Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 152

An Phùng Tiên phát sinh tán thán, một đôi bàn tay của hắn cùng hai tay nhỏ bé của An Viện Viện đan vào nhau, cho An Viện Viện lực lượng chống đỡ, như vậy nữ nhân mỹ lệ khêu gợi này mới có thể thong dong nhún động, giục ngựa giơ roi, hoa lệ mà rong ruổi tới dục vọng đỉnh phong.


- Ohhh... Lão công, lão công của em là An lão sư, em yêu An lão sư, a...
Hơi thở hưu hưu, An Viện Viện mê ly, nàng còn cách cao trào không xa, nhưng nàng vốn lười biếng cũng đã tiêu hao hết thể lực, nàng nhún động chậm lại, tiết tấu cũng đã rối loạn.


An Phùng Tiên thừa dịp An Viện Viện nằm xuống, vươn hai cánh tay lật một cái, đem An Viện Viện nhu nhược đặt ở dưới thân, ôn nhu hôn một cái vào đôi môi đỏ mọng, An Phùng Tiên hóp bụng thẳng lưng, ƈôи ȶhịȶ tấn công mật huyệt non mềm như bão tố vậy, bất chấp mật huyệt ái dịch phong phú, cũng khó mà trung hoà cường đại trùng kich, trong huyệt bị kịch liệt ma sát, đã có một loạt co quắp.


To lớn kɧօái cảm thiêu đốt linh hồn An Phùng Tiên, dục vọng muốn chiếm làm của riêng của hắn thoáng cái liền đạt tới đỉnh phong, nữ nhân trước mắt hoàn toàn chinh phục An Phùng Tiên, lại cảm thấy bên trong mật huyệt đang ʍút̼̼̼ vào kỳ quái, dường như muốn đem linh hồn của hắn hít vào trong huyệt động câu hồn này, lý trí của hắn dần dần mất đi, ma quỷ trong chỗ sâu linh hồn hắn lộ ra trên cả vẻ mặt:


- Bối tiên sinh, tôi yêu vợ ông, tôi thích chơi nhục huyệt của nàng.
Bối Tĩnh Phương đang dựa vào cửa bỗng sửng sốt, chợt hắn cười nhạt:
- Thì chú đang chơi đó.


Lý trí của An Viện Viện cũng bị vẻ ma quỷ của An Phùng Tiên xua đuổi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng chỉ biết phối hợp với An Phùng Tiên đâm thọc, cổ vũ An Phùng Tiên, hắn trở nên dị thường kinh khủng:


- Đúng vậy, tôi đang chơi nàng, nhưng tôi còn thích mỗi ngày chơi lão bà của ông, vợ ông có bộ ngực thật lớn, tôi thích mỗi ngày cắn nó.
Bối Tĩnh Phương đang cười, đồng dạng cười đến rất kinh khủng:
- Chú rất điên cuồng.
An Phùng Tiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Bối Tĩnh Phương:


- Đúng vậy, mỗi lần chơi lão bà ông, tôi đều rất điên cuồng, tôi muốn kết hôn với nàng, ông hãy nhường nàng cho tôi đi.
Bối Tĩnh Phương điên cuồng cười to:
- Chú chẳng những điên cuồng, mà còn là một tên điên.
An Phùng Tiên nắm hai quả иɦũ ɦσα lớn đang kịch liệt hoảng động hỏi:


- Viện Viện tỷ, chị chọn người nào, chọn tôi hay là chọn Bối tiên sinh?
An Viện Viện đem hai chân kẹp ở sau thắt lưng An Phùng Tiên, hạ thân hướng về phía trước đẩy liên tục:
- Nếu cậu có thế làm cho tôi mang thai, tôi liền chọn cậu.
An Phùng Tiên lại điên cuồng cười to:


- Ha ha, chị xem một chút, chị xem con ƈôи ȶhịȶ của em lớn như vậy, dài như vậy, lại không thể làm cho chị mang thai sao? Chị nhìn đi, em thọc 1 phát là tới đáy huyệt chị rồi.
An Viện Viện vung vứt mái tóc dài mượt mà, cực lực nghênh hợp:
- Đúng... là rất to, rất dài.


An Phùng Tiên lôi ra đại nhục bổng tới miệng huyệt, đợi vài giây, lại cắm vào thật sâu:
- ƈôи ȶhịȶ của tôi so với Bối Tĩnh Phương có to hơn không?
An Viện Viện mị nhãn như tơ:
- So với ông ta thì to hơn nhiều.
An Phùng Tiên rống giận:
- Tôi thao chị thoải mái, hay là Bối Tĩnh Phương chơi chị thoải mái hơn?


An Viện Viện kêu to:
- Cậu chơi tôi sướng hơn, tôi thích cậu thao tôi!
An Phùng Tiên đắc ý giơ lên ngón tay giữa hướng Bối Tĩnh Phương:
- Nghe chưa? Bối tiên sinh, ông nghe chưa? Haha!
- Nghe rồi, mời tiếp tục.


Bối Tĩnh Phương dựa vào bên cạnh cửa phòng ngủ, tay trái nắm chặt chén rượu, nhẹ nhấp một hớp rượu nhỏ, tay phải giấu ở phía sau, khẩu súng lục Browning đã rút chốt an toàn, ngón trỏ hắn dán chặt cò súng. Chỉ cần An Phùng Tiên đem tinh dich͙ bắn ra hết, Bối Tĩnh Phương sẽ lập tức bắn nát đầu An Phùng Tiên.


An Phùng Tiên đương nhiên không biết đầu hắn sẽ bị bắn nát, hắn muốn đem tinh dich͙ bắn vào trong đáy huyệt An Viện Viện, hắn muốn An Viện Viện sinh tiếp cho hắn một nữ nhi xinh đẹp như nàng vậy.
- A... Lão công, em muốn tới rồi.


Mật huyệt An Viện Viện sưng đỏ ɖâʍ đãng, lóng lánh rậm rạp, dòng nước róc rách, cảm giác nàng mong đợi đã chen chúc mà tới, đem nàng đẩy về phía cực độ sung sướng.
- Nhớ cho kỹ, tôi thích chị sinh con gái...A…


Thân thể hắn mãnh liệt run run như cò súng máy bóp liên tục, tinh dich͙ xì ra như đạn bắn, oh! Băng đạn 500 viên toàn bộ bắn hết, tinh dich͙ dày đặc rót đầy huyệt còn đang co thắt ʍút̼̼̼ vào.
- Gấu... Uông uông gâ gâu...


Tuyết Nạp Thụy như có linh tính bỗng quấy rầy lực chú ý của Bối Tĩnh Phương, cây súng lục Browning trong tay hắn vừa mới giơ lên, Tuyết Nạp Thụy liền sủa ẳng mà chạy vào phòng ngủ.


Bối Tĩnh Phương thất kinh, Tuyết Nạp Thụy nguyên bản đã được mợ Trương mang đi dạo, lẽ nào mợ Trương trở về rồi? Bối Tĩnh Phương bỏ súng xuống, cấp tốc xoay người, quả nhiên thấy được mợ Trương đang phong vận dư âm, chỉ là trong tay mợ Trương cầm một thanh dao sắc bén dài 1 thước, lưỡi dao sắc bén nhanh như tia chớp cắm vào yết hầu Bối Tĩnh Phương, sau đó lại rút ra nhanh như tia chớp.


Gió thu vẫn thổi bay tấm màn lụa trắng, nơi này khôi phục yên tĩnh, ngay cả Tuyết Nạp Thụy đều bị yên tĩnh làm cho giật mình sợ hãi.
- Phanh.


Một tiếng vang thật lớn làm cho An Viện Viện đang phê lòi nằm phè trong tấm lụa trắng sợ đến cả người phát run, ngay cả An Phùng Tiên vốn gan dạ sáng suốt hơn người cũng nổi da gà lên, thân thể té lăn trên đất còn đang co quắp, huyết dịch phun ra ngoài nhiễm đỏ cả cây súng lục Browning sáng choang.