Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1076: Hung Hán Càn Quấy Phải Trả Giá

- Được rồi, các ngươi nói đi.
Nói xong liền mỉm cười rời đi.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đều muốn giơ ngón tay cái lên, khá lắm... có thể tử xinh đẹp như vậy đã đủ rồi.
- Côn ca, chuyện này thật không thể trách ta.
Gia Cát Thanh vừa đi, Mộ Dung Khang tranh thủ thời gian bày vẻ mặt đau khổ giải thích.


Dạ Côn cười cười:
- Không có việc gì, xem ngươi nóng nảy kìa.
- Ta phải giải thích rõ ràng, ta là người trong sạch a.
Phốc!
Dạ Tần vừa uống một ngụm trà liền phun hết ra ngoài, nói giống như cô nương người ta không trong trắng vậy.
- Vậy ngươi nói thử một chút.


- Sau khi Côn ca ngươi đi, Gia Cát Thanh chưa có tỉnh lại, lúc nàng tỉnh lại, trực tiếp mở miệng gọi ta là phu quân.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Vậy ngươi có thể giải thích.
- Ta giải thích rồi, nhưng vô dụng... nói chuyện ta không phải, nàng liền khóc, nói ta vứt bỏ nàng, không sống được.


- Cho nên ta liền cố mà làm, tạm thời làm phu quân giả.
Dạ Côn lạnh nhạt cười nói:
- Không sao, ngươi không cần oan ức bản thân, ta có thể an bài người khác chiếu cố Gia Cát Thanh.
Nói chuyện muốn an bài người khác, Mộ Dung Khang liền gấp:
- Côn ca, Gia Cát Thanh chỉ nhận ta a.


- Ta có thể xóa trí nhớ của nàng một lần, liền có thể xóa lần thứ hai.
- Côn ca...
Nhìn bộ dáng gấp gáp của Mộ Dung Khang, Dạ Côn cùng Dạ Tần cười to một phen, lúc này Mộ Dung Khang mới ý thức được mình bị
đùa...


- Được rồi Côn ca, ta thừa nhận, là ta thích Thanh Thanh, ở Thiên Cung có ai không ngưỡng mộ.
Mộ Dung Khang cũng không thèm đếm xỉa nữa, trước đó không nói, đó là bởi vì Gia Cát Thanh nhận định Côn ca, nào có thể đoạt đại tẩu, hiện tại không phải Côn ca đã cự tuyệt sao? Mình hẳn có cơ hội chứ.


Dạ Côn đáp:
- Được rồi, kỳ thật như thế cũng không tệ, ngươi chiếu CỐ nàng rất tốt, đổi thành nam nhân khác chưa hẳn có thể bảo hộ nàng.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, Gia Cát Thanh rất xinh đẹp, đương nhiên sẽ có không ít phiền phức, không có thực lực... làm sao giữ được.


- Tạ Côn ca thành toàn.
Mộ Dung Khang chắp tay, trong lòng xem như nhẹ nhõm, trước đó lo lắng không qua được cửa ải của Côn ca, Côn ca chuẩn, đời này mình là người của Côn ca.
- Ta muốn hỏi người một chuyện.
Dạ Côn thu hồi nụ cười, nghiêm tiếng hỏi.
- Côn ca cứ nói.


- Thiên Cương Mộ Dung gia, có quan hệ gì với người?
Dạ Côn dò hỏi.
- Bọn họ à, xem như dính một chút huyết thống đi, chính là loại tám gậy tre cũng không đánh tới, trên tình báo nói, lần này bọn họ phủ lấy Thiên Cung Mộ Dung gia ngụy trang, mới có thể ngồi lên vị trí cổ tộc.


- Không được cha ngươi cho phép, bọn họ dám làm như thế sao?
Dạ Côn từ tốn nói.
Mộ Dung Khang nuốt một ngụm nước bọt:
- Côn ca, cha ta làm việc sẽ không nói với ta, thế nhưng cha ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với Côn ca, ta thề.


Thấy Mộ Dung Khang khá là xúc động, Dạ Côn cũng biết cái tên này hẳn không biết gì cả.
- Được rồi, trước đó Thánh Thiên gia không phải cũng làm việc cho Thiên Cung sao? Hiện tại chẳng qua là đổi một cái Mộ Dung mà thôi.


Mộ Dung Khang quyết định, lần này trở về nhất định phải nói với phụ thân chuyện này, nếu thật như thế... cũng không thể vì một bàng chi xa xôi mà đắc tội với Côn ca.
Nhân vật từng trải như Gia Cát Nhất Cách cũng không thể toàn mạng.
- Côn ca, nếu như không thích, ta sẽ dọn dẹp Mộ Dung gia này.


Dạ Côn từ tốn nói:
- Muốn làm cũng không phải hiện tại, nhiều người phức tạp.
- Hiểu rõ, hiểu rõ.
Mộ Dung Khang rất hiểu, nếu Côn ca đã lên tiếng, phụ thân nhất định biết phải làm sao.
- Đúng rồi, gần đây có tình báo đặc thù gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi.


Mộ Dung Khang nhìn xung quanh một chút, đi đến bên cạnh Dạ Côn cúi đầu nhẹ nói ra:
- Côn ca, mấy ngày trước đây ta ở Thiên Cung, vụng trộm nghe được một ít chuyện.
- Chuyện gì?
- Thần tộc cùng Ma tộc tựa hồ đã tới Thái Kinh.


Dạ Côn nghe xong khẽ cau mày, trong lòng có đã suy đoán, chẳng qua là hiện tại có thể khẳng định.
- Biết tại sao không?
- Không biết
- Ngươi nghe ai nói?
- Là Lăng Chiến cùng Chu Hoài Nhân.


Hai người bọn họ còn có thể ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, không phải thủy hỏa bất dung sao? Thế mà còn nhắc đến loại tình báo bí mật này, Dạ Côn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Lăng Chiến tại Thiên Cung không có làm gì sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Mộ Dung Khang lắc đầu:


- Không có làm cái gì, gần đây Thiên Cung hết sức thái bình, không có phát sinh chuyện gì cả.
Nếu thật là thái bình, Dạ Côn liền có chút thất vọng, dù sao Dạ Côn vẫn muốn Lăng Chiến đấu với Chu Hoài Nhân, sau đó mình âm thầm
trợ giúp y là được rồi.


Dù sao bọn tiểu bối đánh nhau, trưởng bối không tiện nhúng tay.
- Được rồi, gần đây ta sẽ ở lại chỗ này vài ngày.
- Hiểu rõ, Côn ca cùng Tần ca tùy tiện ở.
Hai huynh đệ cười cười, Mộ Dung Khang vẫn rất thức thời, năm đó bắt y cũng cảm thấy được, hỏi gì đáp nấy.


Bất quá Dạ Côn ở trong lòng tính toán, Thần Ma hai tộc tới Thái Kinh làm gì, Dạ Côn cảm thấy hẳn là thu thập tình báo làm chủ, sẽ không cưỡng ép nhúng tay.
Mà lúc này trong phòng giam.


Mọi người Mộ Dung gia bị nhốt ở bên trong, nhưng cửa phòng giam chỉ là mấy khối gỗ mà thôi, trông coi bọn họ cũng chỉ có hai tên Dạ gia quân.
Nếu bọn họ muốn đi ra ngoài, không ai có thể làm khó dễ, thế nhưng sau khi ra ngoài. .. hậu quả thế nào thì không biết được.


- Phụ thân, Gia ca bị chết thảm... nhìn đám người Thái Kinh này, ngay cả thi thể cũng giam lại, quá khi dễ người! ! !
Mộ Dung Uy đau lòng nói ra, trước đó không làm cổ tộc, không dám khi dễ bất kỳ ai.
Hiện tại làm cổ tộc, lần thứ nhất tham gia loại cục này, thế mà bị người giẫm lên đánh, sao có thể thoải mái.


Trưởng lão Mộ Dung Đường âm trầm ngồi xếp bằng, nghe thấy lời nói của Mộ Dung Uy:
- Thái Kinh Dạ gia, bọn họ sẽ trả giá thật lớn.
- Mộ Dung Uy, người bình tĩnh một chút, khóc sướt mướt như đàn bà thế!


Làm phụ thân, thấy nhi tử Mộ Dung Uy như thế, trong lòng rất khó chịu, chỉ bằng người như thế làm sao thay thế Mộ Dung Gia, nếu như người chết là ngươi, Mộ Dung Gia sẽ thương tâm như vậy sao?
Nghe phụ thân gầm thét, Mộ Dung Uy dần dần nhỏ giọng lại, bất quá vẫn thút thít, cực kỳ giống đàn bà.


- Ngục giam bố trí rất khá, còn thông sáng.
- Thế mà không có chuột, quá sạch sẽ.
Lúc này hai CỖ âm thanh bất đồng vang lên, khiến người Mộ Dung gia bên này nhíu chặt lông mày, cảm thấy hẳn là tới vì bọn họ.
- Nha, người chết.
- Ôm thi thể khóc, chẳng lẽ là phu quân của ngươi?


Không có cách, tướng mạo của Mộ Dung Uy, cộng thêm ấn ký trên mi tâm, không nhìn kỹ, thật giống một cô nương.
Mộ Dung Đường đứng dậy, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hào Kiệt nhếch miệng lên, âm u nói ra:
- Chúng ta là Diêm Vương.
Mộ Dung Kiệt tiến lên trước một bước, quát lạnh nói:


- Nhốt cũng đã nhốt, thức thời thì thả chúng ta ra, bằng không Thái Kinh các ngươi sẽ không có kết cục tốt!
Hào Nhân từ tốn nói:
- Thả chỉ sợ là không thể thả, nhưng hai người các ngươi phải theo chúng ta đi một chuyến.