Khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Mạn Đình đột nhiên đỏ bừng, nàng đảo mắt một vòng, xì một tiếng nói:
- ɭϊếʍƈ chân người ta ɭϊếʍƈ đến phân nửa đã rời đi rồi, tiếp tục ɭϊếʍƈ hết mới coi như là cảm tạ nha.
An Phùng Tiên giật mình nhìn một chút Dụ Mạn Đình, nghi ngờ hỏi:
- Kỳ nghỉ lễ còn chưa có đến sao?
Dụ Mạn Đình cười duyên hi hi:
- Không có.
An Phùng Tiên mạnh mẽ gật đầu:
- Tôi đã hiểu, xem ra nếu mặc kệ chị một cái, kỳ nghỉ lễ này vĩnh viễn cũng sẽ không đến, chờ tôi tìm một chỗ hảo hảo thu thập chị mới được.
Dụ Mạn Đình rên rĩ yêu kiều một tiếng:
- Nếu mà cậu không lo lắng về người nào đó, tôi biết có một cái địa phương tốt ohhh!An Phùng Tiên biết Dụ Mạn Đình nói người nào đó là chỉ An Viện Viện, tuy rằng Dụ Mạn Đình nói đúng, nhưng An Phùng Tiên lúc này càng quan tâm đến Dụ Mạn Đình hơn, vẻ nàng quyến rũ thẹn thùng xinh đẹp không gì sánh kịp.
An Phùng Tiên lo lắng hỏi:
- Địa phương tốt gì, nói mau.Dụ Mạn Đình cười tủm tỉm vươn ngọc thủ, chỉ về phía trước:
- Vòng qua THPT Bắc Loan, chính là sông Bạch Thủy, bên kia có một mảnh rừng đước.
Vừa dứt lời, chiếc xe XK lập tức chạy như điên, Dụ Mạn Đình ngồi kế bên tài xế kinh hoảng kêu to:
- Chạy chậm một chút, chạy chậm một chút.Kỳ thực. Dụ Mạn Đình hận chiếc xe không thể lập tức bay đến rừng đước.Rừng đước là cảnh sắc đẹp nhất ven bờ sông bạch thủy, chỉ cần vào thu, nơi đó chính là một mảnh hải dương màu đỏ. Nhưng màu đỏ cũng không đơn điệu, nó sẽ biến hóa theo khí trời biến hóa, bình thời có màu hơi hồng, ráng hồng, lửa hồng, màu đỏ hồng, sau cơn mưa rừng đước lại là một mảnh thanh hồng, tại dưới bờ sông lượn lờ hơi nước bao phủ, rừng đước thật giống như nhân gian tiên cảnh.Đã có không ít đôi tình nhân dắt tay lưu luyến trong đó. ȶìиɦ ɖu͙ƈ khó nhịn, cũng không quản cây cỏ ẩm ướt trơn trượt, đều cởi áo quần dây lưng, làm cái việc mà đám tình nhân yêu thích nhất. An Phùng Tiên cùng Dụ Mạn Đình đương nhiên sẽ không thua người khác.Chiếc XK mới vừa ẩn nấp tại trong rừng đước, An Phùng Tiên liền không kịp chờ đợi lôi kéo Dụ Mạn Đình bò về chỗ ngồi phía sau, sau một trận kich tình hôn môi, quần tuột xuống, qυầи ɭót nhỏ tơ tằm cũng đã vô tung ảnh, An Phùng Tiên còn muốn cởi cả áo Dụ Mạn Đình, Dụ Mạn Đình cả người nóng lên, e thẹn ngăn cản:
- Đừng cởi áo, sẽ để cho người ta nhìn thấy đó.
An Phùng Tiên nhẫn nhịn:
- Không cởi hết tôi cũng không làm đâu.
Dụ Mạn Đình vừa giận vừa thẹn:
- Hừ! Cởi sao?, cởi đi?, để cho người khác nhìn đủ luôn đi?.
An Phùng Tiên cười xấu xa, cởi sạch áo la sam của Dụ Mạn Đình, ngay cả nịt иɦũ ɦσα tơ tằm cánh sen màu hồng nhạt cũng không cách nào may mắn tránh khỏi, vóc người mỹ diệu vô cùng gợi cảm bày ra không bỏ sót chút nào, bộ ngực cao vót đầy đặn cùng da thịt trắng như tuyết trong nháy mắt lấn át mỹ cảnh bên ngoài xe.An Phùng Tiên móc ra đại nhục bổng sưng lên đã lâu, dán vào chỗ phương thảo mềm mại đen sẫm, cắm vào trong nhục huyệt dính trơn ấm áp, cấm địa ɖâʍ mỹ này tản mát ra một cổ mùi tanh nhàn nhạt.
- Ân, An lão sư. Có muốn cởi giàu hay không nha?
Dụ Mạn Đình dùng ánh mắt ngập nước nhìn An Phùng Tiên, một cái chân dài đẹp đến mức tận cùng khoác lên vai An Phùng Tiên.
- Tôi thích chơi Mạn Đình tỷ lúc mang giày cao gót.
An Phùng Tiên một bên khẽ hôn chân nhỏ trắng mịn trên vai, một bên đâm thọc, lực lượng rất nhẹ, hắn dường như thực sự sợ hãi kinh nguyệt của Dụ Mạn Đình đột nhiên sẽ tới.
- Ohhh… Thật căng, thật căng, tôi thật lo kinh nguyệt đến, ohhh…
Dụ Mạn Đình cũng lo lắng, nàng lo lắng bẩn xe của An Phùng Tiên.Không ngờ An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng, đại nhục bổng đâm thọc liên tục, dày đặc gõ vào nhục huyệt Dụ Mạn Đình:
- Tới càng tốt, tôi nói rồi, phải huyết tẩy ɖâʍ huyệt của chị.
... Đọc truyện tại website: MyTruyen chấm cơm
Dụ Mạn Đình dịu dàng nói:
- Nhỏ giọng một chút đi, để cho người ta nghe được nhiều không tốt, cậu thoạt nhìn văn nhã như thế, làm sao có thể nói ra loại lời thô lỗ này?
- Vậy tôi sẽ nhỏ giọng một chút, lực mạnh một chút.
An Phùng Tiên cười xấu xa, đâm thọc như lôi đình lập tức phô thiên cái địa, Dụ Mạn Đình dần dần chìm đắm vào trong tình ái, hai chân càng đưa lên cao, một cái đeo ở vai An Phùng Tiên, một cái đã vươn ngoài của sổ xe, mắt cá chân trắng nõn đón gió run run, dường như xuân liên bên trong hồ sen.
- Ha ha…
An Phùng Tiên liên tục lời nói thô tục chọc cười Dụ Mạn Đình, nàng vừa muốn thở gấp, lại muốn thoải mái cười to, thể xác và tinh thần sung sướng tới cực điểm.An Phùng Tiên nhìn nữ nhân khả ái dưới khố, lắc đầu:
- Thật là ɖâʍ đãng.
Dụ Mạn Đình đáp lại bằng một lần tiêu hồn rên rỉ:
- Ân ân ân…
Bất chấp ghế sau xe không cách nào che lấp cảnh xuân, nhưng hai người toàn bộ tình đã nhập tâm vào hoan ái lại không hề cố kỵ, tiếng rên rỉ mơ hồ truyền ra ngoài xe, phiêu đãng tại trong rừng đước, dẫn mấy du khách tới ghé mắt.Một đám học sinh tiểu học đi ngang qua, trong đó mấy ku cậu phát hiện chiếc xe đang hoảng động, trên cửa sổ xe lại còn có một cái chân dài xinh đẹp của nữ nhân mang giày cao gót thò ra, tiểu hài tử ngây thơ rất tò mò, hai đứa trong đó to gan đến gần chiếc xe, nhón hai chân, rướn cổ ngóng vào trong, bất ngờ thấy một nữ nhân xinh đẹp không mặc quần áo, đang bị một thúc thúc cường hãn khi dễ.
- A… An lão sư, có người nhìn lén, có người nhìn lén kìa.
Ngoài cửa sổ xe có vài bóng người, 2 cặp ánh mắt hiếu kỳ, làm cho Dụ Mạn Đình sợ hãi, nàng ngượng ngùng trốn vào trong khuỷu tay An Phùng Tiên, nhưng nhục huyệt vẫn như cũ đang ngậm chặt cây ƈôи ȶhịȶ, Dụ Mạn Đình hi vọng đám tiểu hài tử ngoài cửa sổ nhanh rời đi, lại không hi vọng cây đại nhục bổng đình chỉ đâm thọc, bởi vì rất thư thái nha.
- Đám nhóc con mà thôi.
An Phùng Tiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, quả nhiên thấy hai bên ngoài của sổ xe các có một đứa bé trai đang quan sát, tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng ánh mắt đều hạ xuống trên thân thể Dụ Mạn Đình, bọn họ đều bị hấp dẫn bởi vẻ mỹ lệ tuyệt thế của Dụ Mạn Đình.Dụ Mạn Đình dùng hai cánh tay bảo vệ bộ ngực đầy đặn, ngoài miệng lớn tiếng năn nỉ:
- An lão sư, cậu mắng bọn chúng đi nha, đều cho bọn nó xem hết rồi.
- Tốt.
An Phùng Tiên gật đầu, cũng không ngừng cười xấu xa, thân thể hắn thẳng tắp, đẩy ra đám lông nồng đậm của Dụ Mạn Đình, lộ ra nhục huyệt tươi mới đỏ hồng, một bên dùng ƈôи ȶhịȶ đâm thọc cực mạnh, một bên lớn tiếng nói:
- Tiểu bằng hữu, các chú nhìn cho rõ ràng, người nữ nhân này là một đại ɖâʍ hàng.
Dụ Mạn Đình hoa dung thất sắc hô lên:
- An Phùng Tiên, cậu… Cậu…