èn đỏ của hệ thống giám sát đường dây sáng nhấp nhánh ánh đèn.
Diệp Tiêu lập tức bật máy thu âm, đeo tai nghe và ngay sau đó anh đã nghe thấy tiếng của một người nam giới trẻ trong tai nghe vang lên: “Alo, Dung Nhan, tôi Mã Đạt đây.”
Dung Nhan trả lời trong điện thoại: “Bây giờ anh không nên gọi điện cho tôi.”
Mã Đạt: “Tôi chỉ muốn hỏi cô, có thật cô không biết gì về ngôi nhà ở đường An Tức không?”
Dung Nhan: “Anh lại đến đấy à?”
Mã Đạt: “Tôi đang ở đường An Tức này. Tôi vừa từ trong ngôi nhà đó ra.”
Dung Nhan hình như có điều gì đó băn khoăn, im bặt một lúc mới hỏi tiếp: “Anh phát hiên thấy điều gì?”
Mã Đạt: “Ông chủ nhà nói căn nhà này trước đây là nơi doanh trại của quân Nhật dựng lên, nghe nói cách đây hơn 30 năm có xảy ra một vụ án thảm khốc. Một người chồng do nghi ngờ vợ mình không trinh tiết nên lúc phát điên đã dùng dao chém vợ, sau đó tự sát. Ông ấy nói từ đó trở đi căn nhà này có ma, và quan trọng hơn là căn phòng mà Chu Tử Toàn thuê chính là nơi xảy ra vụ án mạng 30 năm về trước. Còn nữa, ở dưới căn hầm tôi đã tìm thấy một con đường bí mật, ở trong con đường này có hai bộ xương người chết.”
Dung Nhan: “Anh thấy những việc này có liên quan tới chồng tôi không?”
Mã Đạt: “Tôi không dám chắc, tôi chỉ đang nghĩ có thể cô biết việc gì đó chăng.”
Dung Nhan: “không, tôi không biết, còn việc gì nữa sao?”
Mã Đạt: “không, bây giờ thì chưa có.”
Dung Nhan: “Thế nhé. Chào anh.”
Cô đã dập điện thoại.
Diệp Tiêu bỏ chiếc tai nghe ra. Lúc này anh đang ở cục cảnh sát, thiết bị thu âm của giám sát đường dây đã thu lại hết cuộc điện thoại vừa rồi của Dung Nhan và Mã Đạt. Sáng sớm nay, Diệp Tiêu đã lén lút đến bán đảo Hoa Viên, lắp một chiếc máy nghe trộm nhỏ trên đường dây điện thoại bên ngoài nhà cô. Chiếc máy nghe trộm này sẽ thông qua tín hiệu không dây nối thẳng với máy giám sát đường truyền ở cục cảnh sát, có thể giám sát được mọi cuộc gọi cố định ở nhà Dung Nhan.
Bây giờ, đầu óc Diệp Tiêu rối tung lên. Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến có con đường tên là đường An Tức. Nhưng mà Diệp Tiêu tất nhiên chưa quên Mã Đạt hỏi về vụ việc của La Tấm Tuyết, vẻ mặt hoảng sợ của Mã Đạt và khung cảnh hỗn độn trong nhà Mã Đạt hôm ấy. Bây giờ Diệp Tiêu đã có thể biết đích xác rằng Mã Đạt quả đúng là có một mối quan hệ đặc biệt nào đó với Dung Nhan. Bọn họ chắc chắn là có một liên quan vô cùng mật thiết đến cái chết của Chu Tử Toàn.
Sau đó, Diệp Tiêu bật lại đoạn băng vừa thu riêng những lời Mã Đạt nói, anh nghe đi nghe lại ba lần. Nhất là câu: “căn phòng mà Chu Tử Toàn thuê chính là nơi xảy ra vụ án mạng 30 năm về trước.”
Diệp Tiêu ngồi lặng yên một lúc, rồi nhấc điện thoại bấm một số máy nội bộ. Anh nói với đồng nghiệp ở phòng tư liệu phía bên kia đầu dây. “Tớ là Diệp Tiêu đây, nhờ cậu kiểm tra hộ tớ xem ở thành phố mình có con đường nào tên đường An Tức không nhé.”
“Viết như thế nào?”
“Tớ cũng chả rõ là viết thế nào, có thể là chữ “tây” (1) trong từ “đông tây”, cũng có thể là chữ “tức” trong từ “lợi tức”. Còn nữa, cậu kiểm tra luôn hộ trên con đường đó có căn nhà nào được quân đội Nhật xây dựng từ hồi kháng chiến không. Nếu như có, tốt nhất là tìm hết cho mình những tài liệu liên quan đến ngôi nhà đó vào những năm 60 và 70. Giúp mình càng sớm càng tốt nhé. Có kết quả thì mang sang cho mình với nhé, cám ơn cậu nhiều.”
Diệp Tiêu bỏ điện thoại xuống. Anh mở máy tính, đắm chìm vào trong đống tài liệu trong dữ liệu nội bộ của cục. Rất nhanh sau đó ảnh của Mã Đạt đã hiện lên trên màn hình.
Đèn báo tín hiệu nhảy đến con số 30 thì dừng lại. Cửa thang máy từ từ mở ra, Tang Tiểu Vân bước vào trong hành lang tối om. Cô không cần bật đèn cũng có thể đi xuyên qua hành lang tối này. 23h20’, công ty chứng khoán Thiên Hạ như một nấm mồ lạnh ngắt, chỉ có cô như một bóng ma đang đi đi lại lại.
Đã hai ngày rồi cô không đi làm cũng không về nhà. Cô như kẻ bỏ chạy, ẩn trốn trong góc nào đó trong cái thành phố to lớn này. Cô biết mình đã bị bóng tối khống chế. Cô không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, cứ như thể chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời cô sẽ giống như những xác chết hút máu tan biến ngay thành tro bụi.
Trước đây sách mà Tang Tiểu Vân ưa thích nhất là những câu chuyện về ma cà rồng của Châu Âu, mặc dù khi đọc cô cũng giống như những cô gái khác, vô cùng sợ hãi, nhưng càng kinh dị cô lại càng muốn đọc. Có những lúc cô tự tưởng tượng mình thành một thiếu nữ sống trong ngôi nhà cổ ở bờ biển, cuối ngày đứng trước cửa sổ bằng đá, nhìn về phía đại dương xa xăm. Cô mong đợi ở nơi góc biển kia sẽ xuất hiện một anh chàng khôi ngô, tuấn tú. Anh ta có một phong cách rắn rỏi khác người và một đôi mắt sâu thẳm như những thủy thủ. Anh đến từ đại dương, có lẽ là đã bị một vụ đắm tàu nào đó, hoặc có thể anh đến bởi vì chán ngán cuộc sống lang bạt.
Tóm lại, đó là sự an bài của số mệnh. Chàng trai đến bên cửa sổ, với ánh mắt u buồn xa thẳm, anh nhìn người thiếu nữ cũng có nỗi u buồn như thế một cách đắm đuối. Rõ ràng rằng chàng trai đến từ đai dương kia đang cần sự giúp đỡ của nàng. Thiếu nữ không dám mở cửa. Điều này sẽ làm kinh động tới người nhà cô, những tư tưởng cổ hủ và bảo thủ. Cô hạ chiếc thang dây xuống qua cửa sổ. Chàng trai nắm lấy chiếc thang dây trèo vào trong cửa sổ phòng cô. Cô không biết tên chàng, không biết chàng từ đâu đến, cũng không biết chàng sẽ đi đâu. Điều duy nhất mà cô biết là cô đã yêu chàng. Sau khi cô đắm chìm vào trong giếng sâu của tình yêu, cô mới bắt đầu phát hiện ra chàng không phải là người, mà là một loài vật bí mật khác trên địa cầu này…ma cà rồng. Thế nhưng cô không thể không yêu chàng. Cô quên đi chính mình, bị bóng đêm chế ngự. Cuối cùng cô đã trở thành một vật cúng tế, dùng máu của mình để dành tặng cho con ma cà rồng mà cô đã yêu.
Giữa mộng ảo và hiện thực, Tang Tiểu Vân cũng không thể phân biệt được rõ ràng. Cô không thể biết được là mình đang mơ, mơ thấy hồn ma hay là hồn ma đang mơ, mơ thấy chính mình?
Cô từ từ mở căn phòng làm việc của tổng giám đốc. Phía bên ngoài cửa sổ, thành phố không ngủ vẫn đang lấp lánh ánh đèn như những vì sao sáng trên trời cao. Cô im lặng ngồi trên chiếc ghế của anh, được bóng tối vuốt ve, chờ đợi sự xuất hiện của hồn ma.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên.
Tiếng điện thoại đổ dồn vang lên khắp tầng nhà. Cô nhấc điện thoại. Chỉ nghe thấy đầu bên kia có tiếng khóc thúc thít, nghe không rõ là nam hay nữ. Âm thanh đó như đến từ một nơi rất sâu thẳm.
Tang Tiểu Vân run rẩy hỏi: “Ai đấy?”
Vào đúng giây phút đó, một bàn tay to lớn lạnh ngắt thò ra từ phía sau lưng cô, bóp chặt lấy cổ cô.
Chuông reo. Như một sợi dây thừng buộc vào tim, Mã Đạt giật liên hồi, gọi Mã Đạt ở dưới đáy của chiếc ao tỉnh giấc. Anh như người vừa bị chết đuối dưới nước được cứu lên bờ. Anh thở hổn hển, giơ tay chới với trên mặt nước.
Cuối cùng, anh cũng cầm được chiếc điện thoại.
“Alo.” Cổ họng khát khô của Mã Đạt chỉ có thể thốt lên được một từ đó.
Vài giây sau, anh nghe thấy một giọng nói vọng đến từ địa ngục… “Mày đã lấy đi thứ không phải là của mày?”
Mã Đạt bỗng lạnh sởn gai ốc hệt như anh vừa ra khỏi mặt nước. Anh đang nghĩ xem mình nên nói gì thì đầu dây bên kia đã dập máy. Trong căn phòng tối om, Mã Đạt cầm chiếc tai nghe điện thoại ngồi đó đờ đẫn một lúc lâu mới từ từ để nó về chỗ cũ.
Trán anh đã ướt đẫm mồ hôi. Mã Đạt ngồi dậy, bật đèn. Bây giờ đúng là 12h đêm. “Tiếng chuông lúc nửa đêm?” Anh thầm lẩm bẩm trong đầu, vừa nghĩ vừa run lẩy bẩy. Anh nhảy xuống giường, bật hết tất cả đèn trong nhà, chiếc sáng mọi ngóc ngách. Anh sợ trong nhà mình đang có một oan hồn đáng sợ nào đó ẩn trốn.
Lúc này, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, anh không hề buồn ngủ. Anh đi đến bên cửa sổ. Bỗng dưng anh phát hiện ra con chim anh vẫn nuôi đã chết.
Con chim nằm bất động dưới đáy lồng. Trước đây Mã Đạt vẫn luôn ghét cay ghét đắng tiếng kêu ồn ào của nó. Nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn im lặng. Mã Đạt bỗng cảm thấy rùng mình. Liệu đây có phải là một lời cảnh cáo đối với anh không? Anh không dám ở nhà nữa. Mã Đạt vội mặc quần áo, dọn dẹp qua nhà cửa rồi bỏ đi.
Giữa đêm khuya, khu chung cư vô cùng vắng lạnh, Mã Đạt vội xuống tầng dưới, bước vào trong xe. Anh bật đài. Âm thanh từ đài làm tan đi sự sợ hãi của anh. Sau đó, anh khởi động xe. Chiếc Santana đỏ phóng đi trong đêm tối mịt mù.
Gần 1h sáng, anh lái xe đến bán đảo Hoa Viên. Anh bật đèn pha, cẩn thận rẽ vào trong lối ngoặt, cuối cùng anh dừng xe lại trước biệt thự nhà Dung Nhan.
Anh quay chiếc kính xe xuống, nhìn về phía cửa sổ phòng Dung Nhan, chỉ một màu đen kịt. Cô chắc đang ngủ say. Mã Đạt nhớ đến câu cô đã từng nói với anh. Cô nói luôn có ai đó theo dõi hai người họ. Mã Đạt cảnh giác nhìn xung quanh bụi cây nhưng trong đêm tối anh chẳng thể nhìn thấy gì. Một cơn gió thổi qua phát ra tiếng xào xạc. Đêm tối mịt mù. Mã Đạt đã không quan tâm đến những điều đó nữa, cứ cho là có vô số cặp mắt đang dõi theo anh thì chúng cũng chẳng thể ngăn cản được anh.
“A…”
Một tiếng kêu thất thanh đột nhiên vang lên từ trong phòng ngủ ở tầng hai của Dung Nhan. Ngay tức khắc, tim Mã Đạt như bị xé vụn. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là tiếng của Dung Nhan. Anh chưa bao giờ nghe thấy tiếng cô kêu thất thanh như vậy. Trong đêm khuya khoắt này lại càng trở nên kinh hãi vô cùng.
Mã Đạt không thể kìm nổi bản thân, nhanh chóng mở cửa xe phi ra ngoài và xông về phía phòng Dung Nhan. Tim anh đập mạnh, anh không dám tưởng tượng ra bất cứ điều gì đang xảy ra ở phòng ngủ của Dung Nhan, có thể đó là ma chăng?
Nhưng Mã Đạt phải xông đến bên cạnh cô cho dù phía trước có là ma hay quỷ đi chăng nữa.
Anh ấn chuông nhưng anh lập tức hiểu ra điều này chả có tác dụng gì. Anh chuyển sang phía vách nhà. Anh sờ thấy bên mép bờ tường có một đường ống dẫn nước từ trên xuống. Anh bám lấy chiếc ống trèo lên trên. May là bên trên có thể với tay lên được. Anh dùng hết sức trèo lên và bám được vào thành cửa sổ tầng hai. Cửa sổ không chốt. Anh từ phía ngoài thò tay vào bên trong mở cửa rồi nhảy vào trong.
Nhưng đây không phải là phòng ngủ của Dung Nhan mà là thư phòng. Mã Đạt ra khỏi thư phòng, tìm dọc hành lang ra được chiếc cửa căn phòng ngủ. Anh thở một hơi dài rồi xông thẳng vào buồng ngủ.
Vừa bước vào danh đã cảm thấy có vật gì đó nặng đập vào đầu anh, ngay lập tức đầu anh như bốc hỏa, trước mắt anh là hàng vạn vì sao. Quan trọng hơn là Mã Đạt nhìn thấy một bóng đen như hồn ma vẫn đang tiếp tục vung vật cứng kia lên hướng về phía đầu anh mà phang. Anh né sang một bên, tránh được cú tấn công chí mạng thứ hai. Sau đó theo bản năng, anh đưa tay ra tự vệ, bắt gọn lấy cánh tay của bóng đen kia vào trong tay, nhưng bóng đen đó không lạnh giá và đáng sợ như anh tưởng. Mã Đạt cầm phải một cánh tay ấm áp.
Lúc đó anh nghe thấy tiếng của Dung Nhan: “Mã Đạt, là anh à?”
Hóa ra là cô, Mã Đạt không còn kìm nén nổi mình nữa, ôm chặt lấy Dung Nhan vào lòng. Cơ thể cô mềm mại và ấm áp. Lúc này Mã Đạt mới cảm thấy mình cần cô biết bao.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh nghe, em có biết là em làm anh lo thế nào không?” Mã Đạt thi thầm bên tai cô.
Dung Nhan đưa tay ra sờ đầu Mã Đạt, cô nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi, em đánh anh có đau không?”
Trong bóng tối, anh nhìn không rõ khuôn mặt cô. Anh chỉ nhìn thấy hình như những giọt nước mặt của cô lấp lánh trong đêm tối, đẹp như những vì sao. Mã Đạt bỗng nhiên cười phá lên: “Ừ, em đánh anh đau quá.”
Dung Nhan lần đầu tiên khóc trước mặt người khác, cô liếm những giọt nước mắt rơi xuống môi: “May mà em chỉ dùng tượng gỗ để phang anh, phải bức tượng đồng lần trước thì chắc tiêu rồi.”
“Không sao đâu, tuy đầu hơi đau chút nhưng trong lòng anh vô cùng hạnh phúc. Dù là bây giờ anh có chết đi thì cũng toại nguyện. Em biết tại sao không? Bởi vì em đang ở trong vòng tay của anh.” Mã Đạt kề môi sát tai cô: “Lúc nãy sao em kêu to thế, em làm anh sợ vô cùng.”
“Em chỉ…chỉ nằm mơ một ác mộng khủng khiếp mà thôi.”
“Ác mộng, ừ, là ác mộng, mong là những gì chúng ta đã trải qua đều chỉ là một giấc mơ.”
Dung Nhan đã hoàn toàn thoải mái, cô đã không còn e dè và giữ phép gì nữa. Cô như đóm lửa đang cháy bùng lên: “Nhưng ít nhất lúc này, việc chúng ta đang ôm nhau không phải là mơ.”
Mã Đạt bỗng cảm thấy vết đau trên đầu bỗng dưng biến mất như có phép màu. Tim anh như vỡ vụn: “Vậy chúng ta cứ coi nó là một giấc mơ đẹp đi.”
Hai người im lặng không nói gì, cứ thế ôm chặt lấy nhau, chẳng ai muốn rời tay ra, cùng lắng nghe nhịp đập của trái tim và tiếng thở gấp gáp của nhau.
Bỗng dưng, Dung Nhan cất tiếng nói: “Mã Đạt, em thấy lạnh.”
“Vậy anh phải làm sao?”
“Ôm chặt lấy em.”
Cô nói khẽ vào tai anh, chiếc môi ấm áp và đầu lưỡi cô như đang cọ sát vào tai anh.
Mã Đạt chợt hiểu ra cô đã phát cho anh một tín hiệu. Bây giờ, anh là nô bộc của cô. Anh không thể làm trái ý chủ nhân. Anh càng ôm chặt lấy cô. Anh cảm thấy nước mắt cô rơi xuống gò má anh, chảy dọc theo da anh, vào trong áo anh, xuống ngực anh. Đó là nơi trái tim anh đang đập. Và thế là trái tim đó của anh đã bị những giọt nước mắt mằn mặn của người phụ nữ làm cho tan chảy.
Cô kéo anh lại về phía mình rồi từ từ đổ xuống giường. Cả thế giới bỗng chốc trở nên ấm áp, che lấp đi mọi lý trí trên đời.
Nhưng dù cho có rơi xuống vực thẳm, dù cho có rớt xuống địa ngục, Mã Đạt cũng cam tâm tình nguyện vì cô mà bị hủy diệt.
5 giờ 30 phút sáng.
Mã Đạt tỉnh giấc trên giường của Dung Nhan. Giường của cô rất to lại rất mềm, như có thể lún cả người vào sâu trong đó, giống như được bao bọc bởi những cánh hoa mềm và êm. Cuối cùng anh cũng đã mở mắt ra, ánh nắng buổi sớm đã xuyên qua rèm cửa chiếu nhè nhẹ vào trong căn phòng. Anh hít một hơi thật sâu, như thể vừa được ai đó cứu vớt ra khỏi mặt nước. Anh đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng không chạm thấy gì. Bên cạnh anh trống không.
“Dung Nhan?”
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Không có ai trả lời, Mã Đạt dường như dãy dụa mới ngồi dậy được. Cô không ở trong phòng. Còn anh một mình nằm cô độc trên chiếc giường mà Chu Tử Toàn và Dung Nhan từng nằm ngủ với nhau. Lúc này, anh mới nhìn thấy chiếc gương trên trần nhà. Trong chiếc gương này đã từng phản chiếu khuôn mặt của Chu Tử Toàn, giờ đây, khuôn mặt Mã Đạt đã thay thế người đã chết. Mã Đạt nhìn về phía trước. Anh nhìn thấy trên tường đối diện cô treo tấm ảnh cưới của Chu Tử Toàn và Dung Nhan. Khuôn mặt Chu Tử Toàn trong bức ảnh khiến Mã Đạt cảm thấy bối rối. Anh là người đã nhìn thấy Chu Tử Toàn bị giết hại, còn bây giờ, anh lại đang nằm trên giường với vợ anh ta, có lẽ lúc này dưới địa ngục, hồn ma Chu Tử Toàn đang oán hận anh.
Mã Đạt trèo ra khỏi giường, sau khi mặc quần áo. Anh đến trước cửa sổ. Anh không dám kéo rèm ra mà chỉ nhìn qua khe hở của chiếc rèm. Trời mới tờ mờ sáng. Từ đây có thể nhìn thấy nóc nhà của rất nhiều ngôi biệt thự ở quanh đây vài trăm mét. Dưới căn nhà này, chiếc Santana đỏ của anh vẫn đậu ở lề đường, xung quanh là lùm cây rậm rạp. Một màn sương mỏng vẫn đang bao trùm lên tất cả.
Anh ra khỏi phòng ngủ, khe khẽ đi xuống dưới cầu thang, cố gắng không phát ra tiếng động. Anh không muốn làm phiền cô. Anh chỉ muốn có thể nhẹ nhàng rời đi như một cơn gió.
“Mã Đạt”
Cô đang gọi tên anh, anh quay đầu lại, nhìn thấy Dung Nhan. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, tướng vẫn hơi ngái ngủ đứng trước cửa bếp.
“Xin lỗi, tôi nghĩ là tôi nên sớm đi ra khỏi đây thì hơn kẻo lại có người nhìn thấy.” Anh khẽ nói, lúc này mặt đối mặt với Dung Nhan anh bỗng thấy rất ngại ngùng. Có lẽ là bởi vì những việc vừa xảy ra vài tiếng trước quá đột ngột và quá sức tưởng tượng của anh.
“Được rồi, nhưng, anh phải ăn sáng xong mới được đi.” Dung Nhan mỉm cười nói.
Mã Đạt ngần ngại bước vào trong phòng ăn. Trên bàn lúc này đã chuẩn bị cho anh chút đồ ăn sáng kiểu Tây.
“Ngồi xuống ăn đi.”
Họ ngồi xuống ghế, thực ra Mã Đạt không quen ăn sáng kiểu Tây nhưng lúc này mọi thứ Dung Nhan làm anh đều chấp nhận. Mã Đạt cũng không giữ ý nữa, tự nhiên ăn, còn Dung Nhan thì cứ ngồi đó lặng lẽ nhìn anh.
“Sao em không ăn?”
“Bây giờ mới hơn 5 giờ 40 phút, em chưa bao giờ ăn sáng vào giờ này cả.” Dung Nhan cười nói, “Anh ăn đi, em thích nhìn anh ăn.”
Mã Đạt gật đầu. Đây là người phụ nữ đã làm anh hồn bay phách lạc. Anh vừa ăn vừa nói: “Dung Nhan, đêm qua...không, sáng sớm nay, có lẽ là anh đã làm một việc không nên làm.”
“Không, không phải là anh làm mà là chúng ta cùng làm.”
“Có thể là do anh quá bộp chộp.”
Dung Nhan dịu dàng nói: “Mã Đạt, anh đang nghĩ gì vậy? Anh không phải đang tự trách mình đấy chứ?”
“Lẽ nào anh không phải chịu trách nhiệm sao?”
“Tất nhiên, tất nhiên là anh không phải chịu trách nhiệm. Anh hiểu không? Đây không phải sai lầm của ai hết. Đây chỉ là là số mệnh.”
Mã Đạt gật đầu, số mệnh đã khiến họ gặp nhau. Số mệnh đã khiến họ trải qua những hạnh phúc và đau khổ của cuộc đời. Cái số mệnh bất ngờ này đã sắp xếp một câu chuyện ly kỳ vô cùng. Đây là cái mà người ta vẫn gọi là “yêu” sao? Mã Đạt cúi đầu, đắm chìm trong suy nghi. Bỗng dưng anh nhớ ra một câu hỏi mà anh đã rất muốn hỏi từ rất lâu: “Dung Nhan, em chưa bao giờ yêu Chu Tử Toàn, đúng không?”
Cô im lặng một lúc sau đó khẽ gật đầu, chầm chậm nói: “Đúng thế, từ trước đến giờ chưa bao giờ em yêu người đàn ông đó, từ phút ban đầu cho đến phút cuối cùng.”
“Tại sao thế?”
“Anh đừng hỏi tại sao? Những việc này không cần phải có ly do, cũng giống như việc vừa xảy ra cách đây vài tiếng trong phòng ngủ của em vậy. Có thể anh không tin nhưng em và anh ta đã cưới nhau được một năm, em chưa bao giờ có một cảm giác thực sự. Còn sáng sớm nay, em đã tìm được cảm giác đó trên người anh. Một cảm giác hạnh phúc khó có thể phá vỡ từ thể xác đến tâm hồn.”
Anh vẫn chưa tin: “Có thật thế không?”
Dung Nhan gật đầu: “Thật, cuộc sống vợ chồng của em và Chu Tử Toàn một năm qua không bằng vài tiếng đồng hồ em ở cạnh anh.”
“Có thể, đúng là chẳng cần lý do nào thật.”
“Đúng thế, em không hề yêu Chu Tử Toàn, còn Chu Tử Toàn cũng chưa hề thực sự yêu em. Người anh ta thực sự yêu thương mãi mãi chỉ có người đã chết mà thôi.”
“Em nói La Tấm Tuyết?” Trước mắt Mã Đạt hiện lên khuôn mặt mà cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ quên được.
“Vâng, lý do duy nhất để anh ta kết hôn với em chỉ là vì khuôn mặt của em giống La Tấm Tuyết như đúc.” Cô nắm chặt lấy tay Mã Đạt, đặt bàn tay Mã Đạt lên khuôn mặt cô vuốt ve nhè nhẹ, “Anh ta lấy em không phải vì chính bản thân em mà chỉ là vì khuôn mặt này.”
Tay Mã Đạt bị cô cầm chặt đưa khắp khuôn mặt, vuốt ve làn da mịn màng, anh khẽ nói: “Có thể anh ta và La Tân Thành đều có vấn đề về tâm lý.”
“Lúc mới đầu, em không hề biết gì về điều này, em thậm chí còn không biết là có người tên là La Tấm Tuyết đã từng tồn tại trên đời. Chu Tử Toàn đeo bám em dai dẳng. Em cũng không thích gì anh ta lắm nhưng cũng chẳng ghét. Em chỉ thầm cảm nhận thấy người đàn ông này chắc chắn là người mình phải gặp trong cuộc đời này. Hơn nữa, khi đó em cũng cảm thấy rất mệt mỏi, kể cả là về thể xác lẫn tinh thần. Em cần có một thời gian và một chỗ nào đó để nghỉ ngơi. Còn anh ta lại có đủ khả năng để mang lại cho em những nhu cầu đó.”
“Vì thế em đã lấy một người đàn ông mà mình không hề yêu?”
Cô gật đầu nói: “Đúng vậy, em đã lấy một người đàn ông em không yêu. Cho đến hôm tiến hành hôn lễ em mới phát hiện ra có nhiều người nhìn em bằng con mắt rất khác thường như đang nhìn thấy một hồn ma vậy. Lúc đó em mới thầm cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Sau đám cưới không lâu, em nhận thấy anh ta thường xuyên gọi sai tên em, cái tên “Tấm Tuyết” thường xuyên xuất hiện ở cửa miệng của anh ấy. Do đó em mới biết đến sự tồn tại của La Tấm Tuyết, và cũng mới biết chị ta có khuôn mặt giống hệt mình. Đến lúc đó, em mới hiểu, đối với anh ta em chỉ là một cái bóng, một cái bóng của một người phụ nữ đã chết. Em mãi chỉ là người thay thế cho vị trí của La Tấm Tuyết mà thôi. Thẳm sâu trong y thức của anh ta, La Tấm Tuyết vẫn chưa chết, chị ta chỉ nhập hồn của mình vào trong thể xác em. Anh sẽ không tin đâu nhưng Chu Tử Toàn xem em như một hồn ma.”
“Một hồn ma mượn xác để nhập hồn sao.” Mã Đạt nói.
“Chính xác, anh ta đã nói với anh những lời y hệt vậy.”
Cuối cùng Mã Đạt cũng thu tay lại, anh hỏi cô: “Em không hận anh ta sao?”
“Không, chẳng có gì để hận thù cả. Đã không yêu nhau thì càng không thể hận nhau.”
“Em nói đúng. Chỉ có yêu mới hận. Không yêu dĩ nhiên là cũng sẽ không hận.” Bỗng nhiên anh đến gần Dung Nhan hỏi: “Liệu sau này em có hận anh không nhỉ?”
Cô trầm ngâm một lúc: “Có thể chứ.”
Nói xong, cô mỉm cười.
Mã Đạt nhanh chóng kết thúc bữa sáng, anh không thể không rời khỏi đây. Anh bước nhanh ra cửa. Trước khi mở cửa, anh nói khẽ vào tai Dung Nhan: “Dù thế nào đi nữa anh vẫn phải cảm ơn em.”
“Cám ơn về điều gì?”
“Cảm ơn về bữa sáng và cảm ơn em đã cho anh một buổi tối khó quên.”
Cô cười đáp: “Không, em mới là người phải cám ơn anh.”
“Tạm biệt em.”
“Anh phải cận thận nhé.”
“Anh biết rồi.”
Mã Đạt nhẹ nhàng mở cửa.
Chú thích
(1) Chữ “tây” trong từ “đông tây” và chữ “tức” trong từ “lợi tức” có cách đọc giống nhau. Trong tiếng Trung có rất nhiều những từ đồng âm nhưng khác chữ. Vì thế khi hỏi cách viếc họ cần phải ghép với các từ khác để người nghe có thể hình dung ra mặt chữ.