Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 120

Khuôn mặt hồng hào nóng lên, Dụ Mỹ Nhân kẹp lấy kẹp hai chân, cư nhiên bĩu môi:
- Không có tính khiêu chiến, hừ, An lão sư nhất định là vì chứng cứ trong tay Mạt Mạt đến.
An Phùng Tiên lắc đầu cười khổ:


- Ai! Tương lai người nào làm trượng phu của em liền thực sự nhức đầu đây, căn bản cũng không có tư ẩn bí mật gì nữa, cái gì đều bị em đoán ra thì không có ý nghĩa gì nữa.


Dụ Mỹ Nhân khổ sở mà gật đầu, đáng ghét, An lão sư đã đem ngón tay nhẹ nhàng mà ma sát vùng cấm của thiếu nữ, Dụ Mỹ Nhân cả người run run:
- Mấu chốt... Mấu chốt là em dù đã đoán ra cũng không nói cho ai biết, chồng em sẽ cảm thấy có ý nghĩa.
An Phùng Tiên lại là cười to:


- Nhưng tôi lại không cảm thấy có ý nghĩa.
Gương mặt Dụ Mỹ Nhân đỏ hồng tới cổ:
- Thầy cũng không phải là chồng em.
An Phùng Tiên trong lòng bỗng ngứa một chút:
- Mẹ em thích tôi.
Dụ Mỹ Nhân bất đắc dĩ nói:
- Em biết.


An Phùng Tiên thấy Dụ Mỹ Nhân cũng không có bao nhiêu phản ứng, hắn trái lại có chút buồn bực:
- Mẹ em hi vọng em sẽ gả cho tôi làm vợ.
Dụ Mỹ Nhân liếc mắt nhìn An Phùng Tiên:
- Thầy sai rồi, mẹ em hi vọng thầy gả cho em.


Kỳ thực, Dụ Mỹ Nhân sớm đã biết ý nghĩ của mẫu thân, ngay từ đầu Dụ Mỹ Nhân cũng không hiểu cái ý nghĩ hoang đường này của Dụ Mạn Đình, nhưng sau đó, Dụ Mỹ Nhân dần dần hiểu ra mẫu thân khổ tâm, vài chục năm sống nương tựa lẫn nhau sau đó, cảm tình của Dụ Mạn Đình đối với nữ nhi cũng đã vượt qua tất cả, nàng không hi vọng một ngày kia nữ nhi gả ra ngoài, Dụ Mạn Đình thầm nghĩ tìm một đứa con rể sẽ ở rể, người con rể này hay nhất cũng phải làm cho Dụ Mạn Đình vui, tránh cho tương lai khó có thể sinh hoạt chung một chỗ, mà An Phùng Tiên không thể nghi ngờ chính là người con rể rất thích hợp để lựa chọn.


An Phùng Tiên không cho là đúng:
- Vậy còn không phải là như nhau sao?
- Không giống nhau.


Hai mắt Dụ Mỹ Nhân như một giếng nước trong vậy, liên tiếp bắn ra tia sáng kỳ dị, kể từ khi biết mẫu thân mình thích An Phùng Tiên, lại biết mẫu thân muốn nhận An Phùng Tiên làm con rể sau đó, Dụ Mỹ Nhân liền bắt đầu quan tâm hắn, dù sao trong cuộc sống cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau vài chục năm, tình yêu của Dụ Mỹ Nhân đối với mẫu thân vượt qua tất cả, nàng không hi vọng rời bỏ mẫu thân để gả ra ngoài, càng không muốn mang theo mẫu thân đi lập gia đình.


- Ân, tôi đã hiểu.


An Phùng Tiên cuối cùng cũng hiểu ý đồ của Dụ Mạn Đình, hắn rất nguyện ý ở rể vào Dụ gia, có thể được hưởng thụ cả đôi mẹ con đoan trang thiên thành này, An Phùng Tiên hắn ủy khuất một chút thì có sao đâu? Từ khi cùng Dụ Mạn Đình từng có cá nước thân mật sau đó, An Phùng Tiên liền có thêm một phần trách nhiệm —— bảo hộ đôi vừa mẹ con mỹ lệ vừa đáng thương này, đây cũng là hứa hẹn của hắn đối với Dụ Mạn Đình, Dụ Mạn Đình nói với An Phùng Tiên, nhất định phải chăm sóc tốt Dụ Mỹ Nhân, An Phùng Tiên đã đáp ứng rồi, hắn còn đáp ứng lo lắng cả đời cho Dụ Mỹ Nhân.


- An lão sư, rất nhiều người đàn ông thích mẹ em, nhưng mẹ em đối với nam nhân đều rất ngạo mạn, thế nhưng là, em vẫn không hiểu, An lão sư tới cùng dùng phương pháp gì, có thể tại trong nửa ngày làm cho mẹ yêu An lão sư?


An Phùng Tiên ôm lấy Dụ Mỹ Nhân vóc người nhỏ xinh, đặt ở trên giường Hạ Mạt Mạt:
- Bởi vì ngày đó tôi và mẹ em đã làʍ ȶìиɦ với nhau.
Dụ Mỹ Nhân bỗng run một cái, không có bất kỳ giãy dụa gì cả:


- Em đoán cũng đúng, thế nhưng khi đó là ở khu vui chơi mà, lại là cuối tuần, 2 người cũng không thể bạch nhật tuyên ɖâʍ chứ


An Phùng Tiên đương nhiên sẽ không nói cho Dụ Mỹ Nhân, rằng An Phùng Tiên hắn dùng thủ đoạn hèn hạ gian ɖâʍ Dụ Mạn Đình, nghe mùi thơm thấm người của cơ thể thiếu nữ, An Phùng Tiên dùng ƈôи ȶhịȶ̼ đang cứng rắn chỉa vào hạ thể Dụ Mỹ Nhân mà mài mài, hắn ôn nhu giải thích:


- Nam nhân có thể dùng rất nhiều tư thế để làʍ ȶìиɦ cùng nữ nhân, có thể không cần phòng ốc gì cả, càng không cần chiếu mền.
Dụ Mỹ Nhân bắt đầu từ chối, bởi vì nàng đã chiếm được đáp án, bất quá, Dụ Mỹ Nhân vẫn không hiểu:


- Vì sao sau khi mẹ làʍ ȶìиɦ cùng An lão sư, liền thích An lão sư?
An Phùng Tiên lột xuống nội y nhỏ của Dụ Mỹ Nhân, cấp tốc lấy ra cây ƈôи ȶhịȶ lớn, chỉa vào giữa hai chân của Dụ Mỹ Nhân:
- Sau khi em làʍ ȶìиɦ với An lão sư, cũng nhất định sẽ thích An lão sư cho xem.


Dụ Mỹ Nhân vẻ mặt đỏ hồng, nàng giãy dụa cũng không kịch liệt, nàng cho rằng đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chỉ là nàng vẫn như cũ vẫn không rõ lắm:
- Thế nhưng là, nếu mà An lão sư là một tên bại hoại, đại sắc lang thì làm sao bây giờ?


- An lão sư tuyệt đối không phải là tên xấu xa đâu.
Nói mình không phải là bại hoại, hắn lại không ngừng mà cười xấu xa, An Phùng Tiên dùng cây đại nhục bổng cả An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình đều sợ hãi mà ma sát huyệt non nớt mềm mại của Dụ Mỹ Nhân, dường như có dịch thể lóng lánh chảy ra.


Dụ Mỹ Nhân chớp mắt:
- Nếu thầy không phải là bại hoại, vậy An lão sư phải thành thật nói cho em biết, thầy đã làm cái gì với Mạt Mạt? vì sao Mạt Mạt nói có chứng cứ chứng minh An lão sư là 1 tên đại sắc lang?


Sắc mặt An Phùng Tiên trở nên xấu xí dị thường, hắn trầm mặc một hồi, từ trong túi lấy ra một xấp ảnh chụp:
- Đây là chứng cứ mà Hạ Mạt Mạt nói.
Dụ Mỹ Nhân vội vàng đưa tay muốn cầm, An Phùng Tiên bỗng thu lại ảnh chụp, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn quỷ dị:


- Để cho An lão sư đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào trong, An lão sư sẽ cho em xem những tấm hình này.
Dụ Mỹ Nhân âm nhu mà than thở:
- Dù là em không cần xem những hình này, Thầy cũng sẽ không bỏ qua cho em, đúng hay không?


Nàng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, thân thể nhạy cảm bỗng phát sinh biến hóa, bộ ngực đầy đặn liên tục bị xoa nắn, miệng huyệt bị một cây đồ đạc bằng thịt thật lớn nóng bỏng mà trêu chọc, Dụ Mỹ Nhân rõ ràng, chỉ cần ƈôи ȶhịȶ của An lão sư cắm vào trong huyệt của mình, vậy đây chính là ‘làʍ ȶìиɦ’ mà thầy giáo An Phùng Tiên đã nói.