- Có thể xử lý thứ này chứ? Không có khả năng xử lý thì phiền toái.
Mợ Trương đi tới trước giường ngủ, bình tĩnh nhìn An Phùng Tiên, trong tay nàng còn cầm lưỡi dao sắc bén mang đầy máu.
- Có thể xử lý.
An Phùng Tiên trừng mắt nhìn lưỡi dao sắc bén trong tay mợ Trương gật đầu, đại nhục bổng dưới khố còn đang cắm ở bên trong mật huyệt của An Viện Viện, chưa có héo đi.Đêm đã khuya, chiếc xe XK chìm vào đêm tối tràn về phía chân trời, nó chạy như bay trên con đường cái thông tới Nhũ Tuyền Sơn, hai canh giờ sau, xe XK dừng ở một cái địa phương bụi gai rậm rạp cỏ dại mọc thành bụi, Hướng Cảnh Phàm sớm đã đào sẵ một cái hố lớn sâu 6m, rộng hơn một thước, hắn mất tròn ba tiếng để đào.
An Phùng Tiên từ trên xe kéo xuống một cái túi ni lông cực đại, đem túi ni lông đẩy mạnh xuống hố đất như rác rưởi.Hướng Cảnh Phàm hỏi:
- Ân Đồng Danh thì sao?
An Phùng Tiên nhàn nhạt nói:
- Hắn cũng sắp.…Hướng Cảnh Phàm đi tới cạnh hố đất kia xúc thêm một xẻng đất, nói:
- Vậy em đào sẵn luôn một cái hố nữa……
- Chó ngoan, cẩu cẩu ngủ đi nào! Cẩu cẩu nhớ mẹ rồi…
Mợ Trương đưa tay ôn nhu vỗ về chơi đùa bộ lông dài của Tuyết Nạp Thụy, Tuyết Nạp Thụy bình thường cực độ nghịch ngợm quả nhiên ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên đùi mợ Trương vẫn không nhúc nhích.An Phùng Tiên đã đi lấp hố trở về, trừng mắt nhìn mợ Trương nói:
- Viện Viện sợ hãi quá độ, tới nhà Dụ Mỹ Nhân ở vài ngày, nơi này liền xin nhờ mợ Trương.
- Ân.
Mợ Trương cúi đầu tiếp tục hát ru cho con chó nghe.An Phùng Tiên nhìn một chút An Viện Viện bên người, đang muốn đứng lên, An Viện Viện nhịn không được hỏi:
- Mợ Trương, bà có đúng là sớm đã biết Bối Tĩnh Phương muốn giết tôi hay không?
- Bối Tĩnh Phương không phải là muốn giết cô, mà là muốn giết hắn.Mợ Trương đưa ánh mắt bén nhọn nhìn về phía An Phùng Tiên.
An Phùng Tiên vừa nghe, vội vàng nói tạ ơn:
- Cảm ơn mợ Trương đã cứu tôi.Mợ Trương lạnh lùng nói:
- Ta không phải là cứu cậu, mà là cứu Viện Viện, cái khoảng cách đó, các người lại dính vào cùng một chỗ, vạn nhất Bối Tĩnh Phương bắn lệch, sẽ làm bị thương đến Viện Viện.
- A?
... Đọc truyện tại website: MyTruyen. com
An Viện Viện thất kinh, cặp mắt to xinh đẹp ngoại trừ sợ hãi ra, còn có sâu đậm áy náy, nàng ấp úng nửa ngày:
- Mợ Trương, tôi trước đây đối xử với bà không tốt, nghĩ không ra bà sẽ cứu tôi.
Ánh mắt Mợ Trương đột nhiên trở nên rất nhu hòa:
- Không thể trách cô, tôi cùng Bối Tĩnh Phương thông ɖâʍ nhau thời gian dài như vậy, nếu tôi là cô, sớm đã đem đánh đuổi tôi ra khỏi nhà, nhưng cô vẫn như cũ giữ tôi lại, điều này nói rõ tình cảm mẹ con chúng ta không cắt được.
An Viện Viện không có phản ứng kịp:
- Cái gì? Cái gì mà tình cảm mẹ con.
Mợ Trương ngơ ngác nhìn An Viện Viện, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng áy náy:
- Vốn ta không muốn nói ra, nhưng con bây giờ hận không được rời cái nhà này, ta sợ các con sẽ bỏ ta lại, nếu ta không nói, sợ sau này không có cơ hội nói nữa.
An Phùng Tiên kịp phản ứng:
- Mợ Trương, Bà… Bà là mẫu thân của Viện Viện sao?
Mợ Trương cười khổ
- Không sai, ta là thân sinh mẫu thân của Viện Viện.
An Viện Viện đột nhiên tức giận hoài nghi:
- Mợ Trương, thôi tôi thấy là bà phát điên rồi, bà bao lớn? Tôi bao lớn? Bà tối đa bốn mươi lăm tuổi thôi, mà tôi đã ba mươi bảy, bà cuối cùng sinh hạ tôi lúc bà 8, 9 tuổi à ?
... Đọc truyện tại website: MyTruyen. com
Mợ Trương cười phốc xích:
- Con thoạt nhìn như gái ba mươi bảy sao?
- Tôi, tôi…An Viện Viện ngây ngẩn cả người, mợ Trương nói không sai, người khác thấy An Viện Viện, đều cảm thấy nàng chỉ chừng hai mươi lăm tuổi.
Mợ Trương ôn nhu nói:
- Ta hai mươi tuổi sinh con ra, hiện tại ta đã gần sáu mươi tuổi.
An Viện Viện kêu to:
- Xạo lồn! Bà nói bậy!
Mợ Trương thở dài:
- Ai! Con đi về hỏi ba con thì sẽ biết, ba con cũng không phải là ba ruột, hắn thật ra là đệ đệ của ba con, con phải gọi ông ấy là thúc thúc.
- Cái gì?
Mợ Trương, bà, bà đừng có xạo lờ nữa, hiện tại tôi đã rất rối loạn, bà nghìn vạn lần chớ nói nhảm.An Viện Viện cảm giác mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, may mà An Phùng Tiên đúng lúc đưa tay, ôm lấy An Viện Viện.
Mợ Trương nghiêm mặt:
- Ta nói bậy bạ gì chứ? Nếu như ta nếu không phải là mẹ con, còn có thể chịu đựng được con đối xử và nhục mạ như vậy a? Nếu mà con còn không tin, có thể đi xét nghiệm DNA.
An Viện Viện nằm ở trong lòng An Phùng Tiên, bóp xoa hai bên thái dương và gáy, nàng thực sự khó có thể tiếp nhận bà ô sin đê tiện trước đây dĩ nhiên là thân sinh mẫu thân của nàng An Viện Viện, nàng vẫn như cũ không tin:
- Nếu mà bà là mẫu thân của tôi, vậy vì sao bà không nói sớm?
Mợ Trương yếu ớt thở dài:
- Ta không có mặt mũi nói, ta là bồ nhí của ba con, chuyện này cũng chỉ có An Bá Xuyên biết, cũng chỉ có thúc thúc của con biết.
- Tôi sẽ đi hỏi ba xem.
An Viện Viện có chút tin, bởi vì thật giả vừa hỏi liền biết.Mợ Trương chợt nhớ tới cái gì, nàng sốt ruột nói:
- Đương nhiên phải đi, giết Bối Tĩnh Phương đã gây ra phiền toái cực lớn, con và tiểu tình nhân không chịu nổi Bối gia đâu, Bối Tĩnh Phương lại là dòng chính Bối gia, sau khi hắn mất tích, người của gia tộc Bối thị nhất định sẽ tìm kiếm hắn quy mô lớn.
An Viện Viện vừa nghe, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt thành dây thừng:
- Vậy, vậy mà bà… mợ Trương còn giết hắn?
Giọng nói Mợ Trương rất băng lãnh, nhưng dị thường kiên định:
- Hừ, ta không hối hận, tuy rằng ta thích Bối Tĩnh Phương, nhưng ta tuyệt đối không cho phép người nào thương tổn tới nữ nhi của ta, cho dù là vô ý cũng không cho phép. Cho nên An lão sư cậu phải nghe cho rõ đây, nếu mà cậu dám khi dễ Viện Viện và Bối Nhị Nhị, ta nhất định đem cậu ra bầm thây vạn đoạn.
An Phùng Tiên giận dữ phản kháng:
- Ha ha, tôi không sợ bà, và tôi cũng sẽ không bắt nạt Viện Viện tỷ, không sợ nói với bà, đợi lát nữa rời đi gian phòng này, tôi sẽ tìm một chỗ để nện Viện Viện tỷ mấy phát nữa, bởi vì tôi đã yêu con gái của bà vào trong tận huyết dịch rồi.