Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 164

Dụ Mỹ Nhân sâu kín thở dài:
- Thế nhưng là, thế nhưng, thế nhưng mà…
Bối Nhị Nhị sốt ruột hỏi:
- Nhưng mà cái gì?
Dụ Mỹ Nhân lộ nở một nụ cười khổ:
- Thế nhưng mà An lão sư cũng rất hoa tâm à nha.
Bối Nhị Nhị sửng sốt, lập tức giải vây tội trạng cho An Phùng Tiên:


- Thầy ấy là ngoại lệ rồi!
- Ha ha ha…
Ba cô thiếu nữ nhất thời cười đến hoa bay loạn chiến.
- Đinh đông…


Đột nhiên tiếng chuông cửa làm rối loạn tiếng cười mỹ diệu của các thiếu nữ.Nhị Nhị, nhanh đi mở cửa nha.Dụ Mỹ Nhân vươn người một cái.Bối Nhị Nhị chưa từng bị ai sai sử bao giờ, nàng tức giận nằm dài trên giường, cũng vươn người một cái:
- Đây là nhà cậu, vì sao cậu không đi?


Dụ Mỹ Nhân cười âm nhu:
- Tớ là bệnh nhân nha.
Bối Nhị Nhị cũng không đần:
- Xí, ngày mai cậu cũng phải đi học. Đã chứng minh cậu khỏi bệnh rồi.
Hạ Mạt Mạt đứng lên:
- Được rồi, được rồi, chớ ồn ào. Tớ đi mở cửa cho.
Hai phút sau, Hạ Mạt Mạt chạy trở về, bộ dạng rất buồn bực:


- Là một lão đầu à nha.
Bối Nhị Nhị từ trên giường nhảy dựng lên, nắm chặt nắm đấm nhỏ:
- Có gì phải xoắn, một lão già thì có gì phải sợ, đi, mở cửa nào.
Cửa mở ra, ba cô gái xinh đẹp nhăn mặt lại, xếp thành một hàng, Dụ Mỹ Nhân lạnh lùng hỏi:
- Ông tìm ai vậy?


Lão đầu rõ ràng là lão già xem bói bên trong Sơn Thần Miếu, tròng mắt hắn quét một vòng trên người ba cô thiếu nữ xinh đẹp, âm thầm kinh ngạc vẻ mỹ lệ cùng với vóc người của các thiếu nữ, bởi ở nhà, ba cô thiếu nữ tự nhiên ăn mặc mát mẻ một chút, lão đầu nuốt xuống 3 hớp nước miếng, nói:


- Ta tìm một người nam nhân.
Bối Nhị Nhị xách eo thon, ỏn ẻn nói:
- Tụi tui ở đây đều là các cô gái xinh đẹp, không có nam nhân nào nha.
Lão đầu lại chuyển tròng mắt nói:
- Ta tìm một nam nhân vóc dáng thật cao, ánh mắt có chút nhỏ, lông mi đậm.
Hạ Mạt Mạt lặng lẽ thầm thì:


- Chẳng lẽ là tìm An lão sư?
... đọc truyện tại MyTruyen.com
Bối Nhị Nhị hỏi:
- Ông tìm người đàn ông này làm gì?
Lão đầu dường như có chút lo lắng:
- Ta có chuyện trọng yếu phải báo cáo với anh ta.
Dụ Mỹ Nhân hỏi:
- Chuyện gì?


- Nếu trọng yếu, thì không thể tùy tiện nói cho các cô biết, các cô hay chỉ cho tôi cách làm sao tìm được hắn đi?Ba cô thiếu nữ một người hỏi một câu, mấy lượt qua lại, lão già đều có chút chóng mặt.
Hạ Mạt Mạt cảnh giác hỏi:


- Thật là kỳ quái à nha, nơi này nếu không phải là nhà của người đàn ông ông nói đến, vậy làm sao ông lại tìm tới nơi này?
Lão đầu rất lao lực mà giải thích:
- Ách…


Người nam nhân kia nói, nơi này là nhà hắn, ta vốn là có số điện thoại của hắn, thế nhưng đã làm mất, cho nên mới tìm tới nơi này đó.
- Hừ, nơi này thật sự không là nhà hắn.


Bối Nhị Nhị trong lòng ghen tuông, nàng không muốn An lão sư xem nhà của Dụ Mỹ Nhân thành nhà mình.Dụ Mỹ Nhân lại nghe xong mặt mày rạng rỡ, nàng rất hi vọng An lão sư xem nơi này như nhà mình, nghe được lão đầu vừa nói như vậy, càng là vui mừng cực độ, nói chuyện vừa mềm lại khách khí, xưng hô đối với lão đầu cũng thay đổi:


- Lão bá bá mời ông ngồi, tôi rót chén nước cho ông. Người đàn ông mà ông muốn gặp kia kia quả thực ở nơi này. Nơi này đúng là nhà hắn, bất quá, bây giờ anh ta không ở nhà, để tôi gọi điện thoại hỏi hắn xem đang ở đâu.


Dụ Mỹ Nhân nói một tràng, giọng ngọt lịm như ca sĩ đang hát. Lão già xem bói nghe mà đầu khớp xương tê dại, chỉ là hắn thực sự không hiểu vì sao thái độ của Dụ Mỹ Nhân lại phát sinh chuyển biến lớn như vậy, nghi ngờ chỉ chốc lát, lão đầu vẫn là đi vào phòng, trong đầu hắn tất cả đều là hình dạng hung tợn của An Phùng Tiên.


- Tôi lập tức tới ngay…


Cúp điện thoại của Dụ Mỹ Nhân, An Phùng Tiên nóng ruột lao ra khỏi phòng, lưu lại 2 cặp mắt to kinh ngạc.An Phùng Tiên đang hối hận, hối hận vì sao không rút đao đâm chết mẹ lão già xem bói kia đi, hắn không nghĩ ra lão đầu xảo trá chết tiệt sợ chết này lại còn dám… tìm tới nhà Dụ Mạn Đình lần nữa, mà ba cô thiếu nữ đơn thuần cư nhiên để cho lão đầu vào nhà, không thể nghi ngờ là dẫn sói vào chuồng cừu, An Phùng Tiên nhảy lên xe XK, cấp tốc khởi động động cơ. Chiếc XK lao đi nhanh như tia chớp.


- Két…


Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, An Phùng Tiên chỉ cảm thấy trước mắt có 1 bóng đen hiện lên, trước mũi xe hình như đã đâm vào một vật, trong chớp nhoáng này. An Phùng Tiên như ngã vào vực sâu vạn trượng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, lẽ nào người này đã bị đâm chết? Mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng An Phùng Tiên.Vì cố gắng tận lực làm cho mình bình tĩnh hơn, An Phùng Tiên vốn vạn phần hoảng sợ, hít một hơi thật sâu, hắn đẩy cửa xe bò ra, khom lưng ngồi xổm xuống, kiểm tra hiện trường tai nạn xe cộ nguyên tưởng rằng thảm không nỡ nhìn.


- Đụ?
Trước mũi xe XK, ngoại trừ một cái dù ra, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, An Phùng Tiên chợt xoay người, bất ngờ phát hiện lão già đã ngồi lơ lửng trên nóc xe.Lão nhân dường như chưa tỉnh hồn:
- Tiểu tử, chạy xe liều mạng vãi loz, lần sau cẩn thận nha.