hiếc rèm cửa không che nổi ánh nắng mặt trời lúc 8 giờ sáng. Thứ ánh sáng trắng này xuyên qua rèm cửa nhẹ nhàng chiếu trên mặt cô. Cô từ từ mở mắt, một tia áng chiếu vào mắt cô. Lúc này ngoài những ánh sáng này ra cô chỉ nhìn thấy chiếc gương được lắp trên trần nhà, chiếc gương phản chiếu lại đôi mắt cô.
Một năm trước, khi lần đầu tiên cô bước vào căn phòng ngủ này, cô đã chú ý đến chiếc gương trên trần nhà. Chiếc gương đó khiến cho người nằm trên giường có thể thấy toàn bộ cơ thể qua đôi mắt của chính mình. Cô hỏi Chu Tử Toàn: “Sao anh lại lắp gương ở trên trần nhà vậy?”
Lúc đó, Chu Tử Toàn trả lời: “Anh thích lúc nằm trên giường để nghĩ ngợi. Khi đó, đối diện với chiếc gương trên trần nhà, anh có thể nhìn thấy mình đang suy nghĩ như thế nào.”
Dung Nhan đưa ánh mắt ra khỏi chiếc gương trên đỉnh đầu, nhìn xung quanh căn phòng. Cô nhìn thấy trên chiếc tủ đầu giường có đặt một cuốn sách. Cô đưa tay ra lấy quyển sách đặt trước mặt. Quyển sách này do cô viết, có tên là Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt.
Cô mở cuốn sách, trên bìa sách có viết một dòng chữ có nét bút thanh mảnh được viết bằng bút máy… “Tặng Chu Tử Toàn”. Phía dưới dòng chữ này là chữ ký của chính Dung Nhan. Dưới chữ ký là ngày tháng ký tặng. Ngày hôm đó tính đến nay vừa tròn một năm lẻ 6 tháng.
Khi cô viết những dòng đề tặng này là lần đầu tiên cô gặp Chu Tử Toàn.Đó là một lần cô tham gia hoạt động ký tặng cho độc giả của cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt. Hôm đó ngoài trời mưa phùn, trong hiệu sách người đến xin ký tặng không nhiều. Dung Nhan ngồi ở một góc của hiệu sách, đang ký tên cho một vài độc giả. Rất mau sau đó, những người đến với mục đích xin chữ ký đề tặng ở sách cũng lần lượt ra về hết, chỉ còn lại vài người. Dung Nhan ngồi buồn đợi chờ độc giả tiếp theo. Đúng lúc đó, Chu Tử Toàn xuất hiện. Qua thông tin trên mạng anh biết được việc Dung Nhan tổ chức buổi ký đề tặng trên sách.
Trước khi có việc này, anh đã đọc xong cuốn sách, anh vô cùng thích cách suy đoán đặc biệt trong cuốn sách này, vì thế anh rất muốn gặp được tác giả của cuốn sách. Khi anh có thể tranh thủ chút thời gian rảnh ở công ty, dừng xe lại bên đường ở cạnh hiệu sách. Qua lớp cửa kính của hiệu sách, anh đã nhìn thấy Dung Nhan đang ngồi đó.
Ngay vào cái giây phút đó, anh đã quyết tâm phải cưới bằng được cô.
Chu Tử Toàn rất phong độ tiến vào hiệu sách, anh mua một cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt, anh giở trang đằng sau bìa ra trước mặt Dung Nhan. Dung Nhan ngước mắt nhìn anh, với những người như Chu Tử Toàn, ai nhìn thấy anh cũng đều có ấn tượng rất sâu sắc, lẽ dĩ nhiên Dung Nhan cũng không nằm ngoài số người đó, cô hỏi: “Anh tên gì ạ?”
“Tôi tên là Chu Tử Toàn.” Anh mỉm cười trả lời.
Dung Nhan không trả lời. Cô viết lên trên sách dòng chữ Tặng Chu Tử Toàn, sau đó ký tên, đề chữ rồi đưa sách trả lại cho anh. Chu Tử Toàn nói “Cảm ơn”, nhưng anh chưa bỏ đi ngay mà vẫn tiếp tục ở lại hiệu sách để xem sách. Dung Nhan chú ý đến từng cử chỉ của anh. Cô cũng hiểu được ý đồ của anh, nên tiếp tục ngồi ở đó, có người đến thì cô ký tặng sách, lúc không có ai cô lại nhìn về phía Chu Tử Toàn đang xem sách. Còn ánh mắt Chu Tử Toàn cũng một chốc lại thầm nhìn về phía Dung Nhan,thi thoảng ánh mắt của họ gặp nhau, dừng lại nhìn nhau trong chốc lát, dường như cả hai đều hiểu ý của người kia.
Sau buổi ký sách, Dung Nhan rời khỏi hiệu sách một mình. Chu Tử Toàn đuổi theo cô, hy vọng có thể lái xe đưa cô về nhà. Dung Nhan không từ chối, có thể trông điệu bộ của Chu Tử Toàn khiến người ta có cảm giác an toàn. Cô ngồi vào trong xe của Chu Tử Toàn. Chu Tử Toàn thành khẩn biểu lộ sự khâm phục của mình đối với nhà văn Dung Nhan, cũng vô cùng mong muốn cô có thể chỉ giáo thêm cho anh về cách thức sáng tác truyện trinh thám. Sau đó Chu Tử Toàn mời cô ăn tối, cô vẫn không từ chối. Vào buổi chiều mưa phùn lâm thâm đó, cô chỉ cảm thấy trong cuộc đời cô chắc chắn sẽ có cảnh này còn người đàn ông này chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt cô, chỉ thế mà thôi.
Chu Tử Toàn đưa cô đến một nhà hàng ngoài trời ở một tòa nhà cao tầng nằm bên cạnh bờ sông. Trên tầng trên cùng có kéo chíếc bạt che mưa. Nhà hàng sang trọng này hình như không có mấy khách, chỉ có Dung Nhan và độc giả trung thành mới quen ngồi cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp về đêm của bờ sông. Chỉ có điều làn mưa đã làm mờ đi cảnh đẹp trước mắt cô và cũng làm mờ cả thành phố này.
Đêm đó, cô có uống một chút rượu vì thế có rất nhiều chi tiết cô không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ ánh mắt kỳ lạ của Chu Tử Toàn cứ chằm chằm nhìn vào cô, cứ như thể đang nhìn một hồn ma đã chết vừa mới được phục sinh. Nhưng, anh vẫn giữ được phong thái lịch sự của một người đàn ông quý phái. Đến khoảng sau 10 giờ, anh chu đáo đưa cô về đến tận nhà, không hề có bất cứ hành động lỗ mãng nào.
Tiếp sau đó, Chu Tử Toàn dường như không ngày nào không gọi điện cho cô. Tuần nào cũng hẹn cô đi ăn cơm hoặc cùng nhau đi du lịch. Anh giống như một chiếc bóng luôn ở bên cạnh Dung Nhan.
Nửa năm sau, cô đã kết hôn với người đàn ông này.
Đám cưới được diễn ra rất sang trọng, có rất nhiều nhân vật có máu mặt cũng đến tham dự nhưng điều làm cho Dung Nhan cảm thấy ngạc nhiên nhất là rất nhiều người đến tham dự hôn lễ đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn thấy một hồn ma vậy. Bọn họ còn chỉ trỏ, thì thầm to nhỏ với nhau như thể cô dâu tối nay vừa mới đội mồ chui ra. Đặc biệt là La Tân Thành, trong đám cưới của đồng nghiệp mà anh ta uống say bí tỉ. Sau khi đã say mèm anh còn nói rất nhiều câu sởn da gà và không tài nào hiểu nổi trước mặt cô dâu và chú rể.
Một năm sau, cô nhớ lại đám cưới của mình. Mọi thứ lúc này có thể quy vào sự an bài của số phận. Cô đã lấy một hồn ma.
“Là ai đã tiết lộ thông tin ra ngoài vậy?” Trịnh Trọng bắt đầu nổi cáu.
“Cậu nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy”
Diệp Tiêu đóng cửa vào. Lúc này họ đang ở trong công ty chứng khoán Thiên Hạ. Bên ngoài đang là một đống hỗn độn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại không ngớt.
Trịnh Trọng ngồi xuống nói: “Tớ vừa từ một bộ phận kinh doanh chứng khoán của công ty chứng khoán Thiên Hạ về. Ở đấy dường như đã tê liệt hết cả rồi. Phòng mua bán vắng tanh không có ai còn trong đại sảnh thì dân chúng cứ nhao nhao lên bàn chuyện, có nhiều người thậm chí còn đang đòi tiền, chuyển sổ sang công ty chứng khoán khác. Ngay đến cả trưởng bộ phận kinh doanh cũng chuẩn bị xin thôi việc. Tin tức phó tổng giám đốc của công ty chứng khoán Thiên Hạ chết đã lan truyền đi khắp mọi nơi, không ít người còn bày đặt thêm chuyện. Việc này rốt cuộc là thế nào chứ?”
“Trịnh Trọng,tớ đoán sổ của cậu chắc cũng chuyển rồi chứ?”
“Ừ, tớ cũng đổi sổ rồi.” Trịnh Trọng xua xua tay nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Nói vào chuyện chính đi, nếu như chúng ta không nhanh phá vụ án này, e rằng sẽ to chuyện đấy. Tớ nói đến không phải chỉ là mỗi công ty Thiên Hạ này đâu mà cả sự ổn định của thị trường ấy. Việc này có thể liên lụy đến cả hàng nghìn hàng vạn người.”
Diệp Tiêu bỗng nhiên đưa dấu bảo Trịnh Trọng im lặng, sau đó anh mở cửa nhìn ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại, khẽ nói: “Tớ nhìn thấy người của viện kiểm soát đã đến, bọn họ có vẻ rất tức giận. Hôm qua họ nói với tớ là rất nhiều sổ sách gốc quan trọng đã bị mất tích, có cái còn liên quan đến vụ giao dịch cổ phiếu lớn của công ty hai ba năm về trước. Bây giờ đã thành một mớ hỗn độn, công ty Thiên Hạ đã trở thành một cái thùng không đáy, ai cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã có bao nhiêu tiền chảy ra khỏi cái thùng đó.”
“Nhưng ai đã nói tin La Tân Thành chết ra ngoài cơ chứ. Tên khốn nạn đó vừa chết được có một ngày, xác vẫn còn chưa lạnh mà bên ngoài tên anh ta đã làm nóng hết cả thị trường rồi.”
“Ai mà chả có thể chứ. Việc kiểu này không truyền ra ngoài mới là lạ ấy.” Diệp Tiêu thở dài, đứng trước cửa sổ, nói với Trịnh Trọng: “Đã tìm thấy Tang Tiểu Vân chưa?”
“Tối hôm qua tớ đã đến nhà tìm cô ấy. Tang Tiểu Vân sống một mình, không có ai ở nhà. Sáng nay cô ấy vẫn chưa đi làm, máy di động thì tắt.” Trịnh Trọng buồn rầu nói.
Diệp Tiêu quay đầu lại, đập vào vai Trịnh Trọng nói: “Cậu rất lo lắng cho cô ấy đúng không?”
“Ừ, tớ rất lo cho cô ấy. Tớ sợ cô ấy xảy ra chuyện như Chu Tử Toàn và La Tân Thành. Tớ nhớ hôm qua cô ấy đã nói với tớ rằng “Vẫn sẽ còn có người phải chết”. Điều cố ấy nói là đúng. Cô ấy chắc chắn biết một bí mật nhưng vì nguyên nhân nào đó mà cô ấy không dám nói ra, hơn nữa, cô ấy còn nhắc đến hồn ma. Nhưng cũng có thể những thứ này chỉ để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta.”
“Không, tớ thấy là đối với một số người, đúng là đang tồn tại một “hồn ma”.
Trịnh Trọng há hốc miệng hỏi: “Cậu cũng tin hả?”
Diệp Tiêu không trả lời ngay, anh im lặng một lúc rồi nói: “Tang Tiểu Vân nói đúng, đúng là sẽ còn có người phải chết, La Tân Thành chắc chắn không phải là người cuối cùng.”
“Vậy thì người tiếp theo sẽ là ai?”
“Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ đều đã chết cả, vậy thì chỉ còn có chủ tịch Hoàng nữa thôi.” Diệp Tiêu xoa cằm, suy nghĩ rất lâu mới nói ra.
“Ai lại đi giết hại một ông già ngồi xe lăn chứ?”
“Dù sao đi nữa, chúng ta không thể để bất cứ việc gì đã xảy đến với La Tân Thành sẽ xảy ra với Hoàng Cương. Rồi tớ sẽ thông báo cho cục để điều người đến bảo vệ sự an toàn của chủ tịch Hoàng.”
Trịnh Trọng bỗng nhiên nói: “Thế còn Tang Tiểu Vân thì sao?”
“Cô ấy cũng rất nguy hiểm nhưng bây giờ không tìm thấy cô ấy thì làm thế nào? Chúng ta chỉ hy vọng cô ấy ra đầu thú.”
“Điều này là không thể.” Trịnh Trọng lắc đầu tỏ ra vô vọng.
Diệp Tiêu nhíu mày nói: “Cậu đừng quên rằng còn có một người phụ nữ nữa cũng đang gặp nguy hiểm.”
“Còn một người phụ nữ…goá phụ xinh đẹp.” Trịnh Trọng vẫn không thể nào thay đổi được cách gọi này.
“Ừ, hôm qua tớ đã đến gặp cô ta.”
“Cậu nghi ngờ cô ta sao?”
Diệp Tiêu gật đầu rồi nói: “Tối qua, tổ giám định gọi điện thoại nói với tớ rằng, bọn họ đã phát hiện ra rất nhiều dấu vân tay không rõ là của ai tại hiện trường xảy ra cái chết của La Tân Thành.Sau khi đối chiếu những dấu vân tay này đều không phải là của La Tân Thành, hơn nữa đều là những dấu vân tay rất mới.”
Trịnh Trọng bỗng nhiên thấy hứng thứ: “Có dấu vân tay thì dễ điều tra rồi. Cậu nghĩ là những dấu vân tay kia có thể là của ai?”
“Nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám.”
Muốn tìm được chân tướng sự việc thì phải quay lại về với hầm mộ.
Mã Đạt đang đi về phía hầm mộ. Anh lái xe tiến về phía con đường An Tức ác mộng. 14 giờ 10 phút chiều, anh dừng xe tại đích đến của anh. Đường An Tức vẫn vắng bóng người. Anh ra khỏi xe. Trước mắt anh lúc này chỉ có ngôi nhà cũ kĩ trông giống như một cổ mộ lớn của một gia tộc nào đó ngày xưa vậy.
Lần này, anh đã chuẩn bị kĩ càng. Anh mang theo một túi du lịch to, bên trong chứa đầy các dụng cụ để có thể đảm bảo cho sự an toàn của bản thân. Anh vác trên vai chiếc túi du lịch đi vào trong căn nhà. Trong căn nhà tối om đó, ông lão chủ nhà xuất hiện cứ như là vừa mới từ dưới đất chui lên khiến Mã Đạt giật nảy mình. Mã Đạt nhìn ông lão đầy nghi hoặc. Bỗng nhiên anh có một cảm giác cần phải cảnh giác với ông lão này.
Nhưng ông lão lại vô cùng khách khí nói: “Chàng trai trẻ, sao bây giờ cậu mới đến. Tôi đợi cậu mấy ngày rồi đấy.”
“Bác thông thuộc căn nhà này không ạ?” Mã Đạt bỗng nhớ ra điều gì.
Ông lão cười trả lời: “Có chứ, tất nhiên là thông thuộc rồi. Tôi đã sống ở đây năm chục năm rồi”.
Mã Đạt gật đầu hỏi tiếp: “Lần trước bác nói là nhà này có ma, có thật là có chuyện đó không ạ?”
“Tôi chưa lừa ai bao giờ cả.” Bỗng nhiên vẻ mặt của ông lão cứng đanh lại, “Chắc chắn là căn nhà này có ma, đặc biệt là…”
Ông lão bỗng dừng lại, ông thần bí nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải, sau đó đưa mắt nhìn về phía hành lang tối om sâu hun hút. Mã Đạt cũng nhìn theo hướng đó nhưng chẳng nhìn thấy gì, Mã Đạt tiếp tục hỏi: “Đặc biệt là gì ạ?”
“Đặc biệt là căn phòng mà cậu thuê.”
“Trong căn phòng đó có cái gì ạ?”
Ông lão thở dài, từ từ nói: “Nói ra thì dài lắm, căn nhà này thời kháng chiến quân Nhật đã chiếm làm trại. Sau khi kháng chiến thắng lợi lại trở lại thành nhà dân. Cách đây ba mươi năm, ở căn phòng đó có một đôi vợ chồng trẻ sinh sống. Người đàn ông tướng mạo đàng hoàng còn người phụ nữ thì dịu dàng xinh đẹp. Tuy điều kiện cuộc sống lúc đó vô cùng khốn khó nhưng đôi vợ chồng rất mực yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn, ngày tháng trôi qua rất tuyệt vời. Họ là một cặp vợ chồng ai ai cũng ngưỡng mộ.”
“Về sau thế nào ạ?” Bỗng nhiên trước mắt Mã Đạt như hiện lên bóng dáng của một đôi vợ chồng trẻ, mặc bộ quần áo của ba mươi năm về trước đi từ trong hành lang đi ra. Anh giật nảy mình, giụi gịui mắt. Trước mắt anh lúc này vẫn chỉ là một ông lão. Mã Đạt sờ lên ngực. Anh có cảm giác như căn nhà này quả đúng là có hồn ma xuất hiện.
“Về sau, là thời kỳ cách mạng văn hóa. Người đàn ông kia là diễn viên trong một đoàn kịch gì đó. Anh ta đã diễn một vở kịch bị coi là phản cách mạng nên anh cũng bị liên lụy. Ngày nào cũng có một đống người đến nhà anh đòi phê bình, đòi phá nhà. Tóm lại cả nhà anh ta đã bị dày vò bởi sự đau đớn của cái trần gian này. Rồi lâu dần anh ta đã bị bức đến phát điên.”
“Bị bức đến phát điên?”
Ông lão gật đầu nói: “Hay còn gọi là bị thần kinh. Nhưng những người như anh ta thì làm sao mà được đến bệnh viện chứ? Vì thế cứ ở trong nhà thôi, dần dần anh ta nghi ngờ vợ mình, cho rằng người vợ xinh đẹp của mình đã làm việc gì đó đồi bại sau lưng anh ta. Cuối cùng vào một đêm, bi kịch đã xảy ra. Vào lúc nửa đêm anh ta lên cơn điên, không ngờ là đã lấy dao chém chết người vợ yêu quý của mình. Khi anh ta tỉnh lại, nhìn thấy người vợ của mình đã chết thì hối hận vô cùng. Kết quả là anh ta đã treo cổ tự vẫn.”
“Bi thảm quá.” Mã Đạt nghe đến ớn lạnh cả sống lưng, lùi lại vài bước.
“Sự việc tàn khốc này xảy ra ngay chính căn phòng mà cậu thuê.” Sau đó ông lão hạ thấp giọng nói, “Từ đó trở đi, ngôi nhà này bắt đầu có ma.”
Mã Đạt bỗng nhiên nhớ đến một bộ phim kinh dị kinh điển Ngôi nhà ma 1 do Jack Nicholson thủ vai chính, của đạo diễn Stanley Kubrick..
Miệng anh lẩm bẩm nói: “Oan hồn chưa siêu thoát.”
“Đúng vậy, anh bạn trẻ ạ. Rồi sau này cậu sống ở căn phòng đó nên cẩn thận một chút.” Ông lão nói xong liền lui vào trong bóng tối.
Mã Đạt vẫn còn muốn hỏi vài câu nhưng đã không thấy ông lão đâu nữa. Ông ta cũng hệt như một hồn ma chưa siêu thoát. Anh lại mò mẫm đi trong cái hành lang tối om đó. Anh do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng cũng đi vào bên trong.
Khó khăn lắm anh mới có thể tìm thấy căn phòng đó. Anh dùng chìa khóa mở cửa. Căn phòng vẫn có một mùi thối rữa khiến anh thấy khó chịu. Anh cẩn thận nhìn quanh một vòng, phát hiện thấy căn phòng vẫn chẳng có gì khác biệt với lúc anh rời đi lần trước. Sợi dây thừng cứu mạng anh vẫn ở đó, chỉ có tấm sàn lật kia đã hồi phục lại như cũ, nếu không nhìn kĩ sẽ khó mà phát hiện ra. Mã Đạt ngồi xổm xuống, cẩn thận lật tấm sàn lên, sau đó lấy một vài dụng cụ từ trong chiếc túi du lịch ra, tháo bộ phận cố định của tấm bản ra để nó không thể rơi xuống chắn lối vào được nữa. Bây giờ, trước mặt anh hiện ra một cửa vào hình vuông khoảng một mét. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào rồi qua chỗ đóng mở chiếu vào trong hầm, hiện lên một không gian hình vuông màu trắng.
Mã Đạt buộc vào người cuộn dây thừng leo núi. Anh buộc một đầu dây chặt vào song sắt cửa sổ, sau đó, anh đeo chiếc túi du lịch nhảy xuống hầm. Vẫn cái cảm giác như đi vào hầm mộ đó, có điều lần này anh không còn sợ hãi nữa. Mã Đạt mở túi lấy chiếc đèn pin, ánh sáng mạnh chiếu sáng cả không gian căn hầm. Lúc này anh mới nhìn rõ mọi thứ. Bốn bức tường của căn hầm và dưới đất đều là xi măng. Anh không dám tin rằng mình đã ở một nơi như thế này 24 tiếng đồng hồ.
Hồn ma ở đâu nhỉ?
Mã Đạt ngẩng đầu lên, anh nhìn lên phía ánh sáng chói mắt phía trên đỉnh đầu, trong lòng bỗng thấy sởn gai ốc. Anh lùi lại vài bước. Lưng dán chặt lên trên bức tường xi măng lạnh toát. Bỗng nhiên anh cảm thấy sau lưng có cái gì đó. Anh quay đầu lại dùng đèn pin chiếu vào bức tường phía sau. Vài giây sau, anh mở to mắt nhfin thứ mà anh vừa phát hiện ra … trên tường có viết chữ.
Vết chữ đã hơi mờ nhưng dưới ánh sáng đèn pin vẫn có thể nhìn thấy được. Hình như là chữ Nhât, giữa những chữ Nhật xiêu xiêu vẹo vẹo là vài chữ Hán. Mã Đạt không hiểu. Anh nhớ lại, lúc nãy ông lão chủ nhà nói ngôi nhà này vào thời kỳ kháng chiến là nơi đóng quân của bọn Nhật, chắc đây là hầm của bọn nó.
Mã Đạt nhìn thấy trong những dòng chữ Nhật viết trên tường này có một chứ “Tối”, “Đường” còn có một chữ “Mật” là chữ Hán, lẽ nào là ý nghĩa của con đường bí mật này sao? Sự tò mò khiến cho Mã Đạt dùng đèn pin soi kỹ vào bức tường này. Anh còn dùng tay gõ nhẹ vào bức tường, bỗng nhiên, anh phát hiện ra phía trên bức tường xi măng có một vật gì đó nho nhỏ lộ ra, cách đỉnh đầu anh không xa.
Mã Đạt dùng hết sức mình nhảy bật lên, với tay lấy vật đó. Khi tay anh chạm phải vật đó, anh như nghe thấy tiếng “Tách”. Sau đó anh nghe thấy từ dưới đất vọng đến tiếng vận chuyển của máy móc nào đó. Và cuối cùng bức tường viết đầy chữ Nhật trước mặt Mã Đạt từ từ mở ra. Mã Đạt nhìn say sưa vào cảnh vật trước mắt hệt như lúc A li ba ba tìm ra động giấu báu vật. Hóa ra ở đây còn chứa một cánh cửa bí mật, Mã Đạt dùng tay sờ chiếc cửa, rất chắc chắn nếu như không chạm phải chiếc công tắc ở trên thì không thể nào nhìn thấy chiếc cửa này.
Trong cánh cửa kia là một đường hầm.
Mã Đạt cẩn thận đi trong đường hầm. Ánh đèn pin chiếu sáng về phía trước, khiến cho người ta có cảm giác đang du lịch vào âm tào địa phủ. Đường hầm cao khoảng hai mét, rộng khoảng hơn hai mét. Anh đoán chắc là lúc đầu khi xây ngôi nhà này, quân Nhật đã chuẩn bị một đừơng hầm bí mật để trong trường hợp khẩn cấp còn có đường tẩu thoát. Mã Đạt đi về phía trước thêm mấy chục mét, chiếc dây thừng buộc trên người cũng đã hết. Anh quyết định cởi bỏ dây thừng, chỉ đeo chiếc túi du lịch đi về phía trước.
Đi thêm vài bước nữa, hình như dưới chân anh vừa dẫm phải vật gì, phát ra một tiếng rất kỳ quái. Mã Đạt dùng đèn pin chiếu xuống dưới chân. Anh nhìn thấy một đống xương người chết.
Hai bộ hài cốt người chết.
Mã Đạt cảm thấy buồn nôn. Anh suýt nữa thì nôn hết ra nhưng cuối cùng anh đã kìm lại được. Anh bạo gan nhìn lại lần nữa hai bộ hài cốt trắng. Ánh đèn pin càng lúc càng tối. Anh nhìn không rõ nữa. hình như trên bộ hài cốt vẫn còn lưu lại vài miếng vải. Căn nhà này đã xây được hơn 60 năm. Trời mới biết được người chết này đã bị lưu ở đây từ năm nào hoặc có thể đây là hai oan hồn kia chăng. Mã Đạt không dám ở lại lâu. Anh cúi xuống vái hai bộ hài cốt một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc tâm hồn bất định, anh phát hiện hình như đường hầm đang dần dốc lên. Cuối cùng anh cũng đã đi đến cuối đường hầm. Lối ra ở ngay trên đầu anh. Một miếng xi măng rất nặng. Mã Đạt dùng sức đẩy miếng xi măng đó ra. Ngay lập tức rất nhiều bùn và lá cây từ phía trên rơi xuống mặt Mã Đạt. Cùng lúc đó Mã Đạt đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Anh dùng sức trèo ra khỏi đường hầm. Lúc này anh mới nhận ra nơi đây là một vường hoa nhỏ yên tĩnh và u ám, bốn bề đều là cây cối rậm rạp. Cách đấy 10 m chính là cửa vào của ngôi nhà này, Mã Đạt thở hổn hển rồi lại đậy miếng xi măng lại chỗ cũ. Anh phủ thêm ít đất và lá cây lên trên, không thể thấy được vết tích gì. Anh không biết liệu có phải mình đã tìm thấy được sự thật dưới lòng đất không nhưng ít ra anh đã hiểu rõ được bí mật về hầm mộ nơi anh bị giam cầm trong suốt 24 tiếng đồng hồ. Mã Đạt đeo chiếc túi du lịch ra khỏi vườn hoa. Anh không đi vào lại cửa chính ngôi nhà mà đi theo cửa phụ ở cạnh vườn hoa ra con đường chính.
Mã Đạt nhanh chóng vào trong xe, thở dài. Anh uống một ngụm nước. Sau đó anh rút điện thoại ra nhanh chóng gọi về số của Dung Nhan.
Chú thích
1 Ngôi nhà ma: Bộ phim kinh dị nổi tiếng của Mỹ, được sản xuất năm 1980, với tên tiếng Anh là “The Shining” và được dịch sang tiếng Việt với cái tên “Ngôi nhà ma”