Thẳng đến khi xe tắc xi chạy tới trước khu biệt thự Thụy Sĩ, Bối Nhị Nhị còn đang suy tư một vấn đề: Vì sao mẹ không cho mình đi tới bệnh viện thăm bệnh Hạ thúc thúc đâu nè? Thật là kỳ quái.
Xuống xe, Bối Nhị Nhị âm thầm đắc ý: Hắc hắc, đều nói con cá thối thông minh, nhưng mình so ra nàng vẫn còn kém xa xa Bối Nhị Nhị ta đây, hihi, phỏng chừng Hạ Mạt Mạt cũng không nghĩ ra mình sẽ đến nhà nàng trộm đồ, cái này không thể trách mình, muốn trách thì trách nàng Hạ Mạt Mạt a, cả một ngày đều nói đã bắt được chứng cứ chứng thực An lão sư là đại ma quỷ, nhưng đòi nàng, nàng lại ba lần bốn lượt từ chối, hừ, hoặc là vốn không muốn cho chúng ta xem, hoặc là căn bản không có cái chứng cứ gì cả.
Thế nhưng là, làm thế nào đi vào đây? Bối Nhị Nhị đứng ở ngoài căn biệt thự suy tính, số Pi nàng có thể nhớ đến ba mươi hai con số sau dấu phẩy, nhưng làm sao bò vào trong thì không là thế mạnh của Bối Nhị Nhị, nàng quyết định trước tiên ở chung quanh nhìn một cái, thế nhưng là mới vừa đi nửa bước, một chiếc xe quen thuộc đã đập vào mắt Bối Nhị Nhị, nàng ngưng thần nhìn lại, chiếc XK màu xám tro đã đậu ở cách đó không xa, đây là xe Bối Nhị Nhị tự mình chọn cho An lão sư, nàng đương nhiên liếc mắt có thể nhận ra, nàng đã thuộc làu biển số xe rồi.
Bối Nhị Nhị mặt mày rạng rỡ: Nga, trên cái thế giới này còn có một người thông minh hơn so với mình, người này chính là An lão sư, hắn nhất định đang ở bên trong. Ahihi Thế nhưng là An lão sư tới nơi này làm gì? Lẽ nào hắn cũng muốn trộm đồ? Hừ hừ! Đúng rồi, An lão sư nhất định là đến trộm chứng cớ, hắn nhất định sợ hãi gièm pha của hắn bị chúng ta biết đc, hắn muốn hủy thi diệt tích, không đúng không đúng, hẳn là xóa đi chứng cứ, không đúng không đúng, phải gọi hủy diệt vật chứng, ai! Mặc kệ nhiều như vậy, cứ bắt An lão sư rồi lại nói, chỉ cần bắt được An lão sư, là có thể buộc hắn nghe mình nói, mình gọi hắn cười, hắn liền phải cười; mình gọi hắn khóc, hắn nhất định phải khóc; mình bảo hắn ôm mình, hắn có dũng khí không ôm mình sao?
Nghĩ tới đây, Bối Nhị Nhị vừa hưng phấn lại xấu hổ nhanh chóng chạy chung quanh, nàng rất nhanh thì phát hiện cửa sổ tiến vào trong nhà. Vì để bắt An lão sư, Bối Nhị Nhị đương nhiên dè dặt, không có khả năng phát ra thanh âm.
Đồng dạng vụng về bò vào trong, Bối Nhị Nhị khẩn trương nhìn bốn phía, lại hít sâu một hơi, sau đó ngực đánh trống đập nện "Bình bịch bình bịch…" nhảy dồn dập, rón ra rón rén đi đến căn phòng của Hạ Mạt Mạt, thời điểm sắp tới gần, Bối Nhị Nhị cư nhiên từ trong phòng nghe được tiếng khóc anh anh, đó là thanh âm của 1 cô gái, kỳ quái? Chẳng lẽ là Mạt Mạt?
Bối Nhị Nhị sợ đến cả người phát run vừa định lui về phía sau, lại nghe được bên trong một giọng nam quen thuộc, đó là thanh âm của An lão sư, rất có sức hút, rất có cảm tình:
- Cá cá, chuyện không phải là như em nghĩ, An lão sư không có hư hỏng như vậy...
- Ô... Đau nhức chết mất rồi, An lão sư, thầy... Thầy trước rút ra đã...
- Cá cá?
Ngoài cửa, Bối Nhị Nhị bị chấn kinh rồi, đây là chuyện gì? Dụ Mỹ Nhân vì sao lại cầu xin? Dụ Mỹ Nhân vì lại sao khóc? Bối Nhị Nhị quyết định nhìn 1 cái để rõ tột cùng, nàng thò đầu vào trong gian phòng, lập tức bị cảnh tượng trước mắt chọc giận, cái mông trần của An lão sư cư nhiên lòi ra, đem thân thể đặt ở trên người Dụ Mỹ Nhân, Dụ Mỹ Nhân đáng thương ngay cả giãy dụa cũng không dám giãy, bởi vì khi quằn quại sẽ vô cùng đau đớn.
- Buông cá cá ra, thầy mau buông cá cá ra...
Cực kỳ tức giận, Bối Nhị Nhị khàn cả giọng mà nhào về phía An Phùng Tiên.
Bối Nhị Nhị quá trùng động, nàng vốn nên lén lút rời đi, sau đó gọi bảo vệ, nàng không nên một thân một mình ngăn cản An Phùng Tiên, khi nàng phát hiện mình căn bản là tự chui đầu vào lưới thì đã quá muộn. An Phùng Tiên chỉ là nhẹ nhàng loáng lên, là tránh được đòn tấn công của Bối Nhị Nhị, tuy rằng biến cố lớn, nhưng An Phùng Tiên mạnh mẽ hơn Bối Nhị Nhị nhiều lắm, hắn bắt cánh tay của Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị theo quán tính ngã nhào xuống giường, An Phùng Tiên nhanh chóng nắm lên tóc dài của Bối Nhị Nhị, đem cổ của nàng kẹp ở trong khuỷu tay, Bối Nhị Nhị liều mạng giãy dụa, đôi chân nhỏ đá lung tung ra ngoài giường, nhưng lực lượng khuỷu tay siết chặt cũng càng thêm cường đại, Bối Nhị Nhị hầu như không thở nổi nữa.
Dụ mỹ nhân thấy thế, nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc, nàng lớn tiếng cầu xin:
- Ô... An lão sư, đừng như vậy, đừng như vậy, có chuyện từ từ hảo hảo nói, Nhị Nhị không xong rồi, van cầu thầy buông ra Nhị Nhị.
Từ đầu đến cuối, đại nhục bổng của An Phùng Tiên vẫn cắm ở trong lỗ huyệt của Dụ Mỹ Nhân, vật lộn cùng Bối Nhị Nhị cũng không có để cho An Phùng Tiên phí sức gì quá lớn.
- Khụ... Khụ...
Bối Nhị Nhị cuồng ho, khuỷu tay của An Phùng Tiên buông lỏng ra một chút, Bối Nhị Nhị đạt được cơ hội thở dốc, sắc mặt của nàng từ trướng hồng biến thành tái nhợt.
An Phùng Tiên thấy bộ dạng Dụ Mỹ Nhân thống khổ, có chút không đành lòng:
- Không phải là các em cầu tôi, là tôi cầu các em, chớ ép An lão sư có được hay không?
Dụ Mỹ Nhân run giọng nói:
- Nhị Nhị, cậu đừng như vậy, tớ, là tớ tự nguyện.
- Tự nguyện?
Bối Nhị Nhị căn bản cũng không tin, ánh mắt đúng dịp thấy bên trong đống ảnh chụp rơi lả tả bốn phía có Vương Tuyết Nhung, Bối Nhị Nhị càng là giận không kìm được, trong lòng sớm đem An Phùng Tiên mắng thành 1 tên đại ma quỷ hoang ɖâʍ vô sỉ, đâu còn tin tưởng lời Dụ Mỹ Nhân giải thích? Đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn:
- Cá cá, không phải sợ, thách hắn cũng không dám sát nhân diệt khẩu, mẹ tớ và ba tớ đều ở ngoài cửa chờ nè...
An Phùng Tiên muốn cười, nếu mà không phải là biết An Viện Viện muốn giết Bối Tĩnh Phương, lời nói dối của Bối Nhị Nhị có lẽ đã có thể hù dọa An Phùng Tiên, hắn cười lạnh một tiếng:
- Nhị Nhị, An lão sư không phải là người xấu, các em không nghe tôi giải thích, đã kết luận lung tung An lão sư là người xấu, An lão sư có lẽ thực sự sẽ biến thành người xấu, vạn nhất người xấu thẹn quá thành giận, trước giết các em, sau đó sẽ đi ra ngoài giết luôn cha mẹ các em thì sao.
- Nhị Nhị, tớ thực sự là tự nguyện, mẹ tớ đã đáp ứng An lão sư rồi... Ôi chao, đau quá...