Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 165

An Phùng Tiên trừng mắt nhìn lão nhân hỏi:
- Đù! Ông biết bay à?
Lão nhân cũng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên gật đầu:
- Biết một chút.
An Phùng Tiên choáng váng:
- Có thể xuống chưa?


Lão già cười, lộ ra cả hàm lợi không có răng, hai cánh tay hắn nhẹ nhàng vung một cái, cả người bay vút lên trời, rồi vững vàng hạ trên mặt đất.An Phùng Tiên cười gượng hai tiếng:
- Lão bá bá, chúng ta lại gặp mặt, ông đã tìm được An Bá Niên chưa?
Lão già cũng cười gượng hai tiếng nói:


- Không tìm được, hắn đã chết.
An Phùng Tiên rất kỳ quái:
- Nếu không tìm được, làm sao ông biết hắn đã chết?
Đột nhiên, phía sau truyền đến một thanh âm ưu thương:
- Là ta nói cho ông ấy biết.
An Phùng Tiên xoay người sang chỗ khác, lấy làm kinh hãi:
- Đù! Mợ Trương?


Mợ Trương đi lên trước, nâng cánh tay lão nhân nói:
- Ông ấy là Phó Ứng Lâu, cha ta, ta không phải họ Trương, mà là họ Phó, tên là Phó Ma Hương, nếu mà An lão sư cưới Viện Viện, vậy cậu phải gọi ông ấy là ngoại thái công.
Nói xong, mợ Trương dùng tay xoa xoa mồ hôi trên trán lão nhân:


- Hai ngày này, ba ta đã tìm ta rất khổ cực.An Phùng Tiên trợn mắt hốc mồm, hắn không có thời gian chậm rãi suy nghĩ cho kỹ, mà là lo lắng chui vào trong xe, ba cô gái xinh đẹp bên kia giống như thịt trong lòng An Phùng Tiên, hắn một bên vừa bật động cơ, vừa hướng mợ Trương hô to:


- Ông ngoại thì tôi hiểu, ngoại thái công thì tôi không hiểu, mợ Trương rốt cuộc có phải là mẫu thân của Viện tỷ hay không còn có thể chứng thực, chờ chứng thực xong, sau đó chúng ta lại thảo luận sự tình về không gian vũ trụ, hiện tại tôi có việc gấp, bà và ông ấy hãy vào nhà cùng Viện Viện tỷ giải thích sao?, Tôi đi đây.


Chiếc XK lao đi như bay, lão già đau lòng nhặt lên cái dù lại bị nghiền nát một lần nữa, nói:
- Ai, cái dù tội nghiệp của ta.
An Phùng Tiên cảm giác bánh xe mình lại cán lên cây dù, hắn phát điên mà dùng hai tay ôm đầu. Ngoài miệng không ngừng thầm thì:


- Ông ngoại, ngoại thái công. Ông ngoại, ngoại thái công, tôi chỉ bất quá muốn kiếm một chút tiền chữa bệnh mà thôi… Sao khổ quá vậy?
Phó Ma Hương nhìn bóng xe biến mất:
- Cháu rể này so với tôn nữ tế kia làm sao?
Phó Ứng Lâu dùng tay áo xoa xoa bụi bặm trên cây dù, cả giận nói:


- Còn cần phải nói sao? Đương nhiên thằng này được hơn rồi.
Phó Ma Hương gật đầu:
- Vậy con đã giết đúng rồi.
Phó Ứng Lâu sắc mặt không chút thay đổi:


- Con không giết hắn, ta cũng sẽ giết hắn. Tên súc sinh này, lại muốn lừa dối cả gia tộc? Hừ! Nếu như trước đây, hắn còn chết thảm hại hơn!
Phó Ma Hương khẽ mỉm cười, thân mật ôm cánh tay lão đầu:
- Đi, gặp một chút tôn nữ của cha đi.


Phó Ứng Lâu nở nụ cười, lộ ra cả hàm chỉ toàn lợi không có răng.…
- Sau đó thì sao?
Bối Nhị Nhị khẩn trương đến phát run, Hạ Mạt Mạt cùng Dụ Mỹ Nhân cũng vậy, mặt lộ vẻ sợ hãi, những câu chuyện do lão già xem bói tận mắt nhìn thấy kể lại khiến ba cô thiếu nữ lạc vào cảnh giới kỳ lạ.


- Bác trai sợ hãi, đã muốn chạy, nhưng chạy lại sợ tên người xấu phát hiện, cho nên, bác trai liền nằm trong bụi cỏ nhìn, các ngươi đoán, bác trai nhìn thấy gì?
Ánh mắt của lão già xem bói cũng tràn đầy sợ hãi.Ba thiếu nữ trăm miệng một lời nói:
- Thấy cái gì?


- Tên kẻ xấu dùng hai tay nhấc người bị đánh ngã lên, như khiêng bao tải vậy, đem người bị đánh gục kia ném xuống sườn núi.Lão già xem bói một bên bi thương mà lắc đầu, một bên dùng hai tay làm mẫu.
Dụ Mỹ Nhân thất thanh thét chói tai:
- A! Thật thảm à nha.


Lão già xem bói thở hổn hển 1 hơi, lại uống một hớp nước, nói:
- Đúng vậy, thật thảm!
- Đang chém gió cái lol gì vậy?


Cửa phòng mở ra, An Phùng Tiên lặng lẽ đứng ở cửa vào nghe nửa ngày, rốt cục nghe xong một đoạn cố sự kinh tâm động phách, bằng cảm giác, người bị ném xuống sườn núi kia chính là Tịch Ly, An Phùng Tiên cố nén bi thống, mỉm cười đi hướng ba cô gái xinh đẹp.
- An lão sư.


Bối Nhị Nhị nhào người đến, ôm lấy An Phùng Tiên như ôm tình nhân vậy, một ngày không gặp, có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, An Phùng Tiên ngẩng đầu nhìn Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt, các nàng đều mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, dường như thấy thân nhân vậy.Thầy tướng số nhìn thấy An Phùng Tiên, nhanh chóng đứng lên:


- Vị này… Vị lão sư này, đó không phải là chém gió, là những gì ta tận mắt nhìn thấy.
Hạ Mạt Mạt lòng đầy căm phẫn:
- Vậy vì sao ông không đi báo cảnh sát?
Lão đầu hổ thẹn:


- Buổi tối nhìn không rõ lắm tướng mạo tên người xấu, sợ vạn nhất chưa bắt được người xấu, bị người xấu tìm tới cửa thì liền tai ương.


- Ân, các em lên nhà trước được không? Tôi cùng lão đầu có lời cần nói riếng.An Phùng Tiên rất thích Bối Nhị Nhị dùng một đôi иɦũ ɦσα to trước ngực ma sát cánh tay hắn, hận không thể lập tức xốc lên cái áo dây mỏng tang của Bối Nhị Nhị mà bóp, chỉ là trong lòng An Phùng Tiên hết sức rõ ràng, lão già xem bói dám can đảm tìm tới cửa, nhất định là có chuyện khẩn, cho nên An Phùng Tiên rất ôn nhu để cho ba cô bảo bối tránh mặt đi.Ba cô gái xinh đẹp nhu thuận nghe lời, trong chớp mắt liền chui vào trong phòng ngủ của Dụ Mỹ Nhân.


- Chuyện gì?
An Phùng Tiên mắt sáng như đuốc.
- Đại ca, lần này tôi nói ra chuyện này, nhưng cậu phải cám tạ tôi thật tốt đó nha.Lão già xem bói thừa nước đục thả câu, đây là thủ đoạn thường dùng nhất của một tên lừa đảo.