Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1020: Mở Màng Liền Sắp Treo?

Diệp Hoa nhẹ gật đầu, hôm nay tới báo thù cho con rể, thân là gia gia Con rể, nên để cho ông ta đến nói vài lời.
- Vậy lão hủ liền không khách khí.
Dạ Tư Không hướng phía hai người chắp tay, đi lên phía trước hai bước.
- Ta là Dạ gia Dạ Tư Không!


Thanh âm vang vọng đại quân Võ Thành Bảo, uy nghiêm vô cùng, không hổ là Thánh Nhân.
- Tôn tử Dạ Côn của ta tại Võ Thành Bảo bị ám sát, thân là gia gia Dạ Côn, ta rất đau lòng, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch phẫn nộ của Dạ gia, Võ Thành Bảo phải trả giá đắt, bỏ ra đại giới!


- Dạ Tư Không, lời này quá mức rồi!
Dạ Tư Không vừa mới dứt lời, Tả Thiên Chúng đã lập tức phản bác.
Dạ Tư Không nhìn Tả Thiên Chúng, Tả Thiên Chúng cũng không yếu thế.
- Ngươi là ai?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.
- Ta là Tiền Trang Tả Thiên Chúng.


- Tả trang chủ, ngươi đây là tới thỉnh tội sao?
Dạ Tư Không chất vấn.
Trong lòng Tả Thiên Chúng thầm mắng một tiếng lão hồ ly, quả nhiên giống hệt tên tiểu hồ ly Dạ Côn kia.
- Dĩ nhiên không phải, bổn trang chu cũng không có làm, tại sao phải nhận?
Tả Thiên Chúng hỏi ngược lại.


- Kẻ giết người đương nhiên sẽ không thừa nhận, Tả trang chủ không cần phải nói thêm nữa.


- Thế nào, Dạ Tư Không ngươi không nói nổi sao? Nhà người chết một người, liền muốn tất cả mọi người ở Võ Thành Bảo chôn cùng, khẩu khí thật lớn... phóng nhãn toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, cũng không có ai cuồng như Dạ gia ngươi!


Lời này của Tả Thiên Chúng tuy rất kiên cường, thế nhưng ẩn ẩn có thoái ý.
Xem ra là muốn nhượng bộ giải quyết hiểu lầm.


Con người của Dạ Tư Không hơi co lại, trong lòng Tả Thiên Chúng chợt lạnh, thầm nghĩ thực lực Dạ Tư Không bất phàm, một cái ánh mắt liền khiến y cảm thấy khó chịu... xem ra cũng là một cao thủ.
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra:


- Tiểu bối xảy ra chuyện, trưởng bối đương nhiên phải ra mặt, hoặc là các ngươi giao ra hung thủ, hoặc là chôn cùng tôn nhi ta!
Diệp Hoa nghe xong lời này, cảm thấy Dạ Tư Không rất hợp khẩu vị, là người làm đại sự, quả quyết tàn bạo.


- Buồn cười, Dạ Côn cũng không phải chết trong Võ Thành Bảo, ta thấy ngươi là muốn mượn cớ phát động xâm lược, loại chuyện này Dạ gia các ngươi cũng không phải lần đầu tiên làm!


- Hung thủ giết hại Dạ Côn đương nhiên phải truy sát, nhưng chủ sự sau màn, khẳng định vẫn còn ở đây, tuy tìm khó khăn, thế nhưng nếu giết hết, vậy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.


- Dạ Tư Không, nếu như hôm nay ngươi giết tất cả mọi người ở Võ Thành Bảo, vậy ngươi sẽ là địch với toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, ngươi không sợ bị báo ứng sao?!
Tả Thiên Chúng chỉ Dạ Tư Không hét lớn, lão già này điên rồi.
Dạ Tư Không từ tốn nói:


- Dạ gia, không có nam nhân sợ chết.
Một câu liền khẳng định thái độ của Dạ Tư Không, không giao ra hung thủ, liền giết sạch, đơn giản thô bạo.


Trong lòng Tả Thiên Chúng hơi hơi trầm xuống, Dạ Tư Không này thật quyết tâm muốn đồ Võ Thành Bảo, nói là báo thù cho Dạ Côn, nhưng có vẻ giống như đang mượn đao giết người.


Nếu như Dạ Tư Không không hé miệng, phía bên mình lại nhả ra, vậy sau này làm sao lăn lộn được nữa, thanh danh Tiền Trang sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Lại nói, lần này cũng xem như Tiền Trang thể hiện sức mạnh, đánh thua... rất mất mặt a.


Nhưng nhìn tình huống hiện tại, muốn thắng cũng không dễ, chỉ mong đối diện không có tam đoạn.
Chỉ cần Dạ gia không có tam đoạn, như vậy phần thắng sẽ cao đến sau bảy phần, nếu có tam đoạn xuất hiện.
Vậy liền lạnh.
Cược...
Làm một tên thương nhân, Tả Thiên Chúng không ngại mạo hiểm.


- Dạ Tư Không, đã ngươi khư khư Cố chấp, vậy cũng đừng trách chúng ta không cho cơ hội!
Tả Thiên Chúng phẫn nộ quát.
Dạ Tư Không vung tay áo lên, ý tử rất rõ ràng, Dạ gia còn cần người cho Cơ hội?
Tả Thiên Chúng giận a, hiện tại mau nghĩ biện pháp mới được.


Bỗng nhiên, Hạng Thiên Lăng ở bên tai Tả Thiên Chúng nói nhỏ hai tiếng, khiến Tả Thiên Chúng lập tức vui vẻ.
- Dạ Tư Không, vừa rồi quên đi.
Tả Thiên Chúng lên tiếng hộ.
- Thế nào, cần lão phu tới nhắc nhở ngươi sao?
- Cũng không cần, chỉ là Dạ gia các ngươi báo thù, bọn họ tới làm gì?


Tả Thiên Chúng nhìn về phía Diệp Hoa cùng Thượng Hiên.
Dạ Tư Không nghiêm nói:
- Bọn họ là nhạc phụ của tôn nhi ta, báo thù cho con rể là thiên kinh địa nghĩa.


- Chỉ sợ không ổn đâu, ngươi có thể là đánh lấy cờ hiệu Dạ gia báo thù, hiện tại lại biến thành thông gia báo thù. .. làm sao, Dạ gia còn gọi người khác hổ trợ, đương nhiên. .. nếu như đều họ Dạ, kẻ hèn cũng không có lời gì để nói.


Không hổ là gian thương, luôn có thể tìm đến một chút chuyển cơ.
Diệp Hoa cười lạnh một tiếng:
- Lời ấy là sợ sao?
- Không phải sợ, ta nói Dạ gia bọn họ không có cơ hội báo thù, cho nên gọi người đến.
- Gian thương, Dạ gia ta còn sợ các ngươi sao!


Minh ca tính tình một thoáng liền lên, nói giống như Dạ gia không có ai vậy.
Mà Tả Thiên Chúng rất thích người xúc động giống như Dạ Minh, bằng không sao thực hiện được quỷ kế.
- Vị này là?
Tả Thiên Chúng tò mò hỏi.
- Ta là gia gia ngươi!
Tất cả mọi người: .....
Hạng Thiên Lăng nghiêm nói:


- Lễ nghi Dạ gia chỉ có như thế sao?
Đông Môn Mộng hừ một tiếng:
- Đã giết tới cửa, còn cần lễ nghi sao?
Lời này dường như không có vấn đề gì.
Tả Thiên Chúng không quan trọng đáp:


- Đã Dạ gia các ngươi có thực lực này, vậy mời Dạ gia tới báo thù, đừng kéo bè kết phái, truyền đi, thanh danh Dạ gia các ngươi cũng không dễ nghe.
- Tới thì tới! Ta sợ các ngươi sao!


Dạ Minh gầm thét một tiếng, mà Thượng Hiền ở bên cạnh nhẹ ho khan vài tiếng, Minh ca đang rướn cổ hò hét, sao có thể nghe thấy.
- Tốt, ta rất tán thưởng loại người như ngươi.
Trong lòng Tả Thiên Chúng nhẹ nhàng thở ra, cũng may Dạ gia còn có thằng ngốc này, bằng không hôm nay lạnh thấu.


Minh ca nghiệp chướng a. .. bị người khác xem là đồ đần.
Dạ Tư Không nhìn về phía nhi tử đang kích động, hơi thở hắt ra, đã nhiều năm như vậy, vẫn xúc động như thế.


Rõ ràng ván đã sắp đóng thuyền, thế nhưng lại có chuyển biến, bất quá cũng tốt... chuyện của Dạ gia vẫn nên để Dạ gia tới xử lý, như thế mới có thể phục chúng.
Trong lòng Đông Môn Mộng cũng không nghĩ gì, quát khẽ nói:


- Đã như vậy, hai phe chúng ta phải người ra một đánh một, chúng ta phải ra vị Dạ Minh này.
Minh ca sững sờ, quay đầu nhìn thê tử. .. cảm giác quá đột nhiên.
Thượng Hiền cùng Diệp Hoa đứng ở bên cạnh, giống như cười mà không phải cười, Dạ Minh a... thật đúng là con hàng sợ thê tử.


- Tốt! Vậy chúng ta phải ra Sát Đan.
Tả Thiên Chúng nhìn Sát Đan có chút men say đứng ở một bên, hy vọng gia hỏa này có thể đánh thắng.
Lúc này Sát Đan từ trong đám người bước ra, bộ pháp nhẹ nhàng, ánh mắt có hơi tan rã, chớ nói chi là khí chất cả người, không khác gì lưu manh chợ búa.


Một người như vậy đi ra, phảng phất đang đánh mặt Dạ gia bên này.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Dạ Tư Không thấp giọng nói ra:
- Cẩn thận một chút, thực lực người này ở trên con.


Nghe cha nói như thế, trong lòng Minh ca có hơi hồi hộp một chút, làm sao... vừa mở màng người làm cha như mình cũng sắp lạnh?