- Cu.. u... i!
Tiếng gọi kéo dài của Adam từ bên kia sông, hoặc tiếng còi của một chiếc tàu khách rúc lên khi cậu đáp tàu từ Echuca về, là tiếng nhạc đáng yêu nhất đối với Delie. Trong khi các âm vang vẫn chưa dứt, cô chạy nhanh xuống các bậc thềm trước nhà, tóc bay bay- cậu ta thích tóc cô rũ xuống – và chạy vụt qua ngôi vườn, qua cây thông nơi cô thường rèo lên để mơ về cậu, qua triền cát, tới bờ sông.
Rồi cô trở vào nhà nơi bà Hester đứng ngoài hiên chờ đợi, lo lắng nhìn xem có vẻ buồn nào trên vầng trán của đứa con yêu của bà, một dấy vết gầy ốm hoặc thiếu ăn nào không. Nhưng thấy trong gương mặt trong sáng và sung sướng của cậu, ngoại hình lúc nào cũng khỏe mạnh của cậu, bà đặt một bàn tay lên mái tóc màu vàng và hôn lên má cậu.
- Tuần rồi, con vui không?
- Như thường lệ, má.
Delie có thái độ như một cô gái tinh nghịch, nhảy hay bậc thang một, đứng trên các ngón chân cái xoay người ngoài hiên ro ca ca hát hát.
- Philadelphia, cháu đừng có bốc đồng thế.
Nhưng bà Hester mỉm cười, hoàn toàn khoan dung. Dù đôi khi cái nhìn kỳ lạ của nó có vẻ chín chắn, Philadelphia vẫn còn là một đứa bé. Đối với Adam, rõ ràng nó chỉ là cô em họ nhỏ mà thôi, Adam thích kéo tóc nó, nhưng không bao giờ có ý định nghiêm túc.
Thường thường hai anh em chỉ có khoảng thời gian từ mười hai giờ trưa thứ bảy cho tới chiều chúa nhật- Trọn hai mươi bốn tiếng đồng hồ dưới một mái nhà, sau đó Adam phải trở lại Echuca.
Khi những nụ hoa billi-button vàng ối mọc trong đám cỏ đầy cát, trong đám cúc trường sinh trắng, trong đám mao lương hoa vàng và đám đậu Hà Lan đỏ tía, cả hai cùng nắm tay nhau đi qua cả biển hoa. Dừng lại trong một bãi cỏ vàng, Delie hái một bó mao lương sáng chói bóng như sơn mài.
- Em thích mao lương không? - Adam hỏi, và giơ bó hoa vào cái cổ trắng ngần của cô.
Cậu nói thầm “Phải, em Delie thích mao lương”. Trong khi mặt trời phản chiếu một mảng lấp lánh màu vàng dưới cằm cô. Cậu cúi xuống hôn lên chỗ đó. Họ vòng tay ôm hôn hau, những đóa hoa rơi xuống, bị lãng quên. Cô tựa đầu mình trên vai cậu và dường như nhắm nghiền mắt ngủ.. Tất cả hài hòa một cách kỳ lạ: Tiếng đập của con tim họ, dòng máu dang chảy trong người họ. Ánh nắng tràn ngập, thân thể trẻ trung ấm áp của họ, và biển hoan vàng nơi họ đang ngồi.
Rồi họ lại đi, tay trong tay.
°
Mỗi khi có tời gian, họ cùng đi tới chỗ mà chủ nhật trước họ đã đi chơi với Bessie. Lùm cây bạch đàn nhựa mới mọc, với một con lạch nhỏ cắt ngang - là khung cảnh nơi họ đóng những vai cũ. Tại đây lần đầu tiên Adam biết rằng cậu yêu cô; tại đây cậu đã nói đi nói lại với cô như thế.
Họ nằm trên mặt đất khô cứng giữa bụi cây thấp đầy gai, trong khi kiến bòn lên tay chân họ và những chiếc lá nâu vàng nhợt nhạt rối trong tóc họ.
Cậu ôm cô chặt, thật chặt; cô để cho sự yên bình lớn lao tràn ngập lấy mình và nằm yên lặng hoàn toàn trong khi cậu hôn đôi mi mắt nhắm nghiền của cô, mà cô trông thấy như một điểm tối đỏ xen vàng. Lúc bấy giờ cô không thức dậy và không nghĩ gì, đối với cô chỉ có sự bình yên mà thôi. Đối với cậu đó là sự xao động mãnh liệt và ngọt ngào.
Cậu hôn cô một cách êm dịu, lặng lẽ, trinh trắng, kềm chế làn sóng xúc cảm nóng bỏng đang đe dọa dâng lên và chìm ngập cả hai nếu như cậu buông thả. Cậu khẻ ngâm bên mái tóc sậm mềm mại của cô.
Sel sic' sine fine feriati
et tecum iacealus osculantes...
hoc non deficit, vicipitque semper.
Cô thì thầm, mơ màng:
- Cái gì đấy...tiếng La- Tinh à?
Cậu trêu cô:
- Em không hiểu à?
- Không...tất cả tiếng La-Tinh em biết là “amo- tôi yêu”.
- Vậy thì anh nói cho em nghe. Đó là thơ của Petronius.
“Nhưng để chúng tôi nằm như thế, như thế không dứt
Trao đổi những nụ hôn
Đây không phải là cuối cùng mà luôn luôn là bắt đầu”.
- Giờ đây giá người ta để chúng ta học những điều như thế ở nhà trường thì học sinh sẽ tiến nhanh hơn nữa. Nhưng tất nhiên là hai câu đầu- anh chưa đọc cho em nghe- sẽ không thích hợp với tai trẻ con. Đáng ngạc nhiên thật, đầu óc cô Barrett khoáng đạt thật.
Cô quay lại nhìn cậu, đánh gia giọng bình thản của cậu:
- Anh đã yêu cô ta.
- Phải, chuyện yêu đương trẻ con. Anh yêu mà anh không biết. Cô Barrett....Dorothy...- cậu trầm ngâm nói.
Cậu quay đầu liếc nhìn bầu trời xanh lơ và nhai nhai một chiếc lá đắng.
- Lúc nào cô ta cũng là một người hiểu biết, em biết đấy. Đêm ấy khi mình không chịu ăn thịt thiên nga đen, em nhớ không? Cô ta đến ngồi trên giường anh, anh đỏ lừ, không thể nói nên lời.
- Lạ nhỉ! Em cũng thế.
- Phải, cô ta thích cảm giác về quyền lực của mình. Tự đắc quá, như tất cả phụ nữ vậy.
Cậu ném chiếc lá vào tóc cô. Cậu có phải kể cho cô nghe về Dorothy và đêm cuối cùng ấy không nhỉ? Và về cuộc phiêu lưu khác của cậu khi cậu từ chỗ làm ở Echuca về nhà trong những giờ rạng sáng? Không, cô còn trẻ quá. Cậu không thể hủy hoại sự ngây thơ của cô. Cậu vén mái tóc mềm mại trở lại sau tai cô, lấy một ngón tay vẽ phác.
- Còn đây thì khác, em yêu. Đây là mãi mãi.
- Em thích mình có thể ở lại đây mãi mãi.
- Đây là mãi mãi. Thời gian chỉ là tương đói. Phút giây vĩnh cửu....
Trong khi cậu nói, trái đất vẫn quay mà ta không cảm nhận được, cây cối vẫn lay động và mặt trời không còn ngoài trảng nữa.
- Nhưng mai này anh vẫn phải trở lại Echuca.
- Em Eva, lúc nào em cũng thực tế. Ngay cả lúc trên thiên đàng!
- Ồ, anh Adam! Em muốn có thể ở lại cùng anh mãi mãi. Suốt ngày suốt đêm.
Em biết rằng trong nhiều năm nữa, mình chưa thể thành hôn với nhau, hoặc ít nhất cho tới khi anh kiếm được thêm tiền. Và em biết rằng gia đình sẽ nói gì về chuyện họ hàng lấy nhau...
Hôn nhân...Em không nghĩ đến hôn nhân. Em chỉ muốn sống với anh. Và em rất muốn có con với anh, chắc con sẽ đẹp lắm...
- Delie, em đừng nói như thế! Em không biết rằng em đang làm gì.
- Nhưng em muốn nói thế, anh Adam. Nếu có con em cũng chẳng sợ. Em không thấy điều đó có gì sai quấy. Em yêu anh.
- Trời, Delie! Em không biết em đang nói gì mà. Em chỉ là một đứa trẻ.
Cậu âu yếm nhìn đăm đăm gương mặt nhỏ xương và đôi mắt sâu xanh lơ của cô. Câu giơ mọt ngón tay vẽ theo đường sậm đen của đôi mày ngang của cô. Cô nắm bàn tay cậu hôn đắm đuối rồi nhắm nghiền đôi mắt ôm chầm cậu. Cậu cũng siết chặt vòng tay quanh cô một lúc.
Rồi cậu vụt đứng lên, phủi một con kiến khỏi ống quần và vuốt những chiếc lá khỏi mái tóc của mình.
- Đã đến lúc chúng ta phải trở lại, em yêu. Mặt trời lặn rồi. - Tiếng nói của cậu khàn khàn, hơi run run.
Cô mở mắt, ngây dại, như một người mộng du bổng nhiên thức giấc, thấy mặt trời đang khuất sau các thân cây con, vẽ lên những chiếc lá trong vầng lửa nhợt nhạt. Cô đứng lên, cậu âu yếm nhặt từng chiếc lá một trên tóc cô.
- Ồ, thật là một buổi chiều thần tiên! Đáng yêu quá, rực rỡ quá! Và những chiếc lá nhỏ in trên nền trời; anh trông kìa, mềm như tóc vàng - nâu, và những cây con thì mịn màng và trắng như...như...
- Như em, em yêu dấu.
- Nào thì mình trở lại dòng dông trước khi mặt trời xuống qua thấp, hở anh. Đây là lúc nước đẹp nhất trong ngày.
Rồi cô vụt thay đổi sắc thái, nhảy múa giữa đám cây con, rát muốn ra khỏi cái trảng mờ mờ nơi những con muỗi bắt đầu ra khỏi các bụi cây thấp, hung hãn hút máu.
Họ chạy lại thân cây ngả bắc ngang cái khe sâu, không kể gì sự nguy hiểm, dù nó trơn trợ vì sương đêm rơi xuống. Họ bước lên chõ đất thấp của dòng sông trong khi mặt ngước trong như mảnh gương được đánh bóng với ánh sáng vàng. Dòng sông, dù vẫn chảy, nằm không tì vết gì như bầu trời trong xanh. Những thân cây bạch đàn nhựa bên kia bờ phản chiếu mặt nước lung linh. Một làn khói lửa trại xanh xanh dâng thẳng lên không trung.
Delie không còn thấy việc nắm bắt khung cảnh với màu sắc và đường nét thôi thúc mình như trước kia nữa. Ít lâu nay, cô đã quên các bức tranh của mình, toàn thể con người cô đã bị Adam xâm chiếm..
Xuôi dòng sông, lướt theo dòng nước,một chiếc ca-nô đang chạy qua.
Cảm thấy đói, họ trở về nhà, bước vào phòng ăn.
Ông charles vừa cắt chiếc đùi cừu rô ti vừa nói:
- Delie cháu, dì dượng khỏi phải gửi cháu đến Echuca để cháu có nước da đẹp. Theo dượng, chiều nay đôi má của cháu ngon nghê lắm, ăn được đấy... phải thế không hả bà?
Hester chỉ nói, giọng xẵng lè:
- Philadelphia, cháu vấn tóc chư? Trông tóc cháu đẹp đấy nhỉ!
°
Khi người mẹ có mặt, lúc nào Adam cũng ra vẻ là người anh họ rất lớn của Delie và trêu chọc cô như lần đầu đi học ở tỉnh về. Bất cứ khi nào có thể, cả hai đều lẻn đi; và vì mùa hè và nước thấp xuống. Họ luôn tìm được chỏ ân bên dưới bờ sông dốc đứng.
Tại đó, sau bữa ăn chiều, họ đi bộ trong cảnh chiều xuống, ném những cành cây xuống nước để xem những gợn sóng rộng ra mãi trên mặt nước như gương. Delie đứng trong vòng tay của cậu và nhìn theo dòng sông về phía tây, nơi mặt trời to lớn chiếu sáng lơ lững thấp xuống. Cô nghĩ đến đêm tối hôm cô ngắm chiếc thuyền con của cậu lướt theo dòng nước, và giấc mơ kỳ lạ thấy chiếc sà-lan đen tối. Cô rùng mình vì buồn chán. Cô quay lại và áp mặt vào người cậu.
- Anh yêu, em không muốn anh phải đi trên sông.
- Dù sao mùa này không còn tàu hơi nước nữa. Nhưng có lẽ anh sẽ không về nhà thường lắm. Chẳng hạn như cuối tuần tới, anh phải ở lại thành phố. Cô Bessie muốn anh đi picnic với cô ta.
Cô lắc cậu thật mạnh.
- Anh dám nói với em chuyện đó à?
Cậu cười to và vỗ vỗ tóc cô.
- Anh lại về mà, em.
- Chủ nhật tuần tới nữa, dì và em sẽ ra thị trấn. Dì muốn đi nhà thờ.
- Đi lẫn về ba mươi dặm để đi nhà thờ! Hai dì cháu sùng đạo dữ.
- Em không nghĩ là do sùng đạo. Anh thấy đó... the em, dì tưởng tượng rằng.... Nghĩa là, thật ngốc nghếch, nhưng sự thật là...
- Em định nói gì thế?
- Là...là dì nghĩ rằng ông Polson rất để ý em.
- Ông Polson? Ai, cha xứ à? Trời trời!
- Phải, cha xứ trẻ mem mét ấy mà, ông ta khá xanh mét và hay hay. Ông ta bảo rằng em rất “thanh khiết”.
Cậu nắm mạnh vai cô.
- Em có chú ý đến ông ta không?
- Tất nhiên là không, chàng ngốc ạ. Ồ, anh làm đau vai em! Phải chi thấy khuôn mặt của ông ta khi ông ta nghĩ rằng ông ta phải đáp ca-nô qua sông để đi xe ngựa! Ông ta sợ điếng người! - Cô cười khúc khích – Mắt ông ta thật kỳ lạ, trông quá cuồng tín. Và yết hầu thì to. Yết hầu của anh đâu nhỉ? Chắc yết hầu anh th...ật to. - Cô trầm giọng, vuốt ve cổ cậu.
Cậu nắm những ngón tay của cô, cúi xuống hôn, cô đặt môi mình lên mái tóc cậu.
- Đáng lẽ ông ta không nên đưa đôi mắt cuồng tín nhìn em.
- Sao, anh có định cho ông ta quỵ rồi leo đứng trên mình ông ta không? Nhưng anh không được đánh ông ta. Trông ông ta không mạnh lắm.
Adam mơ màng nhìn chằm chằm phía trên đầu cô.
- Anh Adam, anh có yêu em không?
- H...ả?
- Anh có thật lòng yêu em không? Đêm nay anh không lần nào nói như thế cả.
Có, anh yêu em thật, thật tình trung thành, hết sức yêu, yêu mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi.
Miệng họ gặp nhau, họ hóa thân thành một, cùng một hơi thở, cùng một nhịp đập của con tim, và khi nghe tiếng bà Hester từ hiên trước gọi đến, họ như trở lại hai cá nhân riêng lẻ, Delie thở dài.
Cô nói:
- Em sẽ chạy về vịn cây cột ở mái hiên đếm một hai ba, còn anh chạy theo tựa hồ mình đang chơi cút bắt.
24
Đối với Delie, năm ấy là một năm hạnh phúc, vì ngày cuối tuần nào cô cũng gặp Adam, vì tuy cậu không về nhà luôn nhưng thỉnh thoảng cô lại đến Echuca ở đó với bà McPhee và cứ mỗi tháng một lần bà Hester lại đưa cô đi nhà thờ.
Đã lâu cô không đi nhà thờ. Cô sốt sắng tìm lại cái gì đó của cảm giác tôn giáo yên bình mà cô đã biết lúc còn bé, khi quỳ trên chiếc gối bọc thảm đỏ bên mẹ cô, tại ngôi nhà thờ cổ ở thị trấn xưa. Thay vì thế, cô tháy mình quan tam Vẩn vơ nghĩ đến chiếc mũ vải bảnh bao trước mặt, hoặc chiếc mũ mới của Bessie ở dãy ghế bên kia, và đến những chàng trai ở những chiếc ghế dài phía sau, và cô biết rõ là họ đang quan tâm đến cô. Buổi cầu kinh qua đầu cô như những lời trống rỗng. Khi mục sư đi vắng và ông Polson làm lễ, cô biết ông ta tái xanh đang chờ trong nhà họp dể bắt tay cô, và nắm chặt bàn tay của cô lâu hơn mức cần thiết.
- Thưa bà Jamieson, tình trạng sức khỏe bà như vậy mà bà đi xa như thế này đúng là kính đạo. Bà sẽ được hưởng ân phúc trên thiên đàng! - Ông ta bảo dì cô như thế.
Bà Hester mỉm cười bí ẩn. Đã có máy chàng trai rất quan tâm đến cô cô cháu gái duyên dáng của bà. Sẽ không khó khăn gì trong việc xây dựng gia đình cho nó. Bà cho rằng Adam năng trở về nhà là để thăm bà và thưởng thức tài nấu ăn của bà.
Delie đã từ bỏ hy vọng là dì của cô sẽ thích cô. Cô biết rằng bà Hester sẽ phản ứng một cách gay gắt với bất cứ dấu hiệu thân thiết nào giữa cô và Adam. Ở nhà lúc có mặt Adam, cô lại tỏ ra như một cô gái tinh nghịch quá độ và trêu chọc cậu như một đứa em gái. Nhưng ở Echuca thì không cần đóng kịch; Adam và Delie đã được chấp nhận như đôi bạn chơi quần vợt và khiêu vũ, cùng đi dự dạ hội, cùng đáp tàu du ngoạn.
Sau những tháng nước thấp, khi dòng sông bắt đầu dâng lên, Delie chờ đợi thuyền trưởng Tom. Ông ta rất xúc động vì cô rộng rãi đầu tư năm mươi bảng cuối cùng của mình vào con tàu và đặt tên lại là Philadelphia.
Năm ấy chiếc Philadelphia dỡ hàng tại Swan Hill nhưng ông Tom nhờ một người bạn gởi đến Delie một bức thư có kèm mười bảng; thư nói rằng mỗi chuyến đi Delie có thể được chia lời số tiền tương đương.
Tháng mười, Adam mười chín tuổi. Vị trí cậu ở tờ báo cũng tốt hơn, với các bài báo về miêu tả, những ghi nhận về thiên nhiên, thơ hoặc gởi ban biên tập. Tuy nhiên, lương bổng vẫn không tăng, do tình hình suy thoái về kinh tế.
°
Delie thường choàng một chiếc khăn chéo bằng đăng-ten hoặc bằng the quanh vai những chiếc áo dài của cô, những chiếc áo này cũng đúng thời trang. Một đêm đông có gió mạnh, cô ngồi đọc sách bên lò sưởi rồi cầm một cây nến để ra xem “ngôi nhà nhỏ” phía sau. Mọi người trong nhà đều đi ngủ.
Bầu trời u ám, đêm tối đen không hình thù gì. Mây thấp ngột ngạt, xa xa trước mặt không có một một điểm ánh sáng nào để tập trung đôi mắt nhìn, cô cảm thấy khó chịu. Trong khi cô bước ra ngoài để trở lại, một cơn gió tạt ánh nến vào chiếc khăn choàng mỏng manh.
Người cô bốc cháy, miệng cô mở to kêu thét nhưng không ai nghe thấy, cô nhào xuống lăn tròn trên mặt đất, trước đó trời đổ mưa nên bây giờ mặt đất vẫn còn ướt. Lửa tắt, nhưng tóc và cổ cô bị cháy xém, cổ cô đau nhức.
Cây nến văng ra, chân đèn lăn xa. Cô sợ hãi run rẩy, mò mẫm lần dò đi về phía cửa sau, đánh thức ông dượng.
Ông ta đốt đèn, mặc áo đi ra ngoài, nhìn cô đăm đăm, vẻ kinh hoàng:
- Cháu, trông cháu như ma đấy! Chuyện gì vậy?
Cô thuật chuyện, ông dẫn cô ra nhà bếp bên ngoài, cời lại than trong bếp lò và pha cho cô một cốc nước đường nóng, trong khi cô lấy bơ chấm nhẹ lên làn da ửng đỏ của mình.
- Mấy thứ y phục ngốc nghếch của mấy cô gái. Mỗi năm có biết bao nhiêu phụ nữ trẻ bị chết thiêu, cháu biết không?... Nếu muốn đi ra ngoài, cháu phải lấy cây đèn bão, nghe không?
- Vâng, thưa dượng.
- Nhưng dù sao cháu cũng khôn đấy. Bị cháy, phần lớn bọn họ hét rồi chạy. Nếu cháu mất bình tĩnh...Thôi, dượng không nói nữa, cháu tưởng tượng ra khắc biết.
Nhưng trí tưởng tượng của cô đã làm việc. Cô trở nên uể oải và yếu đến nỗi cô lảo đảo, một bàn tay quờ quạng trước mắt. Ông Charles nhảy tới đưa tay đỡ. Ông vừa đặt cô xuống một chiếc ghế dựa ở nhà bếp thì bà Hester bước vào, mái tóc đen của bà tết thành bím nhỏ, chiếc áo choàng quàng vội lên người.
- Chuyện gì đây? Nghe tiếng động, tôi thức giấc.
- Cháu Delie bị cháy, cháu đã khôn ngoan dập tắt được. Nhưng cháu hơi run, tất nhiên thôi. Cháu làm mất nền và gọi tôi giúp. Đáng lẽ cháu không nên thức...
- Hừ. Để xem chỗ phỏng coi. Còn ông, đi tìm chân nến đi, - bà nói the thé trong khi vạch những nếp the đen trên đôi vai trắng muốt và xem xét những chỗ da đỏ rực trên người của Delie.
- Theo dì thì xức natri cacbonat, nhưng giờ cháu đã dùng bơ rồi thì thôi. Nào, dì sẽ đưa cháu về phòng mình mà ngủ.
Ông Charlie đã tìm thấy chân nến và đem vào, bà giật nó trên tay ông và dẫn Delie về phòng cô.