Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1022: Hoa Tỷ Yêu

- Không, ta nói không phải ý này, có lẽ Dạ Côn kia không nói cho nàng, nhưng ta muốn nói cho nàng biết.
Hoa Sa La nghiêm túc nhẹ gật đầu.
- Ta trước kia là cá mặn.
- Cá mặn là gì?
Hoa Sa La nghi hoặc hỏi.
- Cá mặn có nghĩa là người ăn nằm chờ chết.
Hoa Sa La chững chạc đàng hoàng nói ra:


- Vậy hiện tại ngươi chính là một lão cá mặn.
- Ha ha ha ha... Khụ khụ khụ! ! !"
Dạ Côn nhất thời bị chọc phát cười, chẳng qua là lại bị sặc, người già chính là như vậy.
- Ngươi kích động như vậy làm gì.
Hoa Sa La ôn nhu nói.
- Trước kia làm sao không phát hiện nàng khôi hài như vậy.


- Hừ. .. lão cá mặn, nói tiếp.
Dạ Côn bình phục hảo tâm tình, tiếp tục nói:
- Khi đó ta crush một người.
- Crush là cái gì?
- Là yêu thích.
Sắc mặt Hoa Sa La lập tức đen lại, Hoa tỷ là một cái hủ dấm siêu to siêu bự.
- Tiếp tục.


- Sau đó ta bị vô tình từ chối, trong lúc thương tâm gần chết băng qua đường, bị xe đụng. .. liền đi đến thế giới này.
Hoa Sa La nhíu chặt lông mày, âm u nói ra:
- Như vậy xem ra, đây là linh hồn xuyên qua.


- Có lẽ vậy, ta đi đến thế này cũng không thuận lợi, ở trong bụng mẹ bị thân huynh đệ chơi, dẫn đến dinh dưỡng không đầy đủ, xuất sinh không lâu liền bị cha mẹ ruột vứt bỏ, may mắn mẫu thân đi ngang qua cứu ta, bằng không ta đã sớm chết ở trong cái hẻm nhỏ u ám kia
rồi.


- Ta không quan tâm ngươi là người thế giới nào.
Hoa Sa La tưởng rằng Dạ Côn muốn nói chúng ta không phải người của một thế giới.
Nhưng mà Dạ Côn muốn nói là:
- Ta không muốn giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì.
- Ồ, như thế à.
- Vậy còn nàng, có chuyện gì không có nói cho ta biết không?


Dạ Côn hỏi ngược lại.
Hoa Sa La suy nghĩ một chút, từ tốn nói:
- Ở bên ngoài, quả thật có rất nhiều chuyện không nói, nhưng nơi này. .. ta không có gì giấu diếm ngươi.
- Ta ở bên ngoài, làm sao lại không được nàng yêu thích?
- Ta không thích nam nhân thay đổi thất thường.
Hoa Sa La nghiêm túc nói.


- Vậy xem ra ta ở bên ngoài không có cơ hội rồi.
Hoa Sa La nghe xong không nói.
Sau một hồi lâu, Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Có hơi lạnh, ta muốn về phòng.
- Được.
Hoa Sa La đẩy Da Côn trở về phòng, sau khi thu xếp tốt thì cẩn thận nói ra:
- Ta đi làm cơm.
- Ừm, muốn ăn thịt Hổ Điêu kho do nàng làm.


Dạ Côn nằm ở trên giường nhẹ nói ra.
Hoa Sa La nhẹ gật đầu:
- Ừm.
Dạ Côn nhìn thân ảnh Hoa Sa La, mãi đến khi Hoa Sa La đóng cửa lại, còn có tiếng bước chân rời đi.
Ánh mắt mỏng manh dần dần trở nên kiên định, Dạ Côn dùng sức chống đỡ thân thể mặc áo bào vào...


Mặc dù chỉ là động tác đơn giản như thế, thế nhưng trên trán đã chảy đầy mồ hôi.
Cầm lấy quải trượng ở cạnh giường rất lâu không có sử dụng, mở cửa phòng đi ra ngoài.


Nhưng cũng không phải đi tìm Hoa Sa La, mà là hướng phía nhà xí bên kia, đi tới bên cạnh. .. Dạ Côn chậm rãi cuối người, tách cỏ dại ra.
Một cái hố lún xuống ở trước mắt Dạ Côn.


Khi còn bé thường xuyên cùng đệ đệ lén đi ra ngoài chơi, chính là từ nơi này, đến bây giờ mẫu thân cũng không biết.
Nếu như là tráng niên, chỉ sợ Dạ Côn bò không lọt, thế nhưng hiện tại gầy trơ xương, rất nhẹ nhàng liền xuyên qua.


Lúc này là thời điểm bữa tối, người đi trên đường phố tương đối ít, Dạ Côn chống đỡ quái trượng, mũ che đầu, thẳng hướng ngoại
thành.


Vì cam đoan thể lực, Dạ Côn còn cố ý chuẩn bị dược hoàn, viên thuốc này có thể giúp hắn không sợ đau đớn, thể lực dồi dào, thế nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn. .. ít nhất người bán thuốc đã nói như vậy.
Cứ như vậy, Dạ Côn rất nhanh ra khỏi thành, hướng phía Mê Vụ Sâm Lâm.


Vì sao Dạ Côn lại đi Mê Vụ Sâm Lâm, đó là bởi vì nhiều năm qua, torng lúc Hoa Sa La nằm mơ không chỉ một lần nhắc đến Mê Vụ Sâm
Lâm.
Cho nên Dạ Côn kết luận, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, khẳng định có thứ gì có thể giúp mình tỉnh lại. ..


Kỳ thật dựa theo đạo lý mà nói, Hoa Sa La hẳn có thể phát hiện Dạ Côn rời đi, nhưng đừng quên, đây là trong ý thức Dạ Côn, hắn muốn Hoa Sa La không biết, Hoa Sa La chắc chắn sẽ không biết.
Sau khi Dạ Côn ra khỏi thành, bên trong Dạ gia xuất hiện một đạo ánh vàng... chỉ thấy Dạ Tần từ trong ánh vàng đi ra.


Y không có mặc thánh bào hoa lệ, chẳng qua là trường bào bình thường, cũng không có uy nghiêm hoàng uy, chỉ có nụ cười của đệ đệ.
Nhiều năm như vậy, bộ dáng Dạ Tần vẫn không có gì, duy trì bộ dáng trung niên.
- Đại ca, tẩu tẩu.


Dạ Tần hướng phía sân nhỏ hô to một tiếng, vô cùng vui vẻ, lúc này Dạ Tần không phải Đông U chi chủ, mà chỉ là đệ đệ Dạ Côn.
Hoa Sa La đang đang nấu cơm từ trong nhà bếp đi ra, khẽ cười nói:
- Đệ đệ trở về, không phải nói ngài mai mới đến sao?


- Giải quyết xong chuyện, liền sớm trở về bồi đại ca, cho đại ca một cái kinh hỉ.
- Đại ca ngươi khẳng định sẽ rất vui vẻ, luôn ở trước mặt ta nhắc tới ngươi.
Hoa Sa La ôn nhu cười nói.
- Tẩu tẩu, khổ cực.
- Không khổ.
Hoa Sa La cười khẽ một tiếng.
- Đúng rồi, đại ca đâu?


- Đang nghỉ ngơi ở trong phòng đấy.
- Ừm, ta đi xem một chút.
- Được, ta lại chuẩn bị thêm vài món ăn, hôm nay cho đại ca người uống một chén.
- Tẩu tẩu khai ân, đại ca nhất định sẽ rất vui vẻ.


Dạ Tần không kịp chờ đợi muốn báo tin tức tốt này cho đại ca, y nhanh chóng hướng chạy tới phòng của Dạ Côn.
Nhìn Dạ Tần chạy đi, Hoa Sa La cười cười, đều là Đông U chi chủ, ở trước mặt Dạ Côn, vẫn giống như một đứa bé.


Trở lại nhà bếp, Hoa Sa La tiếp tục làm đồ ăn, rất nhanh... Hoa Sa La chỉ nghe thấy tiếng bước chân bối rối.
- Tẩu tẩu, đại ca đâu?
Dạ Tần đứng ở cửa ra vào nghi hoặc hỏi.
- Trong phòng nghỉ ngơi. ..
- Không có người, ta đã tìm hết rồi.
Dạ Tần cảm giác có chuyện không lành.


Con người Hoa Sa La CO rụt, chạy thẳng về phòng, trên giường không có người, áo choàng trên kệ áo không thấy, quải trường cũng không thấy.
- Người đâu!
Hoa Sa La nhất thời kinh hoảng.
- Tẩu tẩu, có phải đại ca ra ngoài tản bộ rồi hay không?


- "Không... trong khoảng thời gian này hắn đã rất suy yếu, đã rất khó đi lại, không thể nào ra ngoài tản bộ được.
- Không thể đi lại được rồi? ?!!!
Dạ Tần kinh ngạc hỏi, bởi vì y căn bản không biết.
Hoa Sa La áy náy nói ra:


- Đại ca ngươi sợ ngươi lo lắng, cho nên không nói cho ngươi, mỗi lần ngươi trở về, đều là Cố nén, dựa vào dược vật kiên trì.
Dạ Tần khó tiếp thu, trong lòng rối loạn.
Bỗng nhiên, Dạ Tần giống như nghĩ tới điều gì, chạy ra ngoài. .. thẳng đến chỗ nhà xí.


Nhìn cái hang nhỏ quen thuộc, Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Tẩu tẩu, đại ca này muốn đi nơi nào?
- Đi nơi nào. .. hắn sẽ đi nơi nào? ? ? Chẳng lẽ...
- Chẳng lẽ cái gì, tẩu tẩu.
Dạ Tần nóng như lửa đốt hỏi, sợ đại ca sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Mê Vụ Sâm Lâm!
Hoa Sa La kinh hô một tiếng.