Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 163

Mợ Trương lộ vẻ sầu thảm cười khổ:
- Ha ha, không sao, ta sớm đã quen bị mắng, ngẫm lại bản thân mình cũng quả thực dơ bẩn, thấp hèn. Thế nhưng là, ba mươi bảy năm trước, ta quả thực sinh ra một con bé con tên là An Viện Viện.
An Phùng Tiên nhíu nhíu mày, nói:


- Mợ Trương, bà cũng đã nói, Bối Tĩnh Phương vừa chết, người Bối gia sẽ tìm hắn khắp nơi, đã đủ cho Viện Viện tỷ nhức đầu: Nếu thêm người ngân hàng, người cùng Bối Tĩnh Phương từng quen biết nữa, những người này đều đến tìm Bối Tĩnh Phương, Viện tỷ thế nào chịu được? Huống chi còn có Bối Nhị Nhị phải chiếu cố, cho nên tôi cho rằng Viện tỷ tạm thời rời đi Bối gia sẽ tốt hơn.


Mợ Trương khổ sở nói:
- Ai! Thế nhưng mà ta lại không muốn ở một mình


.An Phùng Tiên cũng hiểu, thấy nàng vẻ mặt khổ sở, trong lòng không đành lòng, nhưng lại nhất thiết phải lưu lại một người ở nhà Bối gia ứng phó đám người đến tìm Bối Tĩnh Phương, đối với việc này, mợ Trương không thể nghi ngờ là thí sinh tốt nhất, làm sao bây giờ? Đang lo nghĩ, trong đầu An Phùng Tiên bỗng nhiên nghĩ đến lão già kia, hắn thốt ra:


- Mợ Trương có thể sẽ không cô độc, có người muốn tìm An Bá Niên.
Ngược lại, Dụ Mạn Đình hỏi trước:
- Người nào?An Phùng Tiên nói:
- Một lão đầu
.Trong mắt Mợ Trương hiện lên ánh mắt sắc bén:
- Một lão đầu? Tên gọi là gì? Làm sao cậu biết hắn tìm An Bá Niên?


- Không biết, thoạt nhìn tám, chín mươi tuổi rồi, ông ta đã đến đây, sáng sớm lúc ra cửa tôi còn nhìn thấy.An Phùng Tiên đem tình huống tại sông Bạch Thủy làm sao vô tình gặp được lão già kể lại một lần.
Sắc mặt Mợ Trương trở nên ngưng trọng:
- Vậy bây giờ hắn ở đâu?


An Phùng Tiên lắc đầu:


- Không biết, tôi chỉ biết là lão đầu này muốn tìm An Bá Niên, tối hôm qua nghe mợ Trương nói ra cái tên An Bá Niên này, tôi đã cảm thấy quen tai, nhưng lúc đó Bối Tĩnh Phương vừa mới chết, đầu óc tôi có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra. Thật không ngờ sáng sớm xuất môn, tại cửa vào lại gặp phải ông ta: Lão nhân này trí nhớ không sai, tại rừng đước thấy xe của tôi một lần, ông ta cư nhiên có thể nhớ kỹ.Sắc mặt Mợ Trương đại biến, đùng một cái đứng lên:


- Rừng đước? Ta đi ra ngoài một chút, các con chờ ta trở lại rồi đi.
An Phùng Tiên, Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đều kinh ngạc nhìn mợ Trương, bọn họ gật đầu theo bản năng.…
- Mặc tất chân? Nhị Nhị cậu có phải điên rồi hay không, bây giờ trời còn rất nóng à nha.


Hạ Mạt Mạt giương cặp mắt to xinh đẹp, nhìn chăm chú vào cặp đùi đẹp thon dài của Bối Nhị Nhị đi vớ cao màu đen của mình, tất chân từ từ kéo lên, đùi đẹp thon dài lập tức lộ ra khí tức tràn ngập mê hoặc, ngay cả Hạ Mạt Mạt cũng tim đập thình thịch.
- Tớ muốn mặc thì mặc.


... Đọc truyện tại website: MyTruyen .com


Bối Nhị Nhị liếc mắt nhìn Hạ Mạt Mạt, lại đi mặc một… bộ tất chân khác, trong mắt nàng lóe lên một tia nhàn nhạt phong tình, đây là phong tình trước khi phá thân chưa từng có. Hạ Mạt Mạt hiểu thông suốt Bối Nhị Nhị không phải là xử nữ nữa, mà đã là nữ nhân chân chính, nghĩ đến hai cô bạn thân bên người đều đã không phải là xử nữ, trong lòng Hạ Mạt Mạt cảm giác là lạ.


- Mặc cho người nào xem nha?
Dụ Mỹ Nhân thông tuệ cư nhiên hỏi một vấn đề người ngu ngốc cũng có thể nghĩ ra được.
- Ngày mai phải lên trường đi học, đương nhiên là mặc cho đám đầu heo nhìn rồi.
Bối Nhị Nhị hướng Dụ Mỹ Nhân làm cái mặt quỷ.


- Là tên đầu heo nào may mắn như vậy?Dụ Mỹ Nhân trêu chọc Bối Nhị Nhị, nàng đương nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của Bối Nhị Nhị, đều nói con gái trang điểm là vì mình, kỳ thực, càng nhiều là nữ nhân trang điểm là vì người yêu. Nữ nhân ăn mặc, trang phục đương nhiên là cho nam nhân âu yếm của mình xem, thậm chí cố ý câu dẫn nam nhân.


- Nhiều lắm.
Bối Nhị Nhị đắc ý lắc mái tóc của nàng.Dụ Mỹ Nhân chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Nhiều hơn nữa cũng so ra còn kém Mạt Mạt, số thư tình Mạt Mạt nhận được sợ rằng nhiều gấp đôi so với Bối Nhị Nhị cậu.
Hạ Mạt Mạt đỏ mặt lên, có chút đắc ý:


- Cậu là đại mỹ nhân danh xứng với thực, cậu nhận được càng nhiều thư tình, đừng cho là tớ không biết, trong ngăn kéo của cậu đều là thư tình.
Bối Nhị Nhị tùy mặt gửi lời, dường như hai hảo bằng hữu này thực lực rất mạnh mẽ, nàng dứt khoát lớn tiếng hỏi:


- Mỹ Nhân cùng Mạt Mạt tới cùng có bao nhiêu lá thư tình vậy?Dụ Mỹ Nhân ngẹo cái cổ suy nghĩ một chút, nói:Hơn hai trăm tám mươi lá sao?. con số cụ thể không rõ ràng lắm.
Hạ Mạt Mạt thành thục nội liễm, nàng cười nhạt:
- Tớ không có nhiều như vậy, chỉ có cỡ hơn 220 lá, Nhị Nhị thì sao nè?


Trong mắt Bối Nhị Nhị hiện lên đầy hoa đào, dương dương tự đắc hẳn lên:
- Tớ à? Tớ có hơn bốn trăm lá.
- Oa! Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt đồng thanh kêu to.
Dụ Mỹ Nhân đột nhiên lắc đầu:


- Không đúng, không đúng, trường học của chúng ta mới chỉ một nghìn bảy trăm học sinh, dù cho nam sinh nhiều hơn một chút, cũng sẽ không cao hơn 9 trăm người, hiện tại số thư tình chúng ta thu được cộng lại đều cao hơn 900 lá rồi, nhất định có đứa xạo chó!
Bối Nhị Nhị giơ lên cánh tay nhỏ bé non mềm:


- Tớ thề không có xạo chó.
Hạ Mạt Mạt cũng vậy, giơ lên bàn tay nhỏ bé thề:
- Tớ cũng thề.
Dụ Mỹ Nhân giơ tay lên sau cùng:
- Tớ cũng thề.
Bối Nhị Nhị đột nhiên hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nàng tức giận lớn tiếng nói:


- Nhất định là có rất nhiều nam sinh đồng thời viết thư tình cho cả ba người chúng ta, hừ, chúng ta nhất định phải tìm ra đám nam sinh dê xồm ghê tởm này. Sau đó công bố toàn bộ số thư tình bọn họ viết cho chúng ta, để cho những thứ nam sinh hoa tâm này mất hết mặt mũi, không ai thèm yêu nữa, khanh khách…