Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 19

Docsach24.com
ữ tứ nọ khẽ cười dịu dàng:

- Ta cũng không biết mình là ai, có điều hắn gọi ta là Cửu Linh, ngươi cũng gọi ta là Cửu Linh đi vậy.

Cửu Linh? Lý Huyền lục lợi trí nhớ, chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.

Cửu Linh cuốn mình trong chiếc áo lông chồn, không nhìn Lý Huyền nữa, nước mắt ròng ròng lăn xuống, nhìn Tam sinh thạch đã tiêu tán hết hào quang, trên mặt nổi lên vẻ cảm thương:

- Trên Tam sinh thạch viết chuyện ba kiếp… Nhưng ba kiếp ấy là của ai đây?

Nỗi cảm thương của ả tựa cơn gió thổi qua Tam sinh mật cảnh, chỉ thoáng chốc đất trời u ám. Ả phất tay áo, Tam sinh thạch im lìm vỡ tan tành. Cửu Linh lại ngước mắt lên, nhưng lần này ánh mắt kiều diễm vô hạn, đủ sức mê hoặc chúng sinh:

- Một trăm năm qua ta chẳng được nói chuyện với ai. Tiểu ca ca, ngươi nói chuyện với nô gia nhé?

Nô… nô gia? Không hiểu sao đại từ nhân xưng này khiến Lý Huyền sực nhớ lại từ “lang quân” của Tô Do Liên, không thể nào lại có một Tô Do Liên phiên bán cứng rắn hơn xuất hiện đấy chú? Hay là phiên bán Dao Nhi cứng rắn hơn? Bất luận bên nào, đều hết sức, hết sức không ôn.

Lý Huyền cười nói:

- Chúng ta… còn bận việc, nhưng cô có thể nói chuyện với y.

Gã trỏ Quần Thiên Thương. Chắc Cửu Linh là đo họ Quân này nhốt vào đây, và vì thế sẽ sợ y. Tuy nhiên trông Quân Thiên Thương hiện tại thì có vẻ bất cứ ai cũng bãm vằm mổ xẻ y được. Cửu Linh cười:

- Ta dám đánh cuộc với ngươi một đồng tiền là hắn không thể nào tính lại đâu. Bởi vì… - Á cười ngây thơ như một đứa trẻ - Bởi vì hắn trúng Cửu Linh Hoặc Tâm thuật của nô gia, hắn bắt nô gia ngủ sâu một trăm năm, ta đây ít nhiều cũng phải bắt hắn ngủ độ mươi mười lăm hôm.

Cửu Linh Hoặc Tâm thuật? Hình như Lý Huyền đã nghe cái tên này ở đâu rồi. Thiên thư, lâu lắm không lộ diện, lúc này ló đầu ra cười bảo:

- Cửu Linh, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.

Lý Huyền ngạc nhiên:

- Các ngươi quen nhau?

Cửu Linh vui vẻ vỗ tay:

- Thiên thư gia gia, thì ra bây giờ ông đi theo cái tên sé non ra ràng này. Chúng ta đâu chỉ quen biết, mà còn…

Thiên thư kiêu hãnh dựng sống sách lên:

- Năm đó ta dẫn động Cửu Diệu tinh tú trên trời, dùng sức mạnh của sao Thiên khu điều khiển sấm trên trời lửa dưới đất, đánh cho ả một đòn thương nặng, lại mượn Luân Hồi lực của Quân Thiên Thương thu kiếp trước và kiếp sau của á, khoá ả lại trong Tam sinh thạch. Chúng ta đâu chỉ quen biết, mà còn là kẻ thù.

Mặt Lý Huyền vàng ệch!

Cửu Linh cười nói:

- Đúng, Thiên thư gia gia nói không sai. Uy lực của Thái Sơ Tứ Bảo quả không tầm thường, ta không đối kháng được bất cứ bảo bối nào. Có điều, ở trong tay tên oắt con này, Thiên thư gia gia còn đủ sức cấm cố ta nữa không?

Khuôn mặt á chợt lạnh đi, ánh sáng trắng nháng lên mù mịt, hoá thành chín dái bạch quang vọt thắng lên trời, nổ tung ra sau lưng ả. Đôi mắt mê hoặc của ả ăm ắp toàn sát khi. Lý Huyền bóp nghiến lấy Thiên thư, gào thét:

- Mau dẫn động Cửu Diệu tinh tú! Mau sai khiến sấm trời lửa đất! Mau đánh cho ả bị thương nặng.

Thiên thư vừa vật lộn để thở, vừa hét:

- Trong tay cái loại bị thịt như ngươi, làm sao ta thi triển được pháp thuật cao cường như thế? Ngươi mau chạy cho nhanh đi!

Lý Huyền cười lớn:

- Chạy cho nhanh? Lý Huyền ta cả người đầy bảo bối, đâu thể chạy trốn? - Rồi rung tay, trên tay xuất hiện một cây trâm vàng, gã cười nhạt - Cửu Linh, ngươi biết cây kim thoa này không?

Cửu Linh biến sắc mặt:

- Tham Hợp Phượng Nghi thoa?

Lý Huyền nói:

- Cây trâm vàng này có thể triệu gọi Tham Hợp ngọc phượng, tuy tu vi ngươi cao, nhưng cũng chưa chắc thắng được Tham Hợp ngọc phượng nhỉ?

Cửu Linh ngáp một cái:

- Trâm này đã dùng một lần, coi như bỏ đi rồi, ta sợ gì chứ?

Lý Huyền ngẩn người. Sao… sao ả ta nhận ra được? Thiên thư có bụng tốt mách:

- Cửu Linh bản chất là cáo chín đuôi, rất giỏi tạo ra các loại ảo cảnh, đương nhiên cũng giỏi nhận ra những chỗ đáng nghi. Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đánh lừa ả nữa, ả nhất định sẽ nhìn thấu.

Lý Huyền nói lớn:

- Thế là ả buộc ta phải dùng đến bảo bối cuối cùng rồi! - Gã rút ra một vật, đanh giọng bảo - Đây là đất màu mà Trân Hải thần ngao vừa tặng cho ta, báu vật mà thần ngao tích tụ ngàn năm mới tạo ra được, chắc ngươi cũng biết nó có tác dụng tuyệt vời như thế nào chứ!

Ồ? Vừa rồi chẳng phải hắn không nhận lễ vật của thần ngao ư? Vì sao còn có thẽ lấy đất màu ra được thế này? Thiên thư và Long Vi nhìn Lý Huyền, cùng ra chiều nghi hoặc, họ phát hiện vẻ mặt của Cửu Linh bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi. Ả ta… lại đi tin lời Lý Huyền.

Cửu Linh lạnh lùng hỏi:

- Đất màu? Ngươi cầm đất màu thật đấy ư?

Lý Huyền cẩn thận bưng cái vật đen thùi lùi lên, cười ngạo nghễ, tuy gã không biết đất màu thì có tác dụng gì, nhưng thấy Cửu Linh chùn lại như vậy, bất giác lòng dạ thơ thới.

Cửu Linh hậm hực giậm mạnh chân, Lý Huyền vội vàng kéo Long Vi, Hồn Thiên lăng toả ra một quầng sáng đỏ, vọt thẳng lên trời. Cũng chẳng bằng cách nào họ đã thoát được ra khỏi thân Trấn Hải thần ngao. Chỉ thấy núi non đố sụp, bóng dáng A Ám Na đã mất lăm mất dạng, chắc hẳn ngủ vùi rồi. Lý Huyền không dừng lại, vội giục Long Vi:

- Chạy mau, nhanh chừng nào hay chừng nấy!

Long Vi cũng biêí đang lúc khẩn cấp, bèn dốc sức điều động Hồn Thiên lăng. Thiên thư hỏi dồn:

- Rốt cục ngươi lấy cái gì ra mà khiến Cửu Linh nhìn nhầm vậy?

Lý Huyền mỉm cười:

- A La thần lôi! Ta đảm bảo ả không phân biệt được chỗ khác nhau giữa cứt người và cứt rùa.

Quả thực không ai nhận ra, bởi chưng, ai mà rảnh rỗi đến mức đi nghiên cứu sự khác nhau giữa hai thứ ấy cơ chứ? Lại có ai mà ngờ, Lý Huyền đang yên đang lành mang theo một vật thối tha bên người làm gì?

Long Vi tái nhợt mặt, cứ nghĩ lại một lần nữa phải dựa vào phương cách này để thoát hiểm, thật chỉ muốn chết. Cũng may phía trước trời mây thoáng đẵng, họ đã ra được tới cửa tiên cảnh thứ tám. Hồn Thiên lăng lắc lư dâng lên, bắn vọt về phía một ngôi sao lung linh, đó chính là chỗ cửa ra.

Lý Huyền thở phào, nhưng lòng bất giác có chút tiếc nuôi vì vẫn chưa phá giải được bí mật của truyền thuyết thứ hai.

Đột ngột, bạch quang nháng hiện trước mặt họ, mấy con rồng trắng to tướng lao vút ngang trời, chắn kín đường bay của Hồn Thiên lăng. Lý Huyền biến sắc. Cửu Linh cười chúm chím ngồi trên đầu một con rồng, đang ung dung nhìn bọn họ.

Vì sao? Vì sao đột nhiên ả không sợ đất màu nữa? Lý Huyền giơ nắm A La thần lôi lên, đanh giọng quát:

- Ngươi còn không tránh, ta ném đất màu đây này!

Cửu Linh cười nói:

- Ra là ngươi không biết cách dùng. Bây giờ đang lơ lửng giữa trời, đất màu có tác đụng gì đâu?

Lý Huyền ngớ người, gã không ngờ tới điều ấy. Cửu Linh dịu dàng nói:

- Ta đã ngủ một trăm năm trong Tam sinh thạch. Trong một trăm năm ấy, ta có một ước nguyện là, cho mỗi người ta gặp đều được hưởng diễm phúc như của ta. Ngươi là người đầu tiên, được không?

Lời ả nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Lý Huyền biết, mùi vị thực sự của diễm phúc đó sẽ không dễ chịu chút nào. Ánh mắt sắc sảo của Cửu Linh đã tò rõ đáp án, đó là, ả đã nổi sát khí. Lý Huyền bóp đầu bóp trán nghĩ cách trốn chạy, nhưng không tìm ra cách nào cả. Con rồng trắng mà Cửu Linh đang cưỡi lừ lừ áp sát.

Lý Huyền cuống cà kê, Thiên thư rống lên:

- Mau biến thành Định Viễn hầu, chỉ cần biến thành Định Viễn hầu là thắng được ả!

Khổ chưa! Lý Huyền không hề biết rằng biến thành Định Viễn hầu là thắng được con cáo chín đuôi này, nhưng biến sao đây? Gã hỏi to:

- Chúng ta đánh cược được không?

Cửu Linh nói:

- Đợi ta nhốt ngươi vào trong Tam sinh thạch rồi, ta sẽ chơi cùng ngươi, lúc ấy ngươi thích dánh cược kiểu gì, ta cũng chiều ý ngươi hết.

Ruột gan Lý Huyền rối như tơ:

- Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi không đi nhốt kẻ đã cấm cố ngươi là Quân Thiên Thương, tìm tới ta là sao?

Cửu Linh ung dung đáp:

- Vì ta đố kỵ. Ngươi thì tình tình tứ tứ với tiểu muội muội này, ta thì có mỗi một thân một mình trong hòn đá, bị hổ dữ, rồng ác, kẻ xấu giày vò, cảm giác khó chịu cùng cực - Bóng ả loáng động, chỉ trong tích tắc đã biến ra chín hình, đều đứng lơ lửng trong không trung, vô cùng yêu kiều quyến rũ - Ngươi xem, có nhiều ta thế này chơi với ngươi, chẳng lẽ không thú vị hơn mỗi một tiểu cô nương kia sao? Lại đây, cùng ta vào vòng luân hồi của Tam sinh.

Lý Huyền đã dùng hết mọi pháp bảo có thể, không còn cách nào khác, đành khẩn nài:

- Ta đi với ngươi, nhưng ngươi phải thả cô ấy.

Cửu Linh nhoẻn cười dịu dàng:

- Tinh sâu nghĩa nặng nhỉ. Nhưng không được đâu, vì chỉ có một người chịu khổ thì không công bằng chút nào.

Bóng trắng loáng động, Cửu Linh ập tới hai người. Lý Huyền khẽ bảo:

- Nhớ này, nhất thiết không được làm hỏng tiểu luận của ta - rồi đột ngột xô mạnh một cái, đẩy Long Vi ra phía cửa thoát, cùng lúc, ánh thép lạnh băng loá lên.

Định Viễn dao.

Rời vỏ!

Đường đao này không phải là sức lực của Lý Huyền, cái khuấy động nó chính là sức mạnh tiềm ẩn trong lưỡi thép. Định Viễn đao là đao thần, đao ma, bản thân nó có thể hấp hút sức mạnh, hoá thành lửa cháy bên trong.

Đường đao này, tuy không đủ đánh bại cao thủ, nhưng thình lình thi triển, cũng đủ khiến Cửu Linh hoảng vía! Huống hồ, Lý Huyền luôn luôn cố ý tỏ ra mình vô dụng lưu manh, để Cửu Linh thêm chủ quan sơ suất. Lửa trong đao bùng nổ thành một đám mây đỏ, được sự thôi thúc của Lý Huyền, mây đỏ lao vụt ra như ngựa phi, lăn xả vào ảo thân của ả cáo chín đuôi.

Cửu Linh nhất thời sơ ý, lập tức bị hãm trong vòng lửa thiêu! Cùng lúc đó, Hồn Thiên lăng của Long Vi đã xuyên ra khỏi tiên cảnh thứ tám.

Cửu Linh giận dữ điên cuồng, rít lên lanh lảnh, chín con rồng trắng đập mình xuống giàn lửa.

Lý Huyền thét vang, Định Viễn đao tuột tay, bay vèo về phía chân trời. Hồ khẩu đau rần, máu tươi tóe ra, Lý Huyền không thể trụ vững trên không nữa, rơi bịch xuống mặt đất. Cú ngã khiến gã gần như ngất chết, đầu ong ong, lâu lắm mà không tỉnh táo lại được.

Đột nhiên, ngực Lý Huyền nhói đau, một mũi giày thêu hoa tinh xáo đá vào ngực gã. Mũi giày thêu một con bướm rung rinh, thân giày thêu chi chít hoa tươi đủ màu đủ kiểu, không vương một chút bụi nào, lại còn toả hương thơm dịu, không rõ là hương hoa trên giày hay hương chân trong giày.

Bàn chân thon, trông cong cong hệt như một mảnh trăng non đầu tháng. Nhưng lực giẫm thì mạnh cực điểm, mắt Lý Huyền tối sầm, suýt nữa ngã ngất đi. Cửu Linh cười bảo:

- Ối dà, ta nặng chân quá, thực xin lỗi.

Ả nhẹ nhàng thu chân về, rồi giẫm lên cẳng chân Lý Huyền. Gã tuổi trẻ rú lên đau đớn, Cửu Linh cười hỏi:

- Hôm nay ta sao ấy nhỉ, cứ làm chuyện xấu mãi thôi?

Lý Huyền nhăn nhó:

- Bà cô ơi, đằng nào ta cũng rơi vào tay ngươi rồi, ngươi muốn đánh muốn phạt, thì cũng đành tuỳ ngươi thôi.

Cửu Linh cúi xuống, đôi tay mịn màng vuốt ve mặt Lý Huyền. Lý Huyền bỗng đỏ bừng cả mặt, tim đập thình thịch. Hồ ly tính bấm sinh có tài mê hoặc, hơi dính phải da thịt là trái tim xao động, không thể tự chủ được nữa. Mà Lý Huyền hiển nhiên không phải người có ý chí kiên định gì. Đôi mắt trong veo của Cửu Linh vừa tình tứ vừa ai oán:

- Nô gia thật không ngờ ngươi lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, cam lòng hy sinh bản thân để cứu tình nhân bé nhỏ. Ngạc nhiên thật, tuy lưu manh mà rất si tình.

Lý Huyền cười đáp:

- Có sao đâu! Nhốt lại thì ngủ mười mấy năm là cùng, có gì ghê gớm?

Cửu Linh cúi xuống càng thấp, nụ cười như chứa đựng sự chế giễu của kẻ đã nhìn thấu hết thế thái nhân tình:

- Tình nhân bé nhỏ đã chạy mất tăm mất dạng, không hề ngó ngàng đến ngươi, lòng ngươi lại không buồn bã chút nào ư?

Lý Huyền cười lớn:

- Buồn bã? Buồn cái gì chứ? Ta mong nàng chạy đi còn không kịp đây.

Cửu Linh khẽ than:

- Ngươi không giấu được ta đâu, một trăm năm trước, ta cũng như ngươi vậy, cho rằng ái tình thật vĩ đại, ta đã hy sinh vì hắn, nhưng… cuối cùng thì thế nào?

Nói đến đây. Cơn giận của ả lại bùng lên, mũi giây thêu bướm vờn hoa giẫm mạnh lên đùi Lý Huyền. Lý Huyền rống lên đau đớn, Cửu Linh càng thêm căm giận, giẫm nhát một nhát một mạnh hơn.

Đột nhiên, mọi cử động dừng cả lại, bởi vì sau lưng ả vang lên tiếng khóc thút thít không thể kìm nén. Lý Huyền kinh hãi gắng gượng nhỏm dậy, thì thấy rõ ràng dáng vẻ ẻo lả của Long Vi đằng sau. Mặt đầm đìa nước mắt, cô vừa ngó Lý Huyền vừa khóc:

- Ngươi lừa ta!

Lý Huyền ngã đùng ra đất, bực tức kêu lên:

- Vì sao cô quay lại? Cô thật ngốc nghếch!

Long Vi nghẹn ngào:

- Ta vốn định đi tìm Tạ ca ca đến cứu ngươi, song càng nghĩ càng thấy bất ổn, đoán chừng ngươi đang gặp nguy hiểm, ta vội vàng quay trở lại. Ngươi…

Đi tìm Tạ Vân Thạch đúng là cách tốt nhất còn gì? Chỉ cần có Xuất Vân kiếm, dù Cửu Linh có mười tám cái đuôi bọn họ cũng không phải e sợ. Cùng lắm thì cưỡi Trục Nhật Húc Quang chu, ba người đào tẩu là xong, vì sao lại quay trở vào?

Lý Huyền thực chết cả cõi lòng. Nhưng mà… Nhưng mà sâu trong đáy tim gã lại nhen lên chút âm áp. Gã không phải là kẻ bị ruồng bỏ. Gã không phải là quân tốt đen trước nguy hiểm. Gã bỗng bật cười, dẫu phải chết thì đã làm sao?

Nắm chặt tay nhau, đi cùng sống chết.

Long Vi bỗng bổ nhào lại, bảo vệ Lý Huyền. Mắt cô long lên, môi mím chặt, vẻ cương nghị của cô khiến người ta phải cảm động:

- Ta không để ngươi hãm hại hắn đâu, thả chúng ta đi, bằng không ngươi sẽ hối hận đây!

Cửu Linh nhìn Long Vi, đôi mắt đẹp dâng tràn một nỗi đố kỵ sâu xa.

Một trăm năm trước, khi ả dùng sinh mệnh mình để chắn những nhát kiếm, vì sao người ả yêu không tới? Một trăm năm sau, ả lại phải chính mắt chứng kiến hai người bất chấp nguy nan cương quyết ở bên nhau.

Vì sao người được người ta kiên tâm bảo vệ, lại không phải là ả? Vì sao người được người ta sống chết không xa lìa, lại không phải là ả?

Đôi mắt Cửu Linh lóe lên một tia lạnh lẽo, những gì ả không có mà người khác có, ả nhất định phải nghiền nát. Bạch quang mù trời bỗng tan loãng hết trời sáng đến đáng sợ. Nụ cười của Cửu Linh hết sức dịu dàng, ả cúi mình xuống, nói:

- Tiểu muội muội, ngươi là một đoá hoa xinh đẹp - Bóng ả chợt lan đi. Chỉ còn lại giọng nói - Nhưng ta nhất định phải bứt nó!

Long Vi thấy trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, cô vội ngoái đầu lại, thì không thấy Lý Huyền đâu nữa, cũng không thấy Cửu Linh đâu.

Trời đất bao la, dường như chỉ còn mình Long Vi. Trời đất sao mà rộng lớn thế, lại cô độc thế. Long Vi sợ hãi ngập lòng, không biết nên làm thế nào. Cô không thể tìm được Cửu Linh, không thể cứu được Lý Huyền.

Tạ ca ca.

Cô chỉ còn biết trông cậy vào cái tên ấy. Tìm được Tạ ca ca, tất cả những vấn đề này sẽ được giải quyết. Nghĩ đến tên Tạ Vân Thạch, Long Vi cảm thấy an lòng trở lại, cô trỏ ngón tay, Hồn Thiên lăng liễn xuyên ra khỏi tiên cảnh thứ tám.