Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 121

Thế nhưng mà, Dụ Mỹ Nhân cũng không yêu An lão sư, nàng chỉ thích An lão sư, hoặc là nói thích cảm giác an toàn khi ở bên An lão sư, hắn cũng không phải là bạch mã vương tử trong lòng thiếu nữ, cảm tình giữa Dụ Mỹ Nhân và An lão sư đó càng không phải là tình yêu lãng mạn trong tiểu thuyết hay điện ảnh miêu tả. Dụ Mỹ Nhân cho rằng ái tình lãng mạn chính là dành riêng, chính là duy nhất, nàng làm sao có thể cùng mẫu thân chia sẻ tình yêu của An lão sư đâu nè?


Bất quá, tình cảm của Dụ Mỹ Nhân đối với mẫu thân đã vượt qua bất kỳ tình cảm gì khac, nàng cho rằng, chỉ cần mẹ mình hạnh phúc, tình yêu cũng chỉ có thể xếp hạng thứ hai, như vậy cùng mẫu thân chia sẻ ái tình với An lão sư cũng không phải là không thể, nàng hi vọng mình làʍ ȶìиɦ cùng An lão sư sau đó, sẽ thích An lão sư, bên trong vô ý thức, Dụ Mỹ Nhân muốn thể nghiệm thử một cái cảm giác mẫu thân là như thế nào thích An lão sư.


- Em nói đúng, An lão sư ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng phải cùng làʍ ȶìиɦ cùng em, nên em hãy chuẩn bị tốt, An lão sư liền muốn cắm vào trong đây, sẽ có một chút đau nhức.
Vẻ mặt An Phùng Tiên âm trầm, thuận lợi đem ảnh chụp đưa cho Dụ Mỹ Nhân.


Dụ Mỹ Nhân tiếp nhận ảnh chụp liên tục lật xem, sắc mặt dần dần đại biến, nàng đột nhiên ra sức giãy dụa, nhưng An Phùng Tiên sớm đã có chuẩn bị, ƈôи ȶhịȶ lớn đâm mở ra miệng lỗ nhỏ non mềm, Dụ Mỹ Nhân kinh hãi, ném đi ảnh chụp trong tay, hai tay muốn dùng hết sức lực đẩy ra An Phùng Tiên, nhưng một chút tác dụng cũng không có, An Phùng Tiên thân thể hùng vĩ vẫn là đè lên, quy đầu tráng kiện từng điểm từng điểm chen vào lỗ nhỏ non mềm.


Dụ Mỹ Nhân khẽ hô:
- Oh... Đau nhức, em đau quá...
- Phải không?
An Phùng Tiên nhe răng cười, ƈôи ȶhịȶ lại tiếp tục đi tới, Dụ Mỹ Nhân chỉ có thể động đậy thân thể, nhưng An Phùng Tiên vẫn Như Ảnh Tùy Hình bám sát theo:
- Bây giờ là không phải là em cho rằng An lão sư tệ hại hơn?


Dụ Mỹ Nhân cực sợ, mái tóc bay lượn, nàng nhanh chóng lắc đầu:
- A... Không, không phải, An lão sư, em đau quá...
An Phùng Tiên đờ đẫn hỏi:
- Biết nữ nhân bên trong đống ảnh chụp có những người nào sao?
Dụ Mỹ Nhân phủ nhận:
- Không... Không biết.


An Phùng Tiên cười lạnh lại thẳng tiến thêm một chút, mật huyệt lõm xuống, ƈôи ȶhịȶ̼ của hắn quả thực quá thô to, thế nhưng là An Phùng Tiên dĩ nhiên không thương hoa tiếc ngọc chút nào:
- Dối trá là phải bị trừng phạt đó nha!
Dụ Mỹ Nhân quát to một tiếng:


- A, biết, biết, là Lan tỷ tỷ, phu nhân hiệu trưởng.
An Phùng Tiên lại hỏi:
- Còn nữa không?
Dụ Mỹ Nhân không thể làm gì khác hơn là thành thật trả lời:
- Còn... Còn có cô giáo Vương, nga, nha, đau nhức em chết mất rồi!
An Phùng Tiên giải thích:
- Những hình này đều là giả, là Photoshop.


Dụ Mỹ Nhân nhanh muốn khóc lên:
- Thật hay giả em đều mặc kệ, thầy chỉ cần buông tha em, buông tha mẹ em.
An Phùng Tiên nhe răng cười không dứt, ƈôи ȶhịȶ của hắn đã cắm vào một phần ba:
- Buông tha em sao? Có thể, chỉ cần cho An lão sư cắm vào trong, liền có thể.
Dụ Mỹ Nhân nũng nịu gào thét:


- Không được, a... Ô ô, đau quá, đau quá, thầy là đại ma quỷ!
An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng:
- Nếu đã là như vậy, đại ma quỷ liền không khách khí, hắc hắc, bạn học Dụ Mỹ Nhân, thật xin lỗi nha.


Nói xong, An Phùng Tiên hung mãnh đâm một cái, cả cây ƈôи ȶhịȶ cực đại toàn bộ nhét vào trong huyệt của Dụ Mỹ Nhân, Dụ Mỹ Nhân lần này cả hét cũng không hét ra được, nàng chỉ cảm thấy hạ thể nóng bỏng đau đớn, miệng huyệt dường như có cảm giác vỡ ra, nước mắt rơi xuống như mưa.


- Ô... Ô... Hu … hu… Tiếng khóc của Dụ Mỹ Nhân cao vút, An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là hung tợn cảnh cáo:
- Không cho phép khóc, lại khóc, An lão sư liền không khách khí.
Dụ Mỹ Nhân không thể làm gì khác hơn là kìm nén, chỉ là tiếng liên tiếp khóc thút thít, vô cùng thê lương.


- Được rồi, hiện tại An lão sư bắt đầu giải thích.


An Phùng Tiên biết dù hắn giải thích như thế nào, Dụ Mỹ Nhân đều sẽ không tin tưởng, nhưng hắn vẫn không cam lòng tâm, những hình này bao gồm hai nữ nhân thành thục, một là Lan Tiểu Nhân, một là Vương Tuyết Nhung. Hai nữ nhân này xinh đẹp như hoa, dã tình ɖâʍ đãng, khi cùng An Phùng Tiên điên loan đảo phượng, hưởng thụ cá nước thân mật tại trường học thì, không biết vì sao đều bị chụp ảnh lại, ảnh chụp rõ ràng, cả lông tơ đều tất hiện. Hôm nay An Phùng Tiên dù là có mười tám cái mồm, cũng không cách nào giải thích rõ, trách không được thái độ của Hạ Mạt Mạt đối với An Phùng Tiên lại phát sinh đại biến như vậy.


An Phùng Tiên đang suy nghĩ, nếu mà những hình này để cho An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình thấy được thì như thế nào đây? Tin tưởng hai đại mỹ nhân siêu cấp nhất định sẽ giống như Hạ Mạt Mạt, thái độ đối với An Phùng Tiên phát sinh chuyển biến 180 độ, đến lúc đó, An Phùng Tiên bốn bề thụ địch, hắn sẽ chết rất thảm.


An Phùng Tiên nhất thời cũng không có thượng sách gì, mạnh mẽ gian ɖâʍ Dụ Mỹ Nhân, chỉ là An Phùng Tiên bí quá làm liều, hắn hi vọng trước tiên ổn định Dụ Mỹ Nhân, Dụ Mỹ Nhân ổn định rồi, Dụ Mạn Đình liền dễ đối phó, đạt được hai mẹ con này hỗ trợ, An Phùng Tiên mới có lòng tin đi thuyết phục An Viện Viện.


- Cá cá, chuyện không phải là như em nghĩ, An lão sư không có hư hỏng như vậy...
An Phùng Tiên bắt đầu cởi quần áo trên người.