Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 161

An Phùng Tiên cười hỏi:
- Đánh đuổi tiểu hài tử thì phải dừng lại, sau khi dừng lại còn phải mặc quần áo, dù cho đuổi đám tiểu hài tử đi, chúng ta cũng mất hăng hái, Mạn Đình tỷ nguyện ý dừng lại sao?
- Ô… Cậu khi dễ tôi.


Dụ Mạn Đình đương nhiên không muốn dừng lại, nàng chẳng những không muốn dừng lại, còn hi vọng An Phùng Tiên dùng sức một chút, đâm thọc nhanh một chút, lúc này, đừng nói có hai tên tiểu nam hài quan sát, cho dù có một trăm nam nhân quan sát cũng không quản được, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi.May là lúc này, xa xa truyền đến một tiếng nũng nịu:


- Tiểu Minh, Trần Huynh, các con làm gì đó, không cho phép nhìn, mau tới đây!Hai tiểu nam hài bên cửa sổ xe chạy mất, rất nhanh, một giọng trẻ con ấu trĩ lớn tiếng nói:
- Cô ơi, trong xe có một đại ɖâʍ hàng.
Tiếng nũng nịu càng nghiêm khắc:
- Im miệng! Đi nhanh một chút đi, mọi người đi mau.


Chiếc xe XK đình chỉ rung động, tiếng chim nhỏ kêu lên vui mừng thay thế tiếng tiêu hồn rên rỉ. Dụ Mạn Đình còn đang thở dốc, trên gương mặt quyến rũ nào chỉ là nổi giận?An Phùng Tiên không thở dốc, tại sau khi bắn ra nồng nặc tinh dich͙ vào người Lan Tiểu Nhân, hắn ứng phó Dụ Mạn Đình quá dư sức, đại nhục bổng còn không có ma sát đủ, Dụ Mạn Đình đã bị chinh phục. An Phùng Tiên biết Dụ Mạn Đình tức giận, nàng cáu giận An Phùng Tiên đẩy ra nhục huyệt của mình cho đám con nít xem.


- Mạn Đình tỷ…
An Phùng Tiên hôn một cái vào đôi môi đỏ mọng hơi khô ráo của Dụ Mạn Đình, một đôi bàn tay nhanh chóng chậm rãi âu yếm hai quả nhũ phong đầy đặn, động tác này có thể làm cho nữ nhân hung hãn nhất an tĩnh lại.
- Đứng lên, đừng đè tôi nữa, tôi muốn mặc quần áo.


Dụ Mạn Đình thu chân ngọc từ cửa sổ xe vào, nâng chân lên lâu như vậy, đầu gối nàng có chút mỏi rồi.An Phùng Tiên nhẹ nhàng đào đưa đại nhục bổng vẫn cứng rắn như cũ:
- Nhưng tôi còn không có bắn ra mà.


Dụ Mạn Đình hơi biến sắc mặt, nếu để cho An Phùng Tiên lại đâm thọc vài hiệp nữa, sợ rằng không chịu nổi mất. Nàng nhanh chóng quát lớn:
- Cậu tìm người khác đi, tôi muốn đứng lên.


An Phùng Tiên đâu hiểu rõ biến hóa vi diệu trong lòng nữ nhân, thấy sắc mặt Dụ Mạn Đình xấu xí, hắn nhanh chóng đình chỉ đâm thọc:
- Mạn Đình tỷ, tôi sai rồi còn không được sao? Tình hình lúc đó chị cũng thấy đấy, tôi không phải cố ý mà.
Dụ Mạn Đình lớn tiếng oán trách:


- Vậy cậu cũng không thể… Cũng không thể đẩy phía dưới người ta cho người khác nhìn nha, cậu còn nói không phải cố ý, tôi, tôi, tôi ghét cậu!
An Phùng Tiên cũng hiểu rõ mình quả thật quá phận, hắn vội vàng xin lỗi:
- Mạn Đình tỷ, xin lỗi, lần sau không làm như vậy nữa.
Dụ Mạn Đình kiều thán:


- Còn có lần sau sao? Đứng lên, mau đứng lên.
- Xuỵt, có người tới rồi. An tĩnh một chút, ngoan, an tĩnh một chút.


An Phùng Tiên mới vừa nhớ tới, đột nhiên thấy sau xe chậm rãi đi tới hai người, hắn lại lần nữa đem thân thể nặng nề đặt ở trên thân thể nhỏ xinh của Dụ Mạn Đình, thực sự là kỳ diệu, nữ nhân đều có sức chịu đựng phi phàm.Dụ Mạn Đình hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên, bởi đại nhục bổng vẫn đang cắm ở trong nhục huyệt, Dụ Mạn Đình quả thực không dám lộn xộn, nàng sợ hãi cây đại nhục bổng này đâm thọc thêm hai cái, dục vọng lại sẽ cuồn cuộn mà đến, chính bản thân sẽ nhịn không được cầu xin oan gia này, ai! Đối với thân thể nhạy cảm của mình, Dụ Mạn Đình vừa thích lại vừa sợ, sợ hãi chính bản thân một ngày cũng không thể rời khỏi An Phùng Tiên.Sau cơn mưa không khí tươi mát, thanh âm truyền đi cũng dường như xa hơn một chút, một giọng nam cung khiêm vang lên:


- Giang tỷ, không bằng trước hết để cho đội xây dựng tiến vào chiếm giữ rừng đước? Dù cho Bối Tĩnh Phương không đồng ý, chúng ta lại chuyển đội xây dựng đi cũng có thể a!
Một đạo thanh âm trong trẻo đáp:
- Không được, Bối Tĩnh Phương để ý nhất là phiến rừng đước này, tôi hoài nghi…


Tại phía ghế sau xe, hai người trong lòng khẽ động, đều dừng lại động tác hôn môi tiêu hồn, vểnh tai lắng nghe hai người đi đường đang đối thoại, ba chữ Bối Tĩnh Phương hôm nay liên quan sống chết của họ, Dụ Mạn Đình và An Phùng Tiên đương nhiên hết sức chăm chú mà lắng nghe, bọn họ cũng không biết, lúc này, đang có rất nhiều người đang tìm Bối Tĩnh Phương.Giang Dung cùng Tiểu Tiễn phái người điều tra, lục tục truyền tin tức trở về, tất cả tin tức đều tương đồng: Không cách nào tìm được Phó tổng tài ngân hàng Hoa Hưng – Bối Tĩnh Phương. Nhân vật phong vân của cả thành phố Bắc Loan dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, triệt để mất đi tin tức.Hai người đang đi dạo ở trong rừng đước chính là Giang Dung và Tiểu Tiễn, bọn họ không chỉ là đi ngắm mỹ cảnh rừng đước, có đôi khi, đi dã ngoại là nơi tốt nhất để đàm luận bí mật.Tiểu Tiễn đi hai bước, thấy Giang Dung không tiếp tục nói nữa, hắn nhịn không được thấp giọng hỏi:


- Giang tỷ là hoài nghi kho báu sông Bạch Thủy liền giấu ở trong rừng đước này?


An Phùng Tiên đã từng tiếp xúc với Giang Dung, thanh âm trong trẻo của nàng làm cho An Phùng Tiên ấn tượng thập phần khắc sâu, nhưng Giang Dung cũng không biết An Phùng Tiên đang ở tại trong chiếc xe cách đó, tuy rằng như vậy, Giang Dung vốn cảnh giác vẫn là hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Tiễn:
- Câm miệng.


Tiểu Tiễn vội bước lên trước, quan sát chiếc xe XK, phát hiện chỗ điều khiển không có ai, hắn thở dài một hơi:
- Trong xe không có ai.
Sắc mặt Giang Dung thận trọng, nói:


- Hừ! Không có ai cũng không thể nói lung tung, Bối Tĩnh Phương không phải là đứa ngốc, hắn mơ ước Tập Đoàn Chế Phong cũng không phải là vì hơn mười tỷ lợi nhuận này, hắn nhất định là nhìn trúng quyền khai phá của Tập Đoàn Chế Phong đối với phiến rừng đước cùng bờ sông Bạch Thủy này, bảo tàng sông Bạch Thủy cho dù không ở trong rừng đước, thì chỗ này cũng nhất định có liên quan đến kho báu.