Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 17

Docsach24.com
ong Vi chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên nói:

- Ta có cách rồi!

Lý Huyền mừng rõ:

- Nói mau nói mau!

Long Vi nói:

- Ngươi là nô lệ của ta, ngươi phải lo việc đánh thức nó.

Lý Huyền xịu mặt:

- Cách của cô đây hả?

- Chúng ta cũng đến câu thần ngao, được không? - Long Vi nói - Ngươi đem thân làm mối, nhất định thần ngao sẽ thích ăn lắm.

Lý Huyền cả kinh:

- Không được!

Long Vi bĩu môi:

- Tại sao không được? Ngày xưa Nhậm công tử ra Đông Hải lấy trâu làm mồi câu đại ngao, giai thoại lưu truyền muốn đời. Ngày nay Long tiểu thư ta vào Thái Hạo định lấy người làm mồi câu, chắc cũng lưu danh sứ xanh đấy, ngươi cống hiến một lần đi!

Lý Huyền kiên quyết:

- Không cống hiến!

Long Vi cười nói:

- Ta sẽ cẩn thận, không để thần ngao ăn ngươi đâu, nếu đem quay cho mùi thơm toả ngào ngạt, có khi thần ngao đã lập tức tỉnh dậy rồi.

Gợi ý này khiến Lý Huyền váng đầu. Long Vi nói:

- Sớm biết ngươi không chịu nhận lời mà, nên ta đã đem cái này tới.

Cô mở túi áo, bỗng một vầng sáng lục nhá lên, mặt đất hiện ra một con đom đóm xanh cực lớn. Lý Huyền ngạc nhiên:

- Cô bắt được con nhện lúc nào vậy?

Long Vi cười nói:

- Ta cảm thấy nó rất hay, bèn nhân lúc ngươi dùng mũ phượng để khống chế nó, ta đã nhặt cho vào túi bảo bối. Nhân đây nói lại lần nữa, trông bộ dạng ngươi đội mũ phượng như đàn bà thực sự xấu xí lắm.

Nói đoạn, cô phá lên cười ha hả. Lý Huyền càng thêm ai oán… Long Vi cười một lúc, rồi lục túi bảo bối lấy một viên đan dược màu đỏ:

- Ngươi đứng dịch ra!

Lý Huyền nói:

- Việc nguy hiểm cứ để ta - Đoạn gã giằng lấy viên đan dược.

Long Vi hoảng hồn: “Đừng!”

“Đoàng!” Cùng một tiếng nổ lớn, một ngọn lửa mạnh bùng lên từ tay Lý Huyền, vọt lên đến hơn ba trượng, cháy rừng rực ghê hồn. Lý Huyền kêu lên, mang ngọn lửa chạy nháo nhào. Lửa phun ngùn ngụt, rêu xanh bốc cháy… đom đóm bốc cháy… lớp đá trên mặc đất cũng bốc cháy…

Long Vi cả kinh, vội vàng lấy ra một viên đan dược màu xanh, bảo:

- Đừng động đậy!

Lý Huyền cắn răng nén đau đứng lại, Long Vi phất tay, viên đan dược hoá thành một luồng hàn khí rân rân phủ xuống Lý Huyền. Đùng một tiếng, luồng hàn khí hoá thành tia chớp loằng ngoằng nổ bung trên đầu, mưa trút xuống như thác đổ, khiến gã ướt như chuột lột.

Lửa tắt.

Đầu Lý Huyền bị đốt cháy thành một cái tổ quạ cháy xém, mình mẩy thì bị đốt xám đen, còn ngún khói, đúng là lôi thôi lếch thếch thảm hại vô cùng.

Long Vi vội vã chạy lại, trách cứ:

- Sao ngươi vụng về thế? Nguyên Thiên hoả lôi mà cũng dám tự tiện cầm lấy ư? Hoả lôi mà chạm phải hơi người là lập tức phát nổ đây.

Lý Huyền ấm ức:

- Tại sao cô cầm không việc gì?

Long Vi nói:

- Bởi vì ta đeo găng tay làm bằng tơ tằm lạnh.

Lý Huyền túm lấy tay Long Vi, quá nhiên trên đôi tay trắng muốt đáng yêu nõn nà mềm mại của cô có xỏ một lớp khí mây nhàn nhạt. Đây là thứ tơ tằm lạnh nước không thấm, lửa không cháy, đao kiếm không đâm thủng đấy ư?

Đúng lúc đó, một tiếng rít ai oán vang lên, đất dưới chân hai người rùng rùng rung chuyển, khiến họ loạng choạng. Lý Huyền ôm choàng lấy Long Vi, đẩy cô ra sau lưng mình. Long Vi trỏ ngón tay, Hồn Thiên lăng phụt ra một luồng sáng đỏ dịu mắt, bọc hai người lại từ từ bay lên.

Hồn Thiên lăng quả là một vật báu hiếm thấy, lớp sáng đỏ vừa đùn lên, đám đá đăm gỗ vụn đều bị cản lại bên ngoài, không bắn vào họ được. Nhưng màn rung chuyển long trời lở đất nọ khiến hai người chóng mặt hoa mắt, nhất thời không biết là đã xảy ra tai hoạ gì nữa. Hồn Thiên lăng cảm nhận được nguy hiểm, nên liên tục bay lên cao, khi vượt hẳn trên những ngọn núi thì mới từ từ dừng lại. Mây trắng vốn quanh hai người, họ ngó xuống, chỉ thấy bình nguyên dưới hẻm núi đang từ từ lồi lên, bốn bề núi non theo nhau đố sụp, vỡ vụn ra trước sự rung chuyển của mặt đất. Khí biếc mênh mang nâng mặt đất lên từng tấc, từng tấc một. Một cái đầu khổng lồ từ sâu dưới núi non nghến dậy, ánh lục dữ dội xoay quanh đáy khí biếc, xông thẳng lên trời. Khí biếc dãn dần từ ảo thành thực, cảnh vật trước mắt hai người biến đổi một hồi, khí biếc đã hoá thành một đại dương mênh mông, dập dềnh trong dãy núi. Vô vàn lớp sóng lớn chỉ thích tắc tràn khắp mặt đất, những ngọn núi đang đứng lừng lững liền hoá thành những hòn đảo nhỏ, nổi giữa đại dương bao la. Toàn bộ tiên cảnh thứ tám đều hoá thành sóng vỗ dập dồn, dần dần không nhìn thấy bờ đâu nữa.

Sóng vỗ tận trời, trời nước liền nhau, Long Vi và Lý Huyền đều chưa từng được ra biển, lúc này bất giác cảm thấy tâm hồn rộng mở, vô cùng thoải mái.

Đột nhiên, sóng bồng lên, cái đầu khổng lồ nọ nhô khỏi lớp sóng, hai luồng sáng xanh lè xuyên thấu trời xanh từ cái đầu đó phát ra, hình như là mắt của nó. Nhưng cái đầu thực sự quá to, cũng chẳng kém mấy hòn đảo nôi trong nước kia là bao.

Một giọng rền rĩ vang ra trong không gian bao la:

- Con người, vì sao lại dùng Nguyên Thiên hoá lôi để phá giấc mộng của ta?

Lý Huyền sửng sốt không thốt nên lời. Long Vi còn tương đối bình tĩnh, không đến nỗi bị con thần ngao khổng lồ này áp đảo. Một cô gái dễ thương mà không sợ quái vật ư? Cô cười hì hì:

- Ngươi là ai?

Giọng rền vang nọ đáp:

- Ta là Nguyên Khu Trân Hải thần ngao, phục dịch Tử Cực gia gia. Khi lớn lên ta có thểthoát đi mà thăng thiên.

Lần này Long Vi phải sửng sốt, cô há hốc miệng:

- Ngươi to thế này mà vẫn chưa lớn?

Giọng Trân Hải thần ngao có chút hài hước:

- Còn sớm lắm, phải một ngàn năm nữa ta mới được thoát xác bay lên, hoá thành Phụ Bích thần ngao, lúc ấy có thể lặn xuống lòng biển, gánh vác trọng trách đội đất. Lại một ngàn năm nữa là công quả trọn vẹn, công đội đất sẽ được tính là công tích đức, chúng ta sẽ thoát được xác phàm này, hoá thành tiên mà bay lên trời.

Long Vi ồ một tiếng:

- Lúc ấy các ngươi lớn bằng ngần nào?

Thần ngao đáp:

- Ta nhớ lúc gặp cha mẹ ta, đầu họ to có thân hình ta đây.

Chỉ cái đầu mà to bằng cả thân hình? Lý Huyền, Long Vi cùng trố mắt, kinh ngạc nhìn nhau. Trời ơi, thế thì thân hình cha mẹ con ngao này hùng vĩ nhường nào!

Không… không nên làm mếch lòng một con quái vật cỡ bự như thế! Lý Huyền suy nghĩ rất nhanh, chỉ tích tắc đã vạch ra nguyên tắc đó. Nào ngờ thần ngao khổng lồ ngoảnh lại nhìn ngay vào gã:

- Vừa rồi chính ngươi phóng hoả đốt lưng ta đây hả?

Lý Huyền đứng ngẩn ra. Hai đốm lửa xanh lè của thần ngao chiếu thẳng vào gã. Lý Huyền biết, trước mặt một con thần ngao tu vi thâm hậu như thế, gã không cách nào nói dối được, bèn lắp bắp:

- Đó là… ta chỉ… là…

Thần ngao nói:

- Ta rất biết ơn ngươi, ta đã ngủ vùi bấy nhiều năm, mình mọc đầy rêu xanh, vừa ngứa vừa khó chịu, trận lửa cháy của ngươi khiến ta dễ chịu rất nhiều. Ta quyết định phải báo đáp đàng hoàng. Nói đi, các ngươi đến đây có việc gì?

Ồ? Thì ra lại có chuyện may mắn thế ư? Lý Huyền há hốc mõm, lần này không phải là vì sửng sốt, mà vì vui mừng! Nếu con thần ngao khổng lồ chịu giúp, thì có khả năng phá giải được truyền thuyết thứ hai rồi. Gã cười hỏi:

- Ngươi đã biết Tử Cực gia gia, chắc hẳn cũng biết Ma Vân thư viện chứ?

Thần ngao gật gật cái đầu vĩ đại. Lý Huyền tiếp:

- Ngươi đã biết Ma vân thư viện, hẳn cũng biết Tam đại truyền thuyết chứ?

Thần ngao lại gật đầu:

- Chí ít ta cũng biết một trong ba.

Lý Huyền cười nói:

- Vậy kể cho chúng ta về truyền thuyết ngươi biết là được.

- Ta có một người bạn - Thần ngao bảo - Bí mật này là nó kể cho ta. Ta kể cho hai ngươi nghe, nhất quyết không được bàn tán lại với người khác nhé!

Lý Huyền cả mừng, người bạn đó có phải Tử Cực lão nhân không? Hay Quân Thiên Thương? Bất luận là ai, đều có đủ lý do để dò ra bí mật. Gã vội vàng giục:

- Nói đi, nói đi, ta nhất định không đơm đặt lại với người khác dâu.

Thần ngao bắt đầu:

- Bạn ta ấy, tên là Tiểu Vân…

Lý Huyền lạnh hẳn người đi:

- Tiểu Vân? Phải chăng là Vân Hài tuyết thận?

Thần ngao cả mừng:

- Tiểu Vân đó! Ngươi quen nó?

Đâu chỉ quen? Suýt nữa còn dần nó chết tươi rồi. Chẳng lẽ truyền thuyết mà thần ngao biết chính là xích trời? Còn thể nào nữa! Lý Huyền vẫn chưa hết hy vọng, bèn vớt vát:

- Ngươi có biết nơi ngươi đang ở chứa đựng truyền thuyết thứ hai của Ma Vân thư viện không?

Thần ngao hoang mang lắc đầu:

- Không biết. Chỗ này có truyền thuyết thứ hai ư? Chẳng ai bảo cho ta biết cả.

Lý Huyền giơ bản đồ trong tay lên:

- Nhưng trên này nói rõ báu vật giấu ở đây mà?

- Đâu? - Thần ngao hỏi.

Lý Huyền nhào tới, trỏ vào bản đồ:

- Đây!

- Đâu? - Thần ngao hỏi.

Lý Huyền xích lại gần hơn tí nữa:

- Đây! Chính chỗ này đây!

Gã trỏ thật mạnh vào chính giữa bản đồ, thần ngao bèn giằng lấy, chăm chú xem kỹ một hồi rồi cười bảo:

- Các ngươi bị lừa, đây không phải bản đồ kho báu.

- Không phải bản đồ kho báu? - Lý Huyền sững sờ.

Thần ngao cười nói:

- Ta có người bạn, y muốn tạo ra một loại thuyền thần có thể bay khắp cõi trời, nên xin ta cho y một mảnh mai rùa. Nên biết mai của ta quý lắm nhé, một mành nhỏ là có thể khiến cho thuyền thần của y bay lượn vù vù. Ta nể tình thân giữa hai bên, bèn khoét một mảnh mai nhỏ cho y. Y còn chưa an tâm, lại hỏi ta ngộ nhỡ thuyền hỏng thì làm sao? Ta bèn rộng rãi vẽ một tấm bản đồ, nói, nếu ngươi cần mai của ta nữa, thì cứ theo bản đồ này mà tìm đến ta. Vì thế, tấm bản đồ này không phải là bản đồ kho báu liên quan đến Tam đại truyền thuyết của Ma Vân thư viện đâu, mà là bản đồ tìm thần rùa bay bổng.

Long Vi hỏi:

- Đây không phải là bản đồ kho báu giúp phá giải bí mật của truyền thuyết ư?

Thần ngao thở dài:

- Ta cũng rất muốn giúp các ngươi. Ngươi biết không, ta đã từng vì bạn bè mà lãnh dao vào hai sườn, trượng nghĩa lắm, vì thế chỗ nào ta cũng có bạn, các ngươi cứ đi hỏi thần ngao A Ám Na, nổi tiếng lắm đấy! Các ngươi xem này, ta không lừa các ngươi đâu.

Sóng cuộn dập dồn, A Ám Na trồi thân hình to tướng lên, quả nhiên, ở gần chỗ đuôi nó, mép mai gãy mất một miếng nhỏ. Chẳng lẽ Trục Nhật Húc Quang chu của Tạ Vân Thạch là làm bằng mai của con Trân Hải thần ngao này ư? Có khả năng lắm.

Long Vi hỏi:

- Bạn ngươi họ Tạ phải không?

- Chẳng nhớ rõ nữa - A Ám Na đáp - Chuyện nhiều năm rồi. Hình như là Tạ Huyền? Hay Tạ Thạch? Ừ, Bạn ta nhiều vô kể, quà ta tặng họ cũng vô kể nhiều, nhiều đến mức ta trẻ thế này mà không kiểm đếm nổi, hầu như chẳng nhớ gì nữa!

Long Vi muốn nhức cả đầu, lẽ nào bản đồ mình mất công ăn trộm ra lại không phải là bản đồ kho báu? Cô còn muốn hỏi nữa, nhưng A Ám Na đã giơ một ngón tay lên (thật khó tưởng tượng nổi!), nhấn mạnh:

- Nhưng họ đều là những nhân vật lẫy lừng cả! Kết giao với A Ám Na ta, chỉ có người lẫy lừng thôi.

Lý Huyền xun xoe sán lại:

- Thế ngươi có thề cho ta một món báu vật không?

Thần ngao chằm chằm nhìn gã, hai đốm xanh lè rực lên oai phong, tựa hồ có thể xuyên thấu cả nội tâm Lý Huyền. Nhưng Lý Huyền đâu phải loại thường? Ngoài Đối Nhãn thần công, gã Còn công phu mặt dày cũng thuộc loại vô địch thiên hạ. Nhìn đôi mắt chân thành của gã, thần ngao gật mạnh đầu:

- Ngươi đã có thành ý khẩn cầu, ta đem vật báu cuối cùng tặng ngươi vậy.

Lý Huyền mừng rỡ, vội vàng cảm tạ. Thần ngao giơ một ngón tay lên:

- Đây là vật báu ta trân trọng bao nhiêu năm, điểm khắp mặt bạn bè chưa bao giờ biết cho ai!

Lý Huyền cả mùng.

- Của lạ trong của lạ!

Lý Huyền mừng phát điên.

- Vật thiêng trong vật thiêng!

Lý Huyền mừng phát rồ.

- Bây giờ ta truyền nó lại cho ngươi, hy vọng ngươi có thể dùng nó vào đường sáng, làm cho nó vinh quang rỡ ràng.

Lý Huyền gật đầu thật mạnh. Thần ngao chìa tay ra, trong lòng bàn tay nó là một cục đen sì. Ánh mắt xanh lè của nó biến thành bảy sắc lung linh:

- Đây là vật báu ta dùng sức mạnh ngàn năm để ngưng tụ lại, nói nó tượng trưng cho tu vi ngàn năm của ta cũng không quá.

Lý Huyền và Long Vi thần người nhìn cục đen trong lòng bàn tay A Ám Na, liệu… liệu đây có phải lại một loại nội đan nữa không?

Mới lần đầu gặp mặt, thần ngao đã đem tặng lễ hậu thế này, quả nhiên là chỗ nào cũng có bạn bè, nghĩa trùm trời đất. Lý Huyền nghẹn ngào nắm lấy tay thần ngao. A Ám Na tự hào:

- Một ngàn năm nay, ta chỉ ỉa được một cục cứt này, nay ta trịnh trọng tặng nó cho ngươi!

Cứt? Lý Huyền nhìn màu đen đen dính sang lòng bàn tay mình, đột nhiên lăn quay ra ngất lịm. Thần ngao phật ý:

- Gì? Lẽ nào hắn dám ghé lạnh một kẻ ưa kết giao bằng hữu? Ngươi nên biết ta đã từng bá vai bá cổ với rất nhiều nhân vật lừng danh, nói chuyện lâm đầu ý hợp với bọn họ! Bao nhiêu nhân vật như thế, ta chỉ tặng những vật quý bình thường, chưa hề tặng đến vật báu nhường này, hắn lại dám chê bai?

Sóng biển ùn ùn tràn dậy, phản ánh cơn phẫn nộ đến độ cực cùng. Long Vi vội đáp:

- Không, không phải đâu! Hắn thích vật này lắm đấy, hắn… có lẽ hắn mừng quá nên hôn mê. Ngươi không biết đâu, hắn thường đem thứ tương tự của bản thân ra làm vũ khí, xung tụng là sắc bén nhất thiên hạ, không ai chống đối được.

Thần ngao trợn tròn mắt, nắm chặt tay Lý Huyền:

- Tri âm ơi!

Rồi con thần ngao to tướng thế, lệ tuôn ròng ròng như mưa. Bá Nha có tiếng đàn hay đến đâu, không được Từ Kỳ đến nghe cũng vô nghĩa! Thần ngao có cục cứt lâu đến đâu. không được Lý Huyền đem dùng cũng vô nghĩa! Đây là một cục cứt cô đơn ngàn năm, có phải vào tay Lý Huyền rồi sẽ toả ra được thứ hào quang mà nó nên hướng? Nhất định là sẽ soi rọi được cả lịch sử.

Thần ngao chắp hai tay, mắt long lanh, đầy mong đợi.

Tưởng tượng Lý Huyền oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng, tay cầm cục cứt của nó…

Ồ, nhất định là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Thần ngao cung kính dâng vật trong tay đến trước mặt Lý Huyền. Lý Huyền đột nhiên thét lên một tiếng, choàng tỉnh, nhảy tót ra sau lưng Long Vi.

Thần ngao:

- Cục cứt này…

Lý Huyền:

- Ô, ô, hôm nay trời đẹp quá!

Thần ngao:

- Cục cứt này…

Lý Huyền:

- A, a, cảnh vật ở đây đẹp quá!

Thần ngao:

- Cục cứt này…

Lý Huyền túm lấy Long Vi:

- Ôi, hình như ta trông thấy đằng kia có gì không ổn, chúng ta lại xem đi!

Nói đoạn, gã kéo tay Long Vi chạy hộc tốc, chạy cho đến khi bỏ xa mấy dặm mới dừng chân, thở hồng hộc. Long Vi chưa từng thấy Lý Huyền hoàng hốt đến thế bao giờ, kinh ngạc hỏi:

- Vì sao ngươi không nhận quà tặng của A Ám Na?

Lý Huyền nhăn mặt kêu lên:

- Nếu cô thích cô đi mà nhận, đừng lôi ta vào.

Long Vi giậm chân:

- Ngươi mà nói sớm là ngươi không thích, thì ta đã nhận rồi. Thật tức chết mất!

Lý Huyền ngạc nhiên:

- Chẳng phải cô ghét phân gio lắm hay sao, giờ lại nổi hứng thế? Cô… không định dùng nó để đối phó ta đây chứ?

Long Vi hỏi:

- Ngươi không biết thật hay giả vờ không biết đây?

- Biết gì kia? - Lý Huyền ngạc nhiên hỏi.

Long Vi hỏi:

- Chúng ta chả đã học vẽ thú quý chim lạ trong môn Toán học đó sao? Cứt ngàn năm của Định Càn Trân Hải thần ngao chính là đất màu đỏ.

Lý Huyền trố mắt:

- Đất… màu?

- Phải - Long Vi đáp - Sóng bể dạt dào, liên tục xô vào đất ở của thần ngao, thiên để bèn ban cho thần ngao một sức mạnh thần kỳ, có thể tập trung được nguyên khí ngàn năm, hoá thành đất màu, bồi đắp cho sự xói mòn của đất. Đó là bảo vật đệ nhất trên đời, có một mảnh đất màu trong tay, bất luận đất nước lửa gió đều ngăn được hết. Sao vậy, ngươi chưa học bài bao giờ à?

Mặt Lý Huyền méo xệch, tựa như khóc, lại tựa như cười, vô cùng kỳ quái, những cơ mặt co rút vặn vẹo, gã lẩm bẩm không ngừng:

- Đất màu… đất màu…

Đột nhiên, gã túm lấy Long Vi, chạy như bay vẽ chỗ thần ngao:

- Lâu lắm rồi ta chưa gặp ai có vẻ mặt anh tuấn như ngươi, nên bây giờ mới ổn định được tâm trạng kích động của mình. Ta đã chuẩn bị xong xuôi, đưa đất màu đây cho ta.

Thần ngao lắc đầu:

- Hết đất màu rồi.

Lý Huyền ngạc nhiên:

- Làm sao mà hết?

Sóng xanh ào ạt, thần ngao lại một lần nữa giơ phần mông của nó lên:

- Thấy ngươi không cần, ta bèn đắp vào mai. Ngươi xem, bộ mai hoàn chỉnh chẳng phải khiến ta anh tuấn hơn bao nhiêu ư?

Mặt Lý Huyền lại méo xệch, hối hận, tự trách, đau khổ, bi ai… và sự ai oán không tài nào gột rửa. Thần ngao nói:

- Có điều, nếu ngươi thích, ta có thể chế tạo ngay cục khác cho ngươi. Có lẽ ngươi không thích loại đất màu để lâu nhạt mùi, mà thích loại nồng nàn hương vị tự nhiên cơ, phải không? Ta có thể làm ngươi toại nguyện.

- Không cần! - Lý Huyền gào lên, nước mắt tuôn ròng ròng. Hai vật báu. Một là Tham Hợp ngọc phượng, một là đất màu, chỉ trong vòng hai canh giờ đã tuột khỏi tầm tay gã. Nỗi đau này, ai thấu hiểu?

Bởi vậy, dứt khoát không thể để mất truyền thuyết thứ hai trong tam đại truyền thuyết nữa! Lý Huyền chìa tay:

- Trả bản đồ kho báu đây!

- Đã bảo không phải bản đồ kho báu, mà là bản đồ tìm ta - Thần ngao phản đối - Ngươi còn cần nó làm gì?

Lý Huyền không đáp, thò tay xuống nước khua khoắng, thử xem sao rồi trầm tư bảo:

- Ngươi biết không, ta đã từng ở trong rất nhiều rất nhiều cảnh luân hồi, tính sơ qua thì cũng phải đến mười bảy mười tám cảnh rồi. Mỗi luân hồi đều có một sơ hở được thiết kế rất tinh vi, phải tìm ra sơ hở đó thì mới giải thoát mình được.

Thần ngao khinh thường nói:

- Cảnh luân hồi đã là cái gì? Đều là giả cả. Ảo hải này là hồn ngoài xác của ta, là do tu vi ngàn năm của ta hoá ra, là thực đây.

Lý Huyền gật đầu:

- Ta vừa thử chính là để xác định điều đó. Quan điểm của ta có chỗ hơi khác ngươi, tức là, điểm mà bản đồ kho báu này chỉ ra chính là nơi chứa bí mật của truyền thuyết thứ hai.

Thần ngao cười nhạt:

- Nước trong Ảo hải có khắp mọi nơi, cho dù có báu vật, cũng đã bị nước xô đi xa rồi.

Lý Huyền chậm rãi gật đầu:

- Truyền thuyết thứ hai. nghe đồn là một ngôi nhà bí ẩn. Chắc chắn không thể bị nước Ảo hải trong hồn ngươi cuốn đi được. Bởi vậy, chỉ có một cách lý giải thôi… - Đôi mắt vốn dĩ lưu manh, phóng túng, xấc láo của Lý Huyền bỗng trở nên sắc bén, nhìn chăm chăm vào A Ám Na, không hiểu sao, thần ngao bỗng đâm ra lúng túng. Lý Huyền dằn từng chữ - Ở, trong, thân, thể, ngươi!