Delie và Bessie đáp tàu Sucess trở về nhà, có Adam theo hộ vệ. Mùa nước lại lên, dòng sông chảy xuôi thật mạnh, nên chiếc tàu guồng phải vất vả ngược dòng.
Bessie đứng bên cạnh Adam, tựa người vào lan can tầng trên cùng, trò chuyện như bắp rang. Delie nghồi nghĩ cách thuyết phục người dượng rằng bỏ năm mươi bảng cuối cùng của cô đầu tư vào chiếc tàu Jane Eliza là rất có lợi
Adam nói với Bessie:
- Nước chảy kiểu này, chúng tôi không thể đưa chèo thuyền và câu cá được. Để thay thế, chúng tôi sẽ đi ngựa với cô.
Bessie lo ngại:
- Tôi đi ngựa không quen.
Nghe thế, trong một lúc. Delie cảm thấy đắc thắng. Theo cô thì Bessie sợ ngựa.
Cô ra lan can đứng với hai người rồi nói:”
- Tôi cũng chưa quen cưỡi ngựa nữa. Nhưng có hai cái yên ngồi nghiêng, con ngựa già Leo thì chạy êm lắm, chị cưỡi nó được. Tôi thích ngồi giang chân, nhưng dì chưa cho.
Đang trò chuyện tay đôi với Adam mà bị ngắt ngang Bessie không vui lắm, cô ta liền chỉ bầy bồ nông đang bay thành đàn phía trên đầu, và với vẻ hết sức tự nhiên, cô ta lách tấm thân mạnh mẽ của mình vào giữa Adam và Delie.
Chiếc tàu vào bến đậu phía dưới trang trại.
Delie mang túi xách chuẩn bị bước lên bờ, Adam liền giật lấy, hỏi:
- Sao vội thế, cô bé?
Cô liếc cậu ta:
- Em không còn bé, và em cũng không vội.
Ngày cuối tuần ấy, cô không sung sướng chút nào. Nhưng bà Hester tiếp đón Bessie hết sức niềm nở. Bessie chứng tỏ tất cả sự duyên dáng của mình đối với người mẹ của Adam, nên cả hai rất hạp nhau. Sau đó, họ dùng một bữa trà đặc biệt, rồi đi một vòng trong ngôi vườn đầy những đóa hoa xuân. Cảm thấy mình là người thừa, Delie xin kiếu để vào trong nhà; cô muốn gặp ông dượng và hỏi ông ta về số tiền năm mươi bảng. Trên đường đi cô hái mấy đóa hoa phong lữ đỏ trước giờ ăn cô vò những cánh hoa chà lên đôi má nhợt nhạt của mình để cho gióng nước da hồng hào của Bessie.
Cô phải mất thì giờ khá lâu để thuyết phục người dượng rằng bỏ tiền sắm tàu guồng, hoặc ít ra bỏ tiền hùn mua tàu là rất tốt; ông ta bảo rằng lúc nào tùa guồng cũng nóng và dễ chìm. Nhưng cuối cùng ông ta đồng ý, nên lúc dùng bữa, cô rất vui, mặt cô đỏ tự nhiên, ngoài màu hoa thoa lên má cô.
Trông thấy đôi má rực rỡ của cô, đến đôi mắt cô trong xanh hơn và cái trán dưới mái tóc bới cao của cô trắng hơn, bà Hester nhận xét:
- Philadelphia, tối nay trông cháu tươi tắn dữ.
Delie nhìn xuống đĩa, lúng túng; nhưng người dượng liền đỡ lời cô:
- Phải đấy, tôi thấy nhờ đi chơi về mà cháu có vẻ tươi khỏe lắm. Cô Griggs, chúng tôi phải đưa cháu Delie đi Echuca thường hơn, nếu không khí làm cho nước da cháu Delie giống nước da của cô.
Đêm ấy, ông Charles cũng vui vẻ, đôi mắt xám của ông nheo nheo bên trên bộ ria mép buồn buồn; vợ ông thấy thế nhưng bà không phiền. Cô Griggs sẽ không bao giờ chú ý đến kiểu săn đón cổ lỗ của ông trong khi Adam ở đây, cậu hết sức đẹp trai và tự tin, tuy vẫn còn nét trẻ con dễ yêu trên miệng khiến cho phụ nữ đều xem mình là kẻ trên trước cậu.
°
Sáng hôm sau, một buổi sáng mùa xuân tuyệt đẹp, dường như ở trong nhà là một trọng tội. Ánh nắng ấm áp dễ buồn ngủ, lũ ong bay vù vù quanh những cây ăn quả, bầu trời dịu nhẹ, xinh đẹp như một đóa hoa. Làn sương mỏng manh trải lên tất cả cảnh vật. Ngay đến những cây bạch đàn nhựa u tối cũng nhô ra một vầng hào quang lá nhỏ vàng đỏ, nên dáng cây cối về phía mặt trời mềm và tròn như mây.
Sau bữa ăn và buổi cầu kinh sáng, ba cô cậu ra ngoài tìm ngựa. Ở bãi chăn ngựa, cỏ non đã nhuộm màu hè, tựa hồ như một lớp nâu vàng nhạt được trải trên mặt đất. Besie đi sau, lo sợ đưa mắt nhìn xem có rắn không.
Rất khó tìm con Barney vì nó biết rất rõ ằng hôm ấy là ngày chủ nhật. Ông Charles bảo rằng chỉ có Delie mới có thể cưỡi con ngựa cái Firefly của ông, còn những người khác thì quá nặng, nên Adam đành phải cưỡi con ngựa Barney. Cậu bắt con Leo và chuẩn bị yên cương cho Bessie.
Bessie nói:
- Em không thích cái ánh mắt của con ngựa này. Mắt nó trợn trắng.
Adam vỗ vỗ cái cổ rậm lông của con vật, nói:
- Nó hiền như cừu vậy. Nào, cô có lên không?
Vì cô ta cứ tròn mắt nhìn cậu chằm chằm, cậu lại hỏi:
- Cô biết cưỡi ngựa chứ, phải không?
- Ồ, biết chứ, trước kia em đã cưỡi ngựa nhiều lần.
Vừa đặt chân lên bàn đạp, cô quên bẵng dây cương, và chộp lấy cái bờm của con Leo. Adam đặt một bàn tay dưới bàn chân kia của cô và nâng cô lên yên, trong khi con Leo đứng thản nhiên.
Delie đã ngồi lên lưng con Firefly và chậm rãi cho đi nước kiệu quanh bãi cỏ, mái tóc sậm của cô bay bay. Cô quá nóng lòng không muốn dừng lại kẹp tóc.
Cô la lên:
- Ồ, sau con Leo già, thì con này đáng yêu lắm.
Họ cho ngựa chạy ra bãi cỏ phía sau.
Bên trên những đồi cát đỏ tròn có mọc những cây thông Murray đen sậm; họ cưỡi ngựa hàng dọc. Bessie dường như thích thú thả ngựa chầm chậm; nhưng mấy bạn mình đã đi trước khá xa, con Leo bỗng chuyển sang nhảy nước kiệu. Cô ta lộ vẻ hoảng hốt.
- Này, tôi sẽ làm cho con ngựa nhỏ lười biếng đó chuyển động, - Adam quay lại nói.
Cậu cầm dây cương của con Leo và giục nó chạy nước kiệu thoải mái bên cạnh con Barney.
Cô ta thở ra:
- Ồ, anh Adam, có anh em cảm thấy an toàn lắm.
Cậu ta khá vắn tắt:
- Còn rất nhiều người lại thấy con Leo quá an toàn.
Cậu nhìn tới trước, Delie đã ra khỏi đám thông, đang cho con Firefly phi qua những chổ đất bằng chưa bị ngập nước. Mái tóc dài của cô bay bay theo gió. Cô nhắm mắt hít mùi mồ hôi ngựa, mùi yên da, và cảm thấy mặt trời chiếu trên cái đầu trần của cô. Cô hết sức sảng khoái.
°
Họ qua một thân cây ngã, vượt qua một cái khe nhỏ bây giờ xâm xấp nwocs lũ đọng lại, Besie rất lo sợ; Adam phải cầm tay cô ta dẫn từng bước một. Một lần nữa cô ta nói rằng cậu làm cho cô ta cảm thấy an toàn. Đến trảng thứ hai, cô ta nhảy xuống ngựa, đứng giữa đám cây con, nói rằng cô ta cảm thấy mệt nhoài.
Bessie khẽ rùng mình nói:
- Ở đây, chắc lặng lẽ lắm.
Tựa hồ như để trái lại lời cô ta, một con chim ăn mật cất tiếng hót lảnh lót, nhưng khi nó im tiếng họ cảm thấy một sự yên lặng như lâu hàng thế kỷ đối với tâm hồn họ. Adam nằm ngửa lơ đãng nhìn bầu trời. Môi cậu khẽ mấp máy.
Trông Adam hết sức đẹp trai. Nhìn người này rồi người kia, Delie phải chấp nhận rằng Adam và Bessie rất đẹp đôi. Dù con Leo chạy xóc nẩy lên, nhng không một sợi tóc nào của cô ta bị xổ ra. Cô ta trông vẫn thanh lịch như trong đêm vũ hội.
Họ trở lại những con ngựa, Bessie khéo lách nhẹ vào giữa Adam và Delie, trong khi cả hai đang ngắm nhìn những mũi bạch đàn nhựa như lụa giữa họ. Bessie vấp phải những cành cây khô đã bị chặt, bèn đặt một bàn tay lên cánh tay Adam để khỏi ngã. Rồi họ trở lại khe nước, Adam giúp cô ta qua thân cây bắc ngang, cô ta cảm ơn cậu, đôi mi chớp chớp một cách có ý nghĩa.
Adam hỏi:
- Mình đổi ngựa nhé, em Delie. Ba anh không biết đâu, anh chán con ngựa già kéo xe này quá.
Delie chần chờ một giây rồi nói:
- Sẵn sàng.
Đây là một cơ hội cho cô cưỡi ngựa giạng chân mà bà Hester không biết.
Adam bắt đầu kéo dài bàn đạp của con Firefly. Delie liếc nhìn Bessie bên cạnh và thấy đôi mắt của cô ta mở rộng khi cô bỏ một chân lên con Barney và vén chiếc váy vải hoa kẻ màu nâu của cô.
Adam nói:
- Em chờ một chút, để anh rút ngắn bàn đạp lại cho em.
Nhưng con Barney quay đầu về phía ngôi nhà, không chịu chờ đợi. Nó khởi sự phi như bay trở lại dòng sông đến mép vũng nước chỗ mấy khúc gỗ nằm chìm nửa thân trong những vũng nước đọng như những con sâu đang ngủ. Một khúc gỗ khô nằm cản. Không nhớ là con Barney không thể nhảy qua, Delie thúc nó thẳng tới.
Tới trước khúc gỗ nó bỗng dừng lại. Bám không chặt vào bàn đạp ngựa, Delie bay qua đầu nó. Cô ngã xuống cát đỏ mềm, gần như không bị thương gì, nhưng một nhánh cây dài nhọn đầu quẹt mạnh vào thái dương cô.
Adam cưỡi con Firefly phi tới nhảy phóc xuống bên cạnh cô. Cô đang bất tỉnh, máu chảy ròng ròng trên gương mặt trắng bệch. Cậu quỳ trên cát ẩm, nhẹ nhàng vuốt cho cô, rồi thấm nước khăn mùi-soa đắp lên vết thương. Máu hầu như ngưng chảy ngay, đó chỉ là một vết xước, nhưng một cục u như trứng bồ câu nhanh chóng thành hình. Cậu nghe tiếng Bessie hỏi:
- Gì vậy anh? Chuyện gì xảy ra vậy anh? Chị ấy bị thương à?
Nhưng cậu chỉ nghe loáng thoáng.
Cậu âu yếm nhìn đăm đăm đôi mi nhợt nhạt nhắm nghiền. Rồi đôi mi mở ra. Đôi mắt nâu, rộng, cố mở ra, nhìn đăm đăm vào mắt cậu.
- Anh Adam!
Cô giơ đôi cánh tay, vẻ sửng sốt, và chậm chậm vòng tay quanh cổ cậu. Cô thoáng trông thấy cái đầu nhỏ đen đen của con Loe, và bên trên là khuôn mặt lo lắng của Bessie. Sao, có Bessie Griggs à? Cô tự hỏi. Cô ta làm gì ở đây, cô ta cưỡi con Leo già à? Có phải mình đem con Leo đến Echuca không? Mình đang ở đâu? Dù sao, Adam đang ở đây; nhưng tất cả việc này có lẽ là một giấc mơ. Cô xích dần đầu mình xuống cánh tay của cậu, cảm thấy bình tĩnh và sung sướng.
- Cô giúp tôi đỡ em Delie lên yên ngựa phía trước tôi, cậu nói, cảm giác rằng Besie vẫn thản nhiên nên cậu cần phải thúc giục. – Chúng ta phải đưa Delie về nhà nhanh, tôi phải đi Echuca mời bác sĩ. Trời ơi, con đường thấp bị ngập nước và như thế tức là phải đi vòng ba mươi dặm! Cô nhanh lên chứ!
Cậu nắm dây cương của con Barney và thúc nó đi tới.
- Mày, mày đi trước con Firefly, nó sẽ theo sau ngay.
Đôi vai mạnh mẽ của Besie đỡ nhẹ Delie nhỏ thó xương xương. Để Bessie tìm đường về nhà, Adam thúc ngựa chạy nước kiệu lên đường. Cậu nhìn xuống gương mặt trắng xanh đang tựa vào ngực cậu.
- Em Delie thân yêu, em đừng ngất nữa, em làm anh sợ quá. Chúng ta gần về tới nhà rồi, em yêu. Nào, em cố bám nhé, anh sẽ mở cổng. Em có sao không?
Vẫn mơ màng, Delie giơ một bàn tay sờ miệng cậu, tựa hồ như sờ để hiểu ý nghĩa những lời lẽ của cậu. Cậu áp những ngón tay của cô vào môi mình, còn cánh tay kia đỡ cô ngồi vững phía trước yên ngựa.
°
Xế chiều, Delie thức giấc, thấy một vệt ánh sáng chênh chếch qua phòng cô. Cô nằm bất động, ngắm những hạt bụi xoay quanh và chuyển động trong một điểu vũ phức tạp, mỗi một hạt bụi là một hạt ánh áng sống động. Sự chuyển động của các hạt bụi ấy dù sao cũng quan trọng một cách huyền diệu, đòi hỏi cô phải tập trung chú ý.
Rồi dần dần những vật khác cũng bắt đầu tập hợp trong trí cô. Đầu cô đau nhức, cô giơ một bàn tay sờ chổ băng. Cô nhớ đến lúc cô ngã ngựa và ý thức về những điều hảo huyền sau đó. Rồi cô nghĩ đến Adam, nhắm mắt và mỉm cười. Anh có đến thăm cô trước khi anh đi không? Anh phỉa đi kịp lúc đón xe ngựa bên kia dòng sông, trừ phi có một con tàu tình cờ qua đó.
Cô nhớ lại đôi môi anh đặt lên bàn tay cô, vẻ thuonwg mến lo sợ trong mắt anh, những lời thì thầm âu yếm của anh.
Chùm ánh sáng biến thành vàng nhuốm đỏ khi cánh cửa lặng lẽ mở ra, Adam nhón gót bước vào. Cậu đứng bên giường nhìn xuống đoi mắt cô trong một phút, tỏng khi cô nằm mỉm cười mơ màng với cậu. Cậu bỗng ngồi xuống bên thành giường và cầm bàn tay trái của cô áp vào má cậu.
- Em khá hơn không, em yêu? Em làm anh sợ quá.
- Em khá rồi.
- Trông em xanh quá.
- Em còn nhức đầu lắm.
Họ không nghe chính những lời lẽ của họ. Họ đang chìm vào mắt nhau, đọc trong đó tất cả những gì không nói thành lời.
- Ồ, anh yêu em nhất.
Cậu đặt một ngón tay vào mớ tóc sậm, ướt trên trán cô, miếng gạc ướt đang bám chặt vào đấy. Cậu cúi đầu chầm chậm và hôn lên môi cô thật lâu. Một cái gì đó dường như dâng lên và xao động trong ngực cô, khiến cô mềm yếu run rẩy. Những giọt lệ trào ra khỏi đôi mắt nhắm nghiền và lăn xuống bên má cô.
- Em yêu, em yêu, em đừng khóc. Hiện em không khỏe, đáng lẽ anh không nên hôn em như thế.
- Không phải đâu. Em đã ngỡ là anh yêu cô ta.
- Ai? Bessie à? Em thật ngốc... anh yêu em. Sáng nay, nhìn mái tóc dài của em bay bay trong gió, anh đã làm một bài thơ về em... Nhưng anh nói nhiều quá, em cần nghỉ... Delie! Em đáng yêu quá, em bé bỏng quá, hiền dịu quá...
- Anh Adam yêu dấu.
- Anh muốn hôn em, hôn em thật nhiều. Em có yêu anh không?
- Có. – Cô khoan thai gật đầu, rồi nhanh chóng đưa một bàn tay đặt lên đầu mình.
- Em lại nhức đầu ròi. Má anh sẽ mang trà đến cho em. Tạm biệt em.
Cậu lại cúi đầu và miệng họ gần như chảy ra hòa thành một, trong khi một hơi ấm nóng bỏng chạy dài theo đôi tấm thân trẻ trung của họ. Cậu đứng lên, run rẩy, và chầm chậm ra phía cửa.
Delie nằm trong bóng hoàng hôn, ôm ấp và niềm vui vẫn tiếp tục dâng lên trong người cô như bọt sóng. Cô lại cảm thấy môi cậu đặt lên môi cô, và một vật gì kỳ lạ đang ngủ dâng lên trăn trở bên trong người cô.
Bessie bước vào thấy cô trong tình cảnh đó. Delie nửa mê nửa ngủ đang cười với cô ta. Bessie yêu dấu! Cả dì Hester yêu dấu... Cô cảm thấy rằng cô yêu toàn thế giới.
22.
Adam dần dần vững vàng trong nghề phóng viên; ở thị trấn người ta gọi cậu là “Jamieson trẻ của tờ Tin tức dòng sông”. Người ta chú ý đến các bài báo đặc biệt, thờ và những điều ghi về thiên nhiên của cậu, do đó cậu có triển vọng trở thành nhà văn.
°
Ông Charles đọc tờ “Tập san tuần báo” – Ông thích những bài ở mục “Con người trên đất nước”, những câu chuyện và những câu thơ tờ báo đăng hàng tuần, ông bỗng kêu lên, nhìn chằm chằm tựa hồ như ong không thể tin ở mắt mình. Ông gọi Delie:
- Cháu xem bài này xem sao! Theo cháu, có phải là của Adam không?
Delie nhìn qua vai ông. Có một bài thơ ký tên “A Jamieson”, đoạn đầu như sau:
Cô gái của tháng chín vàng hực
Xinh đẹp như màu vàng của chin ăn mật
Em và tôi sàu này có nhớ
Khi cả hai ta đều già...
- Vâng, thơ của anh Adam đấy! Cháu còn nhớ câu đầu, anh ấy có đọc cho cháu nghe.
Rồi niềm vui của cô tan biến đi. “Xinh đẹp như màu vàng của chim ăn mật!” Chi tiết này đâu phải cho cô, tựa hồ như cho Besie.
- Như cháu biết, - Người dượng vừa nói, vừa đặt tờ báo xuống đầu gối trong khi ông nhét thuốc vào cái tẩu- Lúc nào dượng cũng nghĩ thằng Adam có thể trở thành nhà văn. Nó cho đăng như thế có được không, cháu?
- Vâng, theo cháu được. – Cô đáp.
Nhưng cô hơi cau mày.
Bà Hester hết sức tự hào về bài thơ đó- Bà cũng nghĩ rằng đó là để tặng Bessie – và cắt nó dán vào tập. Nhưng Adam không nói gì rõ rệt:
- Chỉ là bài Ba-lát thôi... loại độc giả thích.
Delie không thích nghe cậu hời hợt nói về điều mà cậu đã viết cho cô.
“Mình không tin bài ấy viết cho mình chút nào; Tất cả là về một cô gái tóc vàng như Bessie Griggs!”
Cậu giải thích một cách cao kỳ rằng đó là sự tưởng tượng của thi phú, và cô không nên bắt bẻ từng câu chữ. Điều này dẫn đến sự tranh cãi đầu tiên giữa đôi tình nhân.