Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1023: Mộ Nhi

- Đại ca đến đó làm gì? Hỏng rồi. ..
Dạ Tần vừa mới nói xong, cả người liền tan biến tại chỗ.
Hoa Sa La dùng một chút, cũng tan biến tại chỗ, chạy đến Mê Vụ Sâm Lâm tìm Dạ Côn, Dạ Côn vào Mê Vụ Sâm Lâm, chẳng khác nào đi
tìm chết cả.


Một bên khác, Dạ Côn đã đi đến biên giới Mê Vụ Sâm Lâm.
Từ nhỏ đã nghe nói bên trong Mê Vụ Sâm Lâm có yêu thú gì đó, người đi vào căn bản không đi ra được.
Nhìn chướng khí trước mắt, chỉ cần đi vào, Dạ Côn cảm thấy mình cũng sẽ không đi ra được.


Nhưng Dạ Côn cũng biết tình huống thân thể mình, nếu như bây giờ không đánh cược, chỉ sợ ngày mai sẽ là tử kỳ của mình, hơn nữa còn không biết có thể nhìn thấy bình minh ngày mai không.


Xoa xoa mồ hôi trên trán, Dạ Côn từ trong ngực lấy ra một viên được hoàn màu đỏ tươi, màu đỏ kia rất là quỷ dị, vừa nhìn liền biết không phải đan dược tốt lành gì, thế nhưng hiện tại Dạ Côn chỉ có thể nhờ vào nó, đến đâu hay đến đó.


Nuốt đan dược xuống, Dạ Côn cảm thấy hô hấp đã thông thuận hơn một chút, quay đầu nhìn lại, thật lo lắng thê tử trực tiếp đuổi theo.
Cũng may mình chạy nhanh, tranh thủ thời gian đi vào lại nói, bằng không thể tử tới liền một khóc hai nháo ba treo ngược.


Dạ Côn đi vào Mê Vụ Sâm Lâm không bao lâu, Hoa Sa La cùng Dạ Tần đã xuất hiện ở bên ngoài.
Hai người nhìn Mê Vụ Sâm Lâm, ánh mắt trầm trọng.
- Chướng khí bên trong Mê Vụ Sâm Lâm không có nồng như vậy.


Dạ Tần thấp giọng nói ra, trước kia không phải không thấy qua, chướng khí nào có nồng như vậy, đi vào, đoán chừng ngay cả tay mình cũng nhìn không thấy.
Mà Hoa Sa La biết, có lẽ Dạ Côn không muốn bọn họ tìm được hắn, cho nên mới dẫn đến chướng khí nồng nặc như thế.


Cái tên hỗn đản này, muốn chết như vậy sao...
- Tẩu tẩu, ta đi vào tìm người trước.
Dạ Tần nói xong liền trực tiếp vọt vào Mê Vụ Sâm Lâm.
Hoa Sa La dừng một chút, cũng đuổi theo, thế nhưng mới chớp mắt mà Dạ Tần đã không thấy đâu.
- Không quản được nhiều như vậy, Hoa Sa La lên tiếng kêu gào:


- Phu quân! Phu quân! Dạ Côn! Dạ Côn! !!!
Nhưng mà Dạ Côn đi vào bên trong Mê Vụ Sâm Lâm căn bản không có nghe thấy âm thanh gì, xung quanh rất là yên tĩnh, theo tia sáng càng ngày càng mờ, Dạ Côn đã không còn nhìn rõ đường đi, chỉ có thể dựa vào hai tay mò mẫm, miễn đụng phải cây.


Ở trong lòng Dạ Côn cũng đang hỏi bản thân, tiếp tục như vậy, thật sẽ tìm được biện pháp thức tỉnh bản thân sao?
Có lẽ sẽ trực tiếp chết ở chỗ này.
Sờ đến một gốc cây, Dạ Côn ngụm lớn thở dốc, cảm giác dược hiệu đã sắp hết, thời gian khóa sau ít hơn khỏa trước.


Lấy ra một viên đan dược cuối cùng, nếu như dược liệu hao hết mà vẫn không tìm được bất kỳ biện pháp gì, vậy đành phải viết di chúc mà thôi.
Nuốt đan dược XỐng, Dạ Côn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tiếp tục hành tẩu ở trong bóng tối.


Chỉ là chưa đi được mấy bước, Dạ Côn liền nghe âm thanh xào xạc, dường như có thứ gì đó đang di chuyển nhanh chóng ở trên đỉnh đầu mình.
Chẳng lẽ là hung thủ?
Dạ Côn thầm mắng một tiếng, sao mình lại xui xẻo như vậy...


Trong vô thức, Dạ Côn liều mạng chạy, mình vẫn chưa tìm được biện pháp, không thể bị hung thú ăn.
Nhưng mà tiếng xào xạc bên tai căn bản không có tan biến, thậm chí giống như hung thủ đang truy đuổi ở phía sau.
- A!
Dạ Côn vấp phải tảng đá trượt chân, bị đau hô to.


Cánh tay hung hăng va vào đại thụ, trực tiếp gãy mất.
Hắc ám mang tới kinh khủng, cộng thêm cánh tay đau đớn, khiến Dạ Côn cảm nhận được tuyệt vọng.
Nguyên bản muốn liều chút sức già tìm biện pháp sống sót, kết quả lại biến thành thế này.
Đúng lúc này, một âm thanh rất nhỏ vang lên bên cạnh bạ Côn.


Trong lòng Dạ Côn cảm thấy nặng nề, hung thú nhảy xuống, tay phải tranh thủ thời gian sờ loạn xung quanh, vận khí không tệ, mò được một cái nhánh cây.
- Không được qua đây! Ta sẽ đánh chết ngươi!
Tay phải Dạ Côn vung nhánh cây, Còn không ngừng thả ngoan thoại.


Nhưng mà trong bóng đêm, Dạ Côn nhìn thấy một đôi mắt biết phát sáng, đó không phải là mắt người, mà cực kỳ giống mắt Hổ Điêu.
Chẳng lẽ đời này ăn nhiều thịt Hổ Điêu, hiện tại biến thành thức ăn của Hổ Điêu, đúng là báo ứng a.
"Meo - "


Âm thanh vang lên, Dạ Côn sững sờ... nhìn một con mèo đen chậm rãi đi đến, hít hà.
Thần kinh căng thẳng ngay lúc này được thả lỏng, mình thế mà bị một con mèo dọa đến hồn phi phách tán, nếu để cho Hoa Hoa biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng.


Tựa vào đại thụ, Dạ Côn nhìn mèo đen cười cười:
- Đều sắp bị người hù chết.
Mèo đen nhìn Dạ Côn, nhấc móng vuốt ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, phảng phất giống như đang chế giễu Dạ Côn nhát gan.
Dạ Côn thở dài một hơi, muốn đứng lên, thế nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Xong.


Dược hiệu hết rồi.
Lão thiên đây là không cho mình bất kỳ cơ hội nào a.
Dạ Côn không từ bỏ, thử lại lần nữa, nhưng càng thử, thể lực tiêu hao càng nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể dựa vào, khí lực nâng nay cũng không còn.
Nhìn mèo đen ngồi xổm ở bên cạnh, Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:


- Ta cũng sắp chết rồi.
Mèo đen lẳng lặng nghe, cũng không có bất kỳ hành động nào.
- Đoán chừng chờ ta chết đi, ngươi sẽ ăn thịt của ta.
Mèo đen bỗng nhiên cho một cái ánh mắt khi dễ nhân tính hóa, phảng phất đang nói, một thân xương da kia của ngươi có thể ăn sao?


- Nguyên bản ta muốn cứu người, hiện tại lại biến thành hai người. .. hơn nữa còn hại nữ nhân ta thích nhất.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng, cảm giác giống như tử thần đang từ từ tiếp cận.
Mèo đen bỗng nhiên mở miệng hỏi:


- Lão đầu tư nhà ngươi một mình chạy đến nơi này, không phải chính là muốn chết sao.
- Không còn cách nào, ta...


Dạ Côn vô thức trả lời, nhưng mà vừa mới nói được mấy chữ thì lập tức nghẹn họng, trợn mắt hốc mồm nhìn mèo đen ở bên cạnh, ánh mắt kia tựa như đang hỏi, ngươi biết nói chuyện?
Mèo đen giơ móng vuốt lên:
- Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, giống như ta là đồ ngốc không bằng.


- Ngươi. .. ngươi... ngươi là yêu thú?!
Dạ Côn kinh hô một tiếng, trên sách nói, chỉ có yêu thú mới có thể nói chuyện, hắn quả thật lần đầu tiên nhìn thấy.
- Có gì đáng ngạc nhiên, người xem...
Mèo đen vừa mới nói xong, trong nháy mắt liền hóa thành hình người.


Một cô nương xinh đẹp đứng ở bên cạnh, đây không phải chính là Mộ Nhi sao, ngay cả bộ dáng cũng giống như đúc.
Theo đạo lý mà nói, hẳn sẽ không tồn tại loại sự tình này, có lẽ ý thức Dạ Côn phán định miêu yêu chính là Mộ Nhi.
- Ngươi. .. ngươi. ..


Dạ Côn choáng váng, nhanh chóng xoay đầu sang một bên, Côn ca cũng không muốn làm loại nam nhân tuổi già không giữ khí tiết kia.
Bất quá Nhan Mộ Nhi không thèm để ý chút nào, tựa ở bên cây tò mò hỏi:
- Ta không đẹp sao, đều dựa theo hình dáng nam nhân các ngươi thích nhất.


- Yêu... không... Cô nương, ta là người đã có gia đình.
Côn ca là nam nhân ngay thẳng, xưa nay sẽ không chiếm một chút tiện nghi của cô nương.
- Cũng có sao đâu, dù gì ngươi cũng sắp chết rồi.
- Cho dù chết, ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với thê tử.


Nói lời này ra, Côn ca thật đúng là người hiền lành, đủ kiên định a.