Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 20

Docsach24.com
ý Huyền ngã bịch xuống nền nham thạch, choáng hết cả óc. Cửu Linh đứng chống nạnh, giương đôi mắt phượng đanh lạnh chằm chằm nhìn gã. Đôi mắt phượng vốn dĩ rất đẹp, duyên dáng mà diễm lệ, hàng mày cong cong chạy trên hàng mi dày rợp, đôi mắt long lanh như sao buổi sớm, khiến ai nhìn vào cũng khó lòng quên đi được. Nhưng bây giờ, đôi mắt đẹp tuyệt vời ấy chứa đầy sát khí, khiến Lý Huyền ớn lạnh từng cơn. Gã định lên tiếng, Cửu Linh đã bảo:

- Ta căm hận ngươi, căm hận ngươi!

Ả giơ chân, giẫm mạnh lên chân Lý Huyền. Đôi giày thêu của ả còn hung tàn hơn đôi giày gót nhọn của Dung Tiểu Ý. Ả vừa giẫm một cái, Lý Huyền đã tưởng như chân mình gãy rời. Gã luống cuống lăn sang một bên tránh, Cửu Linh càng giận, hoá luôn ra chín ảo thân, cùng vây lấy Lý Huyền mà giẫm đạp.

Khổ thân Lý Huyền chỉ có một thân hình, làm sao chịu đụng nối ngần ấy Cửu Linh giày xéo, huống hồ chín ảo thân là do cáo chín đuôi hoá ra, mỗi ảo thân đều có tu vi mấy trăm năm, giày thêu giẫm trên người, mỗi nhát giẫm khoét ra một lỗ thủng. Lý Huyền bị giẫm đạp đến hoa cả mắt, kêu to lên rằng:

- Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi căm hận ta?

Cửu Linh cười nhạt:

- Không thù không oán? Vậy vì sao người thương của ta bỏ ta mà đi, còn tiểu muội từ của ngươi thì lại chạy trở lại tìm ngươi?

Lý… lý lẽ gì mà kỳ quặc quá thế? Tại lối lập luận này mà ta bị ăn đạp đây ư? Lý Huyền muốn khóc mà không ra nước mắt, gã miễn cưỡng bảo:

- Có lẽ là vì tình cảm các ngươi chưa đủ sâu đậm chăng?

Cửu Linh cười khẩy:

- Tinh cảm chúng ta chưa sâu đậm? Ngươi có biết hắn đã vì ta mà không ngại trở mặt với Tuyết Ẩn thượng nhân, sẵn sàng ruồng rẫy đất nước mình, vứt bỏ tất cả! Tình cảm ấy vẫn chưa sâu đậm ư?

Cửu Linh càng nói càng giận dữ, đột nhiên cắn phập một phát vào cánh tay Lý Huyền. Lý Huyền rú lên, ả hồ ly tinh nhẹ nhàng nhấc miệng ra, chỉ thấy hai hàng răng nho nhỏ in đều đặn trên tay áo Lý Huyền, máu rịn ra tong tong. Cửu Linh âu yếm vuốt ve vệt máu:

- Cái đồ miệng còn hơi sữa, ngươi thì biết gì? Dựa vào cái gì mà nói tình cảm chúng ta chưa đủ sâu nặng?

Thấy máu tươi, vẻ mặt ả bỗng trở nên dịu dàng, động tác nhẹ nhàng đi, tựa như đang vuốt ve tình tứ của ả thật. Lý Huyền sắp ngất đến nơi, vội giục:

- Mau, mau cầm máu cho ta! Ta không thế chảy máu được.

- Tại sao? - Cửu Linh ngạc nhiên.

Mồ hôi rịn ra đầy trán Lý Huyền, vẻ mặt gã kinh hoàng:

- Ta mà chảy máu là sẽ xảy ra việc đáng sợ lắm.

Mắt Cửu Linh ánh lên một tia kinh ngạc, ả cẩn thận nhìn cánh tay của Lý Huyền, quả nhiên máu trên người Lý Huyền vừa chảy ra lại chạy ngược trở vào. Cửu Linh giơ ngón tay xé mạnh tay áo Lý Huyền, vết cắn của ả đang từ từ kín miệng, lành lặn lại như ban đầu, đến một dấu răng cũng không còn nữa.

Cửu Linh há hốc miệng sửng sốt, hân hoan nói:

- Chuyện này mà cũng là thật được sao? Hay quá!

Lý Huyền khổ sở rũ đầu xuống:

- Nhất định phải có một việc gì đáng sợ lắm, xảy ra ở một nơi xa xôi mà ta không biết, bởi vì mỗi lần ta bị thương, trái tim đau đớn vô cùng.

Cửu Linh gật đầu:

- Ta cũng từng có cảm giác tương tự, quả thực không dễ chịu chút nào.

Á đột ngột đâm mạnh bàn tay vào cánh tay Lý Huyền, khiến gã rú lên thê thảm. Năm ngón tay nhọn hoắt của ả để lại năm vết thương ròng ròng máu.

Lý Huyền đau đớn muốn ngất xiu đi. Cửu Linh nhìn gã, buồn buồn thở dài:

- Thật không ngờ lại có một người khác cũng chịu nỗi đau đớn này, lòng ta dễ chịu nhiều rồi. Nam nhân đều là giống đê hèn, nhưng lại có nhiều nữ nhân hy sinh bản thân vì nam nhân đến thế. Có phải nữ nhân rất ngốc không?

Ả nhè nhẹ nâng mặt Lý Huyền, ân cần giúp gã lau những giọt mồ hôi rịn ra trên mặt, cử chỉ như một người vợ làm tròn bổn phận đang hầu hạ chổng từ việc nhớ nhặt nhất. Nhưng người đang bị buộc đóng vai trượng phu là Lý Huyền kia thi chỉ mong được hoá ngay thành tro tàn, để gió thổi mình đi xa khỏi nữ nhân độc ác này. Gã nghiến chặt răng, không muốn mình bật kêu, bởi vì gã hiểu ra, ả cáo này rất thích nghe tiếng la thảm thiết của gã. Ả thích nghe tiếng la thảm thiết của mỗi con người mà ả hành hạ. Cửu Linh nói:

- Bây giờ ngươi còn trẻ, sẽ xả thân vì tiểu muội của ngươi. Nhưng khi trưởng thành hơn, ngươi sẽ hiểu rằng trên đời này cái gì cũng khó đạt được, chỉ có đàn bà là dễ có nhất, ngươi sẽ không yêu tiểu muội từ nữa, thậm chí chỉ mong rũ bỏ được cô ta, phải không?

Lý Huyền cắn chặt răng, không trả lời. Vết thương trên cánh tay gã lại bắt đầu từ từ khép miệng, nhưng Cửu Linh đã cắm móng tay vào giữa vết thương, mỗi lần vết thương khép lại được một chút, ả lại rạch nó ra. Ả thực hiện với vẻ lơ đãng, chừng như đó chỉ là một thú tiêu khiến quá sức bình thường. Tâm tư ả đã chìm đắm cả vào hồi ức xa xưa rồi.

- Năm ấy, ta còn trẻ, tộc Thiên hồ là một yêu tộc kiêu hãnh, ngụ trên đỉnh Cấm Thiên, không qua lại với con người và các loài yêu quái khác. Ta cứ tu luyện mãi cho đến khi có khả năng biến thành người, mới được cho phép xuống núi. Trước khi xuống núi, tộc trưởng cảnh cáo ta rằng, Thiên hồ là chúng tộc cao quý nhất, tuyệt không được yêu loài người hạ tiện. Ta vâng lời, nhưng ta không ngờ rằng, ta vừa hạ sơn đã phạm ngay lời răn đó. Ngươi bảo, ta có phải là một ả đàn bà rất ngốc nghếch không?

Cửu Linh rút hai ngón tay ra khỏi vết thương của Lý Huyền rồi rắc rắc, bẻ gãy một cánh tay của gã, sau đó cẩn thận chắp nó lại, đợi nó tự liền. Đối với ả, Lý Huyền chỉ là một đồ chơi thú vị, nói năng như với một đồ vật vô tri vô giác mà thôi.

Lý Huyền đau đến lịm người đi, rồi lại vì đau mà tỉnh, bởi vì Cửu Linh lại bẻ cánh tay thứ hai của gã, chỉ khác là với cánh tay này, ả không chắp lại, ả muốn xem xem, khả năng bình phục của Lý Huyền mạnh mẽ tới mức độ nào.

- Thiên hồ vừa là một tộc cao quý, vừa là một tộc có giá trị, bởi vì nguyên đan của chúng ta có thể giúp các loài khác hoá thân thành người, là báu vật các loài tu chân chỉ mơ có được. Ta vừa xuống núi, là gặp ngay mấy loài yêu tu vi chùng năm trăm năm hợp kích, vốn dĩ ta có thể an toàn rút lui, nhưng lúc ấy đầu óc ta rất đơn giản, tin vào lời nói dối của chúng, kết quả là bị chúng đánh cho bầm dập, suýt nữa bị cướp cả nguyên đan. Nếu không có hắn… - Ả chìm vào suy tưởng, buồn buồn tiếp - Một người một kiếm, hắn chỉ chém một chiêu, là đã tiêu diệt hoàn toàn bọn dị loại bao vây ta, rồi kéo ta dậy. Lúc ấy ta biết là mình đã phải lòng hắn, phải lòng không sao cứu chữa nổi. Ta nói dối mình là người tu chân, theo hắn xuống nhân gian, tới vương quốc hắn, cùng hắn yết kiến phụ vương, cùng hắn giám sát bọn quần thần. Hắn hành quân đánh trận, ta di theo, hắn tu luyện, ta cũng cùng tu luyện. Đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất của ta…

Cửu Linh ngẩng đầu lên, khóe miệng đọng nụ cười, trái tim ngập tràn hồi ức những ngày hạnh phúc. Nhưng đột nhiên ả giẫm mạnh xuống, Lý Huyền cuối cùng cũng không chịu được, rống lên thê thảm, ống chân suýt chút nữa đã bị giẫm gãy rời. Trong cơn đau đớn, Lý Huyền cảm thấy người mình lành lạnh, những giọt lệ trong veo rớt lách tách xuống mình gã. Gã kinh ngạc ngẩng đầu, thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Cửu Linh đang nhìn xuống mình với nỗi xót xa vô hạn:

- Vì sao chàng cuồng ngạo đến thế? Vì sao chàng tàn khốc đến thế? Vì sao!

Ả luôn miệng hỏi, mỗi câu lại đệm bằng một cú giậm trời giáng. Nhưng Lý Huyền không nỡ nào sinh hận với ả nữa. Cửu Linh là một nữ nhân đáng thương, một nữ nhân đáng thương bị người đàn ông của ả ruồng bỏ. Dù là Thiên hồ cao quý, dù là Cấm Thiên ngạo nghễ, miễn là có tình, thì khó lòng tránh được đáng thương.

Lý Huyền gắng gỏi giơ tay. Cửu Linh cười khẩy:

- Ngươi muốn phàn kích à?

Bàn tay chật vật lắm mới giơ lên được, cánh tay vừa mới nối liền, không thể cử động mạnh, nhưng Lý Huyền vẫn cố giơ lên. Cửu Linh chằm chằm nhìn gã, nhất thời quên bẵng cả khóc lóc và giẫm đạp. Bàn tay tàn tật đó thì làm sao gây tổn hại được ả? Ả muốn xem xem cái tên vô dụng lưu manh này có thể giở chiêu phản kích nào.

Nhưng bàn tay không hề tỏ ý công kích, nó nhẹ nhàng đáp xuống mặt Cửu Linh, chầm chậm lau qua, gạt đi dòng nước mắt.

Cửu Linh kinh ngạc cúi đầu thì thấy Lý Huyền đang cố sức mỉm cười. Cơn đau khắp người khiến cơ mặt gã co rút, nhưng gã vẫn gắng mỉm cười, bởi vì gã muốn an ủi Cửu Linh. Tuổi thơ của gã cũng đã từng chịu đựng khổ nạn, đau thương, nhưng gã chưa từng thông hận bất kì ai. Khi gã đau đến mức không tài nào chịu nổi, thì gã tự kể truyện cười cho mình nghe, nghe tiếng mình cười ha hả, nghe tiếng mình cười ra nước mắt. Khi trông thấy cuộc sống của Long Vi trong cảnh ảo của Si Mị Võng Lạng, gã càng thêm tin tưởng vào một điều. Đừng nên vì đau khổ mà sinh ra hận thù, cho dù cả thế giới có phản bội gã, chí ít bên gã còn có nụ cười.

Cửu Linh run bần bật, bỗng gằn giọng hỏi:

- Ngươi muốn làm ta cảm động ư? Ngươi muốn ta không lăng nhục ngươi nữa, phải không? Cái tên gian xảo này, đến lúc này mà ngươi vẫn muốn lừa gạt ta!

Ả sừ kình, giậm thật mạnh lên Lý Huyền, tra tấn thân thể gã một cách bạo liệt. Nhưng không hiểu sao, nước mắt ả cứ tuôn ròng ròng, trái tim đau thấu cứ thắt lại thảm thương. Bỗng ả oà khóc:

- Vì sao chàng phải hỏi nguyên nhân khiến ta rầu rĩ? Vì sao chàng muốn ta nói ra sự thật? Vì sao chàng lại theo ta lên đỉnh Cấm Thiên, xin với người trong tộc cho lấy ta? Vì sao? Vì sao mọi quy tắc trên đời không ràng buộc được chàng? Quả nhiên, khi chàng mạo hiểm với trận lôi đình của trời để lên đỉnh Cấm Thiên, dụ ngôn của tứ đại trưởng lão đã hiện ra trên tảng đá thánh mẫu, lệnh cho chàng phải lập tức hạ sơn. Ta sống chết van nài, người trong tộc mới bằng lòng cho chàng ngụ lại một tối, đợi khi trời sáng sẽ đuổi chàng xuống. Ta đau lòng khóc lóc, chàng an ủi ta rằng, trưởng lão nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta thành thân. Hôm sau, quả nhiên lời răn trên tảng đá thánh mẫu đã tan biến, đổi lại thành chữ song hỉ đỏ tươi. Ta mừng rỡ ôm chàng khóc, tưởng lòng thành của chúng ta cảm động thấu trưởng lão. Người trong tộc ngỡ ý trời đã đổi, bèn tổ chức hỉ sự cho chúng ta động phòng hoa chúc. Khi yến tiệc đến hồi rộn rã nhất, có người lao vào thét, tứ đại trưởng lão đã chết cả trên đỉnh núi. Chàng ơi, lòng yêu của chàng sao mà hung tàn, sao mà nhẫn lâm đến thế? - Ả đâm tay vào thịt, nhưng không phải da thịt Lý Huyền, mà là da thịt ả. Khuôn mặt toát lên nỗi thống khổ vô bờ, nhưng lời ả còn khiến Lý Huyền bàng hoàng hơn - Người trong tộc bi phẫn muốn chết, xúm lại đòi giết chàng. Ta bất chấp tất cả để chắn trước mặt họ, ta không biết còn nên yêu chàng hay không, ta chỉ biết phải dùng hết sức mình để giảm thiểu thương tích cho chàng. Chàng không thanh minh biện bạch, chỉ ngồi uống rượu, lạnh lùng bảo, chàng yêu ta, ai ngăn cản thì phải chết. Chàng nói tứ đại trưởng lão chết rất công bằng, chàng giết họ khi họ liên thủ cùng tấn công chàng. Tứ đại trưởng lão tu vi đến hơn ba ngàn năm, gần như thuộc hàng vô địch thiên hạ rồi, mà chàng chỉ dùng một nhát kiếm đã giết sạch bọn họ, người trong tộc sợ cái uy của chàng, đều ôm hận tháo lui. Nhưng chàng ơi, chàng không chỉ không sợ, mà còn cùng ta tiếp tục động phòng hoa chúc. Chúng ta xong tiệc mừng, uống cạn giao bôi, cuối cùng ta không nén được, oà khóc. Ta rất sợ, tuy ta là giống Thiên hồ mê hoặc được chúng sinh, nhưng ta vẫn sợ, sợ chính những người ta yêu thương. Chàng dịu dàng dỗ ta, ngủ đi, tỉnh dậy là ổn thôi. Đúng là ổn thật. Khi ta tình lại, trên đỉnh Cấm Thiên bao la chỉ còn trơ mỗi hai người chúng ta là sống. Người trong tộc ta, những người ôm thù hận, đều đã chết dưới lưỡi kiếm của chàng. Chàng cười bảo ta, không cần phải sợ nữa rồi! Lúc ấy, tuyết rơi lả tả trên đỉnh núi. Tình của chàng cũng như tuyết vần vũ khắp trời, lạnh lùng nhảy múa giữa hai chúng ta. Trước sau ta không hiểu được ta nên yêu, hay nên hận chàng? Sau đó ta như đánh mất thể xác, cùng chàng ngao du thiên hạ, đánh bại hết cao thủ này đến cao thủ nọ. Lòng ta cũng dần thư thái lại, bởi vì ta hiểu ra rằng, người ta yêu không phải là người, mà là một vị thần. Thần thi làm sao có tình cảm như người phàm, vì vậy tình của chàng mới hung bạo, mới tàn nhẫn đến thế, phải không? Nhưng mà, chỉ cần chàng yêu ta là được rồi. Thế mà không! Chàng giết hết các tộc người, rồi quay sang đối kháng Tuyết Ẩn thượng nhân, chàng ruồng rẫy vương quốc của mình. Ta vẫn tưởng là vì ta, nhưng khi chàng chỉ nhìn ta lãnh đạm, rồi vứt bỏ ta như vứt một chiếc áo cũ, ta mới hiểu, chàng không yêu ta, mà chỉ yêu tình yêu của mình. Khi chàng nhìn ta, thì không phải là nhìn người con gái yêu chàng sâu nặng, mà là nhìn tinh yêu của chàng. Chàng ạ, phải chăng chàng coi tinh yêu ấy cũng như một bài tu luyện? Vì sao trong tình chàng, ta lại thấy cô đơn, sợ hãi đến thế, vì ta bỗng phát hiện, chàng không yêu ta, không yêu bất cứ ai hết. Chàng chỉ yêu chính tình yêu của chàng.

Cửu Linh đau khổ gập cong cả người lại, nước mắt thấm ướt khoảnh đất dưới chân. Lý Huyền nín lặng, không biết nên an ủi nữ nhân thương tâm này như thế nào nữa. Những đòn tra tấn của ả khiến thần trí gã mơ hồ, đau đớn vô biên, nhưng gã vẫn cảm nhận được, trái tim ả đau đớn hơn gã nhiều lắm. Nỗi đau ấy không thể chạm tới, vì vậy không thể nào xoa dịu được. Lý Huyền nhìn vết thương đang tự lành miệng của mình, bỗng cảm thấy thê lương. Gã nghiến răng:

- Kẻ đó là ai?

Cửu Linh nghẹn ngào:

- Ngươi hỏi làm gì?

Lý Huyền nghiến răng:

- Sau này gặp hắn, ta nhất định sẽ thay ngươi đấm hắn một quá.

Cửu Linh bật cười khúc khích, khuôn mặt đầm đìa nước mắt mà nụ cười lại diễm lệ vô ngần, như hoa nở mùa xuân.

- Ngươi muốn đấm hắn? Ngươi phải tu mười kiếp nữa, may ra mới xứng xách giày cho hắn.

Lý Huyền đỏ bừng cả mặt, cho dù không xứng, ngươi cũng không cần hạ nhục ta thế chứ? Cửu Linh thấy gã bực tức, bèn bảo:

- Sao, không cam tâm phải không? Thôi, ta không nói thế nữa. Nhưng vẫn muốn cảm ơn ngươi, xem ra ngươi là người tốt đây - Ả phẩy tay áo, nói lớn - Vì ngươi là người tốt, nên ba mươi sáu cực hình ta đã chuẩn bị để tra tấn ngươi không cần dùng tới nữa. Bây giờ, để ta trị thương cho ngươi.

Lý Huyền nghiến răng:

- Vậy thì thật cảm ơn.

Cửu Linh nhấc tay Lý Huyền lên, có một tay đã gần lành lặn như lúc đầu, còn tay kia thì cố ý không chắp lại nên hồi phục tương đối chậm. Cửu Linh bảo:

- Thế chất ngươi thật đặc biệt, ta chưa bao giờ gặp ai mà lành lặn nhanh thế này.

Ả nhấc hai đoạn tay chưa dính nhau, chắp lại một lần, chưa đúng, lại chắp thêm lần nữa, vẫn chưa đúng. Lý Huyền đau đến chết đi sống lại, rống lên:

- Rốt cục ngươi có chữa trị được không đấy?

Cửu Linh lộ vẻ ấy náy:

- Xin lỗi nhé, ta chỉ giỏi tra tân, không thạo cứu chữa. Hay là lát nữa ta giày vò ngươi một trận cho xem, đảm bảo thủ pháp thành thục, không sai chệch chỗ nào.

Lý Huyền toát mồ hôi, nói: “Thôi đi!”

Về sau, cùng với những tiếng gào la thảm thiết của Lý Huyền, xương tay cũng được chắp đúng. Thể chất gã quả thực thần kỳ, xương vừa vào vị trí, gã đã thấy cơn đau thuyên giảm đi quá nửa, máu thịt bị thương tổn cũng từ từ lành lặn.

Ồ, nhưng vì sao trong lòng lại đau đớn thế này? Lý Huyền trầm ngâm nghĩ.

Cửu Linh chậm rãi ngồi xuống bên gã, mặt vẫn vương dâu lệ, thở dài bảo:

- Kể chuyện tiểu muội tử của ngươi cho ta nghe đi.

Sao tự dưng ả lại muốn nghe chuyện này kìa? Lý Huyền liếc Cửu Linh, thấy ả không nổi hứng hành hạ mình nữa là gã mừng, vì vậy bắt đầu đem chuyện bản thân ra tâm sự. Nhưng vừa máy môi, gã đã nhận ra mình không sao kể được. Gã không thể kế chuyện tình yêu kiếp trước, dù gã tin chắc Định Viễn hầu chính là mình, còn Thừa Hương chính là Long Vi. Gã bỗng phát hiện ra hai người đó quá xa xôi, và gã cũng hiểu biết về họ quá ít. Mọi ký ức đều mơ hồ hỗn loạn, gã có thể cảm nhận rất sâu sắc, nhưng không tài nào chuyển tài mạch lạc cho người khác nghe.

Gã đành bắt đầu kế những chuyện từ ngày mình vào Ma Vân thư viện cho đến bây giờ. Gã kể mình gặp Long Vi ra sao, những bài thử thách của Do Liên tai hại nhường nào, kể cả cảnh luân hồi kiếp trước kiếp sau trong xích trời nữa. Cửu Linh thình lình nhìn gã, nhìn chăm chú. Lý Huyền không ra hiểu sao, hỏi:

- Ngươi nhìn gì vậy?

Cửu Linh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Thì ra ngươi cũng là một đứa bé đáng thương, chẳng biết thế nào là ái tình.

Lý Huyền thở dài:

- Nếu không biết đã tốt. Bây giờ ta chẳng biết nên làm thế nào.

Đấy là mối ngờ vực lớn nhất trong lòng Lý Huyền, vốn dĩ không muốn thổ lộ với người khác, nhưng bây giờ, trước mặt kẻ đã từng ngược đãi mình, Lý Huyền tự dưng dốc hết ruột gan. Có lẽ Thiên hồ đúng là loài sinh ra để mị người, khiến người ta quên lãng mọi sự đề phòng.

Cửu Linh cũng thở dài:

- Tiểu cô nương đó thật đáng thương… - Ả lấy trong ngực áo ra một viên đá nhỏ, đưa cho Lý Huyền - Khi nào gặp lại Tô Do Liên, ngươi đưa Tam sinh thạch này cho cô ta.

Tam sinh thạch? Tam sinh thạch có thể soi suốt kiếp trước kiếp sau của người ta đây ư? Vì sao lại giao cho Tô Do Liên chứ không phải Long Vi?

Cửu Linh lãnh đạm nói:

- Vì Tô Do Liên giống ta, đều là kẻ đáng thương. Ta chỉ hy vọng, viên đá này có thể giảm bớt đau buồn cho cô ấy.

Ả nhẹ nhàng đặt viên đá vào lòng bàn tay Lý Huyền. Viên Tam sinh thạch này không giống viên đá Lý Huyền trông thấy trong nhà ma, nó đen sì, rất đục. Lý Huyền lặng lẽ đón lấy, nhét vào trong ngực áo, vẫn đang nghĩ xem vì sao Cửu Linh lại muốn đưa vật này cho Tô Do Liên. Đúng lúc rời Tam sinh thạch ra, nét mặt Cửu Linh tối sầm đi, ả bỗng nổi giận, đá Lý Huyền ngã quay ra đất, mắng:

- Ta căm hận ngươi, căm hận ngươi! Ngươi giống hệt hắn, chỉ biết bắt nạt những nữ từ đáng thương.

Lý Huyền không hiểu Cửu Linh lại nổi cơn điên gì nữa, đành nhẫn nhịn ôm đầu chịu đòn. Đúng lúc đó, một giọng trong trẻo mà phẫn nộ vang lên:

- Thả hắn ra!

Giọng nói chứa đầy tức giận, Cửu Linh quay phắt lại thì thấy Tạ Vân Thạch và Long Vi đang nắm tay nhau đứng đó. Trên khuôn mặt anh tuân thanh nhã của Tạ Vân Thạch, lần đầu tiên xuất hiện vẻ phẫn nộ khó kiểm chế. Hiển nhiên, y chỉ nhìn qua Lý Huyền là biết gã đã bị hành hạ giày vò tới mức nào. Cùng là người của Ma Vân thư viện, thấy sư đệ gặp chuyện bất hạnh như vậy, cố nhiên y cảm thấy như chính mình gặp phải. Đặc biệt khi đối thủ lại là Thiên hồ. Thiên hồ là một giống loài chuyên mê hoặc người ta, tiếng lăm không lấy gì làm tốt. Thậm chí hơn một trăm năm trước còn nảy nòi ra một con Thiên hồ gây hoạ cho nhân gian, vô tình vô nghĩa, trọ giúp kẻ ác, nhẫn tâm giết người, khiến danh tiếng cả tộc bị đem ra đàm tiểu tệ hại chưa từng có. Vì vậy, Tạ Vân Thạch quyết tâm trừ ác!

Một tiếng ngân dài lánh lót vang lên, một vầng kiếm quang lóe sáng trước mắt mọi người. Kiếm quang lao thẳng lên tầng mây, hệt như ánh trăng lung linh, từ chín tầng trời lại tụ về trước mặt Tạ Vân Thạch.

Xuất Vân kiếm.

Kiếm đã không phải là kiếm nữa, từ thực hoá hư ảo, hoá thành một bóng hình như có như không, nắm hờ trong tay Tạ Vân Thạch. Bóng hình đó là ánh sáng, một ánh sáng lạnh.

Ánh sáng phản chiếu lên người Tạ Vân Thạch, cho dù đã chớm sát ý, Tạ Vân Thạch vẫn ung dung thoát tục như thế không hề nhuốm ô trọc của trần gian. Bản thân y là một chùm sáng, phong thái của y chính là linh hồn của chùm sáng ấy.

Đôi mắt mê hồn của Cửu Linh ánh lên thận trọng, bởi ả đã nhận ra, luồng sáng này hoàn toàn không hư ảo như bề ngoài của nó, luồng sáng ấy thông tới chín tầng trời, tất nhiên có chỗ kì diệu riêng. Chỗ kì diệu ấy hẳn là sát cơ.

Tạ Vân Thạch khẽ thở dài. Trước mỗi lần giết người, y đều thở đài. Tuy chết trong tay y đều là kẻ xấu tội ác khó dung, nhưng y cảm thấy khi người ta sinh ra ở đời, vốn dĩ không phân thiện ác, nhưng về sau lại có người trở nên tốt, có người xấu xa đi, đây vốn dĩ là một việc rẵí đáng thở dài.

Bởi vậy y thở dài.

Bởi vậy đường kiếm của y được mang tên Thở dài.

Cùng với tiếng thở dài của y, luồng sáng thông thấu trời đất ấy đột ngột thay đổi. Một luồng sáng lóe lên, tách ra khỏi luồng sáng trong trẻo nọ, nó tựa như bóng của luồng sáng trong, nhưng cũng vẫn lành lạnh, sáng ngời, hoá thành một tiếng thở dài u uẩn xuyên thấu tam giới.

Tạ Vân Thạch phất tay áo, luồng sáng đỏ cuộn vào, dần dần co rút lại, hoá thành một thanh kiếm quang, lao thẳng tới Cửu Linh.

Cửu Linh mỉm cười quyến rũ, một yêu vật phải do đích thân Quân Thiên Thương trấn giữ thì tu vi đương nhiên không phải tầm thường.

Đường kiếm này của Tạ Vân Thạch có thể hạ được đệ nhất cao thủ trên đời, nhưng chỉ e không phạt đứt nổi chéo váy của Cửu Linh. Ánh sáng trắng chớp lên, một con giao long màu trắng xuất hiện, tiếng gầm rống inh tai vang vọng đất trời, giao long bay vút lên không, cái đuôi khổng lồ quất xuống đường kiếm Thở dài, bị thế múa của con giao long quất cho tan tành, rụng xuống lả tả. Cửu Linh cười sằng sặc:

- Tiểu tử, nếu ngươi muốn hành hiệp trượng nghĩa, thì phải hiển lộ bản lĩnh thật sự ra đây.

Tạ Vân Thạch cau mày, hiển nhiên y hoàn toàn không ngờ rằng một hồ ly tinh trông ẻo lả dường ấy lại có tu vi cao thâm như vậy. Y hú một tràng dài, kiếm quang vừa tán loạn liền ngưng tụ trở lại, trong tích tắc ngưng tụ ấy, ánh sáng thay đổi ngay lập tức, biến thành màu đỏ lòm như máu.