Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 162

Trong lòng An Phùng Tiên lại khẽ động, trao đổi một ánh mắt với Dụ Mạn Đình, bọn họ đều rất mẫn cảm đối với hai chữ: “Bảo tàng” —— chỉ cần là người bình thường đều mẫn cảm với mấy cái kho báu loại này.Tiểu Tiễn có chút nghi hoặc:


- Giang tỷ, vì sao chị lại tin tưởng sông Bạch Thủy có bảo tàng như vậy? Nói thật, nếu mà Giang tỷ không nói ra, ngay cả nghe em chưa có nghe nói qua. Người nhà em sống ở gần đây mấy thập niên, bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua.
Giang Dung cười nhạt hai tiếng:


- Vài thập niên thì tính là cái gì? gia tộc Bối Tĩnh Phương có lịch sử mấy trăm năm, giống như một người, niên kỷ càng dài, sẽ biết được càng nhiều bí mật hơn.
Tiểu Tiễn liên tục gật đầu:
- Dà dà, Giang tỷ nói phải.
Giang Dung có chút đắc ý, hứng thú nói:


- Vốn chị cũng vậy chưa nghe nói qua. Nhưng có một lần, Bối Tĩnh Phương uống rượu hưng phấn, xuất ra một khối thiết bài khoe khoang lịch sử gia tộc hắn, trong đó liền nhắc đến bảo tàng sông Bạch Thủy.Thiết bài? Thiết bài gì? An Phùng Tiên thất kinh, hắn hối hận không có lục soát thi thể của Bối Tĩnh Phương, hôm nay tấm thiết bài đó dường như quan hệ trọng đại, vô luận như thế nào cũng phải tìm về!


Tiểu Tiễn suy nghĩ một chút, lập tức mắt sáng bừng lên:
- Thì ra như vậy, khối thiết bài kia Bối Tĩnh Phương vẫn mang theo bên người sao? Có muốn em tìm người lén lấy thiết bài không?
Giang Dung nhíu nhíu mày nói:


- Chúng ta không biết bí mật trong thiết bài, cho dù đưa nó đến trên tay cậu, thì có ích lợi gì? Tiểu Tiễn, cậu không có khả năng quá mê luyến tỷ tỷ, nhìn cậu càng ngày càng đần, cả một người sống đều tìm không ra, hừ.


Tiểu Tiễn mặt ngoài xấu hổ, nhưng vui ở trong lòng, chí ít trước mắt đại mỹ nhân đã nguyện ý cùng hắn chia sẻ bí mật:


- Giang tỷ phê bình đúng quá, em sẽ tập trung tinh lực. Chỉ là Bối Tĩnh Phương thực sự không biết đã chạy đi đâu, cả nhà hắn em cũng đã tìm khắp nơi, một bà già trông nhà ở đó nói nói hắn không ở nhà.
Giang Dung nghĩ trăm lần cũng không ra:


- Quả thực kỳ quái, nếu mà Bối Tĩnh Phương đi Châu Âu, hắn nhất định sẽ nói cho tôi biết.
Tiểu Tiễn an ủi:
- Nói không chừng là hắn tạm thời quyết định đi Châu Âu, lúc này sợ rằng còn đang ở trên máy bay.


- Ân, chúng ta liền chờ một chút đi.Giang Dung bất đắc dĩ gật đầu, chậm rãi mở rộng bước đi.
Tiểu Tiễn tiến lên, ôm bờ eo thon nhuyễn của Giang Dung, đau lòng nói:
- Giang tỷ hãy đi chậm một chút, thật đáng chết, em làm đau chị.


Giang Dung thấy tiểu nam nhân săn sóc, tâm hồn thiếu nữ cực kỳ vui sướng, liếc mắt nhìn Tiểu Tiễn, gắt giọng:
- Cậu cũng thật là, thoáng cái bắn nhiều đồ ra như vậy, như đi tiểu vậy. Cậu thật sự là còn zin sao?
Tiểu Tiễn đỏ bừng mặt, tại dưới Giang Dung nhìn soi mói, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận:


- Thực sự là lần đầu tiên.
Giang Dung hé miệng cười khẽ:
- Thoải mái sao?
Tiểu Tiễn cơ linh, giảo hoạt mà trả lời:
- Lần thứ hai mới thoải mái.
Giang Dung sửng sốt, không khỏi xấu hổ mà cười:
- Lần thứ hai? Cậu nghĩ thật hay.
Tiểu Tiễn thừa cơ càng ôm càng chặt:
- Giang tỷ, em yêu chị.


... đọc truyện tại website: MyTruyen .com


- Được rồi, được rồi, cậu đã quá nhiều lần, đi, đến phía trước xem một chút, nơi này phong cảnh thật đẹp, nếu mà công ty ta xây biệt thự tại trong phiến rừng đước này mà nói, tôi nhất định nghĩ biện pháp mua một căn.Giang Dung yếu ớt thở dài: Trong lòng nghĩ, có một vị nam nhân như Tiểu Tiễn yêu thương, đời này cũng thấy đủ rồi, thế nhưng là, Bối Tĩnh Phương có thể đồng ý không?Vừa nghĩ tới Bối Tĩnh Phương bạo ngược, Giang Dung liền thấp thỏm bất an, nàng không khỏi huyễn tưởng Bối Tĩnh Phương ngồi trên phi cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Tiểu Tiễn khẽ cắn môi, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí:


- Em mua một ngôi biệt thự cho Giang tỷ.
Giang Dung “Phốc xuy” một tiếng, bật cười:
- Khanh khách… Tốt, cảm tạ Tiểu Tiễn.
Tiểu Tiễn biết Giang Dung không tin, hắn lo lắng lớn tiếng nói:
- Em nhất định có thể mua, em nhất định có thể làm được.
- Hihi…


Thẳng đến khi tiếng cười đi xa, chiếc XK mới lặng lẽ rời đi rừng đước.Khu nhà cao cấp của Bối gia tại phủ Quảng Bình đồng thời là căn biệt thự lớn nhất, khí phái nhất khu, nhưng lúc này, khu nhà cao cấp này lại mơ hồ có chút âm trầm, rất nhiều chiếc xe đậu xa xa, rất khó tin tưởng Bối Tĩnh Phương không ở trong nhà. Bảy nhóm người đã tới, đều là đến tìm Bối Tĩnh Phương, kết quả đương nhiên thất vọng mà đi.


- Tôi không chịu nổi, tôi nhất thiết phải rời cái địa phương quỷ quái này, mí mắt tôi đang nhảy, trái tim của tôi cũng đang đập bịch bịch liên tục, tôi thật lo lắng mình sẽ điên mất.An Viện Viện vừa thấy An Phùng Tiên liền ôm hắn khóc lớn, An Phùng Tiên thở dài một hơi. Trước đây nói muốn tự tay giết Bối Tĩnh Phương, hôm nay Bối Tĩnh Phương vừa chết, An Viện Viện lại rơi vào trong cực độ khủng hoảng, xem ra nữ nhân nói chính là một đường, làm một nẻo. Mới nửa ngày, An Viện Viện đã lộ ra vẻ tiều tụy không chịu nổi, thần thái ngày xưa hầu như biến mất không còn.


- Tôi đồng ý Viện Viện tạm thời dời đến nhà Mạn Đình ở, nơi này hãy giao cho tôi cùng mợ Trương sao?.An Phùng Tiên ôm An Viện Viện ngồi xuống, Dụ Mạn Đình đưa lên vài cái khăn giấy. Bất đồng với An Viện Viện, Dụ Mạn Đình dung quang toả sáng, càng ngày càng xinh đẹp, An Phùng Tiên không khỏi hai mắt ngắm nàng si mê.


Mợ Trương vẻ mặt tối tăm, trong ánh mắt tràn đầy sát khí:
- Sớm biết như vậy, tôi thà giết chết An lão sư, dù sao Viện Viện đi nơi nào tôi cũng đi nơi đó, tôi không muốn ở một mình.
An Viện Viện bỗng nhiên giãy ra từ trong lòng An Phùng Tiên, hướng về phía mợ Trương lớn tiếng thét chói tai:


- Bà cút ra ngoài đi!
An Phùng Tiên nhanh chóng ngăn lại:
- Viện Viện, đừng như vậy, bà ấy là mẹ em.
Lông mày An Viện Viện cũng dựng thẳng, sắc mặt tái nhợt dọa người:
- Tôi không có mẹ, nữ nhân dơ bẩn thấp hèn này không có tư cách làm mẫu thân tôi.
An Phùng Tiên nổi giận gầm lên một tiếng:


- Viện Viện!!