Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 16

Docsach24.com
ong Vi đâm lo, giọng đã nghẹn ngào:

- Ngươi ở đâu đấy? Mau ra đây! Bị quái vật ăn thịt rồi ư? Bị yêu quái nuôt mất rồi ư? Bị nhện khổng lồ tiêm mềm người rồi ư? Bị chuột tinh cướp về làm vợ rồi ư?

Nói đến cầu cuối cùng, Long Vi cười phá lên, đúng lúc ấy thì nghe Lý Huyền hậm hực đáp:

- Cô không thể nhìn nhận theo hướng nào hay ho hơn à?

Long Vi vội dừng dải lụa lại, nhưng vẫn không trông thấy gì. Cô hỏi:

- Ngươi… là người hay là ma? Ngươi ở đâu?

- Ta ở đây này! - Lý Huyền bực bội đáp.

Long Vi dõi mắt nhìn kỹ, bây giờ mới định hướng được là giọng Lý Huyền phát ra trên một cây to, nhưng cây to không có ai cả. Chẳng lẽ… chẳng lẽ Lý Huyền đã bị đạp vào một thế giới khác rồi ư? Ý nghĩ ấy khiến Long Vi hoảng sợ. Giọng Lý Huyền lại vang lên:

- Còn không mau cứu ta ra? Chỗ này dính nhớp nháp, khó chịu lắm.

Một chiếc lá trên cây đang gắng giằng ra. Long Vi nhìn kỹ thì thấy đâu phải là lá, mà là một con côn trùng xanh lè, to tướng, loáng thoáng có hình Lý Huyền bị bọc bên trong, đang giãy giụa. Ồ? Gã trốn vào đây từ lúc nào? Long Vi điều khiến Hồn Thiên lăng bay đến chỗ con trùng xanh, ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ. Con trùng xanh này do những nhánh xanh kết thành, mắt đan rất dày, cuốn Lý Huyền rất chặt. Cũng may nó gần như trong suốt, còn trông thấy được hình dáng Lý Huyền. Chỉ có điều hai tay hai chân Lý Huyền đã bị những sợi mảnh xanh cuốn chặt, không tài nào nhúc nhích được. Thấy Long Vi vẫn hiếu kỳ xem mình, Lý Huyền gào lên:

- Mau cứu ta ra!

Long Vi đưa tay giật sợi mảnh. Nhưng sợi rất dai, cô rứt mấy lần liền mà nó vẫn không suy suyển. Đột nhiên, giữa rừng bùng lên mấy đốm sáng xanh lá. Đó là sáu con mắt, xanh lè như đèn, ba mắt bên trái, ba mắt bên phải, tạo hình như một cặp lông mày nhíu, chiếu xuống từ đỉnh đầu hai người. Đằng sau mấy con mắt là một tấm thân khổng lồ lông lá.

Long Vi ré lên một tiếng, bay vút ra xa.

Con vật mắt xanh ngửa lên ngó Long Vi một lúc, rồi chậm chạp cúi đầu xuống nhìn Lý Huyền. Nhìn con quái ở khoảng cách gần thế này, Lý Huyền càng cảm thấy kinh hồn táng đởm. Con quái vật này trông nhang nhác con nhện, chỉ khác ở kích cỡ khổng lồ, toàn thân phủ đầy một thứ lông xanh cứng dài hơn một thước, thật đáng sợ và kinh khủng. Mồm nó liên tục nhả ra những sợi mảnh, khiến cái màng bọc Lý Huyền càng lúc càng chặt, sợi mành dài mãi ra, dần dần cả cái cây cũng giăng kín những sợi tơ nhện nhớt nhát.

Con nhện chậm chạp di chuyển về phía Lý Huyền, cái mõm bè bè chìa ra sáu cái ngà nhọn hoắt to tướng, liên tục mở ra rồi ngậm lại, ngậm lại rồi mở ra.

Lý Huyền sợ đến vỡ tim, thét lớn:

- Cứu ta! Cứu ta với!

Nữ nhi thì sợ nhất là những con côn trùng lông lá kiểu này, huống hồ lại là một con quá đỗi kềnh càng, quá đỗi hung ác. Nếu không phải có Hồn Thiên lăng, chắc chân Long Vi đã mềm nhũn ra, ngã nhào xuống, bị một con nhện khác biến thành một con sâu nữa rồi. Nghe Lý Huyền la gào thảm thiết Long Vi cũng hơi sợ hãi, gắng trấn tĩnh trái tim đang kinh hoàng của mình, nói:

- Được, để ta cứu ngươi!

Đột nhiên, khí xanh nghìn nghịt từ cái cây bên dưới bùng lên. Long Vi sợ đến tái cả mặt, đó không phải là khí xanh, mà là một màng tơ dày cộp. Trên mỗi một cây đều có tơ xanh bung ra, ánh sáng lập lòe, nhìn kỹ là sáu đốm sáng xanh lè. Cũng tức là, trên mỗi cây to có một con nhện.

Long Vi vội vàng dừng Hồn Thiên lăng lại, suýt chút nữa là oà khóc. Đàn nhện nhung nhúc cùng ngửa mặt nhìn cô, mắt chúng lò đờ, tà ác, khiến Long Vi hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, cuối cùng không chịu nổi, cô đành bật khóc:

- Ta… ta không dám đâu…

Lý Huyền la to:

- Cô còn không ra tay là ta chết đây này!

Lý Huyền nói chẳng sai, con nhện đã bò đến sát mình gã, sáu con mắt thô lố gần như dí sát vào đầu gã, lạnh lùng quan sát. Lý Huyền hầu như mất hết cả dũng khi chống cự, lẩm bẩm bảo:

- Ta sắp chết rồi… Ta sắp chết rồi…

Long Vi vừa khóc lóc vừa lao xuống, muôn vàn sợi tơ chi chít tủa lên, chụp luôn lấy cô. Hồn Thiên lăng đột ngột toả ra một vầng chớp hồng phân, bảo vệ Long Vi. Nhưng to xanh chứa một sức mạnh ghê hồn, đấy bật Long Vi ra.

Lý Huyền mếu máo nhìn Long Vi lại một lần nữa gắng gỏi lao xuống, lòng bỗng cảm thấy được an ủi phần nào.

Sống chết cũng chẳng còn quan trọng, phải vậy không?

Gã lẩm bẩm:

- Chỉ tiếc, điều ta nợ nàng, không trả nổi nữa…

Tiếng than khiến Long Vi giật bắn. Khuôn mặt cô bỗng thoáng nét mừng rỡ, cô gọi:

- Ngươi còn nhớ cây trâm ngươi trấn lột của ta không?

Lý Huyền cáu:

- Trấn đâu mà trấn? Là cô đền bù cho ta mà!

Long Vi nói:

- Đeo nó lên, đeo nó lên là ngươi được cứu.

Ồ? Lại có chuyện ấy nữa sao? Lý Huyền gắng sức rút tay ra, khổ nỗi tay gã bị tơ nhện chằng chặt rồi, không nhúc nhích nổi. Gã la to:

- Định Viễn đao, cứu ta mau!

Định Viễn đao trên mình gã bỗng rền lên một tràng, ánh đao nháng hiện, chém đứt một vệt nhỏ trên màng tơ. Vệt đứt nhỏ này, chỉ trong tích tắc đã được lấp đây, nhưng cũng trong tích tắc ấy, Lý Huyền đã kịp rút cây trâm, cài lên đầu. Con quái vật mắt xanh hết kiên nhẫn, hùng hổ táp luôn cái đầu của gã.

Lý Huyền gào to, nhắm nghiền mắt, thậm chí còn tưởng tượng là đầu mình bị nhai nhồm nhoàm thì sẽ phát ra âm thanh gì. Là “rốp” hay là “choang”?

Nhưng thay vào đó, Lý Huyền nghe tiếng rít đau đớn của con nhện, màng tơ xanh trên mình bỗng nhiên rút sạch đi. Gã ngạc nhiên mở mắt nhìn, thì thấy một luồng sáng rục rỡ từ trên đầu mình toả xuống, viên ngọc vỡ nát với ánh sáng dìu dịu kết thành một vòng xuyên bảo vệ toàn thân gã.

Lý Huyền ngẩng đầu thì thấy một con phượng ngọc vừa hót vừa bay vòng vòng trên đỉnh đầu mình. Gã nhận ra con phượng ấy rồi, chính là hình vẽ trên chiếc trâm vàng. Làm sao, làm sao nó lại biến thành thật được?

Gã từ từ đứng dậy, con phượng giang đôi cánh, dẫn gã bay vào không trung. Nhện kinh sợ lùi lại, cứ như thế ánh sáng trên mình Lý Huyền sẽ khiến nó bị thương nặng vậy.

Lý Huyền nhìn lại thân thể mình, thì hoàn toàn nguyên vẹn, không bị thương chỗ nào.

Không ngờ chiếc trâm này lại là một báu vật! Tại sao không nói sớm!

Long Vi cười bảo:

- Suýt nữa ta quên, linh hồn của Tham Hợp ngọc phượng đang trú ngụ trong chiếc trâm vàng này, nếu cài trâm vào tóc, thì ngọc phượng sẽ hiển linh, hoá thành mũ phượng, bảo vệ toàn thân người đội nó, không tà vật nào xâm nhiễm được.

Không tà vật nào xâm nhiễm được? Lý Huyền hỏi:

- Thế có thể chặn được Vân Hài tuyết thận không? Có chặn được Tâm ma không?

Long Vi đáp:

- Ngay cả đâng chí tôn của Tuyết vực như Tuyết Ẩn thượng nhân cũng không thể dễ dàng đột phá vòng hào quang mũ phượng do Tham Hợp ngọc phượng biến hoá ra.

Lợi hại vậy sao? Lý Huyền cảm thấy mình lỗ to, sớm biết trên người có một vật quý như vậy thì việc gì phải chịu để Vân Hài tuyết thận và Tâm ma tra tân. Trong xích trời, gã cứ cài trâm vàng lên đầu, thế là vô địch. Gã tưởng tượng ra bộ dạng bất lực của Tâm Ma, càng tưởng tượng càng ấm ức, không nhìn được vẻ mặt ấy của Tâm ma thật là tổn thất biết bao!

Gã bỗng nghĩ ra một cách giải toả, liền sai Tham Hợp ngọc phượng bay lên, chờ gã tới chỗ con nhện. Lý Huyền lại gãn, nhện vội vàng giật lùi. Lý Huyền lại gần thêm, nhện không còn đường lui, đành cuộn tròn mình lại, gắng co rút thật nhỏ, run lên cẩm cập. Lý Huyền lại gần nửa, nhện bỗng ọe ra một sọi tơ, tự biến bàn thần thành một con sâu nhỏ xíu.

Lý Huyền cười ha hả, sàng khoái vô cùng.

Long Vi nhìn gã, nét mặt có phần khác lạ. Lý Huyền hỏi:

- Cô nhìn cái gì?

Long Vi:

- Trông… bộ dạng ngươi đội cái mũ phượng… thật là biến thái!

Á? Lý Huyền cuống quýt giật cái mũ xuống. Vừa giật xuống, chiếc mũ lập tức biến trở lại thành trâm vàng, còn Tham Hợp ngọc phượng đang bay lượn trên đầu gã thì hót lên một tiếng rồi tan biến giữa không trung.

Long Vi chìa tay ra:

- Trả trâm cho ta!

Một vật báu tuyệt vời như vậy, làm gì có chuyện trả lại? Lý Huyền vội vàng cất vào ngực áo:

- Có thể ký thêm một giấy nợ mười vạn lượng vàng nữa, chứ đừng hòng đòi lại trâm vàng.

Có được trâm vàng, biêí đâu ngay cả Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự cũng chưa chắc làm gì được mình, mới nghĩ mà lòng đã sướng phát điên! Tuy không biết từ sớm, mất đi một cơ hội phô diễn uy phong, nhưng chỉ cần còn cơ hội, thì cũng không phải là muộn.

Vui quá, Lý Huyền vui quá!

Long Vi thở dài:

- Ngươi không đưa cho ta cũng chẳng để làm gì, Tham Hợp ngọc phượng cũng như Ngũ Nhạc thần kiếm ấy, chỉ dùng được một lần thôi.

Chỉ dùng được một lần? Lý Huyền suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Long Vi gật đầu:

- Dùng xong, thi phải mời Lan tỳ tý đến thi triển Phượng Nghi thuật mới có thể bắt Tham Hợp ngọc phượng trở vào trong trâm.

Lý Huyền hỏi:

- Lan tý tỳ là ai?

- Lan tỷ tý là Lan tỳ tỷ chứ là ai - Long Vi đáp - Mau đưa cây trâm cho ta!

- Không được! - Lý Huyền nói - Lần sau ta cùng cô đi tìm Lan tỷ tỷ. Cô báo cô ta lập tức thi triển Phượng Nghi thuật, thi triển xong lại trao cho ta. Tức chết đi được mất, nếu ta biết trâm vàng chỉ làm phép một lần. đánh chết ta cũng không dùng nó để đối phó với con yêu quái thô kệch này.

Lý Huyền càng nghi càng hận, xách Định Viễn đao lên, định chém tan xác con nhện, nhưng không có Tham Hợp ngọc phượng chống lưng, gã không khiến con quái đó sợ được nữa. Muôn vàn đôi mắt đục lờ tà ác lại ánh lên từ cây to, nhìn trừng trừng vào Lý Huyền. Lý Huyền gắng lấy lại dũng khí, cuối cùng đành giậm chần:

- Đi thôi, quan trọng là đi tìm vật báu mà!

Hồn Thiên lăng bay lên, hai người vượt qua cánh rừng mênh mông đáng sợ, bay về phía ngôi nhà nhỏ được chỉ dẫn trong bản đồ.

Trước mắt núi non lớm chởm, nhọn như nanh sói, chọc thẳng lên trời, trông vô cùng hiếm trở. Lý Huyền càm thấy đôi phần bất an, bèn kéo Long Vi, hỏi:

- Cô còn bảo bôt gì khác không?

Long Vi ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Khi ta nhập trường, Lan tỷ tỳ nói học viện này rất nguy hiểm, nên cho ta ba mươi sáu bảo bối.

Lý Huyền cả mùng:

- Đâu rồi? Lấy ra đây đi!

Long Vi nói:

- Để cả ở ký túc. Mang theo hiện chỉ có dái lụa đỏ này thôi.

Mặt Lý Huyền chảy dài ra.

Long Vi không để ý, lại nói:

- Ta và Tạ ca ca hay ra ngoài chơi lắm, đi những chỗ còn hung hiểm hơn nơi đây nhiều, chẳng phải là vẫn bình an vô sự đây sao?

Lý Huyền méo mặt, có Tạ Vân Thạch ở bên, ma mọi khiếp sợ, đương nhiên không dám làm bậy rồi. Nhưng bây giờ chỉ có hai người, ma quỷ có khi lại thèm rỏ nước dãi ra ấy chứ!

Gã kéo Long Vi lại, trịnh trọng bảo:

- Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì không ổn, cô lập tức điều khiển Hồn Thiên lăng bay ra khói Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh, nhanh chừng nào hay chừng ấy, nhớ chưa?

Long Vi chớp chớp đôi mắt to trong veo:

- Thế còn ngươi?

Lý Huyền cười đáp:

- Ta phải viết một bài luận về tập tính của yêu quái, Tử Cực lão nhân giao đấy, vì thế phải sống cùng yêu quái một thời gian. Nếu cô trông thấy ta bị yêu quái bắt hay làm sao, đấy đều là ta già vờ, ta vì muốn viết luận nên mới đánh lừa yêu quái mà thôi. Ta báo cô chạy, thì cô hãy chạy cho mau, nhất định đừng ngoái đầu lại, cứ bay thẳng ra khỏi định, đi tìm Tạ ca ca để tránh cho yêu quái nghi ngờ, biết chưa?

Long Vi chớp chớp mắt:

- Ồ, thế việc tìm báu vật thì sao?

Lý Huyền cười đáp:

- Nếu lần này chúng ta thất bại, thì cô mau mau đi tìm Tạ Vân Thạch, cùng huynh ấy tiếp tục tìm báu vật, đợi ta viết xong bài luận rồi đến gặp hai người.

Long Vi gật đầu:

- Ồ, ra là vậy. Thế thì ngươi nhớ là ngươi nợ ta thêm một lần nữa đấy.

Lý Huyền gật đầu. Phải, ta nợ nàng, nợ đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không trả hẽi.

Hai người quân mình vào Hồn Thiên lăng, di chuyển tới chỗ núi san sát nhất. Cũng may, bản đồ chỉ dẫn rằng, vượt qua mấy ngọn núi này là sẽ đến nơi tìm kho báu, ngôi nhà ma đó toạ lạc chính giữa dãy núi này.

Lý Huyền chăm chú nhìn bản đồ, bồng cau mày. Gã nhận ra, trong khôi lập thể của bản đồ, dãy núi xếp thành một hình bát quái khổng lồ bao quanh đích đến thần bí của họ. Đó có phải là

trận pháp lập ra để vây hãm một lực lượng ghê gớm nào đó không?

Lực lượng ấy rốt cục là thiện hay là ác?

Lý Huyền thấy lòng gờn gợrt một nỗi bất an. Hồn Thiên lăng bay nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã xuyên qua trùng trùng núi non, đến được điềm cuối cùng đã đánh dấu trên bản đồ. Đây là một sơn cốc rộng rãi, một bình nguyên bằng phẳng, trải ra chính giữa dăy núi. Sơn cốc tuy lớn, nhưng bọn họ đang ở trên không trung, có thể trông thấy bốn hướng chạy về những đâu.

Con đường nhỏ phát sáng trên bản đồ, đến đây là hết.

Nhưng không có nhà ma.

Bình nguyên ngút ngát một màu xanh tươi, mọc toàn những mầm non tí xíu, không có loại thảo mộc nào cao quá một thước cả.

Và hoàn toàn không có một căn nhà nào. Ngoài mầm xanh, trên bình nguyên không còn vật gì khác.

Lý Huyền và Long Vi ngó người, làm sao lại như thế được?

Lẽ nào, truyền thuyết thứ hai trong Ma Vân thư viện đã bị ai đó phá giải rồi? Có được sức mạnh của Tam đại truyền thuyết là có thể đánh bại Thạch Tinh Ngự, bảo vệ được Ma Vân thư viện, thậm chí giữ gìn được cả thiên hạ, nhưng nếu không lấy được thì sao?

Lòng Lý Huyền dần dần trĩu nặng.

Long Vi nhành miệng, khuôn mặt không vui chút nào. Hiển nhiên kết quả cuối cùng của tấm bản đồ thành ra thế này khiến cô hết sức cụt hứng.

Trông vẻ mặt cô, Lý Huyền bỗng đau nhói cả lòng. Cùng lúc, gã mang máng cảm thấy một vẻ gì rất quen thuộc, tựa hồ gã đã từng đến nơi này rồi. Gã suy nghĩ rất lung, cố gắng tìm hiểu xem tại sao lại có cảm giác ấy.

Cuối cùng gã nhớ ra, trong một bài giảng của Tử Cực lão nhân, vòng luân hồi mà gã bị giam trông rất giống cảnh quan ở đây. Lý Huyền bèn báo Long Vi:

- Chúng ta xuống đi!

Long Vi đầu môi, vùng vằng điều khiển Hồn Thiên lăng đáp xuống đất, Lý Huyền ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn mặt đất. Gã ấn ngón tay xuống đất, nhận thấy bề mặt rất cứng. Lý Huyền cẩn thận gạt đi lớp rêu xanh, để lộ một mặt phẳng như bằng đá.

Lý Huyền cào một hồi, một mảng rêu xanh bị tróc đi, để lộ ra mặt đất. Một rãnh nông cũng lộ ra. Lý Huyền cẩn thận làm vệ sinh rãnh đó, nhổ hết rêu trong lòng rãnh lên, không để ý gì đến các chỗ khác nữa.

Long Vi vốn dĩ không vui vẻ, bỗng thấy Lý Huyền làm một việc kỳ cục vô vị như vậy, bất giác lại nảy hứng thú, ngồi xuống theo:

- Ngươi làm gì vậy?

Lý Huyền gãi đầu:

- Cô có nhận ra cái rãnh này là một loại hoa văn rất đặc biệt không?

Nghe vậy, Long Vi bỗng sáng mắt lên. Quả thực, mặt đất bằng đá cực kỳ cứng rắn, mà cái rãnh này thì nông, không có vẻ do tự nhiên tạo nên. Các góc và cạnh trong rãnh rất sắc nét, tựa như do tay người đục thành.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ bí mật của truyền thuyết thứ hai ẩn trong đường vân này sao?

Long Vi cao hứng hẳn lên, cùng Lý Huyền ra sức nhồ rêu cỏ, cuối cùng, mất hơn một canh giờ, cả hai đã làm sạch được cả rãnh.

Lý Huyền nói:

- Được rồi, chúng ta bay lên chỗ cao nhìn xuống xem rốt cục nó có hình gì.

Hồn Thiên lăng đưa hai người từ từ bay lên, hình dáng mặt đất từ từ rõ rệt dưới mắt họ.

Long Vi bỗng ồ một tiếng:

- Đây… là hoa văn gì?

Cái rãnh giống như một sợi dây rất to. đan ngang dọc trên mặt đất, chia mặt đất thành lùng ô hình ngũ giác, ô nào ô nấy ken sát với nhau. Đó không phải là văn tự hay phù chú, Long Vi hoàn toàn không hiểu ở đây chứa đựng bí mật gì.

Lý Huyền mỉm cười, cảnh tượng này giống hệt cảnh gã đã gặp trong luân hồi. Điểm khác là, trong cảnh luân hồi mênh mông không có một ai, gã mất cả một ngày trời mới bò được đến đỉnh núi mà nhìn xuống toàn cục. Gã khẳng định chắc chắn, bí mật của truyền thuyết thứ hai cũng như đường ra của luân hồi đang ẩn chứa trong hoa văn này đây. Gã hỏi to:

- Cô chưa nhận ra ư? Đây là hoa văn trên mai rùa.

Long Vi thắc mắc:

- Hoa văn trên mai rùa ư?

Cô chăm chú nhìn kỹ, nhớ lại vật trang sức đồi mồi mà mình đã dùng, các hoa văn trên mai rùa quà đúng là những hình ngũ giác ghép sát vào nhau thế này, cô đếm: “Một, hai, ba…” Tổng cộng có mười ba miếng hình ngũ giác cân đối. Long Vi kinh ngạc hỏi:

- Đúng là một cái mai rùa lớn, sao ngươi biết thế?

Làm sao ta biết ư? Lý Huyền cười khổ, nếu không phải hứng chịu những bài học phi nhân tính của Tử Cực lão nhân, làm sao chỉ trong một vài chớp mắt ta nhìn ra được bí mật này? Gã thở dài:

- Đừng nhắc đến chuyện cũ đau thương của ta nữa, có thể khẳng định, bản đồ không sai, vật báu chúng ta muốn tìm chắc chắn là nằm trong bụng con rùa này thôi.

Long Vi ngạc nhiên hỏi:

- Ý ngươi là đây là một con rùa thật, rùa sống ấy à?

Đúng là cô phải ngạc nhiên, vì mai con rùa này quá to, chu vi phải tới vài dặm, họ bay lên không trung mới có thể nhìn thấy toàn bộ thân mình nó. Nếu đúng là một con rùa thì khổng lồ tới ngần nào. Lý Huyền gãi đầu:

- Có lẽ gọi nó là rùa không thoà đáng lắm đâu, nên gọi nó là ngao, một loại ba ba khổng lồ. Trong sách viết: muốn câu thần ngao thì phải dùng trâu nước Ngô làm mồi. Mồi câu mà phải dùng trâu thì đủ biết là ngao to đến mức nào rồi đấy. Điểm cuối trên bản đồ chính là ở đây rồi, mà ở đây chỉ có con thần ngao khổng lồ này thôi, chỉ quỷ mới tin nó không dính dáng gì đến báu vật.

Long Vi vui vẻ đến nỗi gương mặt hồng hào hẳn lên:

- Thế thì chúng ta xuống mau, đánh thức con ngao dậy bảo nó giao báu vật ra.

Đánh thức con ngao? Chưa chắc… chưa chắc đơn giản thế đâu.

Trong vòng luân hồi, khi Lý Huyền nhìn ra bí mật xong thì coi như qua phần kiểm tra bài học, không bao giờ phải nghiên cứu sâu hơn. Bây giờ nghĩ lại, muốn đánh thức một con thần ngao với bộ mai khủng khiếp thế này thì quà thực là một việc rất khó.

Nếu có thể huy động được sức mạnh của Định Viễn hầu, chém một nhát đao xuống, có khi chém vỡ được mai con vật này, nó không muốn tính cũng không được.

Nhưng… Lý Huyền không biết cách huy động.

Nếu trâm ngọc còn dùng được, gợi con phượng hùng mạnh kia ra, chắc chắn là đánh thức được thần ngao.

Nhưng… ngọc phượng đã dùng để đối phó với con quái vật tép riu lúc trước rồi. Sau khi nếm thử bản lĩnh của những đại ma đầu như Tuyết Ẩn, Tâm ma, Tứ Cực long thần… Lý Huyền thực không coi con nhện vào đâu… Tuy nhiên, chính con quái vật vớ vẩn ấy gã cũng không đối phó nổi.

Làm thế nào đây?