Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 19 - 20

19

Sáng hôm sau, cô tiểu thư trẻ ăn mặc thanh lịch, xinh đẹp đêm trước và mẹ cô ta tới thăm. Tên cô ta là Bessie Griggs. Mẹ cô ta cao lớn và xinh đẹp, vói một vẻ uy nghi mơ màng. Sau này ắt cô ta cũng cao lớn, dù hiện giờ cô ta chỉ có vẻ rắn chắc, da cô ta trắng hồng, mắt xanh màu sứ. Delie nghĩ rằng cô ta trông hầu như không có thật, với mái tóc vàng bóng mượt như viền sát vào đầu.

Nhưng thật ra Bessie chỉ lớn hơn Deli một tuổi, tuy nhiên nhìn bộ y phục ga bạc đinh xanh sậm và chiếc áo xanh nhạt với những chiếc cốc thủy tinh, Delie cảm thấy có một sự khác biệt lớn giữa hai cô. Một chiếc mũ xanh lơ rộng đặt một cách vừa vạn trên mái tóc xinh xắn của Bessie.

Ra đón mừng khách, bà Mcphee thầm thì điều gì đó về hai cô gái hiện thời đã trở thành “bạn bè thân thiết” của nhau trong khi chính hai cô gái quan sát nhau một cách đắn đo. Delie biết Bessie trong thâm tâm đang lưu ý đến chiếc váy xéc xanh lơ khá sáng và chiếc áo pull tự đan của cô.

Bà Mcphee, tròn lẳn, nhanh nhẹn, đôi mắt sáng như mộ con chim nhỏ, líu lo về thành công của buổi vũ hội. Bà Griggs, với đôi mắt xanh màu sứ như mắt của Bessie mở thật to, trả lời vẻ buồn ngủ tẻ ngắt. Hai cô gái hỏi chuyện nhau, đối đáp nhau nhưng không quan tâm cùng một đề tài. Bessie có vẻ hơi lơ đãng. Cô ta thường quay đầu để nghiên cứu dáng người đều đặn, nhỏ thó của mình trong tấm gương gắn trên tường, liếm đôi môi ướt rượt, lúc lắc cái cổ với một cử chỉ hơi tự mãn như một con chim đang rỉa lông.

Delie không thích cô ta lắm. Nhưng cô thán phục cô ta và mong muốn rằng phải chi cô được thanh lịch chỉ bằng nửa cô ta.

Bessie hỏi cô:

Sao chị không bới tóc lên. Em bới tóc lên từ lúc em mười bốn tuổi.

Delie cảm thấy thẹn đỏ mặt:

Dì em không cho.

Chèn đét! Nếu em muốn thì không ai cản em được.

Làm thế nào Delie giải thích được việc mình phải tùy thuộc vào người dì có bản chất độc tài? Nhưng cô nghĩ rằng với bất cứ ai Bessie cũng sẽ làm theo ý mình, khi cô nhìn cái mũi nhỏ và thẳng, cái cằm ngang bướng rắn chắc, đôi môi mỏng nhưng rất đẹp, và hàm răng đều đặn của cô ta.

Bà Griggs đề nghị đưa họ đi ăn kem. Delie lên lầu thay đổi y phục. Cô không có gì ngoài bộ y phục mặc buổi chiều bằng len đẹp nhất của mình, màu nâu với những hột bẹt viền cái cổ áo cao. Cô chán ngán nhìn chiếc váy cũn cỡn cảu mình, và cảm thấy rằng những hột bẹt ấy không thích hợp, nhưng cô có thể lấy khăn quàng che. Đội mũ và mang găng xong, cô miễn cưỡng xuống nhà.

Một lần nữa cô lại chịu đựng đôi mắt xanh lơ lạnh lùng kia nhìn đánh giá cô trước khi cả ba bước ra phố.

Ngồi trước cốc kem, cô cảm thấy cần phải khẳng định mình. Cô bỗng tuyên bố:

Em đã bị đắm tàu.

Bessie hết sức chú ý. Delie hơi ngạc nhiên nghe chính mình kể về câu chuyện mình đã lên boong tàu ngắm những ánh sao như thế nào và ngắm miền bờ biển thấp huyền diệu của Úc trong cái đêm cuối cùng đó.

Cô nói:

Em nghĩ rằng nhờ thế mà em được sống sót. Chỉ có bác tài công và những người quan sát ở trên boong tàu, cùng với người sĩ quan đang phiên gác. Dù sao, chỉ có bác tài công và em tắp vào bờ. Tất cả mọi người khác đang ngủ, và tất cả đều chìm với chiếc tàu.

Bà Griggs nói:

Phải, tôi nhớ có đọc về thảm họa của chiếc Loch Tay.

Delie nhìn xuống chiếc ly đầy bọt của mình. Cô đang ngôi đây, bất thần chấp nhận cái mất mát của cả gia đình mình, những điều mà cô chưa thể nói cho ai biết, ngay cả với Adam. Có lẽ trong bản năng cô cảm thấy mình không có óc tưởng tượng để thêm thắt các chi tiết, việc làm không có nguy hiểm gì nếu được nhiều thiện cảm.

Cô nói:

Không ai biết chuyện đó xảy ra như thế nào. Đêm ấy, một đêm biển lặng, tàu chỉ có nửa ngày nữa là tới Melbourne.

Cô nhớ rõ như mới hôm qua cái vũng hẹp kín đáo của bờ biển với nhưng mặt đá dốc bằng sa thạch, chỗ bờ biển cong cong màu xanh lục xen xanh lơ sáng sủa của đại dương ở phía trên.

May quá, chúng tôi tìm thấy một cái hang…

Bessie hỏi:

Chị muốn nói là chị ngủ suốt đêm trong cái hang, với một người đàn ông à?

Delie nói một cách khéo léo:

Em ngủ trong hang. – Cô bắt đầu biết rằng sự thật không được chấp nhận. – Bác Tom, người tài công, thật phi thường, bác tìm sò và những thứ để bác và em cùng ăn, và săn sóc em như một người cha. Rồi bác và em leo lên mặt đá dốc.

Cô dừng lại thở và trông thấy ngay cả đôi mắt buồn ngủ của bà Griggs cũng mở to, thích thú.

Em sợ lắm, nhưng bác tom vốn leo cột buồm đã quen nên giúp em leo lên. Rồi bác với em phải băng qua một khoảng đất mũi cho tới khi một nông trại, và em suýt giẫm phải một con rắn…(Đây là đoạn thêm thắt thứ nhất)…và em nghĩ rằng sẽ gặp những người mọi da đen, nhưng không còn ai cả ngoài những người ở Hội truyền giáo Framlingham. Bác và em tìm thấy một người nhà, rồi người ta đưa bác và em tới Melbourne.

Cô mút mớ bọt dưới ly phát ra một tiếng thật to. Nhưng Bessie và bà Griggs vẫn nhìn cô với vẻ thích thú.

Họ đi dọc theo phố High, Bessie nắm tay cô siết chặt, hứa rằng mỗi ngày sẽ đến thăm cô cho tới khi cô trở về và hỏi cô chừng nào cô sẽ ra lại thị trấn.

20

Mùa xuân lại về, dòng sông dường như cũng sống dậy. Năm nay tuyết tan sớm; trong những ngọn núi. Cỏ nâu mờ mở đã xuất hiện dưới lớp tuyết như bộ da long của một con thú lớn bị kéo lê dưới đất, những dòng lạch nhỏ di chuyển dưới những cầu tuyết tan chảy. Những dòng lạch chảy dài triền miên rồi đổ vào lưu vực sông Murray. Không dứt và không trở lại như thời gian, sung mãn như sức sống, các dòng sông đổ ra biển cả.

Không bao lâu, trong khu rừng bạch đàn nhựa đỏ nước tràn đầy các khe, tiếng xoàm xoàm vui vẻ của ếch nhái vang động run run trong đêm tối. Delie thích trèo lên cây thông trước nhà để nghĩ về Adam, về cách tóc mọc cao trên gáy cậu, hoặc chỉ nhìn đăm đăm dòng sông chảy vội trong cơn mơ. Bao lâu nữa cô sẽ đi với dòng sông ra thế giới rộng lớn bên ngoài? Và cô chắc chắn rằng cuộc sống ở một ấp trại xa xôi hẻo lánh không phải dành cho cô; một tương lai sán lạn nào đó, mờ mờ nhưng mơ hồ, đang chờ đợi phía trên khúc quanh mà cô trông thấy...

Vào cuối tuần, Adam về nhà, mang theo thư của bà Mcphee.

Adam và Delie đang ngồi trò chuyện trên bậc thềm ngoài hiên thì bà Hester bước ra, trên tay cầm bức thư. Trông bà vui vẻ và khá xúc động.

- Philadelphia, bà Mcphee nói rằng cháu có một cô bạn mới tên Griggs, sao cháu không nói với dì?

- Chị ta chưa phải là bạn thân của cháu.

- Ồ, thì mới quen, chắc cũng trạc tuổi cháu. Cha cô ta có một cửa hàng lớn nhất ở Echuca; họ giàu lắm.

Delie dường như ngắm dòng sông, bà Hester bảo:

- Philadelphia, sao cháu không mời cô Griggs đến nghỉ cuối tuần với chúng ta? Như bà Mcphee nói, cháu cần có bạn cùng tuổi.

- Nếu muốn, dì cứ mời chị ta – Delie nói, vẫn không quay đầu lại.

Tuy nhiên, tiết đông lại bắt đầu, với những ngọn gió nam lạnh cắt da từ biển thổi vào, cơn mưa tạt mạnh xuống sông cho tới khi mặt sông như nước sôi. Bà Hester khoác một tấm nỉ mỏng ấm và quàng một chiếc khăn dày quanh vai, đi lại trong nhà, phàn nàn...

Bà bỏ mọi ý nghĩ đi giải trí, chờ đợi thời tiết khá hơn. Vì các con tàu lại bắt đầu xuôi ngược trên dòng sông có thể sau này cô Griggs sẽ đáp tàu đến.

Suốt ba tuần, Adam không về nhà. Bà Hester có ý định về vấn đề này, nghĩ rằng đấy là điềm lành; còn Delie ngồi thu lu bên lò sưởi, tưởng tượng Adam và Bessie đang gặp nhau ở các hành lang ấm áp, cô cảm thấy hết sức khổ sở.

Một thư mời của bà Mcphee cứu cô thoát khỏi cảnh đó. Theo thư, cô sẽ đến Echuca ở một tuần, rồi Bessie sẽ theo cô về trại ở chơi những ngày cuối tuần.

Bà Mcphee cũng đề nghị rằng bà ta sẽ giúp Delie chọn một vài áo mói để dùng vào mùa xuân và mùa hè. Đối với bà Hester, bà nghĩ đến việc Adam sẽ thành hôn với Bessie, nên thấy rằng để Philadelphia trang điểm hấp dẫn là thuận lợi, vì cô càng sớm có chồng thì bà càng rảnh tay...

°

Lần này, Bessie công khai quan sát Delie.

- Cái mũ đó mới phải không chị?

- Phải, - Delie nói một cách dè dặt.

- Chiếc mũ rơm ấy đẹp đấy, - Bessie vừa nói với thái độ kẻ cả, vừa dẫn đường đi về phố Hare.

Họ đi bộ tới góc phố và rẽ sang phố High, tại đây các loại xe ngựa đậu dài hai bên đường. Bessie gặp một cô bạn gái đi cùng mẹ, dừng lại trò chuyện với họ mà không giới thiệu Delie. Cuối cùng, họ lại đi tiếp; Bessie lại ân cần với Delie, nắm cánh tay cô. Cô ta cúi đầu chào một anh chàng gầy và mét xanh, có ria mép đen ở xa. Sau khi anh chàng đi qua, cô ta cười rúc rích và quay đầu lại nhìn.

- Ai vậy chị?

- Ồ! Anh ta làm ở cửa hàng…quần áo đàn ông. Trông anh ta lãng mạn quá, phải không chị?

Cô ta thở dài, đưa môi dưới vào giữa hai hàm răng nhỏ tuyệt đẹp và quay lại nhìn ảnh mình phản chiếu qua cửa hàng.

Delie cảm thấy vui vẻ. Cô đang ở đây, đi cùng một thiếu nữ rất lịch sự, quen biết tất cả mọi người, trang phục cô mới tinh, cả giày và găng tay cũng mới, và cô muốn được mọi người trông thấy. Chỉ một năm trước, cô còn thích vẩn vơ một mình dọc theo bờ sông hoặc ngắm nhìn những con tàu từ cầu tàu. Giờ đây, trong khi cô đi dưới những mái bạt của các cửa hàng hoặc ngồi ngâm ống rơm hút nước ngọt và ngắm nhìn đôi giày mũi nhọn bóng lộn của mình, cô cảm thấy mình là dân thành thị chính cống và hoàn toàn trưởng thành. Cuối cùng, cô đã được bới tóc lên cao.

Nhân đi qua tòa soạn báo “Tin tức dòng sông”, hai cô tạt vào gặp ông Mcphee và xin được vào tham quan bên trong.

Cả hai vào phòng xếp chữ. Adam đang loay hoay với công việc. Những ngón tay và chiếc tạp-dề của cậu xám xịt, một mớ tóc buông lòa xòa xuống lông mày cậu.

Bessie cúi xuống dựa người một cách duyên dáng vào cây dù, Adam trông thấy một bím tóc nhỏ vàng rực rơi khỏi cuonj tóc rũ xuống cái cổ trắng ngần của cô ta. Cậu cũng rất ngạc nhiên khi thấy mình muốn tựa lên đó và áp đôi môi vào cái gáy trắng muốt của cô ta nơi xuất phát bím tóc xinh đẹp ấy.

Cậu bỗng nói:

- Hai cô chịu khó một chút, tôi sẽ vỗ một trang “bon” để chỉ cho hai cô biết.

Delie tháo găng tay và lấy chữ rồi xếp tên cô. Cô nói:

- Chị Bessie, chị muốn xem cách xếp chữ, chị lại đây.

Bessie bĩu môi, nhưng cũng đến. Cô thấy những việc này rất chán, nếu người hướng dẫn không phải là phái nam. Những ngón tay dài của Delie làm công việc nội trợ rất vụng về nhưng giữa các con chữ rắc rối lại cử động thoăn thoắt, vì một buổi sáng nọ Adam đã để cô phụ xếp chữ một bài báo.

Một lúc sau, Adam kéo một trang “bon”. Ngón cái và ngón trỏ kẹp một trang ướt rượt, cậu đi tới.

- Cô Griggs, cô xem chứ? Tôi tin thử như thế này đấy.

- Ồ, nhưng thích thú quá nhỉ. Nhưng anh hãy gọi em là Bessie đấy nhé. Em không thích họ “Griggs” của mình, không thơ mộng chút nào.

Adam mỉm cười khá tinh nghịch, cầm mấy góc đưa thẳng tờ giấy ra.

Trang giấy bỗng tuột khỏi tay cậu, mực vấy vào chiếc rốp sọc xanh.

- Trời! Vấy vào chiếc rốp xinh xắn của cô! Tôi xin lỗi...

Bessie cười vui vẻ:

- Đồ cũ mà! Chẳng có gì quan trọng đâu.

Delie rút khăn mùi-soa định chùi vết bẩn, nhưng Bessie kêu the thé:

- Ngốc ơi là ngốc, chị đừng sờ vào. Mấy ngón tay chị đen thui kìa.

Lo lắng và hối tiếc, Adam theo hai cô ra cửa. Cậu luốn mấy ngón tay vào tóc mình, để lại một vệt đen trên trán.

- Cô Bessie, chắc cô không bao giờ trở lại đây nữa!

Bessie lắc đầu.

- Ồ không, em sẽ lại nữa chứ. – Bessie đáp một cách láu lỉnh, cúi đầu chào cậu.

Ra tới cửa trước, Bessie nhìn xuống chiếc váy của mình, cáu kỉnh.

- Cái anh chàng ngốc nghếch vô ý vô tứ. Chiếc rốp mới tinh, em mới mặc lần đầu.

Delie nhẹ nhõm. Dường như Bessie không yêu Adam. Cả hai rẽ xuống phía cầu tàu. Delie bỗng nhìn đăm đăm một người đàn ông lạ mặt, dáng người vạm vỡ đi trước mặt cô. Tóc hoa râm, đầu đội mũ đi biển, chân trần, người cao ráo, bắp thịt cuồn cuộn, tay áo xăn lên, có dấu xăm mình, chứng tỏ ông ta là thủy thủ.

Cô rảo bước theo. Rồi cô chạy ra trước nắm lấy cánh tay phải của ông ta. Phía dưới hình chiếc tàu là những chữ “Loch Tay”.

Bessie ở lại sau và hầu như ngất xỉu vì lo sợ và tò mò khi nghe Deile vừa kêu to vừa vòng tay quanh cổ người thủy thủ:

- Bác Tom! Ồ, bác Tom, phải bác thật không?

Delie không cần phải nhìn vết xăm mới biết đấy là người cứu cô và là bạn của cô. Vẫn đôi mắt xanh sáng và hàm râu rậm, vẫn những chiếc răng sún trắng giờ đang nở một nụ cười bối rối. Ông Tom dường như nghiêng mình để rút tay ra, nhưng cô nắm chặt.

- Bác Tom, bác không nhớ cháu à? Chắc cháu lớn quá chứ gì? Philadelphia Gordon đây! Cô bé mà bác cứu lúc chiếc tàu Loch Tay bị đắm đấy. Bác không đi biển nữa à? Bây giờ bác đi tàu chạy đường sông hở?

Lúc đầu bị một cô gái ăn mặc bảnh bao và hết sức hấp dẫn nắm tay mình, ông Tom có vẻ bối rối, nhưng dần dần gương mặt ông rạng rỡ, ông cười tự nhiên hơn. Gương mặt tròn, tươi vui nhưng không mấy thông minh của ông cũng có vẻ đang suy nghĩ: Ngạc nhiên, hơi ngờ vực, nhớ lại quá khứ và cuối cùng ông tươi vui hẳn lên, ông nắm lấy bàn tay Delie và bóp chặt khiến Delie đau đớn như bị nghiền nát.

- Cô Philadelphia! Rất mừng được gặp lại cô! Và cô dã thành một thiếu nữ xinh đẹp. Nhìn cô không ra.

- Còn cháu, gặp bác ở đâu cháu cũng nhìn ra hết. Chỉ thấy cách bác đi, không giày không dép, cháu cũng nhìn ra.

Ông Tom cười thẹn thùng:

- Tôi không bao giờ quen dùng giày ống. Tôi vừa ra khỏi tàu một lúc để mua thuốc lá, và có bao giờ nghĩ mình sẽ gặp ai đâu. Còn gặp cô thì hoàn toàn không nghĩ tới.

Bác có ở trên tàu chạy bằng hơi nước không? Tàu bác có đậu ở cầu tàu không hở bác?

- Tôi vừa là chủ tàu vừa là thuyền trưởng. – Ông Tom nói, vẻ tự hào lặng lẽ.

- Ồ, bác Tom, tuyệt quá.

Chợt nhớ tới Bessie, Delie nhìn lại thấy cô ta đang tựa vào gốc cây dù cô ta không nhìn. Cô giới thiệu ông Tom với cô ta và giải thích rằng ông ta chính là người thủy thủ đã cứu cô trong vụ đắm tàu. Cả hai phải đi xem tàu của ông ta.

Bessie có vẻ ngờ vực. Đột nhiên cô ta lúng túng chẳng biết nói gì. Nhưng Delie đã nắm tay cô ta và dẫn cô ta dọc theo cầu tàu, tại đây ông Tom chỉ một chiếc tàu guông nhỏ có vẻ tươm tất, ở buồng lái có sơn chữ đen “Jane Eliza”, đậu ngan chỗ luồng nước rất nông.

Ông nghiêm trang nói:

- Những chiếc tàu mới này đụng cừ hoặc bãi cát rất nhanh.

Ông giải thích rằng chiếc tàu chưa hoàn toàn thuộc về ông. Ông đã vay mượn để có đủ tiền mua, giấy bán chủ tàu còn giữ. Nhưng năm rồi ông kẹt ở một con sông cạn và nhỡ cả một mùa, nên vẫn còn thiếu năm mươi bảng. Chủ nợ muốn bán tống chiếc tàu đi. Đôi mày của ông cau lại, lo lắng.

Giá chiếc tàu này có thể là năm mươi nghìn, và tôi mong rằng tôi có thể xoay được.

Delie bảo:

- Mình đi xem tàu, chị Bessie.

Bessie lạnh lùng.

- Cảm ơn chị, tôi ở lại đây.

Ông đi trước dẫn đường xuống những bậc thang bằng gỗ ở cầu tàu tới giàn giáo kế đó, và bước qua một tấm ván để xuống tàu Jane Eliza. Delie thấy boong tàu được chùi thật sạch, nước sơn còn chói ngời.

Ông Tom nói:

- Trong khi tàu còn đậu ở cảng này, chúng tôi sẽ cho tu bổ lại. Tàu còn tốt lắm.

Delie nhìn nồi hơi, dù không phải là kẻ chuyên nghiệp, và bước lên thanh truyền động đang quay các mái chèo. Cô quan tâm hơn đến cấu trúc bên trên, các cabin sạch sẽ và buồng lái có lắp kính. Chiếc tàu này chắc chắn hơn chiếc Melbourne. Cô muốn có một chiếc tàu như thế này biết bao!