Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 57: Đại nạn đến

Tiểu Lăng nhìn Dạ Côn trước mắt, trong đôi mắt đẹp tràn ra hơi nước, nhìn đứa nhỏ này một chút, khẳng định là ở bên ngoài bị thua thiệt, trên người rất bẩn, từ khi Côn Côn theo tiểu thư về, liền chưa ăn qua một chút khổ sở nào, lại nhìn hiện tại một chút, mấy ngày nay nhất định chịu không ít đau khổ, cho dù che giấu như thế nào, cũng cảm giác được Côn Côn có một loại ưu thương nhàn nhạt.


Hài tử đáng thương a...
Giờ này khắc này, hẳn phải cho Côn Côn một cái ôm ấm áp mới được, để Côn Côn biết, tất cả mọi người rất yêu thương ngươi.
Dạ Côn ngơ ngác nhìn Tiểu Lăng tỷ ôm lấy mình.
- Ngô ngô ngô... Tiểu Lăng tỷ, ta không thở được.


Dạ Côn chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác hít thở không thông kéo tới.
Lúc này Trương Thiên Thiên cũng chạy đến tới, khi nhìn thấy Dạ Côn bình yên vô sự về nhà, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.


Nhưng nhìn Tiểu Lăng ôm lấy Dạ Côn như thế, Trương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, mình cũng rất muốn được ôm như thế, loại cảm giác nghẹt thở này quá sung sướng.
- Côn Côn ~


Đông Môn Mộng từ trong nhà đi ra mang theo tiếng khóc nức nở hô, mấy ngày nay cũng chưa ăn gì, chỉ uống một chút cháo, chuyện này khiến Đông Môn Mộng suy yếu rất nhiều.
Nhìn thấy mẫu thân trở nên như vậy, trong lòng Dạ Côn rất khó chịu, trực tiếp chạy tới Đông Môn Mộng, nhào vào trong ngực mẫu thân.


Lúc này Dạ Côn cảm giác được tình thương của mẹ đã lâu không thấy, trước kia Dạ Côn chẳng qua xem Đông Môn Mộng như là... mẹ ruột nuôi của mình, thế nhưng giờ khắc này, trong lòng Dạ Côn chỉ có một vị mẫu thân trước mắt.


Cảm giác mẫu thân ôm ấp ấm áp, khóe mắt Dạ Côn cũng có chút ẩm ướt, mình đời này may mắn lớn nhất không phải thu hoạch được tu vi chí cao vô thượng gì, mà là ngày đó ra đời được mẫu thân nhặt đi, trong nhà này, cho mình vô hạn hạnh phúc.


- Tiểu tử thúi, mấy này nay ngươi chạy đi đâu!
Dạ Minh làm phụ thân, phương thức biểu đạt lại khác biệt, dù sao cũng là nam nhân mà, mặc dù dáng vẻ thoạt nhìn hết sức hung, nhưng này ánh mắt ân cần lại không che giấu một chút nào.


- Để mẫu thân xem thật kỹ một chút, có bị thương hay không, có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho mẫu thân biết, có phải bị người khi dễ không, mẫu thân giúp ngươi báo thù!


Dạ Côn nhìn mẫu thân ngồi xổm xuống, dáng vẻ khẩn trương giống như vừa mất đi bảo bối gì, Côn ca ta cũng là loại nam nhân đổ máu không đổ lệ, nhưng nhìn thấy mẫu thân nhứ thế, Côn ca ta cũng không nhịn được.
- Mẫu thân~


Dạ Côn lần nữa ôm chặt lấy mẫu thân, cảm động chính là đến trong nháy mắt như thế.
- Côn Côn đừng khóc a, nghe lời...


Đông Môn Mộng lần đầu tiên nhìn thấy Côn Côn khóc, từ nhỏ đến lớn, Côn Côn chưa từng khóc qua, lần này ở bên ngoài khẳng định bị khi dễ, đáng chết! Đến cùng là tên vương bát đản nào khi dễ Côn Côn nhà ta! Không muốn sống sao!
- Nói cho mẫu thân biết, đã xảy ra chuyện gì?


Dạ Côn hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình của mình:
- Mẫu thân, con cùng đệ đệ đụng phải miêu yêu, miêu yêu kia đá bay con, sau khi con tỉnh lại đã xuất hiện bên ngoài Mệ Vụ Sâm Lâm, con cũng không biết xảy ra chuyện gì.


Dạ Côn cảm thấy vẫn nên giấu sự tình hai vị Thiên Tôn đi, dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, hơn nữa nếu như hai vị Thiên Tôn này có kẻ thù, để bọn chúng biết, không phải sẽ liên lụy đến phụ mẫu và đệ đệ sao? Bí mật khủng bố như vậy, liền để một mình Côn ca ta gánh chịu đi.


- Nói đến miêu yêu kia, ta mấy ngày nay ở trong Mệ Vụ Sâm Lâm cũng không có phát hiện yêu khí.
Dạ Minh trầm giọng nói ra, Mê Vụ Sâm Lâm có miêu yêu lợi hại như thế, thật đúng là chưa từng nghe qua.
Hiện tại tảng đá trong lòng Đông Môn Mộng cuối cùng buông xuống, vẻ mặt cũng dần dần hồng nhuận:


- Có lẽ con miêu yêu này biết một loại công pháp ẩn nấp khí tức, nghe Ngô Trì miêu tả, con miêu yêu này không đơn giản, biết công pháp ẩn nấp khí tức cũng không kỳ quái.


- Ngươi không nghĩ tới sao? Một con yêu thú luyện tới mức có thể né tránh ta truy tung, chỉ sợ trong thời gian rất ngắn liền có thể hóa thành người.
Dạ Minh lo lắng nói ra, yêu hóa người, đại biểu tai hoạ sắp đến.


Cách mỗi vạn năm, liền có điển cố yêu hóa người, kết cục đều là sinh linh đồ thán, đây là mệnh số.
Dạ Côn nhớ tới con miêu yêu kia, cộng với lời cha vừa nói, da gà đều nổi cả lên, bởi vì nhớ tới ánh mắt của miêu yêu, quả thật giống như người vậy.


Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy liền kỳ quái, nguyên lai con miêu yêu kia sắp hóa thành người.
Khủng bố như vậy, nó có tới tìm mình báo thù hay không?
Côn ca ta lại không làm gì ngươi, báo thù gì... mình cả nghĩ quá rồi.
- Đại ca!!!!!!


Một âm thanh cuồng bạo bỗng nhiên vang lên, chấn động tất cả mọi người.
Dạ Côn nhìn lại, đệ đệ!!!
Nước mắt kia đơn giản liền xoạt xoạt xoạt đi, còn có cả nước mũi, đều sắp chảy tới miệng, nhất là thời điểm chạy tới, nước mũi kia còn hất lên hất xuống, quả thực rất không xong.


Côn ca ta chỉ có thể tiếp nhận.
- Đệ đệ, không khóc, đại ca không có việc gì, mệnh rất lớn.
Dạ Côn vỗ vỗ lưng Dạ Tần an ủi, có một đệ đệ trọng tình cảm như vậy, đời này cầu gì hơn.
- Đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi...


- Đại ca ngươi chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, nào có dễ chết như vậy.
Dạ Côn cười khổ một tiếng, đời này chỉ sợ muốn chết cũng không chết được.
- Nói cũng đúng, đại ca ngươi ưu tú như vậy.
Đông Môn Mộng lúc này lạnh giọng nói ra:


- May mắn Côn Côn ta không có việc gì, ta phải đi giáo huấn tên Ngô Trì kia một chút! Nếu không phải y, Côn Côn nhà ta sao có thể chịu ủy khuất như vậy.
Mẫu thân, ta không ủy khuất, không đúng... ta ủy khuất a, nhưng nguyên nhân ta ủy khuất không phải loại ủy khuất kia, mà là "vận khí" kia làm ta ủy khuất.


- Mẫu thân, chờ một chút, Ngô Trì lão sư cũng không dễ dàng, hiện tại con đã trở về, người đừng đi tìm Ngô Trì lão sư.
Dạ Côn giữ chặt mẫu thân, cầu tình cho lão sư.
Ánh mắt Đông Môn Mộng nhìn Dạ Côn mãi mãi nhu hòa như vậy:


- Côn Côn, mẫu thân biết ngươi thiện lương, nhưng chúng ta không thể tùy tiện để người khác khi dễ được,


Kỳ thật Dạ Côn rất muốn nói, mẫu thân, người khi dễ ta, hoặc là tiến vào địa lao, hoặc là tiến vào đất vàng, liền hai vị Thiên Tôn đều hóa thành bụi trần, ngươi nói chuyện này khủng bố hay không.
Ngô Trì lão sư lần này không có xảy ra việc gì, đã là ông trời phù hộ, không...


Vừa rồi là mình ngăn mẫu thân lại, bằng không thì Ngô Trì lão sư cũng sẽ xảy ra chuyện, thật quá thảm rồi.
- Mẫu thân, Côn Côn đói bụng ~
Ngô Trì lão sư a, Côn ca ta vì cứu ngươi, phải làm nũng với mẫu thân, ngay cả bản thân ta cũng nổi da gà đây này.


Đôi mắt đẹp của Đông Môn Mộng sáng lên, đây là lần thứ nhất Côn Côn làm nũng, thoạt nhìn đã giống hài tử bình thường, trước kia cảm giác rất không bình thường.
- Mẫu thân đi nấu cơm, Côn Côn con đi tắm trước đi.
- Ừm, cảm ơn mẫu thân.
- Còn không hôn mẫu thân một chút ~


Hết cách rồi, có đôi khi mẫu thân cũng thích làm nũng, nhắm thẳng gương mặt mẫu thân, Dạ Côn hung hăng bẹp một ngụm, Đông Môn Mộng rất hài lòng, cùng Tiểu Lăng đi vào nhà bếp.
- Đại ca, chúng ta đi tắm rửa.
- Hể?


- Ta chà lưng cho đại ca buông lỏng một chút, mấy ngày nay đại ca nhất định rất mệt mỏi.
- Ách...