Thần Đang Nhìn Ngươi Đấy!

CHƯƠNG 32

Docsach24.com

ửa nhà cô mở ra.

Một thanh niên trẻ bước ra ngoài. Bây giờ là 6h05’ sáng. Qua cửa xe, Diệp Tiêu đã nhìn thấy cảnh này. Anh không dám dừng xe lại mà cứ cho xe chạy men theo đường xe buýt. Sau đó anh quay đầu lại nhìn. Cuối cùng anh đã nhìn rõ mặt người thanh niên đó. Quả nhiên là Mã Đạt, người lái xe taxi đó.

Anh nhìn thấy dáng vẻ Mã Đạt vội vội vàng vàng đi ra, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh nhưng có vẻ như anh ta không hề để ý đến sự có mặt của Diệp Tiêu. Mã Đạt đi đến trước chiếc taxi Santana đỏ của anh, nhanh chóng vào trong xe. Ống bô của chiếc xe xả ra một làn khói rồi rất mau sau đó là tiếng động cơ nổ giòn, nhân lúc trời còn mờ sương, rời khỏi khu bán đảo.

Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay xe lại, lặng lẽ nhìn về phía ngôi biệt thự. Anh không thể nghĩ được rằng một người phụ nữ xinh đẹp, chồng vừa mới mất đã lại có một người đàn ông đi ra từ nhà cô ta, hơn nữa lại là vào lúc 6h sáng sớm.

Chồng cô ta chết vẫn còn ấm xác, hung thủ vẫn còn chưa tìm ra, vậy mà cô ta lại để cho một người đàn ông ngủ qua đêm tại nhà. Diệp Tiêu không dám kết nối sự việc này với nữ nhà văn viết truyện trinh thám xinh đẹp kia lại với nhau. Diệp Tiêu lắc đầu, có lẽ cô ấy có lý do của mình? Hoặc có lẽ cô ấy quá cô đơn?Không, đó không phải là lý do hoặc có thể nói đây là một lý do vô liêm sỉ. Anh nhớ đến lời Trịnh Trọng đã nói với anh, có lẽ Trịnh Trọng nói đúng, trời mới biết được ở trong cái bán đảo Hoa Viên này, đằng sau những con người quần áo bóng lộn kia ẩn chứa những việc bẩn thỉu gì?

Lẽ nào đây đúng là một vụ án mạng vì tình sao? Vấn đề tài chính của Chu Tử Toàn và việc bị giết là hai việc chẳng liên quan gì đến nhau, hoặc có thể cái chết cảu anh ta hoàn toàn là vì đàn bà, vì người vợ xinh đẹp không trinh trắng của anh ta. Diệp Tiêu gật gật đầu suy nghĩ. Cái này có vẻ hợp logic đấy, nữ nhà văn trinh thám thông minh xinh đẹp có một người tình nhân bí mật. Đó chính là Mã Đạt, có thể mối quan hệ giữa hai bọn họ bị bại lộ, bị chồng cô ta biết được. Để hai người bọn họ có thể mãi mãi ở bên nhau, hoặc cũng có thể vì nghĩ đến di sản của Chu Tử Toàn nên đôi nam nữ này đã mưu sát anh. Đúng rồi, bây giờ những vụ án giết vợ hoặc giết chồng vì những lý do như vậy không hề ít. Nhưng còn về La Tân Thành, có khả năng anh ta phát hiện ra âm mưu của Dung Nhan và Mã Đạt, kết quả là bị họ giết nguời diệt khẩu.

Đây chính là bí mật được gọi là hồn ma sao?

Diệp Tiêu không biết, anh mím chặt môi, nhìn về phía lớp sương mù đang dần tan ra, cho đến khi nhìn rõ được cửa sổ tầng hai của ngôi biệt thự. Anh phát hiên ra chiếc cửa sổ này bỗng nhiên được mở ra, ở cửa sổ xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp…là cô ta.

Lúc này, cô trông giống như chú chim ở trong lồng, đứng ở cửa sổ nhìn ra bầu trời tự do bên ngoài.

Vài giây sau, cô biến mất phía sau cửa sổ. Diệp Tiêu vẫn âm thầm ngồi trong xe, chăm chú nhìn về chiếc cửa sổ nhà người phụ nữ.

Bầu trời ngoài cửa sổ là tự do.

Cô chỉ liếc mắt ra bên ngoài một cái, rồi vội vàng rời khỏi cửa sổ, đứng dán vào bức tường cạnh tấm rèm, thở hổn hển. Cô đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trên con đường trước mặt. Cô không nhìn rõ người ngồi trong xe là ai, cô cũng không dám nhìn lại. Ngay sau đó, cô từ từ kém rèm cửa xuống, căn phòng lại chìm trong bóng tối.

Cô không phải là người phụ nữ thích bóng đêm.

Nhưng, những cơn ác mộng không dứt, toàn đẩy cô phải ẩn nấp vào trong bóng đêm, như một con dã thú đẹp, mà những con dã thú đẹp thường đã chịu nhiều vết thương. Cũng như cô không phải là người đàn bà đầu tiên của Chu Tử Toàn và Chu Tử Toàn cũng không phải là người đàn ông đầu tiên của cô.

Người đàn ông đầu tiên của cô.

Đã chết rồi.

Song đó là những dấu ấn không thể rửa sạch. Nó xuất hiện hằng đêm trong những cơn ác mộng của cô. Nó ẩn nấp tận đáy tâm hồn cô. Đã 5 năm trôi qua, cô luôn muốn quên đi người đàn ông ấy, nhưng cô không có cách nào quên được. Linh hồn của người đàn ông đã chết đó luôn quẩn quanh trong những giấc mộng của cô.

Vào mùa hè nóng bức 5 năm trước, cô đang học tại một trường đại học danh tiếng tại Quảng Đông. Cô quen anh ta trong một lần rất tình cờ. Anh là một doanh nhân bất động sản 40 tuổi, rất giàu có. Anh có một biệt thự sang trọng và một chiếc xe hãng Audi. Vừa nhìn thấy cô, anh đã bị sắc đẹp của cô mê hoặc. Anh tưởng tượng cô như một vị thiên sứ của thượng đế, là một phần không thể thiếu được của đời anh. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận cô, tặng cô rất nhiều món quà có giá trị. Nhưng đều bị cô trả lại.

Người đàn ông đó còn tìm cách biết được hoàn cảnh khó khăn của gia đình cô. Bố cô là một người tàn tật, còn mẹ cô suốt đời bị giam hãm trong bệnh viện thần kinh. Bố mẹ cô đều không có việc làm, chủ yếu dựa vào tiền trợ cấp của nhà nước, ngay cả tiền học của cô cũng phải vay mượn khắp nơi. Người đàn ông đã đề nghị cô chỉ cần đến ở tại biệt thự của anh, anh sẽ chu cấp cho cô toàn bộ tiền học và mọi chi phí. Tất nhiên cô đã không đồng ý. Nghỉ hè, cô về thăm nhà, nhìn thấy cảnh người bố tàn tật, yếu đuối của mình đang lâm bệnh nặng, nằm trên giường bệnh và cần hàng hàng chục nghìn đồng (mười nghìn đồng nhân dân tệ bằng khoảng 25 triệu tiền Việt Nam đồng) để làm phẩu thuật. Ông cũng đang lo lắng không biết có thể lo đâu được số tiền đó, còn cô thì quay trở về trường ở Quảng Đông không một xu dính túi. Rõ ràng là cô không có đủ tiền để nộp tiền học cho năm học mới. Cô chỉ có cách vay mượn bạn bè, nhưng bọn họ lại ghen tỵ với sắc đẹp và trí thông minh của cô nên đều lạnh lùng từ chối. Bọn họ đều mong sẽ được nhìn thấy cảnh cô, người đã hút hồn không biết bao nhiêu người này, phải nghỉ học. Còn nhà trường thì lấy lý do là vì anh chàng doanh nhân bất động sản giàu có kia theo đuổi quyết liệt mà cho rằng cô không đứng đắn nên cũng không trợ giúp.

Mùa hè năm ấy cô gần như đã tuyệt vọng. Mặc dù không muốn nhưng cô buộc phải rời khỏi trường. Đúng lúc đó, người doanh nhân bất động sản giàu có kia lại đến tìm cô, một lần nữa đưa ra yêu cầu đó. Ngoài việc anh ta muốn thanh toán tiền học phí và các chi phí khác cho cô, anh ta còn muốn chi trả mọi phí tổn cho cuộc phẩu thuật đắt đỏ của người cha tàn tật của cô. Tài khoản của anh ta ở ngân hàng có số dư đến hàng triệu đồng. Những khoảng nho nhỏ như thế này đâu có thấm tháp gì.

Cô nhận ra mình ngày càng cảm thấy chán ghét người đàn ông này. Nhưng vào mùa hè năm ấy, cô thực sự cần đến anh ta, không, phải nói là cần đến tiền của anh ta. Không ai có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối khốn khổ như cô. Cô là một con thú nhỏ bị người ta vây hãm, xinh đẹp nhưng lẻ loi. Cô không còn sự lựa chọn nào khác, buộc phải nhảy vào bẫy. Cuối cùng, cô đã chấp thuận yêu cầu của anh ta, dùng thể xác và danh dự của mình để ký một bản giao kèo bẩn thỉu. Nhưng cô có một điều kiện, cô chỉ ở trong căn biệt thự của anh ta 1 tháng, đến khi khai giảng cô sẽ lập tức quay về ký túc xá. Anh ta đồng ý, thế là cô bước lên chiếc Audi đến ở căn biệt thự to lớn ở khu nghỉ dưỡng của anh.

Đó là căn nhà như một mê cung với những hành lang khúc khuỷu, trên các bức tường có khảm đầy những miếng gương. Từng căn phòng ẩn dấu sau những cánh cửa im ỉm, các cửa sổ gần như cũng bị bịt kín hết cả. Trong nhà được trang trí đẹp đẽ với các đồ nội thất cổ cùng với những thứ đồ cổ đắt tiền và những vật dụng trang trí khác. Chỉ riêng thiết bị vệ sinh thôi cũng bằng thu nhập của bố cô trong 10 năm, song tất cả những thứ đó chỉ càng làm cho cô thêm căm thù anh ta. Đây là một cung điện hào hoa, người đàn ông xấu xa đó là ông vua sống trong cung điện này, còn cô thì chỉ là một người nô tỳ thấp hèn.

Trong cung điện ấy, doanh nhân bất động sản giàu có kia đã trở thành người đàn ông đầu tiên của cô.

Cô đã hiểu ra rằng một bàn tay dù có trong trắng như tuyết thì chỉ một lần dính chàm thì sẽ không bao giờ rửa sạch được. Người đàn ông này chính là vết chàm xấu xí, đã in đậm thành vết trên thể xác cũng như tâm hồn cô.

Thế nhưng, có lẽ là do Thượng Đế đã thương xót cô.

Trong cái rủi cô đã được bù đắp cái may.

Vào một đêm mùa hè, người đàn ông bẩn thỉu kia lên chiếc xe Audi đi ra bên ngoài đàm phán một vụ làm ăn. Cô khẽ rơi nước mắt như kẻ mộng du, một mình đi xuyên qua chiếc mê cung rộng lớn, hy vọng tìm thấy điều gì khiến cho cô thấy bớt cô độc. rất tình cờ cô đã phát hiện thấy một căn phòng đọc sách. Trong căn phòng đó có một cái giá sách lớn 5 tầng, bày đầy những cuốn tiểu thuyết trinh thám bằng tiếng Trung hoặc có những sách có bản dịch tiếng Trung. Cho đến nhiều năm sau này, khi cô đã trở thành nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng, cô mới hiểu hết giá trị to lớn của cái kho báu vô giá này.

Dung Nhan thở hắt ra một hơi dài, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, cô dừng không hồi tưởng lại những ký ức xa xôi đó nữa. Cô lại nhẹ nhàng đi về phía cửa sổ, kéo tấm rèm lên nhìn ra ngoài, chiếc xe đỗ ở trên đường lúc nãy đã không còn ở đó nữa.

Cô nằm vật xuống giường, ngước nhìn bóng mình qua chiếc gương trên trần nhà.

Người trong gương kia chính là người đàn bà bị nhuốm chàm sao?

 

“Diệp Tiêu cậu vừa đi đâu về thế?”

Trịnh Trọng đang ngồi trông thiết bị nghe trộm cất tiếng hỏi khi thấy Diệp Tiêu bước vào phòng.

“Tớ đến bán đảo Hoa Viên.”

“Đi tìm góa phụ xinh đẹp đó hả?”

“Đủ rồi, cậu đừng hỏi nữa.” Diệp Tiêu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, anh xua tay rồi ngồi xuống.

Trịnh Trọng chăm chú quan sát biểu hiện của Diệp Tieu nói: “Mắt cậu đỏ ngầu, hình nhu là mệt quá phải không?”

“Ừ, sáng 5 giờ tớ đã ra khỏi nhà rồi.”

“Bảnh mắt ra đã đi tìm góa phụ xinh đẹp rồi, cậu định làm gì thế?” Trịnh Trọng nói đùa.

Diệp Tiêu vốn không bao giờ để y đến những câu đùa của Trịnh Trọng, anh cười khẩy hỏi: “Cậu thử đoán xem tớ đã nhìn thấy ai?”

“Này đừng nói với tớ là cậu nhìn thấy ma đấy nhé.”

“Tớ đã nhìn thấy Mã Đạt.”

“Mã Đạt là ai?” Trịnh Trọng suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, nói: “Là thằng cha lái xe tắc xi đúng không?”

Diệp Tiêu gật đầu: “Sáu giờ sáng, tớ nhìn thấy Mã Đạt là trong nhà Dung Nhan đi ra.”

“Cậu nói gì cơ?”

“Đấy, tớ vừa nói đấy rồi còn gì.” Anh không muốn nói nhiều hơn.

“Xác chồng còn chưa lạnh cô ta đã bắt đầu lăng nhăng rồi?” Trịnh Trọng lắc đầu nói, “Những người phụ nữ xinh đẹp và thông minh quả là không thể tin tưởng được. Loại này, về sau có muốn lấy tớ, tớ cũng chẳng dám vác về nhà.”

Diệp Tiêu không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám mây đen phủ kín bầu trời, không thấy ánh sáng mặt trời đâu.

Trịnh Trọng nói tiếp: “Chu Tử Toàn cũng xui xẻo thật. Lúc còn sống phong độ là thế nhưng chết đi vẫn bị người ta cắm sừng như thường.” Nói xong anh cất tiếng cười thật khưỡng.

“Này, tớ không thích tiếng cười nhạo người bị hại trong các vụ án mạng đâu.”

Trịnh Trọng biết mình đùa hơi quá, anh nói với vẻ hối lỗi: “Tớ xin lỗi, tớ chỉ nghĩ loại người này thực ra cũng chẳng tài cán gì, giống như tớ đã từng nói, những người sống ở bán đảo Hoa Viên cũng chẳng tốt lành gì đâu. Diệp Tiêu, có phải cậu thấy thất vọng về nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám mà cậu ngưỡng mộ không, tớ có thể hiểu được cảm giác này của cậu.”

“Tớ chỉ thấy bất ngờ thôi, tớ không thể tưởng tượng được người lái xe taxi Mã Đạt lại có thể cùng cô ấy làm...” Diệp Tiêu nuốt vào bụng những từ cuối cùng không nói ra.

“Vì Dung Nhan là người phụ nữ đặt biêt.” Trịnh trọng vỗ vai Diệp Tiêu nói: “Diệp Tiêu, thiết bị nghe trộm này cả cậu có lẽ nên đem trả lại cho phòng kỹ thuật hình sự được rồi đấy.”

“Sao thế?”

“Vừa nãy tớ đã kiểm tra lại một lượt, từ tối hôm qua đến giờ, điện thoại nhà Dung Nhan không có tín hiệu.”

“Cô ta rút dây điện thoại ra à?”

Trịnh Trọng gật đầu “Chắc thế.”

“E là cô ta đã phát giác ra.” Diệp Tiêu đứng dậy, đi đi, lại lại bồn chồn không yên,

“Cô quả là một người phụ nữ khó đối phó, nữ nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám ạ?” Trịnh Trọng nói một cách khinh miệt, “Chi bằng gọi cô là tên tội phạm chuyên nghiệp. Diệp Tiêu, theo cậu thì cô ta có bỏ trốn không? Giống như Tang Tiểu Vân ấy.”

“Trước mắt thì vẫn chưa, cô ta là một người rất bình tĩnh, chưa đến lúc bất đắt dĩ thì cô ta không làm những việc tự nhận đó đâu.”

Trịnh Trọng đột nhiên nhớ ra, anh cầm tập tài liệu dày cộp trên bàn đưa cho Diệp Tiêu, nói: “Tớ súyt quên, vừa nãy Tiểu Lưu ở phòng Hồ sơ đưa đến cho cậu cái này. Cậu ấy còn bảo cậu thật lạ, muốn tìm hiểu về đường An Tức nào đó và đưa đến toàn bộ tài liệu có liên quan đến ngôi nhà ở đường An Tức từ năm 1965 đến năm 1975.”

“Đúng là có ngôi nhà đó thật à?” Diệp Tiêu thấy khá bất ngờ. Anh cầm lấy tập hồ sơ dày cộp, một mùi ẩm mốc xông thẳng vào mũi anh.

Trịnh Trọng phẩy phẩy tay trước mũi. Anh rất kỵ cái mùi ẩm mốc bốc ra từ những tập hồ sơ cũ. Anh đứng dậy và lắc đầu nói: “Diệp Tiêu ơi là Diệp Tiêu, cậu chỉ chuyên thích phá án qua mấy đống hồ sơ cũ, chẳng có gì thú vị cả. Thôi, cậu ở đây nghiên cứu chúng một mình đi, tớ ra ngoài một chút.”

“Cậu đi đâu đấy?”

“Tớ đến tổ khám nghiệm xem đã có kết quả đối chiếu dấu vân tay tìm thấy ở chỗ La Tân Thành chưa?” Nói xong, Trịnh Trọng bước ra khỏi phòng làm việc.

Còn lại một mình Diệp Tiêu ở lại trong phòng, anh lần giở từng tập hồ sơ, có đến mười mấy tập. Kỳ thực, anh cũng chẳng thích chúi đầu vào đống giấy cũ nát này, nhưng mấy vụ án anh phá được lúc trước đều dính với việc nghiên cứu chúng nên anh rất tinh tưởng vào linh cảm của mình.

Trước tiên, anh xem những tài liệu về đường An Tức. Con đường nhỏ này nằm phía sau công viên bên sông, chỉ dài có mấy trăm mét, hai bên đều là nhà cũ, dân cư thưa thớt, phần lớn các bản đồ thành phố đều không vẽ về con đường này. Ngôi nhà anh định tìm hiểu là nhà số 99 đường An Tức. Năm 1940, một sư đoàn phát xít Nhật đã đặt đại bản doanh ở đường An Tức. Nhà số 99 chính là nơi đặt trụ sở Bộ tư lệnh. Ngôi nhà này lúc đó do chính quân Nhật xây dựng. Năm 1945, sau khi Nhật đầu hàng, ngôi nhà trở thành nhà ở của dân, có đến mười mấy hộ dân đã sống ở đây. Mười mấy năm sau đó, ngôi nhà luôn bình yên vô sự, chưa từng xảy ra vụ án lớn nào.

Diệp Tiêu lật xem tất cả các tài liệu liên quan đến các vụ án của khu vực đó và ngôi nhà số 99 từ năm 1965 đến năm 1975. Tài liệu rất đầy đủ nhưng không tìm thấy bất cứ ghi chép về vụ án mạng nào, ngay cả những án gây thương tích hay cướp bóc cũng không hề có. Chỉ có tháng 6 năm 1968, tại ngôi nhà sô 99 đường An Tức này đã xảy ra một vụ mất tích, hai vợ chồng trẻ sống ở tầng trệt phòng số 108 cùng bị mất tích. Không ai thấy tung tích của họ. Tính đến nay là đã hơn 30 năm trôi qua nhưng vẫn chẳng hề có tin tức gì về họ.

Tuy không phải là vụ án mạng nhưng thời gian xảy ra đúng vào hơn 30 năm trước, cũng đúng là một đôi vợ chồng có lẽ hai cái xác mà Mã Đạt nói với Dung Nhan qua điện thoại chính là họ. Diệp Tiêu liền giở hồ sơ về vụ mất tích cách đây 34 năm. Đôi vợ chồng bị mất tích có tên là Chung Vệ Quốc và Tiền Vũ Quyên. Năm 1965, họ từ nói khác chuyển đến ở nhà số 99 này. Chung Vệ Quốc là diễn viên đoàn kịch nói thành phố. Tiền Vũ Quyên là hộ ly bệnh viện. Lúc đó là thời kỳ cách mạng văn hóa, Chung Vệ Quốc đóng vai chính trong một vở kịch mà về sau đã bị quy kết là có nội dung phản động. Do đó Chung Vệ Quốc đã bị liên lụy theo, gặp rất nhiều sức ép, nhưng không ai có thể nghĩ rằng ông ta và vợ lại có thể cùng nhau mất tích.

Trong một số trang hồ sơ còn ghi lại một số manh mối do những người cùng sống trong ngôi nhà số 99 cung cấp. Sau vụ mất tích xảy ra, Cục cảnh sát đã tiến hành lấy lời khai của rất nhiều người sống trong ngôi nhà này. Đa số họ đều cho rằng Trương Đại Hứa ở phòng 102 tầng 1 có rất nhiều nghi vấn. Mọi người đều nói rằng, Trương Đại Hứa là một kẻ du thủ, du thực, bình thường hai có những hành động không đứng đắn. Hắn vốn say mê vẻ đẹp của thiếu phụ trẻ nhà bên cạnh Tiền Vũ Quyên, thường hay có những hành vi khiếm nhã, có khi còn nhân lúc Chung Vệ Quốc đi vắng động tay động chân với Tiền Vũ Quyên. Do đó quan hệ của Trương Đại Hứa với vợ chồng Chung Vệ Quốc rất tồi tệ. Trương Đại Hưa còn có mấy lần đánh nhau với Chung Vệ Quốc và luôn bị thương. Nhưng mọi người xung quanh đều cho rằng Trương Đại Hứa đáng bị đánh. Điều quan trọng hơn là đêm hôm trước khi vợ chồng Chung Vệ Quốc mất tích, rất nhiều người đã nghe thấy tiếng của Trương Đại Hứa phát ra từ trong nhà họ chung.

Diệp Tiêu lật sang trang kế tiếp. Sau khi Cục cảnh sát có được những lời khai này thì lập tức xét hỏi Trương Đại Hứa nhưng Trương Đại Hứa một mực cam đoan mình không hề làm gì. Còn các cảnh sát điều tra cũng không tìm được chứng cứ gì để buộc tội Trương Đại Hứa. Mặt khác, lúc bấy giờ đang là thời kỳ đặc biêt, các hoạt động của cục cảnh sát phần nhiều bị tê liệt, không thể điều tra sâu hơn vì thế vụ án đã được chốt lại là một vụ mất tích đơn thuần.

Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu, rồi ngồi nhớ lại nội dung cuộc đàm thoại giữa Mã Đạt và Dung Nhan mà anh đã nghe trộm được ngày hôm qua, chắc chính là ngôi nhà đó. Mà căn phòng Mã Đạt nói là Chu Tử Toàn đã thuê cũng chính là căn phòng vợ chồng Chung Vệ Quốc đã từng ở. Nhưng Mã Đạt thì nói trong điện thoại rằng đó là một vụ án mạng còn trên thực tế cục cảnh sát lại cho rằng đó là một vụ mất tích.

Cửa phòng làm việc đột nhien bị mở mạnh làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Tiêu. Anh hơi khó chịu, quay đầu lại nhìn thì thấy Trịnh Trọng mặt mũi đầy hưng phấn đang xông vào.

“Trịnh Trọng, cầu làm cái gì thế?”

“Diệp Tiêu của tớ ơi, cậu đừng có vùi đầu vào trong đống giấy bỏ này như một thằng ngốc nữa đi.”

“Cậu đừng có lúc nào cũng nói oang oang thế được khong? Cậu nói đi, có kết quả dối chiếu dấu vân tay rồi phải không?”

Trịnh Trọng mỉm cười nói: “Cậu đoán không sai, những dấu vân tay lạ phát hiện ở hiện trường vụ án La Tân Thành chính là của Dung Nhan. Chắc chắn cô ta có liên quan đến cái chết của La Tân Thành. Mà ngoài dấu vân tay của cô ta và dấu vân tay của nạ nhan ra, tố khám nghiệm còn tìm thấy dấu vân tay của một người thứ 3.”

“Vẫn còn dấu vân tay của một người nữa à?” Diệp Tiêu gật gật đầu “Bây giờ tớ đã biết người đó là ai rồi.”

“Tình nhân bí mật của cô ta.”

Trịnh Trọng từ từ nói.

 

Tang Tiểu Vân vẫn còn sống.

Cô hì hục đi lên cầu thang tối om, giống như vừa chui ra từ nơi tận cùng của địa ngục. Khó khăn lắm, cô mới sờ được lên đến cửa nhà mình. Sau khi mở được cửa, lại là bóng đêm đen kịt đón tiếp cô. Trong mắt cô, tất cả đều giống như một nấm mồ. Tang Tiểu Vân bật đèn lên, ánh đèn ấm ấp soi sáng căn phòng nhỏ bé nhưng ấm cúng này.

Cô đã trở lại trần gian.

Tang Tiểu Vân nhìn đồng hồ, bây giờ là 22 giờ 30 phút. Rồi cô vội vàng đi vào phòng vệ sinh. Soi mình trong gương, cô mới thấy rõ cổ mình hằn lên một vết tím đỏ. Khuôn mặt hồng hào đáng yêu của cô hằng ngày đã trở nên trắng bệch như mặt người chết. Cô đưa tay sờ vào cổ rồi lên mặt, cảm giác đau đớn trên làn da khiến người cô run run.

Cô là một người con gái dễ bị tổn thương. Cô nhè nhẹ thở dài, cô biết rằng rất nhiều người đang tìm cô, nhất là cảnh sát. Cô không biết vào những lúc như thế này, mình có nên trở về nhà không. Nhưng lúc này cô đã không thể chịu đựng được nữa rồi.

Bỗng dưng chuông cửa reo vang.

Trái tim bé nhỏ yếu ớt của Tang Tiểu Vân đập thình thịch theo tiếng chuông reo. Chân cô gần như tê cứng, cô đứng yên bất động trong phòng vệ sinh. Cô không muốn ai biết cô đang ở nhà, cô chỉ mong người đang đứng ngoài cửa mau chóng bỏ đi. Nhưng điều đó là không thể, đèn trong nhà sáng choang, từ bên ngoài cửa sổ có thể nhìn vào, người ở ngoài cửa chắc chắn biết cô đang ở trong nhà.

Hai phút trôi qua, tiếng chuông cửa vẫn vang lên. Tang Tiểu Vân cố gắng nhấc đôi chân tưởng như đã tê dại của mình ra khỏi phòng vệ sinh để ra mở cửa.

Một bóng đen, đứng khuất trong bóng tối ở bên ngoài cửa.

“Ai đấy?”

Giọng Tang Tiểu Vân run run, cô vô cùng lo sợ hồn ma kia lại theo cô về đây.

“Đừng sợ, là tôi đây.”

Đó là tiếng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ, cô ta bước lên phía trước một bước. Cuối cùng là khuôn mặt cũng được lộ ra trong bóng đêm. Người đó là Dung Nhan

“Là chị à?”

Dung Nhan gật đầu. Cô mặt một bộ quần áo đen khiến người ta dễ tưởng nhầm là một hồn ma. Tang Tiểu Vân lại ngó nhìn ra ngoài, bên ngoài không có ai, cô để Dung Nhan vào trong nhà sau đó đóng ngay cửa lại.

“Tang Tiểu Vân, tôi khong biết cô có nhà không nhưng bây giờ tôi đang cần nói chuyện với cô vì thế nên tôi cứ thử đến tìm.”

“Chị đến thật là đúng lúc, tôi vừa về đến nhà cách đây hai phút.”

“Cô sao thế?” Dung Nhan nhìn mặt và cổ Tang Tiểu Vân nói: “Cả cổ nữa, ai đã làm vậy?”

Tang Tiểu Vân ngồi xuống, hờ hững nói: “Tôi có nói chị cũng không tin đâu.”

“Không, tôi tin. Hãy nói cho tôi biết ai đã làm cô bị thế này?”

“Hồn ma.”

Tang Tiểu Vân lạnh lùng nhìn vào mắt Dung Nhan, khuôn mặt đẹp đẽ hiền dịu vốn vó bỗng đi đâu mất, lúc này cô là một người con gái đang trong cơn hoảng sợ.

“Tôi thấy tiếc cho cô, thật đấy.” Dung Nhan lắc đầu, khẽ thở dài nói: “Tang Tiểu Vân, cho dù cô có thành kiến với tôi thế nào đi chăng nữa, và cho dù giữa cô và Chu Tử Toàn đã xảy ra chuyện gì đi nữa nhưng tôi chưa bao giờ oán trách cô. Cô là một cô gái hiền dịu, đáng yêu, cô không nên bị cuốn vào âm mưu này. Nói cho tôi biết, kẻ đó là ai?”

Nói rồi, Dung Nhan đưa tay ra.

“Chị đừng động vào tôi.”

Tang Tiểu Vân đẩy tay Dung Nhan ra, rồi đứng dậy lùi lại mấy bước, cô nói giọng run run: “Tôi không cần chị thương hại.”

“Cô xúc động quá phải không? Cô nên thả lỏng người, tôi có thế giúp cô. Hãy tin tôi.”

Tôi thật sự muốn giúp cô.” Giọng Dung Nhan rất dịu dàng, như người chị cả đang giúp đứa em gái bị tổn thương.

“Thật thế không?”

Dung Nhan để tay lên trên thành ghế mỉm cười nói: “Tất nhiên là thật rồi, chị có thể coi em như em gái mình.”

Tang Tiểu Vân ngần ngừ trong chốc lát, những giọt nước mắt lăn ra từ trong mắt cô. Cô khóc òa lên như một đứa trẻ. Cô thút thít vừa nói: “Em không cố ý làm như vậy.”

“Chị biết em không cố ý.”

“Nhưng em không có sự lựa chọn nào khác.”

“Tiểu vân, chị cũng đã có lúc rơi vào tình cảnh như em bây giờ, chị cũng không có quyền được lựa chọn.” Dung Nhan nhớ lại quá khứ của mình, cô thực sự thấy thương Tang Tiểu Vân.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Tang Tiểu Vân thay đổi ngay lập tức, ánh mắt cô bỗng như dại đi đầy hận thù, cô lắc đầu rất mạnh nói: “Không, anh ta nhất định sẽ không buông tha tôi. Anh ta có ở khắp mọi nơi, mọi lúc. Anh ta là một hồn ma.”

“Tiểu Vân...”

Dung Nhan chưa kịp nói hết câu đã bị Tang Tiểu Vân cắt đứt, Tang Tiểu Vân hét lên: “Chị ra khỏi đây, lập tức ra khỏi đây ngay.”

Dung Nhan lắc đầu, cô nhìn ra màn trời đêm ngoài cửa sổ, rồi nói: “Tang Tiểu Vân, em sẽ thấy hối hận sớm thôi.”

“Ra khỏi đây mau.” Tang Tiểu Vân bịt chặt tai, cô không muốn nói chuyện với Dung Nhan nữa.

“Mong là chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.”

Nói xong, Dung Nhan bỏ đi.

Dung Nhan thận trọng bước trên con đường tối om, phải khó khăn lắm cô mới xuống được dưới lầu. Đây là khu nhà tập thể cao tầng cũ, rất vắng vẻ. cô bước đến một đám đất trống cạnh khu nhà, ngước nhìn lên cửa sổ căn hộ của Tang Tiểu Vân ở tầng 4. Cô thấy đèn vẫn sáng, chỉ không nhìn thấy bóng của Tang Tiểu Vân đâu.

Cô thở dài một tiếng, vừa bước thêm được mấy bước, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng kêu của phụ nữ ngay ở trên đầu, vài giây sau, cô nghe thấy tiếng rơi mạnh xuống dưới mặt đất.

Trong phút chốc, tim Dung Nhan như ngừng đập.

Trong đêm tối yên lặng như tờ.

Vài giây sau, cô mới dám quay đầu lại, ánh đèn đường vàng vọt soi rõ một cảnh tượng đáng sợ, Dung Nhan nhìn thấy, trên mặt đất, cách đằng sau cô mười mấy mét, Tang Tiểu Vân đang nằm ngửa mặt lên trời. Cô ấy đã nhảy lầu.

Dòng máu đỏ thẫm chầm chậm chảy ra từ sau gáy Tang Tiểu Vân, trong giống như một tấm lưới màu máu phủ trên mặt đất.

Máu như đang chảy dưới gót giày của Dung Nhan.

Cô hoảng hốt nhấc chân lên, bước lùi lại mấy bước. Sau đó bất chấp là đang đi giày cao gót, cô chạy như bay ra ngoài. Lúc này cô đã hiểu, hồn ma đó hiện đang ở trong nhà của Tang Tiểu Vân.

Đêm tối mịt mùng, cô biết chạy trốn đi đâu?