thiên. Đường kiếm này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh cửa Thạch Tử Ngưng, cái đầu khổng lồ của Đại Ma Thiên quẫy động, quạt về phía kiếm quang.
Mới vừa đây thôi, trong ốc đảo, chính một cú quại đầu tương tự đã đánh văng cả người lẫn kiếm của Thạch Tử Ngưng. Hiển nhiên cô không chịu để mắc cùng một thất bại đến hai lần, bèn lanh lẹ lạng minh sang một bên Đại Ma Thiên, búng tay đổi pháp quyết, luồng kiếm quang đột ngột thay đổi, phóng về phía cô, “phụp” một tiếng, đâm thủng một lỗ lớn trên cánh của Đại Ma Thiên.
Đại Ma Thiên giờ chỉ là một bộ xương nên không biết cơn đau da thịt nữa, nhưng bị đâm trúng thì vẫn nổi giận điên cuồng. Sáu chiếc cánh chớp chớp một hồi, tấm thân to tướng chụp thẳng xuống đầu Thạch Tử Ngưng.
Thấy tình hình bất lợi, Thạch Tử Ngưng liền ngự kiếm bay cao, xuyên chéo qua rừng đá. Những cột thạch nhũ to lớn đâm thẳng lên trời, được địa hoả hun đúc nên cứng rắn vô cùng. Bộ xương to tướng của Đại Ma Thiên đổ ụp xuống, sau một tràng răng rắc, đã có mấy cái xương sườn gãy. Đại Ma Thiên càng giận điên cuồng, thân hình vắt trên các cột thạch nhũ. Cái đầu to tướng đâm húc loạn xạ, vươn theo táp Thạch Tử Ngưng.
Thạch Tử Ngưng nghiến răng, đẩy hết công lực toàn thân xuống chuôi kiếm, thúc cho kiếm quang sáng rực lên, dần dấn bứt khói sự truy đuổi của Đại Ma Thiên. Đột nhiên, một bóng trắng nháng hiện, Thạch Tử Ngưng vừa than không ổn, đã thấy cái đuôi cực dài của Đại Ma Thiên chắn trước mặt mình. Nó quật mạnh xuống, Thạch Tử Ngưng không kịp tránh, kiếm quang lập tức bị đánh tan. Chém mạnh lên thạch nhũ.
Đúng lúc tiếp đất, Thạch Tử Ngưng ngẩng đầu lên nhìn Lý Huyền, kiểm tra xem đòn tấn công của Đại Ma Thiên có ảnh hướng đến chỗ gã không.
Cái nhìn ấy bỗng đánh động ký ức Lý Huyền.
Một trăm năm trước, gã cũng như thế này. Định Viễn đao bay lượn như chớp, tấn công Đại Ma Thiên, mà giữa nguy nan, Định Viễn hầu vẫn không quên thi thoảng nhìn lên Thừa Hương công chúa đúng trên đài cao, để kiểm tra xem nàng có an toàn không.
Điểm khác nhau là, tu vi tiền kiếp của Lý Huyền vượt xa Thạch Tử Ngưng, mà Đại Ma Thiên lúc đó hùng mạnh ghê gớm, uy thế bao phủ trời đất, mỗi đòn tấn công đều hung bạo đến mức trời long đất lở, mỗi lần va chạm với Phong Hoả đao pháp của Định Viễn đều khiến cả sơn cốc ùng ùng rung chuyển, tiếng ầm ĩ liên miên không dứt.
Lúc ấy, ánh mắt Định Viễn xuyên qua những lằn chớp giăng kín tầng trời, nhìn lên Thừa Hương công chúa cầm trên tay chiếc gương đồng. Trong lòng chàng, muốn mối tình cảm xót xa thương yêu xen lẫn, chàng cất tiếng bảo nàng không được tiếp tục nữa. Nhưng công chúa không nghe theo, nàng muốn gắng hết sức mình, dù phải trả giá bằng tính mạng, cũng phải cố gắng vì sự bình an vô sự của người thân yêu nhất.
Lý Huyền sực nghĩ ra, vội vàng tháo chiếc gương xuống.
Chiếc gương đồng đã trăm năm chưa chùi mà vẫn ươn nhẵn trong vắt. Trong gương loáng thoáng có dòng ánh sáng dạt dào lưu chuyển, mỗi luồng sáng giống như một mãnh thú đang nhúc nhích quẫy động. Chỉ có điều thân hình chúng quá mờ ảo, quá nhạt nhoà.
Lý Huyền cắn đầu ngón tay.
Thừa Hương cắn đầu ngón tay.
Lý Huyền nhỏ máu xuống mặt gương.
Thừa Hương nhỏ máu xuống mặt gương.
Ánh gương lập tức xoáy nhanh lên, máu bị ánh sáng hút lấy, lập tức khiến bóng những con mãnh thú trở nên rõ ràng hơn. Những chiếc răng nanh nhọn hoắt, những bờm lông dựng ngược, những móng vuốt to tướng, đều rõ ràng nhìn thấy cả, chiếu sáng cả khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Huyền.
Lý Huyền khua chiếc gương, một luồng sáng đỏ lòm lập tức phóng ra.
Tiếng hú hét lồng lộng vang khắp sơn cốc, mặt gương trở nên rực sáng, đỏ lòm, thấp thoáng có thể thấy một con báo màu máu khổng lồ từ trong gương bay ra, lao bổ đến hình con báo khắc trên thạch nhũ. Hình khắc liền cựa quậy, chỉ tích tắc đã hoá thành một con báo khổng lồ hung hãn, ngửa mặt lên trời gầm rú, nhảy phốc lên, hung hãn cắn phập vào mình Đại Ma Thiên!
Đại Ma Thiên tuy chỉ còn xương, nhưng bị con báo đớp phải, tựa hồ vẫn đau đớn đến tận linh hồn. Nỗi đau quen thuộc khiến nó nhớ lại những nhục nhã phải chịu khi còn da thịt, nó vừa hận vừa giận, bèn tỏ rõ uy phong, quất cái đuôi đánh tan con báo, rít lên một tiếng dữ tợn, thân hình to lớn vụt ngóc lên, mổ tới Lý Huyền.
Lần này không chỉ Lý Huyền, mà cả Thạch Tử Ngưng cũng kinh hoàng.
Một cú tấn công hung mãnh như vậy, Lý Huyền không thể nào chịu được.
Thạch Tử Ngưng nghiến răng, kiếm quang vụt lóe lên, chém thẳng xuống xương gáy của Đại Ma Thiên giữa những tiếng ùng ùng dữ dội.
Ánh sáng vụt tắt. đường kiếm này đủ sức nát đá, nhưng Đại Ma Thiên không hề hấn gì. Ký ức đang thức tỉnh, nó nhớ lại ánh sáng trong gương, chính là ánh sáng này đã khiến tấm thân lừng lững thưở xưa của nó hoá thành xương trắng.
Nó nhất định phải phá huý chiếc gương, nhất định phải giết chết kẻ cầm gương.
Lý Huyền cuống quýt chân tay, vội nhớ tiếp máu vào mặt gương, lại một luồng sáng đỏ phụt ra, thạch nhũ rền lên, một con hổ máu trỗi dậy gầm rú phóng ra, bổ nhào xuống đầu Đại Ma Thiên. Đại Ma Thiên cúi đầu rống lên, húc vào con hổ máu. Con yêu thú ghê gớm này quả nhiên đầy uy lực, hổ máu còn to lớn hơn con báo lúc nãy, nhưng bị Đại Ma Thiên húc một cái, đã nát vụn như tương, tan biến trong nháy mắt.
Đại Ma Thiên hơi rùn lại, tiếng gầm rú lảnh lót thấu khắp trời đất, nó lại một lần nữa tập trung sức lực, nhảy bổ vào Lý Huyền.
Lý Huyền kinh hãi, hoàn toàn quên cả né tránh đón đỡ. Bóng dáng Đại Ma Thiên như che lấp cả bầu trời, đó là một sức mạnh mà Lý Huyền vô phương kháng cự. Lần đầu tiên, Lý Huyền cảm thấy tuyệt vọng, cũng như Thạch Tử Ngưng tuyệt vọng.
Thạch Tử Ngưng cắn rãng. phi thân lên. Cô muốn cản bước Đại Ma Thiên. Cô quyết không thể trơ mắt nhìn Đại Ma Thiên giết chết Lý Huyền.
Nhưng cô chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể đối kháng với một con yêu quái thời uy mãnh như thế chứ?
Thạch Tử Ngưng nghiến răng, tự chém kiếm vào ngực mình. Máu tươi lập tức trào ra, nhuộm đỏ cả thân kiếm. Người tu hành, bất luận tu đạo hay luyện kiếm, sức mạnh của họ cũng đều ấn chứa trong máu. Máu nhuộm trường kiếm, sức mạnh của họ sẽ tăng lên gấp bội, nhưng điều này gây nên tổn hại vô cùng lớn với thân thể, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì quyết không thể sử dụng.
Đây đã là lúc vạn bất đắc dĩ.
Máu tươi nhuốm kiếm, lập tức bắn ra một vầng hào quang vòng quanh. Hào quang xông vọt lên trời, lấp loáng tụ thành hình một thanh kiếm khổng lồ, theo đà bay lượn tung hoành của Thạch Tử Ngưng, ánh kiếm vần vũ chém mạnh xuống Đại Ma Thiên.
Đường kiếm này đã chứa hết toàn bộ sức mạnh của Thạch Tử Ngưng.
Đường kiếm này, nếu không thành công, kiếm khí nghịch chuyển, nhất định Thạch Tử Ngưng sẽ bị thương nặng.
Sâm Oa Oa ló đầu ra khỏi ngực áo cô, kêu chí chóe, khuôn mặt béo trắng lộ vẻ bi thương. Nó giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm hái xuống một hạt sâm châu, lẩm bẩm niệm chú, hạt Sâm châu đột ngột hoá thành một tia chớp đỏ rực, nhập luôn vào vầng hào quang quanh kiếm của Thạch Tử Ngưng.
Thanh kiếm quang khổng lồ bỗng chốc biến hình con rồng, giữa tiếng gãm rú lồng lộng, một đường kiếm chém sát sạt qua mang tai của Đại Ma Thiên.
Sau một tiếng rầm rầm kinh khủng, đường kiếm đã chém đứt một chiếc cánh của Đại Ma Thiên.
Đại Ma Thiên gầm lên long trời lở đất, thân thể đổ nghiêng, húc đầu vào cột thạch nhũ. Lý Huyền bị hất mạnh lên, vô cùng hoảng loạn, đành chỉ nắm chặt lấy chiếc gương. Qua khóe mắt, gã nhác thấy một cảnh tượng mà phải kinh hồn.
Chém xong đường kiếm, Thạch Tử Ngưng đã cạn kiệt sức lực, thân hình mềm rũ, ngã khuỵu xuống đất. Còn thân hình khổng lồ của Đại Ma Thiên húc vào cột thạch nhũ xong thì cũng mất thăng bằng, đổ rầm xuống Thạch Tử Ngưng.
Thạch Tử Ngưng không còn cả sức để né tránh, mặt trắng nhợt như tờ giấy, lần này chắc chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Hoàng quá, Lý Huyền vội vàng cắn đầu ngón tay, nhỏ máu lên mặt gương, xoay ngược hướng vẫy ra. Giữa tiếng sư tử rống cuồng nộ, thân hình Lý Huyền bắn vọt ra, kịp đẩy Thạch Tử Ngưng đi đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng chính Lý Huyền thì bị Đại Ma Thiên đè trúng, đầu choáng váng, dần dần hôn mê bất tình.
Trong lúc lơ mơ, gã trông thấy Thạch Tử Ngưng thảng thốt chạy lại. Trong lúc lơ mơ, máu từ người gã chảy xuống nhuốm đẫm mặt gương, vô số hổ báo sư tử nhảy ra. Đại Ma Thiên gầm rú cuồng loạn, và bị vô vàn hình vẽ yểm ma ấy xé thành muôn mảnh.
Trong lúc lơ mơ, thế giới từ từ sụp đổ, Lý Huyền và Thạch Tử Ngưng hình như được đưa trở ra ngoài Thái Hạo đỉnh.
Trong lúc lơ mơ, Lý Huyền trông thấy mình kiếp trước nước mắt đầm đìa ôm chặt lấy Thừa Hương công chúa.
Kiếp này, người dùng tấm thân của mình để ngăn chặn Đại Ma Thiên là Lý Huyền. Nhưng kiếp trước, người hy sinh chính là Thừa Hương, người yêu thương Định Viễn sâu sắc.
Cuối cùng, Lý Huyền đã nhìn rõ khuôn mặt nàng.
Đó là Long Vi.
Trời dài đất rộng, một kiếp luân hồi, cuối cùng Lý Huyền lại một lần nữa ghi khắc khuôn mặt ấy.
Cùng lời thề vĩnh viễn không rời bỏ nhau.
Lý Huyền cô độc bước trong tăm tối, ký ức kiếp trước kiếp này dồn dập chồng chéo, khiến Lý Huyền không kịp thích úng. Lúc thì gã là tuyệt thế cao thú tay cầm Định Viễn Đao trong biển cát vàng rực mênh mang, hạnh phúc nắm tay người con gái yêu thương. Lúc thì gã lại là một tên nhóc lưu manh khố rách áo ôm, tự do lang thang trong Ma Vân thư viện. Nhưng nhiều nhất chính là tuổi thơ u ám, khi gã phải liên tục đẩy những tảng đá khổng lồ, chờ đợi gã là cơm thừa canh cặn, lều tranh vách nát và những trận đòn triền miên. Nhiều lúc, gã cuộn mình trong bùn đất, nhìn sấm sét rạch xé trên cao mà run lên vì khiếp sợ.
Lý Huyền muốn quên đi tất cả, muốn được vui vẻ một chút, nhưng mỗi lần gã chìm vào đau khổ, quá vãng cơ cục lại ùn ùn kéo về, không sao xua tan được.
Nhưng gã vẫn gắng gỏi tìm quên.
Lý Huyền nặng nhọc tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong Thái Lao. Lục Khục không hiểu đi đâu mất, vì vậy Lý Huyền có thể nằm duỗi dài thoải mái, điều này khiến gã dễ chịu đôi chút.
Lý Huyền thử nhúc nhắc mình mấy, phát giác ra mới khó làm sao. Gã đã mất quá nhiều máu, thân thể vô cùng yếu ót, đến động đậy tay chân cũng thấy kiệt sức, gã thở hồng hộc.
Lý Huyền nhăn nhó, bỗng nhận ra lưng mình cồm cộm, tựa hồ đang nằm lên một thứ gì. Lý Huyền gồng sức lôi ra, thì nhận ra chiếc gương ấy.
Chiếc gương đã cứu Lý Huyền kiếp này, cũng như cứu Định Viễn kiếp trước.
Chiếc gương thật có duyên với mình. Lý Huyền lặng lẽ nghĩ. Thế này cũng tốt, có lẽ mình là một kẻ xúi quẩy, toàn mang tới tai hoạ cho người khác. Nếu không có mình, chắc Thừa Hương công chúa cũng không phải chếl. Đợi lành vết thương rồi mình sẽ rời khỏi đây.
Điều tiếc hận duy nhất là chưa gặp được Tô Do Liên và Long Vi, đành thôi vậy…
Lý Huyền thở dài chưa xót, nghĩ sắp rời khỏi Ma Vân thư viện, lại thấy bịn rịn.
Đây là gia đình mà.
Đột nhiên, cửa khe khẽ hé ra.
Long Vi?
Lý Huyền chằm chằm nhìn cô, hệt như đã lâu lắm rồi chưa gặp cô vậy. Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, gã cũng không buồn lau đi. Nỗi đau của Lý Huyền, Long Vi không thể nào hiểu nối. Cô đâu đã nhìn thấy luân hồi kiếp trước. Cô cười bảo:
- Trông ngươi kìa, mới bị thương có chút xíu đã khóc lóc sụt sùi. Thật đau lắm à? - Tay cầm một cái hộp, cô bước đến đầu giường Lý Huyền - Đây là thuốc ta bốc cho ngươi, uống rồi thì sẽ bình phục mau thôi.
Nói đoạn, cô đặt hộp xuống, quay mình bước ra ngoài. Lý Huyền cất tiếng:
- Ta…
Long Vi ngoái lại:
- Sao? Ta mất nhiều công làm thuốc cho ngươi lắm đấy, bây giờ phải lên lớp đây. Thuốc trong hộp ấy, ngươi cứ mở ra uống là được.
Lý Huyền nhìn xuống:
- Vi… vì sao cô đối tốt với ta như vậy?
Long Vi cười:
- Ngươi không được chết, ngươi chết rồi ta biết tìm ai để đòi món nợ mười vạn lượng vàng?
Lý Huyền cũng cười, phải, gã không thể chết, gã phải thực hiện lời thề kiếp trước.
Lý Huyền đăm đăm nhìn Long Vi, hỏi:
- Ta… ta có thể nắm tay cô không?
Long Vi kinh ngạc, rồi đổi ra tức giận. Mình vất vả bao nhiêu để làm thuốc, mà hắn ta dám đưa ra lời để nghị khinh mạn như thế!
Cô nhìn xoáy vào mắt Lý Huyền, bỗng giật mình.
Đôi mắt ấy chứa đựng biết bao thâm tình. Long Vi mơ hồ cảm nhận được nỗi đau khổ của luân hồi, và lời hứa mà cái chết cũng không thể nào bôi xoá được… Cô ngập ngừng rồi chìa tay:
- Chỉ là ta thương hại ngươi đau ốm, ngươi đừng suy diễn lung tung nhé…
Tay hai người nhẹ nhàng nắm vào nhau, Lý Huyền nhắm mắt.
Cát vàng đại mạc, mặt trời lặn trên mái lầu…
Phong sương mười năm, buồn vui muôn kiếp…
Ký ức chìm nổi ấy, nụ cười trong luân hồi ấy, đều tươi mới lại vào khoảnh khắc này. Những lời thỏ thẻ, âu yếm nhũ tình, đều tràn ngập tâm tư. Đến thời khắc này, rễ tình đã ủ kín trong lòng Lý Huyền bắt đầu đâm chồi này lộc.
Kiếp trước kiếp sau được liên kết ở chính thời khắc này đây.
Lý Huyền không thể buông tay.
Long Vi khẽ khàng rút tay về, khuôn mặt cô thoáng nét choáng váng:
- Vì sao…
Hiển nhiên cô cũng giật mình vì một linh cảm mãnh liệt, Lý Huyền nhắm nghiền mắt, không dám mở ra, sợ tình cảm của mình đều sẽ bộc lộ mất.
Mà như thế thì gã sẽ không thể nào rời khỏi đây được nữa, mà nhất định là gã phải ra đi.
Long Vi sững sờ trong chốc lát, cô muốn gặng hỏi, nhưng nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Lý Huyền, lại không biết nên hỏi gì. Cô rất muốn ngồi thêm với Lý Huyền một lúc nữa, hầu tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng, nhưng vì bận làm thuốc, cô đã để Tạ Vân Thạch đợi mất một canh giờ rồi. Cuối cùng cô giậm chân:
- Đợi ta đi học về đã nhé!
Cái dáng mảnh mai tức thì biến mất.
Lý Huyền chầm chậm mở mắt, khuôn mặt tràn ngập bi thương.
Thừa Hương kiếp trước, kiếp này Long Vi.
Lời thề mà Lý Huyền không thể quay lưng đang đần dần thức tỉnh, quấn riết lấy linh hồn gã. Khi nhớ lại cát vàng trải khắp vạn dặm, gã cũng nhớ lại cả một mối tình sâu nặng.
Muốn đời ngàn kiếp, mãi không xa lìa.
Nhưng ở kiếp trước, Lý Huyền đã vì đất nước, vì dân chúng mà lìa bỏ nàng, trơ mắt nhìn nàng bước vào động quỷ.
Lời thề vẫn còn bên tai, trái tim Lý Huyền đâu thế phụ bạc lần nữa? Long Vi được số mệnh định sẵn là người yêu của gã, nhưng gã bỗng nhận ra, ước hẹn giữa mình và cô đã trò nên xa xăm đến mấy đời mấy kiếp. Bởi kiếp này, người Long Vi yêu lại là Tạ Vân Thạch. Lý Huyền đã hứa với khuôn mặt tươi tắn ngọt ngào nhỏ nhắn ấy là sẽ đem lại cho cô thứ hạnh phúc mà cô mong muốn nhất, và thứ hạnh phúc ấy là được Tạ ca ca đáp lại tình yêu.
Nên làm thế nào đây?
Lý Huyền khổ sở suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra cách nào. Lâu lắm, gã lắc lắc đầu, mở hộp lấy thuốc ra uống, sau đó xoay xở nằm xuống giường.
Nhất định phải đi. Khó khăn lắm mới thu đủ dũng khí để quyết định, nếu còn nân ná thì dũng khí đó sẽ tiêu tan hết. Hễ gặp phải việc nào bế tắc, thì khỏi bận tâm nghĩ ngợi nữa, đó là thói quen của Lý Huyền.
Gã ngẩng lên nhìn bầu trời, lúc này áng chừng mọi người đều đã đi học, không ai ngăn cản gã được.
Lý Huyền kiếm một cái gậy, chống gậy bước ra ngoài.
Đích đến của Lý Huyền chính là khu rừng rậm nọ. Chắc Tuyết Ẩn thượng nhân vẫn đợi để đưa gã cùng đi.
Lý Huyền còn có một câu muốn hỏi Tuyết Ẩn thượng nhân, rằng vì sao nhất định phải tiêu diệt dân tộc Thạch quốc?
Nhất định Lý Huyền phải tìm được lời giải thích cho Thạch Tử Ngưng.