Mợ Trương híp mắt, giơ ngón tay cái lên:
- Cậu quả nhiên rất bản lĩnh, giống như An Bá Niên, cũng có chút như Bối Tĩnh Phương, bất quá cậu so với Bối Tĩnh Phương thì có tình vị hơn, hơn nữa cậu lại mang họ An.An Bá Niên? An Phùng Tiên cảm giác cái tên này có ấn tượng, hình như đã từng nghe qua ở nơi nào, ai! Cả đêm đã trải qua công việc bề bộn như vậy, đầu hắn có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra.
- Bà đã không cho phép người khác khi dễ con gái bà, vì sao cho phép Bối Tĩnh Phương khi dễ Viện Viện tỷ?
- Bối Tĩnh Phương trước đây quả thực đối với Viện Viện rất tốt, hơn nữa chưa từng đánh chửi Viện Viện, phu thê mà, làm sao không có cãi nhau? Ta luôn cảm thấy chỉ cần không ra tay tàn nhẫn đối với con gái ta, quan hệ giữa phu thê luôn luôn sẽ có thời điểm hòa hoãn, tựa như ta và An Bá Niên, cãi nhau hàng ngày, nhưng ông ấy chưa từng đánh nhau ta. Về phần phong lưu, người nam nhân nào không phong lưu? Chỉ cần không vứt bỏ vợ con, đều có thể tha thứ.An Phùng Tiên tiếp tục hỏi:
- Thế nhưng là, Bối Tĩnh Phương muốn Viện Viện tỷ tìm nam nhân mượn giống, bà làm mẹ cũng có thể chịu được sao?Mợ Trương quả nhiên điên cuồng:
- Có cái gì mà không thể nhẫn nhịn chứ?
Bối Tĩnh Phương cũng không phải biến thái, cố ý bán đứng thân thể thê tử, hắn chỉ vì kéo dài đèn nhang của Bối gia, so sánh cùng mấy ông chồng chơi trò đổi vợ, đây là hai việc khác nhau.An Phùng Tiên lắc đầu hết cách, do dự nửa ngày nói:
- Mợ Trương, tôi có một vấn đề muốn hỏi bà.
Mợ Trương hé miệng cười khẽ:
- Ta xem cậu khá thuận mắt, cậu hỏi đi.Khuôn mặt An Phùng Tiên nóng lên, nhớ tới sự tình mợ Trương giúp hắn khẩu giao, trái tim An Phùng Tiên liền đập bịch bịch, hắn nhìn một chút An Viện Viện đang nằm trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
- Bà và Bối Tĩnh Phương thông đồng, sẽ không sợ làm thương tâm Viện Viện tỷ? Nàng thế nhưng là lão bà của Bối Tĩnh Phương.
Mợ Trương cười khổ, than thở mà nhớ lại những nắm tháng dài dằng dặc của bà:
- Ai! Nói ra rất dài dòng, ta ngay từ đầu không nghĩ đến sẽ phải thông đồng cùng Bối Tĩnh Phương, lúc Viện Viện gả tới đây, ta liền đi theo tới, thứ nhất Bối Tĩnh Phương là con rể của ta, thứ hai dáng dấp hắn rất đẹp trai, ta rất thích, đặc biệt Bối Tĩnh Phương rất hay cùng ta nói chuyện phiếm, từ từ, ta liền biết hắn rất muốn có con trai, sau khi Viện Viện đã có Nhị Nhị, cũng không muốn sinh con tiếp nữa, vì vậy, Bối Tĩnh Phương đi ra ngoài tìm nữ nhân khắp nơi, đương nhiên, ngoại trừ phong lưu ra, hắn còn muốn sinh con trai, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không thể có con.
Nói đến đây, mợ Trương áy náy mà nhìn một chút An Viện Viện:
- Có một lần, Bối Tĩnh Phương uống rượu say, nửa đêm chạy đến phòng ta, cưỡng hiế͙p͙ ta, khi đó ta còn trẻ, cũng muốn nam nhân, để cho Bối Tĩnh Phương cưỡng hiế͙p͙ sau đó, ta chỉ nghĩ, dù sao cũng đã cùng Bối Tĩnh Phương có quan hệ này, không bằng giúp hắn sinh nhi tử, nếu có con trai, Bối Tĩnh Phương cũng không cần đi ra ngoài lêu lổng, coi như là gián tiếp giúp Viện Viện, cho nên…
An Phùng Tiên lập tức hỏi:
- Cho nên bà liền ỡm ờ, thành toàn cho Bối Tĩnh Phương?
Mợ Trương gật đầu:
- Quả nhiên là thầy giáo, dùng từ ỡm ờ rất chuẩn xác rồi, ai! Mợ Trương cũng là nữ nhân, cũng muốn chuyện nam nữ này, chịu không nổi Bối Tĩnh Phương khiêu khích liền thuận theo hắn, sau cùng lại thích hắn, chuyện đó căn bản không cách nào tự kìm chế, ta lại không muốn rời đi Viện Viện, kết quả thời gian càng trôi đi, ta và Bối Tĩnh Phương càng thành thói quen.
Thực sự là choáng toàn tập, sự tình không thể tưởng tượng nổi như vậy cư nhiên đều phát sinh ở trong một buổi tối, An Viện Viện bất lực nhìn An Phùng Tiên nói:
- Bây giờ nên làm gì?
Nội tâm An Phùng Tiên lo lắng khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại rất nhẹ nhàng, hôn một cái vào môi đỏ mọng của lạnh như băng An Viện Viện, An Phùng Tiên cười to:
- Làm sao bây giờ á? Lên lầu ngủ.
An Viện Viện hỏi:
- Lên lầu? Không phải đi nhà Mạn Đình sao?
An Phùng Tiên nhéo vặn cái mũi của An Viện Viện:
- Bà ấy là mẹ của chị, chị nhẫn tâm để cho bà một người ở trong căn nhà có mùi máu tươi sao?
Mợ Trương mặt mày rạng rỡ, rất là khen ngợi:
- Ân, hiếu thuận.
An Viện Viện vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Mợ Trương, bà thực sự là mẹ tôi sao?
... Đọc truyện tại website: MyTruyen. com
Mợ Trương lộ ra dáng tươi cười từ mẫu:
- Có cái gì phải giả mạo? Khuya lắm rồi, các con lên lầu nghỉ ngơi đi! Phòng ngủ này quả thực còn có mùi máu tươi, điềm xấu, các con tạm thời ngủ trong phòng Nhị Nhị. Viện Viện đừng sợ, An lão sư cũng là nam nhân, mẹ bật đèn ở đại sảnh, chờ đến hừng đông. Các con yên tâm, mợ Trương mạng lớn, có thể khắc phu, cũng có thể giết quỷ thần.
An Phùng Tiên âm thầm buồn cười, nghĩ không ra mợ Trương hoang dã đến trong xương cốt, hắn đỡ An Viện Viện đi lên lâu, đi vào căn phòng hương khuê của Bối Nhị Nhị.Mặc dù là nửa đêm, nhưng tối nay quả thực khó có thể ngủ, ngay cả An Viện Viện đều trằn trọc, An Phùng Tiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tinh thần phấn chấn, đem ƈôи ȶhịȶ lần nữa cắm vào trong mật huyệt của An Viện Viện. Điều này làm cho An Viện Viện tạm thời quên đi phiền não, tiếp tục cùng An Phùng Tiên dây dưa chịch chịch, cho đến nửa giờ sau triền miên, rốt cục đánh tơi bời, hô to đã nghiền, ôm cánh tay An Phùng Tiên tiến vào mộng đẹp.Mợ Trương lắng nghe ngóng nửa giờ, trong lòng âm thầm bội phục, thầm thì lẩm bẩm một câu: Dám nói, dám làm, quả là một nhân vật hung ác.Bầu trời lộ ra, những tầng mây rất dày, trời nổi gió to, dưới đất nổi lên gió bấc, xa xa một mảnh mù mịt.Dụ Mạn Đình buổi tối hôm qua ngủ không ngon, mí mắt vẫn nhảy, cho nên nàng thức dậy rất sớm, phát hiện oan gia cùng An Viện Viện chưa có trở về, trong lòng nàng càng là nhảy dồn dập, lo lắng gần chết. Ngay cả toilet đều không thèm đi, cả khuôn mặt cũng không thèm rửa, Dụ Mạn Đình theo thói quen mở ra cuốn hoàng lịch thật dày, trên đó viết mấy chữ đậm nét lớn: Đại hung, không thích hợp.Dụ Mạn Đình vừa thấy được trong lòng thẳng sợ hãi, thấy ba cô thiếu nữ vẫn chưa rời giường, nàng cũng không đánh thức các nàng, dù sao cũng đều đã xin nghỉ học, hãy để cho các nàng ngủ tiếp giấc thẳng, mình thì thay đổi y phục liền ra cửa. Trong khoảng thời gian này tâm tình của nàng phập phồng rất lớn, khi có An Phùng Tiên ở đây, vui vẻ đến muốn chết; An Phùng Tiên không ở đây thì, lo lắng muốn chết. Thấy Hạ Đoan Nghiễn vô duyên vô cớ xảy ra tai nạn xe cộ, Dụ Mạn Đình càng cả ngày chờ đợi lo lắng, nàng bắt đầu hối hận, trước đây có chút ích kỷ, vì tiết cừu hận trong lòng, cư nhiên cùng An Viện Viện lên kế hoạch làm sao giết chết Bối Tĩnh Phương, một chút đều không để ý an nguy của An Phùng Tiên.Mà mấy ngày nay khi ở chung cùng An Phùng Tiên, Dụ Mạn Đình đã thích hắn điên cuồng, người đàn ông này mang đến sự sung sướng không cách nào dùng từ ngữ miêu tả cho Dụ Mạn Đình, cho nên nàng hối hận. Điện thoại của An Phùng Tiên tuy rằng không gọi được, nhưng hai nhà cách nhau không xa, Dụ Mạn Đình gọi xe tắc xi, chạy tới nhà An Viện Viện, dù nàng không muốn nhìn thấy Bối Tĩnh Phương, nhưng nàng phải đi tới nhà An Viện Viện để gặp An Phùng Tiên bằng được.An Phùng Tiên trông về phía xa, nơi có tầng mây dày đặc phía chân trời âm thầm gật đầu: Trời đổ mưa lớn, quá tốt, có thể xóa sạch vết tích vùi lấp thi thể.Hắn lặng lẽ đi ra phòng ngủ của Bối Nhị Nhị, phát hiện mợ Trương nằm ở trên ghế sa lon phòng khách, Tuyết Nạp Thụy liền nằm ở bên người nàng, con chó phản ứng thần tốc nhìn thấy An Phùng Tiên, lập tức nhảy dựng lên, hướng An Phùng Tiên chạy đi, mợ Trương lập tức tỉnh lại.
- Tôi trở về lấy 1 ít quần áo rồi sẽ tới, mợ Trương cực khổ, không bằng bà trở về phòng ngủ đi?
Biết mợ Trương là mẫu thân thân sinh của An Viện Viện, An Phùng Tiên đã cung kính rất nhiều.
- Không có việc gì, cậu mau trở về đi thôi! Ta sẽ đợi ở trong này, sợ Viện Viện tỉnh lại tìm người không được sẽ lo lắng, bất quá, lúc này Viện Viện muốn dựa vào không phải là ta, mà là cậu, cậu hãy đi nhanh về nhanh.
Mợ Trương vẻ mặt mệt mỏi, phụ nhân đều đã gần sáu mươi, mặc kệ nhìn qua tuổi trẻ làm sao, nhưng cơ năng của thân thể thủy chung đã bước vào hàng ngũ lão nhân, thức cả đêm, lập tức liền hiển hiện ra vẻ năm tháng vô tình.
- Vậy tôi đi đây…