Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1075: Hào Gia Huynh Đệ Tìm Tới

- Ngươi không sợ Mộ Dung gia trả thù, hoặc là bị người nói ngông cuồng sao?
Tổ Vận ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi, thế nhưng ánh mắt nhìn Dạ Tư Không, hoàn toàn là một loại ánh mắt sùng bái.
Đây là chuyện chưa từng xuất hiện ở trên người Trưởng Tôn Ngự.


Đối mặt với tình cảnh như thế, Dạ Tư Không một lần lại một lần giải quyết tốt đẹp, nam nhân như vậy sao có thể không mê người?
Dạ Tư Không buông tình báo trong tay xuống, từ tốn nói:
- Ta chính là muốn nói cho Huyền Nguyệt đại lục biết thái độ của Thái Kinh.


Hơi ngước nhìn bóng lưng Dạ Tư Không, Tố Vận cảm giác được một cỗ khí thế vương giả, chẳng qua là trong lòng Tổ Vận cũng đang lo lắng, năm đó Đông U Thành nào kém Thái Kinh, thậm chí còn cường đại hơn, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục vong quốc.


- Đám người Mộ Dung gia kia định xử lý như thế nào?


Tố Vận tò mò hỏi, dù nói thế nào người ta cũng là cổ tộc Thiên Cương mới tuyển ra, nếu không nể mặt mũi, đại quân Thiên Cương bên kia áp xuống, cũng không phải chuyện đùa, Đông U tam quốc hiện tại nhìn giống như nịnh nọt, nhưng cũng chỉ là ngọn cỏ trên tường.


Dạ Tư Không quay đầu nhìn Tổ Vận cười cười, loại nụ cười này khiến Tổ Vận chấn động, không phải loại ngượng ngùng kia, mà là cảm thấy Dạ Tư Không muốn chơi lớn.
- Nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế nấy, Thái Kinh cũng không phải địa phương a miêu a cầu gì cũng có thể sủa.


Ánh mắt Dạ Tư Không toát lên sát ý, lựa chọn cường thể đến cùng.
Tổ Vận vuốt vuốt trán của mình, Dạ Tư Không chuẩn bị làm lớn chuyện, mặc dù là nói cho người khác biết Thái Kinh cường thế, thế nhưng đồng thời cũng đắc tội với bọn họ.


Lần trước đắc tội với Côn Miểu, hiện tại lại chuẩn bị đắc tội với Thiên Cương.
May mắn Đông Môn gia ở Thiên Trạch bên kia là người một nhà, Thiên Khiếu bên kia cũng thế, nhưng Tố Vận cảm thấy như vậy cũng quá mức, gõ một cái là được rồi.
- Người đâu!
Dạ Tư Không trầm giọng quát.


Thái giám tổng quản đẩy cửa vào:
- Tham kiến Thánh Nhân.
- Đi nói cho Tống Hành Vi, nên làm như thế nào thì làm như thế nấy , dựa theo luật pháp Thái Kinh.
- Vâng.
Thái giám tổng quản nghe xong, trong lòng cũng hơi hoảng hốt, giết người a...
Không kịp nghĩ nhiều, thái giám tổng quản đã nhanh đi thông tri.


Nhưng vào lúc này, một vị Dạ gia quân vội vàng chạy tới:
- Tham kiến Thánh Nhân.
- Có chuyện gì?
- Ngoài cũng có hai người nói muốn tìm Thánh Nhân.
- Là ai?
Dạ Tư Không nhíu mày hỏi.
- Bọn họ tự xưng là huynh đệ Hào gia.


Dạ Tư Không nghe xong khóe miệng bắt đầu giương lên, cười khẽ hai tiếng nhìn về phía Tố Vận:
- Thánh hậu, lại có trợ thủ tìm đến.
Tổ Vận nghi hoặc, dù sao ngày đó không có mặt, Dạ Tư Không cũng không nói nhiều,
- Mời bọn họ đến thư phòng."
- Vâng.
Lúc này Tổ Vận đứng dậy:


- Sẽ không quấy rầy Thánh Nhân đàm luận.
Nhìn bộ dáng tức giận của Tố Vân, Dạ Tư Không nhẹ nói ra:
- Vẫn còn tức giận?
- Không dám.
- Vậy thì tốt.
Tổ Vận: .....


Chỉ thấy Tổ Vận phồng má liền rời khỏi thư phòng, bộ dáng tiểu nữ nhân hiển lộ hoàn mỹ, trước kia Tổ Vận nào Có vẻ mặt như thế, lúc nào cũng bằng lãnh.
Cũng không lâu lắm, Hào gia huynh đệ liền được đưa tới ngự thư phòng.
- Hào Kiệt, Hào Nhân, tham kiến Thành Nhân.


Hai người thấy Dạ Tư Không, quỳ một chân trên đất cung kính hộ, đủ để tỏ rõ quy hàng chi tâm.
- Hai vị xin đứng lên, đoạn đường này khổ cực, người đâu, dâng trà.
Dạ Tư Không phất phất tay, cung nữ bên cạnh bưng Ngưng Thần trà tới.
Dạ Tư Không cười nói:


- Đây là Ngưng Thần trà, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, chỉ có bản hoàng có.
Hào Kiệt cùng Hào Nhân liếc nhau một cái, chắp tay nói ra:
- Tạ Thánh Nhân.
Bưng chén trà, trong lòng Hào gia huynh đệ cảm thấy. .. làm sao tại giống như độc dược.


Khẽ nhấp một miếng, không tệ a. .. trà này quả thật có mùi vị.
Hào Kiệt ừng ực uống vào từng ngụm, mà Hào Nhân lại chậm rãi thưởng thức, thì thào một tiếng:
- Trà ngon.
Dạ Tư Không cười cười:
- Ngồi.
- Tạ Thánh Nhân.
- Các ngươi có thể tới Thái Kinh, bản hoàng rất là vui vẻ.


Dạ Tư Không thành khẩn nói ra, lúc ấy là muốn mời chào, nhưng cũng không có nắm chắc, không ngờ lúc này thật tới.
Hào Kiệt chắp tay:
- Thánh Nhân, ngày đó lập trường của chúng ta khác biệt, nếu có chỗ đắc tội, xin hãy thông cảm.


- Có thể hiểu được, hiện tại không phải các ngươi đã tới Thái Kinh sao?
Hào gia huynh đệ cười cười.
Hào Nhân nhẹ nói ra:
- Kỳ thật ngày ấy, dùng thực lực Thánh Nhân, hoàn toàn có thể đánh bại chúng ta, cho nên chúng ta thương lượng một chút rồi đến đây.


Lông mày Dạ Tư Không khẽ giật một cái, lập tức cười nhẹ:
- Các ngươi rất mạnh, là người mà Thái Kinh cần.
Hào gia huynh đệ liếc nhau một cái, đứng dậy chắp tay nói ra:
- Nguyện hiệu lực vì Thánh Nhân!
- Tốt! Muốn tại Thái Kinh nhậm chức gì?
Hào Kiệt nhếch miệng cười nói:


- Đương nhiên là nguy hiểm nhất, kích thích nhất.
- Vậy các ngươi tới đúng chỗ rồi, trong một tháng này, Thái Kinh sẽ phi thường kích thích, trước mắt có một việc.
- Thánh Nhân cứ nói.
Hào Kiệt hỏi.


- Ta chuẩn bị giết mấy người Mộ Dung gia, hai người các ngươi đi xem lấy, nếu Mộ Dung gia dám làm loạn, giết chết bất luận tội!
Hào Kiệt hơi hơi híp mắt hỏi:
- Là Mộ Dung gia vừa vặn tại Thiên Cương đương nhiệm cổ tộc?
- Không sai, chính là bọn họ.


Hào Kiệt cùng Hào Nhân sáng mắt lên, hưng phấn, lần này quả nhiên tới đúng chỗ, đủ kích thích.
- Tuân chi
Nói xong liền dự định quay người ra ngoài.
Dạ Tư Không gọi hai người lại:


- Hiện tại các ngươi còn chưa quen thuộc Thái Kinh, đến phủ doãn, nghe theo Tổng Hành Vi kiến nghị, bản hoàng sẽ phải người dẫn các
người qua.
- Vâng.
Hai người cũng không nghĩ nhiều, mục đích chủ yếu lần này tới, ngoại trừ ôm đùi ra, chính là chuẩn bị tô điểm thanh danh của mình, dĩ


nhiên còn tìm chuyện kích thích làm.
Nhìn hai người tan biến, ánh mắt Dạ Tư Không hơi hơi ngưng tụ, tình huống hiện tại kỳ thật tương đối nghiêm trọng, nếu như không dùng thủ đoạn lôi đình, như vậy tháng này sẽ càng ác liệt hơn, nhưng nếu dùng, chuyện phiền toái cũng sẽ không ít.


Dùng, ít nhất có thể dương uy, không dùng, chính là yếu thế, lần này Tiết Khánh Nguyên cũng mất đi ý nghĩa.
Một bên khác, Dạ Côn cùng Dạ Tần đi tới biệt viện Mộ Dung Khang, lúc này xuất hiện ngoài ý muốn khiến Dạ Côn cũng không nghĩ tới.


Chính là Gia Cát Thanh thế mà được Mộ Dung Khang an bài ở chỗ này, thậm chí thân phận còn là thê tử.
Bảo Mộ Dung Khang an bài Gia Cát Thanh, thế mà liền an bài như vậy, Mộ Dung Khang... thật biết chiếu cố người.
- Các ngươi uống chút trà, phu quân đã sắp trở về.


Gia Cát Thanh ăn mặc mộc mạc hơn rất nhiều, trên trán cũng mất đi sự lăng lệ ngày xưa, nụ cười chân thành, Dạ Côn cảm thấy cách làm của mình không sai, tiêu trừ trí nhớ của nàng, đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát.
Dạ Tần cũng cảm thấy Gia Cát Thanh hiện tại rất không tệ.


Chén trà còn chưa uống xong, đã thấy Mộ Dung Khang nhanh chân đi đến, thấy Côn ca tới, nhất thời liền hoảng lên.
- Phu quân trở về.
Gia Cát Thanh nghênh đón lấy, dáng vẻ rất là ân ái.
Chẳng qua lúc này Mộ Dung Khang hết sức xấu hổ, kiên trì nói ra:


- Phu nhân, nàng đi nấu cơm trước, chúng ta có chuyện phải thương lượng.