Nhìn bước tranh trước mắt, trong lòng Dạ Côn tẻ nhạt vô vị.
Lúc này thân ảnh Dạ Tần xuất hiện, Dạ Tần mười sáu tuổi kế thừa tướng mạo mẫu thân, tóc đen như mực, mắt sáng như sao, khí vũ hiên ngang, một thân áo trắng không nhuốm bụi trần.
Ở trong huyện Thái Tây, hai huynh đệ Dạ Côn cùng Dạ Tần đều anh tuấn có tiếng, hơn nữa còn là hai loại phong cách khác biệt, khiến các cô nương trong huyện Thái Tây thét lên không thôi.
Nhất là năm nay, đại môn Dạ gia đều sắp bị đạp nát, người đến đây mai mối nhiều lắm.
Bất quá Dạ Tần sáu năm sau, tính cách có chút biến hóa, có chút lạnh...
Đây phải nói từ hai năm trước, huyện trưởng Ba Đài được điều đến An Khang châu, Ba Uyển Thanh không thể không đi cùng.
Bắt đầu từ lúc đó, Dạ Tần liền chậm rãi thay đổi, lời ít, Dạ Côn đều nhìn ở trong mắt, dù sao lão bà đi, đặt ở trên thân người nào, đều sẽ không dễ chịu.
Bất quá cũng may, tình cảm huynh đệ vẫn không thay đổi, chỉ là nụ cười ít đi rất nhiều.
- Đệ đệ, hôm nay sớm như vậy đã trở lại? Đều dạy xong rồi?
Dạ Côn để bút lông trong tay xuống, nhìn đệ đệ khẽ cười nói, mấy năm trước, Ngô Trì lão sư đã rời khỏi Tu Luyện Viện, từ khi đó Dạ Tần liền đảm nhiệm vị trí lão sư, dù sao hiện tại Dạ Tần cũng là một tên Kiếm Sĩ, có thể dạy hài tử một chút.
Liền ngay cả Kiếm Thư Phường đều đóng cửa, nghe nói ông chủ chạy trốn, cuối cùng tiền thuê nhà đều không trả.
Khóe miệng Dạ Tần lộ ra một tia đường cong, đi đến bên cạnh:
- Đại ca, trình độ lại tăng lên.
- Tùy tiện vẽ.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, lộ ra tâm sự nặng nề.
Dạ Tần cười khẽ một tiếng, cũng hiểu rõ đại ca gần đây vì sao ưu sầu như thế, bởi vì lễ thành niên sắp tới, sáu năm qua đại ca ít khi đi ra ngoài, cho dù ra khỏi cửa cũng là đi tìm Vi lão sư, trao đổi học thức, đều không đi tìm nữ nhi mình thích.
- Đại ca, là đang phiền muộn sự tình lễ thành niên ư?
Dạ Tần ngồi ở bên cạnh trên ghế nhỏ, trên mặt thất lạc rất rõ ràng, bởi vì trước kia trong tưởng tượng, lễ thành niên mình sẽ cưới Uyển Thanh, nhưng bây giờ Uyển Thanh đã đi An Khang châu, hai năm không có bất kỳ liên hệ, không biết Uyển Thanh còn nhớ hứa hẹn lúc chia tay không, Dạ Tần ta vẫn nhớ kỹ.
Dạ Côn không có phủ nhận, bất quá vẫn rất nhanh nói sang chuyện khác:
- Chờ sau khi làm lễ thành niên, chúng ta liền có thể đi An Khang châu, hai năm không thấy em dâu, khẳng định lại đẹp lên không ít.
Dạ Tần cố nặn ra vẻ tươi cười, có chút bất đắc dĩ.
Dạ Côn nhìn đệ đệ không vui, trong lòng cũng không vui nổi, chỉ có chờ lễ thành niên qua lại nói.
Chẳng qua là lễ thành niên này, chẳng lẽ Dạ Côn ta thật phải cưới một nữ tử chưa từng gặp mặt sao? Loại cảm giác này thật không tốt, nhưng mà năm đó đã đáp ứng mẫu thân.
Hơn nữa nhìn đệ đệ như thế, rõ ràng chính là không phải là Ba Uyển Thanh thì không cưới, chuyện này cũng khiến cho phụ mẫu vì đó đau đầu, thuyết phục đều vô dụng, chuyện tình cảm, nào có dễ dàng dao động như vậy.
Dạ Tần vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Đại ca, đừng lo lắng cho ta, hẳn nên lo lắng cho mình nhiều hơn.
Dạ Tần càng nói như vậy, Dạ Côn càng có thể cảm nhận được trong lòng đệ đệ thất lạc, mấy năm này kỳ thật có rất nhiều cơ hội đi tìm Ba Uyển Thanh, nhưng Dạ Côn không muốn đi, nếu như nhìn thấy em dâu cùng nam tử khác cấu kết, biết phải làm sao bây giờ...
Như thế có khác gì mình đâm vào tim đệ đệ một đao?
Nhìn đệ đệ đi vào trong nhà, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, bàn tay đặt lên bức tranh, cả bức tranh trong nháy mắt hóa thành một cục.
Lúc này Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đang thương lượng hôn sự của Dạ Côn.
- Phu quân, Nhan gia ngươi đã nhiều năm không qua lại, ngươi xác định có thể được ư?
Đông Môn Mộng lo lắng hỏi.
Dạ Minh nâng chung trà lên nhấp một miếng, khẽ cười nói:
- Tin được, Thiên Thiên không phải đã mang tin tức tiểu nữ nhi Nhan gia tới sao? Hài tử rất ưu tú, tướng mạo phẩm hạnh đều rất ngay ngắn, rất thích hợp làm con dâu chúng ta.
- Luôn cảm thấy có chút qua loa.
- Ta nói nàng cái này không hài lòng, cái kia không hài lòng, hiện tại vất vả lắm mới có người tuyển, nàng lại không yên lòng... đến cùng nàng muốn thế nào, hiện tại đoán chừng người ta đã đang trên đường tới.
- Ta...
Đông Môn Mộng không biết nên nói thế nào.
- Chúng ta vẫn nên nói sự tình của Tần Tần đi, đứa nhỏ này từ khi Uyển Thanh ra đi, liền giống như biến thành người khác.
Dạ Minh hết sức lo lắng nhi tử, làm sao lại sinh một cái tình chủng đây.
Đông Môn Mộng thở dài:
- Ta nói thật, hiện tại ta cũng rất lo lắng cho nó, Ba Đài này không đơn giản, ngay cả chúng cũng không lục lọi ra được cái gì.
- Đúng vậy, chỉ sợ con của chúng ta bị cuốn vào.
- Côn Côn và Tần Tần đều đã lớn rồi, cũng khiến cho ta lo lắng hơn...
Đông Môn Mộng chống đỡ cái trán, thăm thẳm nói ra.
Dạ Minh cười nói:
- Nàng là cảm thấy, về sau hai đứa con trai thương lão bà, không thương mẫu thân nàng nữa đúng không, ha ha.
- Nói nhiều như vậy! Tranh thủ thời gian xử lý hôn sự của Côn Côn đi, ngày mai là lễ thành nhân rồi.
- Vi phu đã sớm sắp xếp xong xuôi, chúng ta chỉ cần đợi con dâu đến kính trà thôi.
- Ài...
Dạ Minh lắc đầu, nữ nhân khẩu thị tâm phi.
Giờ này khắc này, vài dặm bên ngoài huyện Thái Tây, một đoàn xe ngựa hào hoa trên đường phố, hộ vệ xung quanh khẩn trương chạy vội, giống như tai vạ sắp giáng xuống đầu.
- Tìm! Nhất định phải tìm được tiểu thư, bằng không chúng ta đều phải chết!
- Vâng!
Xem ra những hộ vệ này đã làm mất tiểu thư nhà mình rồi.
Ở trong rừng cây bên cạnh, hai vị nữ tử đang chạy trốn.
- Tiểu thư, chúng ta chạy như vậy, thật được không, nếu như lão gia biết, khẳng định sẽ đánh chết ta.
Thị nữ phía sau vẻ mặt khẩn trương, tiểu thư thế mà đào hôn!
Không sai, nữ hài vội vàng chạy trốn phía trước chính là Nhan gia tiểu nữ nhi, Nhan Mộ Nhi.
Không thể không nói, Nhan Mộ Nhi tướng mạo xác thực xuất chúng, làn da rất trắng, con ngươi trong veo hiện ra màu lam như bảo thạch, mày như đạm nguyệt, môi anh đào như giọt nước, thánh khiết tựa như bạch liên, không có một chút tì vết, cô gái như vậy rất dễ đi vào lòng người.
Nhưng lúc này khí chất Nhan Mộ Nhi thể hiện ra ngoài vừa vặn tương phản, trên mặt mang theo ghét bỏ thật sâu, cảm thấy vận mệnh của mình bị sỉ nhục.
- Nhan Mộ Nhi ta là nữ nhân được trời xanh chúc phúc, phu quân của ta là đại nhân vật trên vạn người! Không phải là một tên nhóc miệng còn hôi sữa! Hắn có tư cách gì cưới ta! Cha ta đúng là điên rồi! Thế mà gả ta cho chi thứ bị Dạ gia vứt bỏ! Nghe nói tên kia còn không có tóc, vừa nghĩ đến ta liền buồn nôn!
Nhan Mộ Nhi vừa chạy vừa phát ra một tràng khinh bỉ, đầu trọc khốn kiếp, đời này đừng hòng chiếm được ta!
Thị nữ phía sau cũng rất tuyệt vọng.
- Nhưng mà tiểu thư...
- Im miệng! Sự tình của ta không đến phiên tiện tỳ ngươi mở miệng! Cho dù Nhan Mộ Nhi ta có chết, cũng sẽ không gả cho một tên đê tiện!
Lời nói của Nhan Mộ Nhi lộ ra sự ghét bỏ sâu sắc.
Nhưng mà vừa mới nói xong, một con mèo đen nhảy đến trước mặt Nhan Mộ Nhi, hai người nhất thời dừng bước.
Lúc Nhan Mộ Nhi đang nghi ngờ, đã nhìn thấy mèo đen nhảy qua, vuốt mèo như lưỡi dao, xuyên qua cằm của mình.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, một cỗ cảm giác bất lực lập tức bao phủ toàn thân, thân thể chậm rãi ngã xuống đất, nhưng Nhan Mộ Nhi còn nhìn thấy mèo đen đang ɭϊếʍƈ láp máu tươi trên vuốt, biến thành hình dạng của mình, khó có thể tin.
- Vậy ngươi liền đi chết đi.
Mèo đen hóa thành Nhan Mộ Nhi, khóe miệng nhếch ra một tia đường cong, cười hết sức vũ mị, nhưng cũng là nụ cười tử vong.