Khi thở dài không còn tác dụng, gặp chuyện bất bình thì phải phẫn nộ thôi. Đây là đường kiếm vẩn máu. Sóng màu máu ùn ùn trào lên, ánh đó loang loáng chiếu rọi cả đất trời. Một quầng trắng bật khỏi nền đỏ ấy, lao vút lên trời, ngời ngời sáng, không nhiễm bụi trần.
Sóng máu như mặt trời, ánh sáng như cầu vồng, cùng bùng nổ ra, trở thành một luồng khi tà quái trong trời đất. Đường kiếm này, nếu tu luyện đến cảnh giới cao nhất, mấy cuồn cuộn sẽ giăng ngàn dặm, khiến mặt trời cũng u ám đi, chỉ tích tắc san bằng thành quách, thiên hạ thất kinh. Đường kiếm của Tạ Vân Thạch tuy chưa đạt đến mức độ ấy, nhưng khi múa ra, cũng trải mấy đỏ khắp cả dặm. Tà áo y lất phất, khuôn mặt rắn đanh.
Tiếng kiếm lanh lảnh vang thấu trời đất, quầng trắng vụt rực lên, sóng máu càng đặc quánh, trắng đỏ soi vào nhau, huy hoàng chói chang đến cực điểm. Tạ Vân Thạch đột nhiên thét: “Xuỳ!”
Quầng trắng nổ bùng, hoá thành một dải chớp, ẩm ẩm chém xuống. Sóng máu ngập trời liền hoá thành vô vàn thanh kiếm đỏ, bắn tung ra như một tấm màn. Chỉ một đòn tấn công, đất trời cùng biến sắc, quỷ thần cùng tái mặt. Cửu Linh cũng không cười nổi nữa, hiển nhiên ả không ngờ rằng một trang quân tử khiêm hoà như Tạ Vân Thạch lại có thể xuất chiêu uy mãnh như vậy. Đó chỉ là vì, trông thấy Lý Huyền bị hành hạ, Tạ Vân Thạch thực sự nổi giận. Đường kiếm này chính là đường kiếm tích tụ cơn giận của y. Càng là người hiền hoà, thì khi nổi giận, lại càng đáng sợ.
Không trung bỗng trắng loá lên, có tiếng cáo rít the thé, ai nấy đều cảm thấy tâm can chấn động, bên tai vang vọng muốn lời rì rầm, tựa hồ có người từ đằng xa đang gọi tên mình vậy. Tiếng gọi rất mực thân thiết, không ai nỡ tảng lờ, nhưng sâu trong thâm tâm, mỗi người đều mơ hồ cảm thấy rằng, nếu trả lời thì sẽ sa lầy trong tai kiếp, không thể nào thoát ra được nữa. Vì vậy đành vận hết sức mình để kháng cự lại những tiếng gọi êm đềm ấy.
Lý Huyền và Long Vi bản lĩnh tương đối thấp, nên chẳng mấy chốc mồ hôi đã tuôn đầm đìa. Tiếng cáo xoáy tròn xoáy tròn lên, đột nhiên trải rộng ra khắp bao la. Đường kiếm dữ dội liền bị tiếng cáo khuây bật, loang ra từng vòng, ánh kiếm rực rỡ cũng mờ hẳn đi. Tạ Vân Thạch không khỏi choáng váng, tu vi của y rất cao, thuật gọi hồn không động chạm được tới hồn phách y, nhưng lại phá tan được sự khống chế của y với kiếm. Đúng lúc y phân tâm, khắp trời đột nhiên rực ánh trắng, chín con bạch long bay cuồn cuộn, thân hình dềnh đàng lượn vòng trên không, lao vảo ảnh kiếm đỏ giận dữ.
Ánh sáng nhảy nhót, nhưng không tài nào xuyên qua được thân mình những con rồng nọ, tiếng rít thấu trời, đàn rồng đột nhiên uốn mình, vây chặt lấy quầng trắng.
Tạ Vân Thạch giật nảy người, vung tay trỏ ra.
Cửu Linh bất thần phun ra một búng máu, quầng trắng bay vọt lên không, đâm xuyên qua mình con rồng. Cửu Linh rít lên thê thảm. Đôi mắt mê hồn của ả nổi lên một tia sát khí ghê người, nhưng giọng ẽo ợt vẫn không sao sửa nổi, ả mỉm cười nũng nịu:
- Công tử này, chàng đánh đau nô gia rồi, nô gia phải cắn chàng một miếng nhỏ mới được.
Quầng trắng tức thì tản ra khỏi thân kiếm, Cửu Linh hú lên một tràng dài lanh lánh, chín con rồng trắng uôn mình biến hoá, dần dần hoá thành chín hình dáng giống hệt Cửu Linh, cùng mặt hoa hờn trách, oán hận nhìn Tạ Vân Thạch.
Chỉ tích tắc, mười cái bóng giao hoà vào nhau, Cửu Linh cười khẽ:
- Đi đánh nhau với bọn tiểu bối thế này, lại giở đến công phu thật sự, có phải ta hơi trẻ con không nhỉ? Nhưng đã thi triển rồi, thôi thì cho nó thật một chút luôn!
Mười cái bóng đồng thời nhảy múa, tuy theo những điệu khác nhau nhưng đều tuyệt diễm vô song. Lý Huyền hoa cả mắt, thấy điệu vũ nào cũng đẹp tuyệt vời.
Anh xuân.
Trăng thu.
Bóng rồng.
Vẻ phượng.
Ma sao.
Hồn tuyết.
Ngọc nõn.
Vàng đanh.
Hổ yên.
Núi thẳm.
Mười điệu vũ.
Mười thần thái.
Mười niềm mong đợi được người thương tán tụng.
Mười thứ trùng vây.
Ánh xuân là gió, trăng thu là ánh sáng. Bóng rồng là sấm, vẻ phượng là chớp. Ma sao là lửa, hồn tuyết là nước. Ngọc nõn là đất, vàng đanh là đá. Hổ yên là khí, núi thẳm là bóng. Những điệu múa càng lúc càng nhanh, mặt đất trong vòng ba dặm xung quanh dần dần rung chuyển, ánh sáng nhiễu loạn, bốn loại nguyên khí đất, nước, lửa, gió được điệu múa dẫn động, hoá thành sáu loại biến hoả gió, ánh sáng, sấm, chớp, không khí và bóng, vây quanh mười bóng hình yểu điệu.
Trời rộng mênh mang ngập đầy những tia chớp loằng ngoằng. Mắt Tạ Vân Thạch ánh lên kinh ngạc, y đanh giọng hô:
- Đệ và muội, trốn mau đi!
Y múa hai tay, kiếm quang hiện lên ở cả hai tay. Luồng sáng ăm ắp đất trời bỗng tôi hẳn đi, bởi vì tất cả ánh sáng cùng tụ lại trên mình y rồi. Y giống thần tiên giáng phàm, toàn thân bọc trong hào quang rực rỡ, lăng mình bay lên, hướng vẽ phía các áo thân do Cửu Linh biến hoá ra. Y cảm thấy, chiêu này của Cửu Linh chứa đựng uy lực vô tận, nếu cứ để ả ung dung tập hợp sức mạnh, e rằng cả Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh cũng bị đánh vỡ, vì vậy y phải ra tay trước trấn áp.
Cửu Linh cười êm ái:
- Sốt ruột à? Nô gia còn chưa vẽ mày xong, chàng chịu khó đợi thêm một chút.
Ả ôn tồn dịu dàng như thế nói chuyện với tình lang, nhưng những ảo thân rờm rợp xung quanh thì bỗng nhiên biến đổi, sấm chớp do đất nước lửa gió hoá thành vụt trộn vào với nhau, mười cái bóng biến ra từ ảo thân và chân thân của Cửu Linh vụt lao vào giữa vùng sấm chớp dữ dội đó, tay áo nối lấy nhau, vây thành một vòng tròn lớn, rồi xoay tít lên.
Sáu biẽn hoá gió, ánh sáng, sấm, chớp cùng bị ả đánh bật lên, tức thì phát ra tiếng rít long trời lở đất, hào quang ăm ắp hoá thành một xoáy ốc khổng lồ, rùng rùng xoáy tít.
Tạ Vân Thạch cả kinh, y chưa từng chứng kiến màn biến hoá nào như vậy. Một nỗi kinh hoàng ghê gớm từ nội tâm trào ra, y lờ mờ cảm thấy chiêu này uy lực vô tận, nếu ứng phó không đúng, cả hai bên đều chết cả. Nhưng y là con cháu nhà họ Tạ. Con cháu họ Tạ có bao giờ lùi bước?
Thanh quang chớp lên, lóe sáng trong lòng bàn tay y, ánh sáng không chói lắm, nhưng phát ra từ trong tim Tạ Vân Thạch.
Hai luồng sáng, một tù tim y, một trong lòng bàn tay. Ánh sáng trong lòng bàn tay như tim, ánh sáng trong tim như kiếm.
Cửu Linh tấm tắc khen:
- Gã này khá quá! Đã lĩnh ngộ được phép hồn ngoài xác, biến hoá ra tâm kiếm. Ta tu hành bao nhiêu năm, vẫn chưa thể chạm tới sự huyền diệu ấy. Nếu ngươi dùng chiêu này đánh bại nô gia, thì nô gia có thua cũng tâm phục khẩu phục.
Tuy nói năng nhún nhường như vậy, nhưng ánh sáng và sấn chớp trên không lại giật đùng đùng, xoáy ốc nọ càng thêm kinh khúng, hoàn toàn không ra ý sợ chút nào. Tạ Vân Thạch cẩn thận nâng ánh sáng hình trái tim trong lòng bàn tay lên, giơ cao quá đấu. Y nâng nó như nâng một ngọn lửa nến, chỉ sợ gió to quá thì có thể bị dập tắt mất.
Sau đó, người y bay bổng lên, hướng về phía xoáy ốc. Mặt y giãn ra, nở một nụ cười. Nụ cười ấy, tức thì khôi phục lại phong thái rạng ngời của y.
Không thở dài, không phẫn nộ.
Kiếm thuật của con cháu Tạ gia có thể chưa hẳn là thiên hạ vô song, nhưng phong thái ung dung thì xưa nay không ai bì kịp.
Đường kiếm này là tâm kiếm, cũng là đường kiếm Khoan dung.
Dù đối mặt với kẻ đại gian đại ác, cũng để cho kẻ đó một con đường sống, đối xử với hắn như với con người, cốt cảm hoá hắn chứ không phải tiêu diệt.
Sự khoan dung của y là rộng rãi, là từ bi. Bởi vậy đường kiếm này, vốn dĩ là đường kiếm vô địch.
Tạ Vân Thạch như biến thành một phần của đường kiếm Khoan dung, kiếm trong tim chỉ hướng, tim trong tay lúc lóe sáng lúc mờ tối, chỉ trong khoảnh khắc đã lao đến gần xoáy ốc.
Cửu Linh cười bảo:
- Về lý mà nói, người nào chưa tu tập thành công hồn ngoài xác, thì tuyệt đối không có cách nào chiến thắng người đã tu tập xong, nhưng Thiên hồ tộc thì là ngoại lệ, bởi vì chúng ta có rất nhiều tim, nên vĩnh viễn không thể thành tựu. Vì vậy… - Ả cười êm ái - Vì vậy ta mới tu thành cáo chín đuôi, ta muốn xem xem. Chín đuôi này lợi hại hay hồn ngoài thân yếu ớt đến sơ sài của ngươi lợi hại?
Tiếng cáo rít vọng thấu trời đất, xoáy ốc tựa như rách toạc ra, ở giữa từ từ lõm xuống một cái hố lớn. Muôn vàn hào quang tụ lại trong xoáy ốc, nhưng riêng trong hố lại đen kìn kịt, không có gì cả. Không có ánh sáng, cũng không có bóng dáng. Đột nhiên, một tiếng reo vang, trong hố hiện lên một đốm sáng, đốm sáng ấy sâu hoắm, vừa xuất hiện, tất cả những hào quang xung quanh đều mờ hẳn đi, chỉ còn vầng sáng trong tay Tạ Vân Thạch vẫn rừng rực như cũ.
Tạ Vân Thạch không nhìn thấy đốm sáng đỏ, vì y đang nhắm mắt, song tâm tường y thì bao trùm tất cả xung quanh, đã chú ý tới đốm sáng ấy rồi. Y rùng mình.
Đốm sáng từ từ này nở, hệt như một đứa trẻ sơ sinh đang bú mẹ, dần dần trưởng thành, cuối cùng lộ ra hình vóc.
Đó là một con cáo nhỏ trắng sữa, một con cáo thanh khiết vô chừng. Đôi mắt nó trong trẻo, sau lưng là một chiếc đuôi bông xù, những đốm trắng dìu dịu liên tục tán ra từ thân thể nó, tan hoà vào trong xoáy ốc khổng lồ. Mắt nó rất linh hoạt, háo hức nhìn thế giới này. Rồi, nó nhìn Tạ Vân Thạch.
Nó reo lên một tiếng hân hoan, xòe móng trước, bổ nhào vào y. Nó không hề có ý thù địch, chỉ như một đứa trẻ muốn được người lớn bế ẵm. Nhưng thân hình nó vừa nhích động, xoáy ốc ngàn ngạt khắp trời bỗng cùng chuyển động theo.
Muôn vàn tia chớp vần vũ sớm đã biến thành màu của cao xanh, hệt như một vết mực khổng lồ dây màu ra thế giới. Theo sự chuyển động của con cáo trắng, muôn vàn ánh chớp và bóng tối bỗng như được truyền sức sống. Chúng được ban cho sinh mệnh, rồi hoá thành những lốt cáo khổng lồ, tăm tối, cùng con cáo đầu tiên ồ ạt xông đến.
Tâm kiếm của Tạ Vân Thạch lung lay, hệt như kinh Phật bị cuồng phong thối mạnh, cầm gần như không vững nữa.
Y mở bùng mắt đôi mắt hoàn toàn không vương sát khí, tựa hồ quanh y không phải là uy lực ma quỷ dày đặc, mà sân hoa dưới trăng. Y khẽ thở dài.
Tạ Vân Thạch thở dài không phải là vì y sắp thất bại, mà vì thương cảm cho chúng sinh sắp lâm cảnh tai ương. Sau đó, hào quang hình tim trong tay y đột nhiên biến ra một quầng sáng rực, rời lòng bàn tay bay lên, còn tâm kiếm trong tim y thì bùng ra, bao trùm toàn bộ mình y, nghênh đón con cáo nhỏ trắng sữa.
Ma đã xuất thế, Tạ Vân Thạch phải dùng thân làm mồi.
Gió mây chợt thay đổi, bốn nguyên khí đất nước lửa gió bị một bàn tay khổng lồ khuấy động, vụt điên cuồng tung hoành. Hồn Thiên lăng loáng đỏ bao bọc lấy Long Vi và Lý Huyền. Tạ Vân Thạch và con cáo nhỏ lao ập vào nhau.
Nền trời đột nhiên đối màu đen kịt, như thể mọi ánh sáng đều đã rời bó cao xanh, chỉ còn lại một khoảng tối u ám.
Nỗi sợ hãi lặng lẽ toả lan trong bóng tồì trùng trùng, rồi đột ngột xé màn đen lao ra, hoá thành muôn vàn tia chớp cuồng bạo, đánh lạch tạch trên cao xanh và mặt đất.
Long Vi bỗng thét lên một tiếng, thì ra hào quang quanh Hồn Thiên lăng không che chắn được cơn chấn động này, bèn văng bật lên cao, hất ngã Lý Huyền và Long Vi, lại xô cả vào vết thương mới lành của Lý Huyền, khiến gã đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh sáng bay lượn, rồi hoá ra muôn vàn bóng hình lờ mờ, nhưng không có một bóng hình nào là thật cả. Lý Huyền và Long Vi tường như đang diễu qua muốn đời ngàn kiếp, kiếp nào đời nào cũng ngùn ngụt tai ương.
Lâu lắm, dư chấn mới từ từ tiêu tan, hai người kinh hoàng nhìn quanh, trống ngực dần dần lắng lại. Vụ rung chuyển vừa rồi vô cùng ghê gớm, nhưng không lan toả đi xa, tảng đá chắn trước mặt hai người không hề hư tổn.
Tạ Vân Thạch và Cửu Linh đứng đối diện giữa không trung, cả hai đều thoáng mỉm cười. Long Vi thở phào, bây giờ mới yên tâm, vừa rồi cô chỉ lo Tạ ca ca sẽ bị thương. May mà không sao.
Một làn gió thổi qua, đánh thốc lên những bụi đất mờ mịt. Tảng đá trước mặt họ dột nhiên sụm xuống thành đất, rồi theo gió bay đi. Không chỉ tảng đá, mà cây cối, núi sông, mây trôi, thậm chí cả vùng trời, mặt đất, toàn bộ đều hoá thành bụi đất dưới cơn gió thổi.
Bụi đất vẫn giữ lại màu sắc ban đầu của nó, thậm chí còn giữ lại linh hồn của những vật vô tri xung quanh, những hạt bụi hoá ra đủ màu đủ dạng, cùng cuốn xoáy vào nhau.
Đó là phồn hoa của sự cô tịch, là vinh quang của ngày tận thế.
Gió nhẹ thốc vào người Tạ Vân Thạch, hào quang hộ thân của y biến thành bụi đất, những châm máu lốm đốm tung tóe trên tà áo trắng muốt của y cũng hoá thành khói bụi màu đỏ, rọi lên cả ánh mặt trời.
Thứ duy nhất không thay đổi là nụ cười điềm đạm, là phong thái thanh cao của y.
Gió nhẹ thổi vào người Cửu Linh, nụ cười của ả vụt u ám hẳn đi, hàng mày dựng ngược, sát khí cuồn cuộn trào ra từ đôi mắt mảnh dài, ả vụt đâm mạnh tay. Máu của Tạ Vân Thạch bắn tóe trên ngón tay ả. Cửu Linh nhẹ nhàng liếm đốm đỏ hồng trên đầu ngón tay, đôi mắt mơ màng từ từ nhắm lại, dịu dàng nói:
- Ta muốn giết ngươi!
Đột ngột, ả biến mất.
Ánh nắng trở nên chói chang, mặt trời rắc ra muôn vàn đốm sáng, nhưng rơi xuống lại thành những bông tuyết to bằng miệng bát. Vầng mặt trời vốn có màu xanh lam, hoá thành tuyết rồi lại càng thêm diễm lệ, chỉ trong tích tắc tuyết đã ngập kín màn trời.
Tiếng rít của Cửu Linh vang vọng không gian:
- Tuyết trên đỉnh Cấm Thiên là nỗi đau sâu sắc nhất của ta, ngươi chịu nổi không?
Tuyết lam bay lượn, dần dần không thấy bóng mặt trời đâu nữa, một luồng gió lạnh thổi tới, đất trời lạnh căm căm. Tạ Vân Thạch tái mặt, gằn giọng:
- Đệ, muội, mau rời khỏi đây!
Nhưng cửa ra của tiên cảnh thứ tám đã bị tuyết lam chặn kín rồi.
Tạ Vân Thạch thở dài, y biết Cửu Linh đã thật sự nổi giận. Nếu không đánh bại ả, chỉ e không ai thoát được tiên cảnh thứ tám. Thiên hồ tộc khét tiếng là nhẫn tâm.
Tạ Vân Thạch từ từ trỏ ngón tay vào tim, luồng sáng xanh lại nháng hiện, vọt thắng lên trời. Tuyết lao xao đập vào lưỡng sáng, sắc mặt Tạ Vân Thạch càng lúc càng trắng bệch.
Mái tóc dài đen nháy của y bung ra, bị gió lạnh thổi phần phật, y vùng bước tới. Gió này tuyết này hoàn toàn không phải gió tuyết tầm thường.
Đó là gió tuyết hoá hình từ nỗi đau của Cửu Linh. Mỗi làn gió, mỗi bông tuyết đáp trên mình mang theo một nỗi đau mà Cửu Linh phải chịu đựng khi chứng kiến người trong tộc mình chết dưới lưỡi kiếm tinh nhân trên đỉnh Cam Thiên.
Những nỗi đau ấy sẽ đổ đầy trái tim Tạ Vân Thạch, hoá thành sấm sét rồi nổ đùng đùng.
Tạ Vân Thạch sẽ phải chịu đựng đòn đánh tâm lý của giống loài giỏi mê hoặc này. Tay áo dài rách bươm của y bay lật phật, nét cười trên khuôn mặt vẫn điềm đạm như cũ, tướng đâu không phải y đang ác đấu với cường địch, mà đang khoác áo choàng lông hạc, giữa đêm tuyết đến thăm bạn vậy.
Bạn tốt không nhất thiết phải gặp gỡ, nhưng đương khi tuyết rơi ào ạt mà đến thăm nhau thì thật là phong nhã. Là thứ phong nhã thuần tuý, chỉ chơi cờ, không ham nữ sắc.
Ham hố nhiều cũng để làm gì?
Một bước, hai bước… bảy bước, tám bước…
Cửu Linh bỗng nhiên nhận ra, bất kể ả tránh về hướng nào, hễ Tạ Vân Thạch tiến tới là khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước.
Vạn vật trên đời đều có nhân rồi có quả, có quả tức là có nhân. Nhân quả tương tác, không thể tránh nổi, lên trời xuống đất, gặp nhân là gặp quả. Đường kiếm này tên là Nhân quả.
Tuyết Cấm Thiên đau thương tựa hồ không ngăn bước nổi bóng dáng ung dung khoáng hoạt đó.
Cửu Linh cuồng nộ rít lên với trời:
- Uy nghiêm vô địch của người đâu! Cho ta mượn một chút!
Màu xanh lam vụt biến ảo, tuyết lập tức ngừng rơi.
Tạ Vân Thạch giơ chân, nhưng không sao bước tiếp được. Khắp trời cơ man là tuyết, ánh xanh lam lành lạnh ngập kín đất trời, y không tài nào tìm ra bóng dáng Cửu Linh.
Điều khiến y kinh sợ nhất là hồn trong xác của y đang dần dần ngà màu xanh lam. Y dao động, chỉ tích tắc, tâm trí bắt đầu mê man.
Tạ Vân Thạch hoảng hồn, bèn cất giọng thét lên vang vọng không gian:
- Nguyên tôn, Phá ma!
Y cũng biến mất tăm.
Chỉ còn luồng sáng xanh lừng lững vươn lên trời, lờ mờ hoá thành hai luồng, ba luồng…
Mỗi phần của luồng sáng lại tách riêng ra, bầu trời vốn đã bị che kín đặc bỗng sáng lên một chùm sao, ánh sao rọi xuống, nhập lại với luồng sáng xanh. Tổng cộng có chín ngôi sao, toả ra chín luồng thanh quang, hệt như những cái định khổng lồ của chín ngôi sao cắm chặt lấy tuyết Cấm Thiên vậy.
Cả đất trời âm ỉ rung chuyển.
Cửu Linh đã ẩn hình, nhưng bị thanh quang soi dò thì không nấp được nữa, lại hiện ra.
Khuôn mặt thanh tú của ả thoáng một tia kinh hoàng. Đây là pháp thuật gì mà có thề dẫn động cả uy lực của cao xanh?
Một giọng lảnh lót từ trên cao vọng xuống:
- Đây là Giáng ma Cửu Diệu, pháp thuật mạnh nhất của nhà họ Tạ, năm xưa Phù Kiên uy chấn thiên hạ, cửu tộc vùng man hoang làm loạn trung nguyên, chỉ vì một chiêu này này chịu chết đấy! Cửu vĩ thiên hổ, ngươi không nên chạy ra khỏi Tam sinh thạch mới phải.
Cửu Linh cười nhạt:
- Chiêu này mà sức ngươi vận dụng nổi ư? Nếu ngươi thi triển được, cố nhiên ta bị thương nặng, nhưng bản thân ngươi chẳng thoát nạn đâu.
Tạ Vân Thạch điềm đạm đáp:
- Chuyện thiên hạ, có lúc nào không ảnh hưởng tới thân mình? Ta e ngại gì kia chứ?
Cùng với tiếng y nói, Cửu Diệu liền nhấp nháy rực rỡ.
Chín luồng sáng chói chang men theo thân chín luồng thanh quang tràn xuống, chỉ tích tắc đã thấm vào đất. Mặt đất liền bùng lên, chín dòng nham thạch đỏ ngầu xông vọt lên trời.
Địa hoả!
Đó là nguồn lửa vạn năm không tắt nằm sâu trong lòng đất, bất kể là người hay yêu tu hành cao thâm như thế nào, chỉ cần dính phải một chút là lập tức biến thành tro bụi. Cửu Linh công phu thâm hậu, không đến nỗi sợ hãi quá, nhưng nếu bị chìm vào trong đó thì cũng vô cùng bất lợi. Ả đâm ra kinh hãi, bầu trời đang nhấp nháy Cửu Diệu kia cũng sáng loà lên, biến thành một màu lam thẫm.
Đó không phải là màu xanh lam do Tứ Cực long thần biến hoá, mà là màu sắc nguyên bản của màn trời, không pha lẫn một chút ô trọc nào của cõi trần. Từ khi thiên địa sinh ra, đây chính là màu sắc chân thực nhất, cũng là sức mạnh chân thực nhất của trời cao.
Chín luồng thanh quang từ từ biến thành một màu sắc giống hệt màu xanh trên trời, chúng cũng bắt đầu phát tiếng động lạch tạch.
Thiên lôi địa hoả, Cửu Diệu Phong Ma trận. Tuyệt học của Tạ gia uy chấn thiên hạ!
Cửu Linh càng thêm khiếp đảm, bởi vì ả phát hiện ra trận pháp này mà hoạt động thi ả không còn cách nào thoát cả. Trận pháp tựa hồ đã giam hãm nguyên thần của à, bao phủ hoàn toàn năm dặm xung quanh, bất luận ả tháo chạy thế nào, trận pháp vẫn đánh tan tâm linh của ả.
Làm sao Tạ Vân Thạch lại thi triển được pháp thuật lợi hại nhường ấy?
Trong lúc ả còn kinh ngạc, trận pháp đột ngột thay đổi, mỗi ngôi diệu tinh đều phổng lên rất nhanh. Cửu Linh rùng mình kinh hãi, ả biết Cửu Diệu Phong Ma trận đang hấp hút sức mạnh của bầu trời, chuẩn bị xuất kích.
Tạ Vân Thạch bỗng hiện thân, miệng phụt ra một búng máu. Phong Ma trận đòi hỏi sức mạnh quá lớn, tu vi y tuy cao, lại có Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh trợ trận, nhưng vẫn chưa đủ lực, đành phải ngưng lại ngay ở đòn tấn công cuối cùng.
Sức mạnh kiềm chế Cửu Linh lập tức tan rã, Cửu Linh liền hoá thành một luồng bạch quang, lao vọt ra. Tạ Vân Thạch quát:
- Chạy đi đâu?
Máu tươi nhuộm hồng nụ cười của y, dáng hình ung dung của y tan nhoà vào màn trời. Sấm chớp cuồng loạn đánh tan ánh sáng, kích thích địa hoả ở dưới chín tẩng đất. Ánh xanh trên trời, lửa đỏ dưới đất, hoá thành hai luồng sáng rừng rực, một trên một dưới ập lại Cửu Linh.
Mỗi lần quầng sáng dịch đi một tấc, Tạ Vân Thạch lại phun ra một vòi máu. Nhưng y không ngùng lại, bởi y biết, không thể để thiên hổ chạy thoát, bằng không… hậu quả sẽ tai hại đến mức y không tài nào tưởng tượng nổi.
Thiên lôi địa hoả là những sức mạnh thuần tuý nhất trên nhân thế, thiên hổ tuy giỏi biến hoá, nhưng bị hai sức mạnh này chăm chăm dõi theo, ả không thể nào độn thổ được. Một chùm bạch quang vụt xuất hiện, nâng ả lên, đúng lúc đó, lôi và hoà mà Tạ Vân Thạch đang dùng tay điều khiến liền quẫn lấy nhau, rồi nổ bùng ra.
Tạ Vân Thạch thoáng trông thấy Cửu Linh giang hai tay, tựa hồ đang bảo vệ thứ gì. Y giật mình, uy lực của lôi và hoả cùng sụt giảm. Nhưng cho dù không được tâm linh y hỗ trợ, Cửu Diệu Phong Ma trận do thiên lôi địa hoả hợp thành cũng vẫn mạnh mẽ, sức một mình Cửu Linh không thể chống đỡ được.
Tạ Vân Thạch rơi từ trên không xuống. Y biết, đã trúng đòn này, Cửu Linh sẽ không còn khả năng tàn hại ai nữa.
Vì vậy mà y cười, lòng không còn vướng bận.
Nhưng vào khoảnh khắc sau cuối, y kinh hãi phát hiện ra Cửu Linh đang bảo vệ thứ gì.
Đó là Lý Huyền và Long Vi.
Uy lực của Cửu Diệu Phong Ma trận quả thực quá lớn, Lý Huyền bị thương nặng, Long Vi lại là một tiểu cô nương, làm sao có thể tránh né được?
Cửu Linh đứng chắn trước họ, toả bạch quang dày đặc bảo vệ cả bọn.
Sức mạnh kinh khủng của Cửu Diệu Phong Ma trận đánh mạnh ra khiến bốn bề tan rã tơi bời, nhưng phạm vi ba thước quanh Lý Huyền và Long Vi lại không hề bị ảnh hưởng.
Có ảnh hưởng chăng là Cửu Linh. Mặt ả tái nhợt, thậm chí không thể nào giữ vững được vầng bạch quang hộ thân, ả lảo đảo giật lui, ngồi phệt xuống đất.
Tạ Vân Thạch choáng váng, thiên hổ yêu tà, tại sao lại sẵn sàng hy sinh bản thân vì hai người này?
Tạ Vân Thạch không còn tâm trí để nghĩ nhiều, vì kiệt sức đột ngột, sức hút ngược của ưận pháp đã dội vào y. Không ngăn đỡ nổi nữa, Tạ Vân Thạch rơi bịch xuống đất. Bỗng có ánh sáng lập loè, Trục Nhật Húc Quang xuất hiện trên không, đón lấy y.
Những đốm sáng bay lên khỏi thuyền, tan vào trong thân thể y, bổ sung nguyên khí đã bị hao tổn. Nhưng y bị thương quá nặng, muốn tìm biết cho thông tó mối nghi hoặc của mình, nhưng lực bất tòng tâm.
Lý Huyền vội đỡ Cửu Linh dậy, thấy ả bị thương khắp người, hơi thở mỏng như tơ. Nghĩ lại ả đã vì mình mà hứng chịu vết thương nặng như vậy, Lý Huyền không nén được cảm động:
- Ngươi… can gì phải thế?
Cửu Linh mỉm cười yếu ót:
- Bỗng nhiên, ta muốn thử tin tưởng trên đời này thật sự có nam nhân tử tế, chẳng qua ta chưa gặp được mà thôi…
Sắc mặt ả càng lúc càng nhợt nhạt, Lý Huyền xót xa, không biết nên nói gì mới phải.
Cửu Linh dịu dàng bảo:
- Nhớ lời ngươi hứa với ta nhé, nếu gặp kẻ phụ bạc đó, thay ta nện cho hắn một trận.
Lý Huyền nghiến răng:
- Được, ta hứa với ngươi. Chỉ cần ngươi cho ta biết hắn là ai, dẫu là thần tiên đi nữa ta cũng đấm cho hắn một quả.
Cửu Linh mỉm cười, nhắm mắt nói khẽ:
- Hắn có cái tên nghe kêu lắm, Tứ Cực long thần.
Tứ Cực long thần?
Lý Huyền cả kinh. Người đàn ông mà Cửu Linh yêu, người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đó, hoá ra là Tứ Cực long thần?
Nhưng cũng phải, ngoài y ra thử hỏi còn ai có thể khiến một Thiên hồ nặng lòng đến như vậy, tổn thương sâu sắc đến như vậy?
Lý Huyền nói:
- Nếu là cái tên xấu xa đó thì không phải chờ nữa, ta đưa ngươi đi nện hắn ngay bây giờ.
Mặt Cửu Linh thoáng nét kinh ngạc, lẫn mừng rỡ:
- Thạch Tinh Ngự? Hắn đang ở ngoài kia sao? Đang ở Ma Vân thư viện à?
Lý Huyền chậm chạp gật đầu, phải, nếu không vì cái tên khốn kiếp đó, gã cũng không cần phải vắt óc nghĩ cách tìm kiếm báu vật trong truyền thuyết thứ hai. Cũng không cần phải phải gặp Cửu Linh, nghe câu chuyện bi thương, và còn bị hành hạ tơi bời nữa.
Hành hạ thì cũng chẳng có gì, đằng nào cũng đã quen rồi, nhưng câu chuyện của Cửu Linh khiến Lý Huyền vô cùng căm hận Tứ Cực long thần. Gã chưa bao giờ hận ai như thế cả.
Nhất là khi gã nhìn thấy sắc mặt của Cửu Linh, gã biết, bất luận Tứ Cực long thần làm tổn thương ả, hãm hại ả, ruồng bỏ ả ra sao, ả vẫn không thể nào thực sự hận y được.
Mối tình này đúng là nghiệt chướng.
Lý Huyền càng nghĩ càng thêm phẫn nộ, bởi vì gã cảm thấy thật không công bằng. Một người đàn bà nặng tình như thế, vì sao lại gặp phải kẻ tàn nhẫn, gặp phải số phận nghiệt ngã như thế?
Nhất định gã phải thay Cửu Linh đấm Tứ Cực long thần một quả, cho dù y là kẻ khét tiếng trong trời đất thì cũng mặc.
Gã cúi xuống ẵm Cửu Linh dậy:
- Đi nào, chúng ta đi đâm hắn.
Sau đó, gã bước ra khỏi tiên cảnh thứ tám.
Gã không ngoái đầu, cũng không để ý đến Long Vi, bởi vì Long Vi đã chạy bố đến bên Tạ Vân Thạch tự lúc nào rồi.
Điều ấy khiến gã vô cùng chua chát, vừa chua chát vừa bi ai. Gã biết, kiếp này cách kiếp trước quá xa, và chí ít giữa họ có một rào cản là Tạ Vân Thạch.
Đó có lẽ là chướng ngại không vượt qua nổi, còn rộng hơn, hiểm trở hơn xích trời nhiều.