Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1021: Dạ Côn Sắp Già

- Không phải chứ, con cũng rất mạnh đấy.
Dạ Minh chững chạc đàng hoàng nói ra, cảm thấy cha muốn mình cẩn thận, cho nên mới nói như vậy
Nhưng mà Dạ Tư Không nhẹ nói ra:


- Người này trong tình báo có nói, tại Côn Miểu không phải đệ nhất thì chính là đệ nhị, lĩnh ngộ tam đoạn đã trăm năm, mà còn lĩnh ngộ tam đoạn, chỉ mới có mấy tháng.
Nghe Dạ Tư Không nói, khóe miệng Dạ Minh co giật một thoáng, nếu thật như vậy, mình quả thật không phải đối thủ.


Người ta lĩnh ngộ tam đoạn đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn mình, tuy nói mình cũng đã lĩnh ngộ tam đoạn, thế nhưng vẫn chưa từng toàn lực xuất thủ lần nào.
- Cha, có kiến nghị gì không?


Dạ Minh nghiêm túc hỏi, loại thời điểm này không thể khinh thường, tam đoạn chiến đấu, hơi vô ý, vạn kiếp bất phục.
Dạ Tư Không hít một hơi thật sâu:


- Tốt nhất là nhất kích tất sát, đây là ưu thế của con, còn nữa... thời gian mở ra tam đoạn không được vượt quá một nén nhang, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Dạ Minh cũng biết tác dụng phụ của tam đoạn, cha muốn mình lợi dụng ưu thế.
Xem ra cũng chỉ có cách này.


Chẳng qua là Dạ Minh nhìn dáng vẻ hững hờ của Sát Đan, trong lòng hơi có cảm giác cấp bách, Dạ gia báo thù không thể thua.
Bỗng nhiên một tay đặt ở trên vai Dạ Minh, Dạ Minh nhìn lại, nguyên lai là tri tâm lão đại ca Thượng Hiên.
- Có cần ta thay người lên không?
Thượng Hiên nghiêm túc nói.


- Ta có thể làm được.
Dạ Minh lộ ra vẻ kiên định, trận chiến này phải đánh.
Thượng Hiên than nhẹ một tiếng:
- Ta cũng không muốn tam hoa biến thành nhị hoa.
Dạ Minh: ..
- Cẩn thận.
Diệp Hoa ở bên cạnh dặn dò một tiếng, bất quá cho dù căn dặn, cũng vẫn dùng biểu lộ lạnh lùng kia.
- Cha, chú ý an toàn.


Dạ Tần lo lắng nói, vừa rồi gia gia nói y cũng nghe thấy.
Đông Môn Mộng đưa tay sửa sang lại cổ áo Dạ Minh một chút, nhẹ nói ra:
- Đánh thắng trở về, cho ngươi phúc lợi.
Dạ Minh nghe xong, ánh mắt liền biến, thê tử cho phúc lợi. .. diệu 3 -
- Yên tâm đi.
Dạ Minh nện ngực một cái, dáng vẻ tình thế bắt buộc.


- Nghiêm túc chút.
Dạ Tư Không nhẹ nói ra, hiện tại ngươi đại biểu cho Dạ gia, còn tạo như vậy.
Dạ Minh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhảy lên đi tới trước mặt Sát Đan cách đó không xa.
Dạ gia phục thù chiến, đã sắp mở màn.


Do Dạ Minh kinh nghiệm không đủ, đối chiến Sát Đan kinh nghiệm phong phú, cũng không biết Dạ Minh có thể chiến thắng Sát Đan hay không.
Đối với Dạ Minh mà nói, đây cũng là một trận khảo nghiệm.
Nhưng mà Dạ Côn hồn nhiên không biết mọi chuyện phát sinh bên ngoài, vẫn đắm chìm trong thế giới ý thức của mình.


Chẳng qua là bên trong ý thức, đã qua rất rất lâu.
Ròng rã năm trăm năm!
Dạ gia năm trăm năm, đã chinh phục toàn bộ Đông U, Dạ Tần trở thành gia chủ Dạ gia, cũng là Đông U Thánh Nhân.
Mà bản thân Dạ Côn, đã sắp đi tới phần cuối của sinh mệnh.


Mặc kệ Dạ Côn tu luyện thế nào, thực lực tiến triển cũng rất chậm, chậm đến mức căn bản không thể kéo dài tuổi thọ.
Có thể sống năm trăm năm, toàn bộ đều nhờ đan dược chống đỡ lấy.


Hơn nữa không có lực lượng chèo chống, dung mạo Dạ Côn phát sinh cải biến cực lớn, nguyên bản khuôn mặt đẹp đẽ mặt tràn đầy nếp gấp, cả người gầy gò, phản chất giống như là một bộ xương bộc da.


Năm trăm năm nay, ngoại trừ ngày Dạ Tần đăng Cơ, Dạ Côn cùng Hoa Sa La chưa từng rời khỏi huyện Thái Tây.
Lúc này Dạ Côn ngồi ở trên chiếc xe lăn bằng gỗ, phơi ánh mặt trời ấm áp, nhưng trên thân phủ kín chăn bông thật dày.
Cặp mắt kia cũng hơi mở ra, nhưng cảm giác có chút miễn cưỡng.


- Phu quân, uống thuốc.
Lúc này Hoa Sa La bưng bát đi tới, ngữ khí không có táo bạo như trước kia, trở nên dịu dàng hơn.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, nào ngờ bị nước bọt của mình làm sặc, ho khan kịch liệt.
Hoa Sa La tranh thủ thời gian buông thuốc xuống, vuốt lưng cho Dạ Côn.


Một hồi lâu sau, Dạ Côn mới bình ổn lại, nhưng hô hấp vẫn vô cùng gấp rút.
- Ta quá già rồi.
Dạ Côn thở dốc nói ra.
Hoa Sa La sửng sốt một chút, dung nhan xinh đẹp.... đồng dạng cũng biến thành một lão bà bà.
Dạ Côn nhìn thoáng qua cũng lộ ra nụ cười:


- Còn chọc ta vui vẻ, ta ngược lại nhớ nàng lúc còn táo bạo.
Hoa Sa La khôi phục dung nhan xinh đẹp, nghẹn miệng nói ra:
- Ngươi đúng là tự mình tìm khổ.
- Đúng vậy, chúng ta đã rất lâu rồi không có cãi nhau, lần trước cãi nhau, hẳn là năm trăm năm trước.
Dạ Côn tiếp tục dựa vào ghế thì thào.


Mà Hoa Sa La bưng chén thuốc ngồi ở bên cạnh, nhẹ nói ra:
- Uống thuốc trước, ta lại nghe ngươi lải nhải.
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Hoa Sa La:
- Ta đã sắp đến điểm cuối.
Hoa Sa La thổi thổi chén thuốc, lạnh nhạt nói ra:
- Ta đi cùng ngươi.
- Nhưng ta muốn nàng sống sót.


Dạ Côn nhẹ nhàng đè lại cổ tay Hoa Sa La, mang theo ánh mắt khẩn cầu.
- Mấy trăm năm không nhắc tới, sao hôm nay lại nói?
Hoa Sa La nhẹ giọng hỏi, chẳng qua là ngữ khí mang theo run rẩy, có lẽ giác quan thứ sáu của nữ nhân có thể cảm giác được thứ đi.


Dạ Côn hơi hơi giương khóe miệng lên, tiếu dung trên lớp da nhăn nheo lộ ra vẻ ôn hòa.
- Ta đã tận hết khả năng, cùng nàng đi đến cùng... nhưng ta cũng hy vọng nàng có thể sống.
Dạ Côn VỖ VỖ mu bàn tay trắng nõn của Hoa Sa La.
- Uống thuốc trước đi.
Dạ Côn không có cự tuyệt, phối hợp với nàng.


Sau một hồi lâu, Dạ Côn nhẹ giọng hỏi:
- Nếu như ta chết, Dạ Côn thật sẽ chết, nàng cũng sẽ chết.
Không đợi Hoa Sa La nói chuyện, Dạ Côn tiếp tục nói:
Nhưng nếu như nàng cứu ta, ta sống, nàng cũng sống, như thế mới có thể tục duyên.


Nếu như dựa theo tính tình trước kia, Hoa Sa La nhất định sẽ bắt đầu nổi bão, nhưng Hoa Sa La cũng biết, hiện tại nổi bão cũng vô dụng, Dạ Côn đã không còn khí lực tranh giành với mình...
Hoa Sa La khẽ tựa vào hai chân Dạ Côn, từ tốn nói:
- Sống sót như thế có ý nghĩa gì?


Dạ Côn khẽ hít một hơi, đưa tay nhẹ vỗ về Hoa Sa La, nhìn bầu trời huyện Thái Tây, nó vẫn xanh lam như thế.
- Đệ đệ ngày mai trở lại thăm ngươi.
Hoa Sa La nhẹ nói ra.
Dạ Côn cười khổ một tiếng:
- Khẳng định lại muốn ta đến Thái Kinh ở.
- Vì sao ngươi không nghe đệ đệ? Đi Thái Kinh ở?


Hoa Sa La nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn khe khẽ lắc đầu:
- Không biết, ta chỉ muốn ở chỗ này.
- Nơi này quan trọng như vậy sao?
Dạ Côn cười cười, thấp giọng nói ra:
- Hoa Hoa, nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa nói với nàng một chuyện.


Thế mà Hoa Hoa này Hoa Hoa nọ, đổi thành lúc trước, Hoa Sa La đã nện cho, hiện tại Hoa tỷ chỉ nhẹ nhàng xoa bóp, biểu thị kháng nghị của mình.
- Thế nào, ngươi còn thầm mến Vương quả phụ sát vách sao.
- Ha ha ha, nàng nói như thế, ta quả thật có chút động tâm.


Hoa Sa La ngồi thẳng, liếc mắt nhìn Dạ Côn, giống như một con Hổ Điêu cái hung hãn.
- Kỳ thật ta không phải người của thế giới này.
Dạ Côn than nhẹ nói ra, bí mật này cho tới bây giờ chưa từng nói với ai.
Hoa Sa La còn tưởng rằng Dạ Côn muốn nói gì, lập tức trợn trắng mắt:


- Ngươi vốn không phải, ngươi đang ở bên trong ý thức của mình.