Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 123

Mới nói được phân nửa, bụng dưới co giật một trận, khiến cho đau đớn trong ngắn ngủi, nước mắt Dụ Mỹ Nhân lại chảy ra, An Phùng Tiên kinh hãi, hắn không dám đơn giản rút đại nhục bổng ra, lo lắng làm cho huyệt của Dụ Mỹ Nhân xuất huyết nhiều.
- Cá cá, cậu làm sao vậy?


Bối Nhị Nhị lo lắng vạn phần, thân thể trợt xuống phía dưới, cư nhiên thoát khỏi An Phùng Tiên khống chế, An Phùng Tiên quan tâm Dụ Mỹ Nhân, nhất thời sơ sẩy sơ suất mới để cho Bối Nhị Nhị thoát được, trước mắt Bối Nhị Nhị muốn chạy trốn, hắn lại cũng không đoái hoài tới nhiều, hai tay chống giường, cả người bắn lên, nhanh như tia chớp đánh về phía Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị tuy rằng cùng An Phùng Tiên có khoảng cách hai thước, động tác trốn chạy cũng nhanh, nhưng trong hoảng loạn chợt lảo đảo một cái, té xuống đất, An Phùng Tiên như chim ưng bắt gà con, xách Bối Nhị Nhị lên, ném tới trên giường, Bối Nhị Nhị kinh khủng muôn dạng phát hiện dưới khố quần An lão sư có một cây cự vật đang giơ lên cao, trên cự vật còn có từng vòng vết máu.


- Mỹ nhân, Mỹ nhân, chúng ta cùng nhau đánh hắn, hai chúng ta, hắn chỉ có một mình, tục ngữ nói, hai tay khó địch 4 tay, cậu hãy dũng cảm một chút.
Bối Nhị Nhị ôm Dụ Mỹ Nhân hô to, vậy mà Dụ Mỹ Nhân uể oải đau đớn vô lực lắc đầu.


An Phùng Tiên thấy Dụ Mỹ Nhân không liên hợp cùng Bối Nhị Nhị, trong lòng thở dài một hơi, hắn có thể toàn lực đối phó Bối Nhị Nhị, thiếu nữ này bình thường một bộ dáng biếng nhác, nói chuyện nhõng nhẽo nhu nhược, nhớ tới lần kia tại khu đường bỏ hoang, Bối Nhị Nhị dám ngay trước mấy trăm người mắng to Văn Dương một màn, An Phùng Tiên không khỏi âm thầm đau đầu, dù sao nơi này không phải là chỗ đợi lâu nơi, phải nghĩ biện pháp chinh phục Bối Nhị Nhị, sau đó mau rời khỏi.


- Mỹ nhân, Mỹ nhân, cậu mau đứng lên mặc quần áo nha!
Bối Nhị Nhị còn đang cỗ vũ Dụ Mỹ Nhân, nàng cũng biết chỉ bằng vào sức một mình mình, không cách nào chống lại An Phùng Tiên hung hãn.


An Phùng Tiên chẳng những hung hãn, còn phi thường xảo trá, hắn đã nhìn ra Dụ Mỹ Nhân đang do dự, tại thời khắc mấu chốt này, An Phùng Tiên quyết đoán xuất kich, hắn lấn người leo lên giường ngủ, ngoài miệng hung ác nói:


- Bạn học Dụ Mỹ Nhân có thể mặc quần áo, bất quá, bạn học Bối Nhị Nhị liền phải cởi quần áo.
Bối Nhị Nhị hoảng hốt:
- Thầy có ý tứ gì?
An Phùng Tiên duỗi thẳng hai cánh tay ra, ôm lấy Bối Nhị Nhị:


- Không có ý gì, biết Bối Nhị Nhị em thích An lão sư, lão sư liền không cưỡng gian em, chúng ta làʍ ȶìиɦ được không?
Khuôn mặt Bối Nhị Nhị đỏ bừng lên:
- Thầy... là đồ vô sỉ hèn hạ, đồ vô lại.
- Hắc hắc.


An Phùng Tiên nhe răng cười, hắn nắm cánh tay Bối Nhị Nhị vặn một cái, Bối Nhị Nhị đau đến toàn thân quay cuồng, hai chân đạp đá lung tung, tìm kiếm cách tự bảo vệ mình, thế nhưng là nàng lại có thể nào chống đối An Phùng Tiên công kich? Chỉ kiên trì không tới năm phút đồng hồ, Bối Nhị Nhị ra sức chống cự đã thở hổn hển như trâu, thể lực yếu đuối không cách nào phòng thủ được nữa, thân thể mềm mại bị An Phùng Tiên nhấn xuống nằm quỳ ở trên giường, An Phùng Tiên lại vẫn có thể đưa ra một tay, nhấc lên chiếc váy ngắn của Bối Nhị Nhị. Cái cô thích mặc váy ngắn này, cả ngày khoe khoang chính bản thân đùi đẹp rốt cuộc hiểu rõ ăn mặc gợi cảm quá sẽ trả giá thật lớn, cái giá phải trả nho nhỏ chính là bị nam nhân nhìn hết, giá lớn thì nghiêm trọng một chút, sẽ bị nam nhân đùa giỡn, khi dễ thậm chí cường bạo. Nhìn chằm chằm vào mỹ đồn căng tròn trắng mịn, gợi cảm trong trắng lộ hồng, An Phùng Tiên đột nhiên cảm thấy xung động mãnh liệt không gì sánh được, mặc kệ Bối Nhị Nhị có đồng ý hay không, hắn đều khẩn cấp hy vọng có thể đem đại nhục bổng cắm vào cái khe giữa mỹ đồn kia.


- Buông... Ô... An lão sư... Buông ra.


Bối Nhị Nhị mềm yếu vô lực ý thức được nguy hiểm sắp xảy ra, bởi vì là nội khố nhỏ màu trắng tơ tằm đã bị kéo ra một cách thô lỗ, nơi bình thường đi tiểu và chỗ hạ tiện bị một thứ đồ gì đó ấm áp ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼, tuy rằng không muốn đoán, nhưng Bối Nhị Nhị hiểu rõ, đây là đầu lưỡi của đàn ông, trời ạ! An lão sư này đang làm gì? Hắn ɭϊếʍƈ đít người ta làm cái gì vậy? Hắn không sợ bẩn sao?


An Phùng Tiên đương nhiên không sợ bẩn, bởi vì bộ phận sinh dục của thiếu nữ dù là lại bẩn, cũng vẫn thánh khiết như nước Thánh vậy, hắn chẳng những ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼, còn đem đầu lưỡi cuốn vào lỗ nhỏ huân hương, quả nhiên là yêu huyệt thiếu nữ, không có một tia mùi lạ, ngoài miệng huyệt dịch thể hơi mặn đại khái là nước tiểu, thế nhưng là bên trong miệng huyệt ẩm ướt chính là ɖâʍ dịch, đây là thứ một nữ nhân bình thường tiết ra, chỉ cần bị khiêu khích trong chốc lát, vô luận nữ nhân có nguyện ý hay không, ái dịch này nhẹ nhàng khoan kɧօái hơi ngọt sẽ chỉ là chảy ra cuồn cuộn không ngừng. Ái dịch của Bối Nhị Nhị đặc biệt nhiều, so với ái dịch của Dụ Mỹ Nhân thì còn nhiều hơn, đây là bởi vì thân thể của Bối Nhị Nhị so với Dụ Mỹ Nhân càng mẫn cảm hơn.


- A... Dừng tay... Xin dừng tay, An lão sư, van cầu thầy mau dừng tay... Đừng ɭϊếʍƈ...nữa..


Bối Nhị Nhị chợt đong đưa kiều đồn, nhưng trên tay An Phùng Tiên dùng lực, hai cánh tay của Bối Nhị Nhị bị bẻ ngược ở sau người liền đau đến như gãy vậy, nàng thống khổ hét lên một tiếng, cũng không dám... lộn xộn nữa, mặc cho An Phùng Tiên ʍút̼̼̼ vào hạ âm của nàng.
An Phùng Tiên đắc ý hỏi:


- Vừa rồi em mắng An lão sư vô sỉ à?
Cái miệng nhỏ nhắn của Bối Nhị Nhị chu lên, nửa khóc nửa thở gấp mà cầu xin:
- Em... Em thừa nhận sai lầm, lần sau không dám nữa! Hiu hiu… An Phùng Tiên cười nhạt:
- Tốt, vậy em hãy an tĩnh để cho An lão sư ɭϊếʍƈ 3 phút, sau đó An lão sư sẽ bỏ qua cho em, chỉ 3 phút thôi.
- A...