Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 15

Docsach24.com
ý Huyền giậm chân bình bịch, kéo Trịnh Bá Niên và Lư gia huynh đệ chạy về học viện.

Năm người thực quá nặng, Lý Huyền đành dùng dây leo buộc chằng họ lại, rồi oằn lưng ra kéo. Mấy ngày nay liên tục có chuyện lạ xảy ra, Lý Huyền chạy tới chạy lui, sức bền cũng tăng lên nhiều, cố gắng thì cũng kéo được năm người.

Vứt năm người lên giường họ xong, Lý Huyền mới nhận ra cả bọn bị thương nặng đáng kể. Trên mình họ kết một lớp móng trong suốt màu lam, trông chỉ dày cỡ tờ giấy thôi, nhưng hễ hơi động vào là nảm người liền đau đến chết đi sống lại. Muốn họ hồi phục, xem ra chỉ có một cách, đây là đánh bại Tứ Cực long thần.

Nhưng làm thế nào mới đánh bại được tên ma đầu có uy lực động trời đó?

Y chỉ trỏ tay mấy lượt, Tuyết Ẩn thượng nhân chí tôn vùng Tuyết vực đã bị ép đến bước phải đem tính mạng ra mà chống đỡ, chín phần chết chỉ có một phần sống thôi. Bản thân Lý Huyền biết đối kháng thế nào? Đột nhiên, Lý Huyền nhớ lại lời Tử Cực lão nhân, nếu phá giải được bí mật của Tam đại truyền thuyết, có thể sẽ tìm được sức mạnh để đối phó Tứ Cực long thần.

Bí mật trong xích trời đã bị phá giải, bởi vậy đôi khi Lý Huyền mới có thể thi triển được sức mạnh vô địch của Định Viễn hầu kiếp trước. Sức mạnh đó. nếu dốc hết sức thi triển, thậm chí có thể đánh bại cả Ma vương Yêu hồ, chưa chắc đã không phải là đối thủ của Thạch Tinh Ngự. Vướng mắc duy nhất chính là Lý Huyền chưa thế vận dụng nó một cách tuỳ ý.

Nếu phá giải được bí mật của hai truyền thuyết còn lại thì sao?

Tim Lý Huyền bỗng đập thình thình, có thể đây là cách duy nhát để đối phó với Thạch Tinh Ngự! Chỉ có điều với sức của một mình gã thì không đời nào khám phá được bí mật, cần phải có trợ thủ.

Phong Thường Thanh chăng? Quá hèn nhát. Biên Lệnh Thành? Cả ngày gã lo cho sự sống chết của Hồng Ngọc, không chịu rời khỏi chỗ miệng vực. Tô Do Liên? Lý Huyền lắc đầu thật manh, không hiểu sao, tạm thời gã không muốn đối diện với gương mặt xinh đẹp ấy.

Vậy là chỉ còn mấy người nữa thôi.

Thạch Tử Ngưng, Long Vi, ba chị em họ Thôi.

Lý Huyền không muốn Long Vi vướng vào nguy hiểm, thành thử chỉ còn hai lựa chọn, chị em họ Thôi và Thạch Tử Ngưng. Thạch Tử Ngưng thì kiếm thuật cực cao, rất có khả năng còn trên Trịnh Bá Niên, cũng là một trợ thủ đáng kể. Chị em họ Thôi tuy không bằng, nhưng hễ xông trận là đều hợp lực, lại thêm Linh Tê kiếm có sức mạnh thần kì khó lường, nếu linh hoạt vận dụng thì có thể đạt được kết quả tuyệt vời. Lý Huyền phấn chấn, vội vàng chạy đến Phượng Lư.

Nếu có thể, Lý Huyền thật sự muốn nện cho Tử Cực lão nhân một trận, địch nhân ghê gớm thế này xuất hiện mà sáu thường phó không giúp rập được chút nào, để một đại sư huynh hữu danh vô thực như gã phải lao tâm.

Chỉ chớp mắt, Lý Huyền đã gặp được ba chị em họ Thôi, bởi vì họ đã nai nịt võ phục đi ra ngoài. Lý Huyền còn chưa kịp mở lời,. Nhiên đã nói:

- Đang lúc nước sôi lửa bỏng, nữ nhi chúng ta cũng phải xắn tay vào!

Yên Nhiên nói:

- Chúng ta phải hạ sơn đưa viện binh đến, Ma Vân thư viện mới có khả năng được cứu.

Phiên Nhiên nói:

- Cứu binh như cứu hoả, chúng ta phải khẩn trương hành động.

Ba chị em phóng tuốt xuống núi như một cơn gió, Lý Huyền không kịp ngăn cản. Thôi gia tỷ muội nói đúng, nếu có thể dẫn viện binh tới, thì đúng là một ý kiến không tồi. Nhưng họ định lấy viện binh ở đâu đây? Lý Huyền khồng sao đoán được.

Vậy là chỉ còn một lựa chọn, Thạch Tử Ngưng. Cũng được, đằng nào thì Thạch Tử Ngưng cũng là lựa chpn số một của Lý Huyền.

Thạch Tử Ngưng đang luyện kiếm.

Bên ngoài đánh nhau đến long trời lở đất, Thạch Tử Ngưng lại đi lo luyện kiếm. Cô ta luyện rất khắc khổ. Lý Huyền còn chưa lên tiếng, lưỡi kiếm lạnh tê đã trỏ thẳng vào mặt gã, chặn đứng mọi lời lẽ lại trong họng. Đôi mắt xanh biếc của Thạch Tử Ngưng chằm chằm nhìn gã:

- Nếu ngươi muốn xuất thủ đối phó với Long thần của tộc ta, ta sẽ giết ngươi trước!

Lý Huyền nín bặt, đột nhiên nhớ ra, Thạch Tinh Ngự là tổ tiên của Thạch Tử Ngưng, là Long hoàng của Thạch quốc, cũng là người mà Thạch Tử Ngưng sống chết muốn thả ra. Tứ Cực long thần, vốn dĩ là tia hy vọng duy nhất của Thạch quốc, sao Lý Huyền có thể hy vọng Tử Ngưng sẽ giúp gã chứ?

Lý Huyền lầm lũi bỏ đi, bỗng thấy ai đó vỗ lên vai. Gã ngoái đầu, thì nhận ra Long Vi.

Quả thực gã không ngờ lúc này lại gặp Long Vi, bất giác ngây đuỗn. Long Vi cười tươi như hoa, vẻ tươi cười của cô khiến Lý Huyền cảm thấy chưa xót. Bởi vì gã biết, Long Vi đã quen dùng nụ cười ngọt ngào để che giấu đi nỗi đau khổ trong lòng. Cô không muốn để người khác nhìn thấy nỗi đau đớn của mình, cô muốn ai trông vào cũng chỉ thấy một Long Vi hoạt bát, mang lại niềm vui cho người khác mà thôi.

Long Vi cũng không thể ngờ, làm như thế là vô cùng tàn nhẫn với bản thân mình.

Lý Huyền rất muốn khuyên cô, đừng như thế, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười. Sau này gã sẽ bảo vệ cô, không để cô phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa, gã sẽ giúp cô thực hiện mọi ước nguyện, cho đến khi cô tìm được hạnh phúc thật sự mới thôi. Tuy nhiên, gã còn chưa biết nên giải quyết tình duyên kiếp trước của mình theo hướng nào. Nhưng lần này, niềm vui của Long Vi lại là chân thực. Cô cười bảo:

- Ta tìm ra cách đánh bại Tứ Cực long thần rồi. Chúng ta có thể giải cứu học viện.

Ồ, nói gì thế? Lý Huyền ngẩn ra. Long Vi giơ tay, bảo:

- Đáp án ở đây!

Trong tay cô là một tấm bản đồ cũ kỹ đã ngá vàng, Lý Huyền vụt nhớ lại, truyền thuyết thứ hai trong Ma Vân thư viện chính là một ngôi nhà ma mà người ta đồn là chưa ai trông thấy, lại do Quân Thiên Thương đích thân canh giữ.

Tấm bản đồ này có phải là bản đồ dẫn đến nhà ma không? Long Vi như đọc ra thắc mắc của Lý Huyền, bèn gật đầu:

- Đúng đấy, đây chính là bản đồ kho báu về truyền thuyết thứ hai trong Ma vân thư viện, ta lấy chỗ Tạ ca ca!

Tạ Văn Thạch? Sao y lại có bản đồ kho báu ấy? Long Vi cười bảo:

- Thì ra Tạ ca ca sớm đã biết tin Tứ Cực long thần xuất thế, nên đã lao tâm khổ tứ tìm bằng được bản đồ này, theo chỉ dẫn của nó sẽ tìm được nhà ma của thuyết thuyết thứ hai, phá giải bí mật bên trong. Cho dù không lấy được báu vật bị khoá trong nhà ma thì cũng có thể tìm được Quân Thiên Thương, khuyên huynh ấy đi giao đấu với Thạch Tinh Ngự. Tiếc rằng… - Cô thở dài - Tiếc rằng hình như Tạ ca ca có việc gấp, phải đi vội, chưa kịp nghiên cứu cho kỹ. Tuy huynh ấy bỏ bản đồ lẫn với một đống tranh sách, nhưng ta vẫn trộm ra được!

Cô nhăn mặt rất dễ thương, giơ bản đồ ra cho Lý Huyền:

- Ngươi có đi không?

Ngốc mới không đi! Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà! Lý Huyền lắp bắp luôn mồm:

- Đi, đi, đi! Nhất định đi!

Long Vi nói:

- Nhưng ngươi phải nhớ một điều, bản đồ này là do ta phát hiện ra, ngươi là nô lệ của ta, bởi vậy, lần này là ta dẫn ngươi đi làm đại sự, ngươi phải nghe lời ta. Nếu không, ta không cho ngươi đi nữa.

Lý Huyền lập tức lộ bộ dạng nịnh nọt, chỉ còn thiếu nước ngoáy tít đuôi nữa thôi:

- Chủ nhân, xin người hãy dẫn theo tiểu nhân!

Long Vi đắc ý gật đầu:

- Ừ, nhưng ngươi phải ngoan mới được!

Lý Huyền cười đáp:

- Xưa nay ta đều rất ngoan mà.

Gã ngẩng đầu, nhìn vầng mặt trời lam thẫm chói chang, nó như tượng trưng cho uy nghi và và áp lực vô biên của Tứ Cực long thần, khiến mỗi ánh mắt nhìn lên phải run rẩy, né tránh. Có điều tinh thần sôi nổi của Long Vi lại khiến tâm trạng căng thắng sợ hãi trong Lý Huyền thư thái đi rất nhiều.

Lý Huyền bất giác nhớ lại kiếp trước của mình, lúc ấy gã cũng cùng Thừa Hương công chúa mang đao đi khắp góc bể chân trời, cùng trải qua muôn vàn gian khó.

Bây giờ, Định Viễn đao trên tay, Long Vi bên cạnh. Những ngày tháng bi thương và hoan hỉ của kiếp trước đều nằm trong tấm bản đồ kho báu này. Cho dù bản đồ dẫn đến nơi gian khổ muôn trùng, Lý Huyền nhất định cũng đi theo Long Vi. Y giữ gìn nét cười hồn nhiên thơ trẻ ấy.

Lý Huyền không quên lời mình đã hứa, gã phải mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho Long Vi.

Bản đồ chỉ ra, nơi chứa báu vật chính là Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh. Đối với Lý Huyền, việc vào Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh là việc quá đỗi bình thường, nhưng lần này hơi khó khăn một chút, bởi vì gã không tài nào mở được cổng vào đỉnh. Phải đẩy tu vi của mình vào bảy ngôi Cừu Tiên Dao tinh thì mới có thể mở ra được, Lý Huyền cái gì cũng giỏi, chỉ hiềm kém công phu, vì vậy, đây đáng lẽ là cửa ải dễ qua nhất, thì cũng đủ làm khó gã rồi. Lý Huyền đứng đực ra trước Thái Hạo định, vắt óc suy nghĩ, nghĩ mãi, cảm thấy bây giờ mọi người đều bị thương nặng, chỉ có Thạch Tử Ngưng mới còn đủ sức thôi. Nhưng Thạch Tử Ngưng thì chẳng đời nào giúp gã cả.

Long Vi hỏi:

- Sao ngươi còn chưa vào?

Lý Huyền chưa đáp, Long Vi đã ngửa đầu lên bảo:

- Nguyên tôn, con cần đến tiên cảnh thứ tám.

Cách một tiếng, núm rồng trên Thái Hạo định bùng lên một luồng sáng biếc, ôm lấy hai người, xuyên thẳng vào trong đỉnh. Đến khi trước mắt họ đã trở lại sáng sủa như bình thường, Lý Huyền phát hiện ra mình đang đứng trong một khu rừng rậm sâu trong núi sâu.

Ồ! Ra là Nguyên tôn lại nghe lời Long Vi kia đấy? Lý Huyền không nhịn được hỏi:

- Bây giờ không cần phải vượt qua thử thách của Cừu Tiên Dao tinh cũng vào được à?

Long Vi cười nói:

- Ta không biết, đằng nào thì mỗi lần ta đến, muốn tới tiên cảnh nào chỉ cần bảo Nguyên tôn một câu là xong.

- Tiên cảnh là gì? - Lý Huyền thắc mắc.

Long Vi nói:

- Ngươi không biết à? Trong Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh có cả thảy chín tiên cảnh lớn, là Bồng Huyền, Chu Lăng, Hư Lảng, Động Linh, Huyền Chân, Thái Lạc, Dương Quan, Thái Nguyên, Đan Hà. Nơi chúng ta học thiên văn địa lý chính là Bồng Huyền, tiên cảnh thứ nhất, nơi chúng ta đang đứng đây là Thái Nguyên, tiên cánh thứ tám. Vật báu mà chúng ta tìm cũng ở chính nơi đây.

Giờ Lý Huyền mới hiểu, Long Vi nghiêng đầu nhìn gã, nói:

- Đấy đều là kiến thức sơ đẳng, sao ngươi lại không biết? Lẽ nào cả ngày ngươi chẳng học bài?

Lý Huyền nghe hỏi mà muối mặt không để đâu cho hết. Người ta học kiếm học đạo học trận pháp, học được bản lĩnh đàng hoàng, chí ít cũng học được chút kiến thức lý thuyết, đằng này lão già khả ố lần nào cũng chỉ ném ta vào vòng luân hồi, thật không biết lão truyền thụ kiến thức hay là chán nỗi ta phiền nhiễu nên dạy dối cho hết giờ?

Đằng nào cũng không học được gì, đấy là sự thật rành rành rồi, Lý Huyền không buồn nói nhiều, bèn lấy bản đồ ra, cau mày xem xét. Bản đồ vẽ rất tie mỉ, trên mặt chi chít các kí hiệu, mỗi nét gấp, mỗi đường vòng đều vô cùng tường tận. Nhưng dù tường tận đến vậy, Lý Huyền vẫn không hiểu. Phần lớn các ký hiệu này gã chưa nhìn thấy bao giờ, bởi vì gã chưa được lên lớp tiết nào tử tế.

Long Vi ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không để bản đồ sống dậy, làm sao chúng ta tìm được bảo bối?

Để bản đồ sống dậy? Lý Huyền lập tức tỉnh ngộ, lại là một kiến thức sơ đẳng nữa mà gã không biết. Gã bèn cung kính đưa bản đồ cho Long Vi.

Long Vi chìa ngón tay thon thon, điểm khẽ lên mặt giấy, một lớp sáng đục nhá trên bản đồ, ánh sáng nhiễu loạn, trên bản đồ đột nhiên xuất hiện năm sắc rực rỡ, chỉ chốc lát, đã biến thành một khối ánh xạ lập thể.

Những kí hiệu kia cũng sống cả dậy, có kí hiệu thành cây, có kí hiệu thành đá, tuy rất nhỏ, nhưng hình dáng đều tỉ mỉ chính xác. Một con đường nhỏ loáng sáng đi xuyên qua giữa chúng, cuối đường lù lù một ngôi nhà nhỏ. Cửa đóng kín.

Đó có phải là căn nhà ma mà hai người đang tìm, cũng chính là nơi bị khoá kín trong truyền thuyết thứ hai của Ma vân thư viện không?

Lý Huyền phấn khởi hẳn lên, nếu bản đồ là như thế này, thì gã hiểu rồi.

Long Vi nghiêng đầu nhìn gã:

- Ngươi, cái này không biết, cái kia cũng không hiểu, dẫn ngươi theo có tác dụng gì đây?

Lý Huyền lại thấy ai oán…

Có điều Long Vi là người khoan dung độ lượng:

- Đằng nào cũng không thể đưa ngươi ra được, chúng ta đi thôi!

Cô dắt tay Lý Huyền, trỏ về phía trước. Dải lụa đỏ thắt quanh mình cô bùng lên một quãng hào quang, chiếu rọi xung quanh thành màu đỏ nhàn nhạt. Ánh đó phàn chiêu, bao bọc lấy hai người, Lý Huyền cảm thấy thân hình mình chỉ trong tích tắc đã nhẹ bỗng đi, cùng Long Vi bổng lên không, rồi bay ào về phía trước.

Long Vi trỏ ngón tay tới, hai người bay càng nhanh hơn, tiến theo con đường nhỏ phát sáng trong khối lập thể ánh xạ trên bản đồ. Lý Huyền không kìm được vui mừng:

- Pháp bảo của cô hay thật, tên là gì vậy?

- Hồn Thiên lăng - Long Vi đáp.

Ồ? Nghe có vẻ là một cái tên rất kêu. Lý Huyền cảm thấy hơi quen, nhưng bứt đầu bứt tóc mà cũng không nghĩ ra rốt cục là nghe thấy ở đâu, gã lại tán tụng:

- Có pháp bảo hay ho như thế này, đỡ được bao nhiêu công sức.

Long Vi nói:

- Vẫn còn kém xa Trục Nhật Húc Quang chu của Tạ ca ca. Hồn Thiên lăng chỉ bay được là là, Tạ ca ca nói khi nào ta đạt được công phu nhất định, đạt đủ mười hai tầng thì mới có thể dùng Hồn Thiên lăng để bay thật cao. Nhưng Trục Nhật Húc Quang chu thì khác, bất cứ ai cũng có thể tuỳ ý điều khiển nó bay cao hơn chín tầng trời.

Tạ Vân Thạch?

Không hiểu sao, khi nắm tay Long Vi bay lượn trong Thái Nguyên tiên cánh, nghe đến cái tên này, lòng Lý Huyền bỗng trào lên chưa xót. Gã lặng thinh, Long Vi thì không nhận ra thái độ khác lạ của Lý Huyền, cao hứng bảo:

- Hôm qua chúng ta cưỡi Trục Nhật Húc Quang chu xuống đáy Đông Hải, du hành biến sâu, xem những con câ đom đóm. Bọn cá con đó rất hay, thân hình nhấp nha nhấp nháy, giống hệt lửa nến. Tạ ca ca nói lần sau sinh nhật ta, sẽ đưa ta đến đấy, bốn bề là cá đom đóm, những đốm lấp lánh bao bọc quanh ta, giống như ở trên trời…

Hôm qua, Lý Huyền đâu khó nghĩ, hôm qua mình bị hãm thân trong xích trời, bán sống bán chết giao đấu với Tâm ma và Vân Hài tuyết thận.

Long Vi nói:

- Tháng trước ta và Tạ ca ca cưỡi Trục Nhật Húc Quang chu xuống đất sâu vạn trượng, ở đó cũng rất vui, có rất nhiều sinh vật kì dị, thân mình cũng toả sáng, đủ mọi màu sắc. Chúng rất hiền lành, ta rời thuyền ra chơi với chúng, vui ơi là vui! Ta muốn mang một con về, nhưng Tạ ca ca bảo chúng tên là cả mờ, đưa lên tới mặt đất, chúng không chịu được ánh sáng mạnh, sẽ mù chết ngay, ta đành tạm biệt chúng, hẹn lần sau lại đến thăm.

Tháng trước? Tháng trước mình và Thạch Tử Ngưng khổ chiến với Tam Sát Quỷ Độc Đại Ma Thiên ở sa mạc hồng hoang, xả thân quên chết, suýt chút nữa là mất mạng trong hẻm núi máu ở ốc đảo rồi.

Có điều, cả hai lần này, ta đều trông thấy hình bóng của nàng trong luân hồi. Còn trong hiện thực, nàng lại thân mật, hón hớ với người đàn ông khác.

Ôi, lẽ nào sau luân hồi, tất cả mọi lời thề nguyện đều hoá thành gió, thành bụi?

Nhưng Lý Huyền không thể nào quên được đôi mắt lặng lẽ của Thừa Hương trong Yêu hồ, không thể nào quên được cảm giác khiếp hãi khi chém đao trúng nàng, cũng không thể nào quên được lúc đó nàng còn gắng nở nụ cười để an úi gã. Đấy không phải là cổ tích, là truyền thuyết mà thực sự đã từng xảy ra. Tuy là xảy ra với Định Viễn hầu, nhưng đã khắc sâu trong tim Lý Huyền, bất kể xối bao nhiêu nước mắt cũng không sạch đi được.

Vẻ mặt vui sướng của Long Vi bỗng nhuốm chút ảm đạm:

- Không hiểu vì sao, khi ta trông thấy bọn cả đom đóm và cả mờ, ta luôn cảm thấy trong lòng có một mối bi thương, tựa hồ đã gặp chúng tự kiếp nào… mà người cùng ta đến chơi với chúng, lại không phải Tạ ca ca…

Lý Huyền giật thót, người đó, là ai? Long Vi ngoảnh mặt lại, hằm hằm nhìn gã:

- Đêm qua ta nằm mơ, lại mơ thấy người cùng ta đi xem đàn cá chính là ngươi. Nói mau, ngươi đã thi triển tà thuật gì với ta vậy?

Lý Huyền ngạc nhiên, vì sao Long Vi lại mơ thấy mình?

Long Vi hầm hầm tiếp:

- Mấy hôm nay, không hiểu sao hễ thiếp đi là ta mơ thấy ngươi, lại còn mơ thấy ngươi cầm cái thần lôi gì đó ném lung tung, buồn nôn chết đi được! Nhất định ngươi đã dùng tà thuật gì để ám ta, phải không? Khiến ta ở bên Tạ ca ca mà cứ lơ lơ đãng đãng, khiến Tạ ca ca bực mình bỏ đi.

Long Vi nhành miệng ra, chực khóc. Lý Huyền cười bảo:

- Tử Cực lão nhân bảo ta rằng, Tạ Vân Thạch xin nghỉ phép, không phải là bực mình với cô đâu. Cô không cần lo.

Phải rồi, điều đáng lo là vì sao nàng lại mơ thấy ta kia? Lê nào nàng cũng đã cảm nhận được luân hồi của cả hai là gắn bó với nhau?

Lý Huyền bất giác ngẩng mặt, nhìn thật sâu vào mắt Long Vi. Chạm phải ánh mắt gã, Long Vi bất giác rùng mình. Đó là ánh mắt khoá chặt lớp lớp luân hồi, dồn nén tình nghĩa kiếp trước và kiếp này vào nhau. Đó là sự ràng buộc mà kiếp trước không hối hận, kiếp này vẫn luyến lưu.

Long Vi bất giác bị hút chặt ánh nhìn.

Bình một tiếng, Lý Huyền bị Long Vi đá văng từ Hồn Thiên lăng xuống. Long Vi thè lưỡi, lòng vẫn bàng hoàng:

- Trong mơ ngươi cũng dùng chính ánh mắt đáng sợ này để nhìn ta, khiến ta nổi hết gai ốc lên. Ồ, ngươi ngã đâu rồi?

Lý Huyền ngã vào giữa một cây đại thụ chót vót, rồi thình lình biến mất.

Đây là một thế giới thật lạ lùng, những dãy núi hiểm trở chót vót chọc thẳng lên trời, chen chúc bên nhau, giữa chúng mọc lên một hàng cây khổng lồ cao đến mấy chục trượng. Hàng cây đó ken sát vào nhau, tán lá đâm nhánh đan xen, cành cây đều vươn thẳng đừ. Núi và cây nối tiếp, xanh thẫm gần thành đen, hệt như đổ ập ra trên mặt đất. Lý Huyền ngã xuống rồi, đáng lẽ còn mắc trên cành cây, nhưng Long Vi trỏ Hồn Thiên lăng đi tìm kiếm mấy lượt, vẫn không thấy bóng dáng gã đâu cả.