Dạ Minh nhìn Trương Thiên Thiên một chút, phảng phất đang nói, ta có nên đi tắm luôn hay không, để hai tiểu tử này chà lưng cho mình?
Nói thế nào mấy ngày lo lắng tới lui, có chút mệt mỏi.
Trương Thiên Thiên cứ như vậy nhìn lão gia đi tới hậu viện, giả bộ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Trong phòng tắm.
Vẻ mặt Dạ Côn cùng Dạ Tần cứng ngắt.
- Hai tên tiểu tử các con chưa ăn cơm à, dùng thêm chút sức!
Dạ Minh vô cùng thoải mái, hai tay để trên bục, toàn bộ thân thể ngâm ở trong nước ấm, có hai đứa con trai xoa bóp, đây quả thực là tháng ngày thần tiên, mình sinh nhi tử vẫn rất có tác dụng.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Cha, tại sao không gọi mẫu thân chà lưng cho người.
Khóe miệng Dạ Minh giật một cái, bởi vì dưới tình huống bình thường, mẫu thân các ngươi là một phương hưởng thụ, cha ngươi là lao động khổ sai, đời này đều chưa hưởng thụ được mẫu thân các ngươi xoa bóp.
Thế nhưng lời này sao có thể để nhi tử biết, mặt mũi không phải sẽ mất hết ráo sao...
- Gọi nhiều rồi, không thú vị.
Dạ Minh để lộ ra một cỗ cuồng ngạo, phảng phất mẫu thân các ngươi ở trước mặt ta chính là một con cừu non, bảo nàng làm cái gì liền làm cái nấy.
Dạ Côn cũng không muốn nói cái gì, thật xem chúng ta là hài tử mấy tuổi ư, địa vị của cha ở nhà thế nào, trong lòng còn không rõ sao...
Có vẻ như còn thấp hơn cả chúng ta, ngươi cũng chỉ có thể bắt nạt chúng ta tìm cảm giác ưu việt.
Phụ tử ba người tắm thật thoải mái, dùng lời của Dạ Minh tới nói, đây là phương pháp tăng tiến tình cảm phụ tử, ít nhất Dạ Minh là nói thế với thế tử.
Trên bàn cơm, món ăn phi thường phong phú, tất cả đều là món ăn Dạ Côn ưa thích, Đông Môn Mộng cũng là nhọc lòng, xem Dạ Côn như con ruột.
- Mẫu thân, cha, con có một việc muốn nói.
Đang ăn cơm, Dạ Côn bỗng nhiên để đũa xuống, biểu lộ rất chân thành.
Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh sửng sốt một chút, liền Dạ Tần bên cạnh cũng như vậy, đều buông đũa xuống.
- Côn Côn có chuyện gì muốn nói với mẫu thân?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi, nụ cười ôn nhu dào dạt, thật vô cùng đẹp.
Dạ Côn hơi hơi thở hắt ra:
- Cha, mẹ, đệ đệ, con không có ý định tu luyện.
Được rồi, chuyện cho tới nước này, Côn ca ta chịu thua, nếu lão thiên không cho Côn ca ta nỗ lực tu luyện, Côn ca ta liền không tu luyện, hiện tại Côn ca ta ghét nhất chính là tu luyện.
Quả nhiên, vừa nghe Dạ Côn nói thế, ba người đều rất khϊế͙p͙ sợ, liền liền Trương Thiên Thiên cùng Tiểu Lăng đều giống như thế.
Nếu như không tu luyện, ở Thái Kinh căn bản không có ngày nổi danh, thậm chí tuổi thọ sẽ không dài.
- Đại ca, trước ngươi không phải nói phải cố gắng tu luyện sao? Vì sao đột nhiên không muốn tu luyện rồi?
Dạ Tần vội vàng hỏi thăm, mình còn muốn cùng đại ca hảo hảo tu luyện đây.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liếc nhau, xem ra Côn Côn ở bên ngoài nhận phải đả kích, bằng không sẽ không nói ra lời như vậy
Đông Môn Mộng không có ý định cưỡng ép Dạ Côn, chuyện như vậy cần tiêu hóa, tiểu hài tử mà, chỉ một chốc là sẽ quyên thôi.
- Côn Côn, ngươi muốn làm gì, mẫu thân và phụ thân ngươi đều sẽ ủng hộ, ăn cơm...
Đông Môn Mộng ôn nhu nói, bất quá trong lòng cũng đang nghĩ biện pháp giúp nhi tử bước qua đạo khảm này.
Trong lòng Dạ Côn rất vui vẻ, cha mẹ đều là người dễ nói chuyện a.
- Cha, mẹ, con dự định tu cầm kỳ thi họa.
Ý nghĩ này của Dạ Côn vừa quyết lúc ở trong phòng tắm, người sống ở trên đời, cần phải truy cầu một vài thứ, nếu tu vi vô phương truy cầu, vậy liền truy cầu cái khác vậy.
Côn ca ta tu cầm kỳ thi họa, ngươi làm sao cũng không thể trực tiếp quán đỉnh đại thành đi.
Dạ Tần một mặt mộng bức, phảng phất đã nhìn thấy dáng vẻ đại ca đầu trọc đẹp trai đánh đàn, thật là khủng khϊế͙p͙ a!
Ngay cả vẻ mặt của Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đều có điểm lạ, muốn học cầm kỳ thi họa cũng được, nhưng nó chỉ phụ trợ cho việc tu luyện, đề cao tâm cảnh, không có ai tu luyện sâu vào, đến cùng Côn Côn ở bên ngoài chịu đả kích gì, Côn Côn đáng thương của ta.
Đông Môn Mộng cố nén nghi hoặc, gạt ra nụ cười:
- Côn Côn con thích làm thế nào thì làm thế đó.
Dạ Minh vừa muốn nói gì, lập tức bị Đông Môn Mộng ngăn lại, hiện tại Côn Côn còn nhỏ, chờ sau này thấy thế giới rộng lớn hơn, liền biết tu luyện trọng yếu bực nào, khi đó tu luyện cũng không muộn.
Dạ Minh hiểu ý Đông Môn Mộng, cũng gật đầu không nói gì.
Bất quá Côn Côn thế mà không muốn tu luyện, chuyện này vẫn khiến phụ mẫu có chút buồn bực.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn cùng Dạ Minh ngồi ở trên xích đu trong hậu viện, nhìn trăng tròn trên bầu trời đêm, gió nhẹ thổi qua có chút mát mẻ, đây cũng là dấu hiệu mùa đông sắp đến.
- Đại ca, vì sao không tu luyện?
Dạ Tần hỏi lần nữa, vừa rồi lúc ăn cơm, đại ca cũng không trả lời mình.
Dạ Côn nắm bả vai đệ đệ cười nói:
- Đệ đệ, đại ca đột nhiên phát hiện, tu luyện cũng không thể khiến đại ca vui vẻ.
- Vì sao? Vậy làm thế nào đại ca mới vui vẻ?
Dạ Tần rất không hiểu, tu luyện có chút quan hệ nào với vui vẻ ư...
- Nhìn đệ đệ ngươi mạnh lên, đại ca liền vui vẻ.
Dạ Côn suy nghĩ minh bạch, mặc dù mình không tu luyện, nhưng có thể giúp đệ đệ tu luyện, giúp đệ đệ trở thành cường giả một phương, đó cũng là một loại thỏa mãn, Côn ca ta đã bị tê, chỉ có thể ở trên thân đệ đệ tìm chút niềm vui.
- Đại ca!!!
Dạ Tần rất cảm động, đại ca từ bỏ tu luyện, còn muốn đốc thúc mình mạnh mẽ lên, tại sao mình lại có đại ca tốt như vậy.
Nào biết đại ca của ngươi vô địch rồi, chỉ có thể từ trên người ngươi tìm kiếm cảm giác thành tựu.
- Đệ đệ, ngươi yên tâm đi, mấy ngày nay đại ca sẽ dạy ngươi một bộ phương pháp tu luyện thật tốt.
Dạ Côn nghiêm túc nói, tầm mắt chăm chú nhìn trăng tròn, tạm thời cứ quyết định như vậy.
- Đại ca yên tâm, đệ đệ sẽ không khiến ngươi thất vọng. Sau này nếu có ai dám khi dễ đại ca, ta liền cạo sạch tóc của y.
- Đừng đề cập đến tóc...
- Được, đại ca, ngươi nhìn tóc ta dài rồi này.
- ...
Thế mà dám ở trước mặt đại ca khoe tóc! Đệ đệ, xem ra đại ca phải giãn gân giãn cốt cho ngươi rồi.
Rất nhanh, sân sau liền vang lên tiếng cười bi thảm của Dạ Tần.
Thời gian cực nhanh, chớp mắt đã qua sáu năm.
Dạ Côn lớn lên, Côn Côn mười sáu tuổi thật vô cùng mê người, cặp mắt hắc bạch phân minh, phảng phất có thể nhìn rõ hết thảy hư vô, mày kiếm mắt sáng, phối hợp với cái đầu trọc kia, đúng là có một loại suất khí đặc biệt, khí thế cả người nội liễm, mà lại dày nặng, khiến cho người ta có một loại cảm giác nhìn mà sợ.
Lúc này Dạ Côn đứng ở trong nội viện, trước người bày bàn dài, do ba bàn lớn tạo thành, một tấm giấy vẽ màu trắng bày ở trên bàn, cũng không có vẽ ra cái gì, nhưng Dạ Côn đứng ở bên cạnh biểu lộ ngưng trọng, tựa hồ lâm vào một loại khốn cảnh.
Bỗng nhiên! Dạ Côn cấp tốc nâng bút, bàn tay lớn vung lên, khí thế cả người lập tức bùng nổ, nếu bên cạnh có người, khẳng định sẽ kinh hô đại sư... đại sư...
Mấy hơi thở Dạ Côn liền thu bút, nhìn bức tranh mà mình vẽ, thở hắt ra một hơi.
Gà con ăn thóc!
Đừng nhìn nó đơn giản, nhưng ở trong đó có tâm huyết của Côn ca ta.
- Đại ca.
Dạ Côn biến sắc, trong tay lần nữa nâng bút, trong nháy mắt... một bộ Sơn Hà Đồ liền xuất hiện.