Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy

Chương 17 - 18

17

Hai dượng cháu về nhà, Delie kể cho người dì nghe hoàn cảnh sinh sống khá tốt của Adam, nên bà Hester không lo lắng nữa. Sau đó ít lâu, Adam về nhà, lấy tiền lương mua quà cho bà, bà trở nên hoàn toàn vui vẻ.

Từ Katherine ở miền Bắc, cô Barrett viết thư về, cho biết cô vui sướng trong cảnh sống mới của mình.

“…Ở đây, tôi rất sung sướng và thực sự vui vẻ khi làm bạn với người mẹ của mấy đứa bé, dù bà ta cảm thấy nóng bức và không được mạnh lắm…”

Adam chỉ quan tâm tới bức thư một cách xã giao, dường như cậu đã vượt qua mối tình bất hạnh của mình. Nhưng Delie lại sa vào những ảo ảnh: Cô mơ thấy chính mình bên dòng sông sâu cạnh những cây cọ lớn, dưới một bầu trời lúc nào cũng xanh lơ, với những con két sà xuống đầu cô và những cánh bướm xanh rập rờn giữa những đáo hoa. Người mẹ yếu ớt đó sẽ chết và cô Barrett dữ lấy cha của mấy đứa bé và sẽ mời cô đến giúp cô ta nuôi nấng chúng, và cô sẽ vẽ những bức tranh lọng lẫy về những cảnh sáng chói vùng nhiệt đới.

Delie miệt mài trên tất cả các tác phẩm nghệ thuật mà cô có thể tìm được.

Mỗi ngày, cô thả bộ bên dòng sông, ném que, ném vỏ xây xuống sông, ngắm chúng cuộn trôi trên dòng nước lũ lăn tăn gợn sóng và chảy rì rầm. Dòng nước không lúc nào yên chảy xuyên qua ý thức của cô và làm bối cảnh cho những giấc mơ của cô.

°

Mùa hè lại đến, trời nắng ấm, bà Hester cảm thấy mình bình phục khá nhiều, bà quyết định đến thị trấn Echuca để tận mắt trông thấy Adam được chăm sóc, dù mái tóc sáng, nước da sáng sủa của cậu chắc chắn là dậu hiệu sức khỏe. Tính chất đàn ông và tính độc lập của cậu tăng thêm, trông cậu lớn hẳn, như hai mươi tuổi chứ không phải mười bảy tuổi.

Nhưng Delie trông vẫn như một cô bé, với mái tóc sậm dài, với bộ ngực chưa nẩy nở trọn vẹn, với đôi chân mang tất đen dài thò ra như hai cái que, vẫn còn cái vẻ tự do của trẻ con.

Một chiếc tàu con chạy qua, Delie xin phép dì đáp đến Echuca, người dì đồng ý.

Bà cũng cho Annie đi theo, vừa để trông coi Delie vừa kết hợp về thăm nhà. Họ xuống tàu; từ mũi ra lái. Sau, cô cảm thấy mệt, cô leo lên mái nơi người hoa tiêu trưởng đang lo công việc. Tại đây cô nằm ngả dưới ánh nắng, trong khi động cơ con tàu lặng lẽ phì phò tuốt phía dưới và những thân cây hai bên bờ sông lướt nhanh trong một giấc mơ di động.

Tàu cập bến Echuca. Họ băng qua tấm ván xuống cầu tàu ồn ào và nhộn nhịp; Adam đang nhìn một kiện len lơ lửng trên cao để được chuyển đến một xe tải nên không thấy họ.

Delie nhảy xổ lại cậu và nhéo khuỷu tay cậu, đầu cô đội mũ rơm rộng vành, đôi mắt của cô long lanh vui vẻ.

Cậu cười toét:

- Ồ, em xin được má anh cho đi, em giỏi thật.

- Ồ anh Adam, đẹp quá. Chắc có ngày em sẽ đi suốt cho tới cửa sông. Em sẽ mua mọt chiếc tàu chạy bằng hơi nước có bánh xe, em sẽ…

- Ngu ơi là ngu, đàn bà con gái không thể sắm tàu.

Cô cau có:

- Tại sao lại không chứ?

Annie vẫn còn say sóng, càu nhàu rồi về nhà thăm cha, trong khi Adam hộ vệ Delie đi khắp thị trấn. Bà Hester cũng đã đến nơi và bảo cậu đến đón họ vì bà bận đi xem xét chỗ ăn ở của cậu.

Cả hai rời khỏi cầu tàu, Delie cảm thấy mặt trời rọi qua chiếc áo muxơlin mỏng của cô, nóng cả vai. Cô nhìn sang bên, thấy cậu đội một chiếc mũ rơm mới có dãi băng và cái cổ áo năm phân lèn chặt dưới cái cằm rắn chắc của cậu. Trời, cậu trưởng thành biết bao, cả quyết biết bao! Đôi môi cậu, vẫn đầy đặn như môi trẻ con, để lộ một nụ cười hơi tự mãn.

- Bà Mcphee mời em và má anh trưa này đến dùng bữa xế, em và má anh dùng bữa trưa trên tàu chưa?

- Chưa, chị Annie đâu có chịu nhúc nhích gì, còn em không thích xuống dưới một mình với mấy người đàn ông. Ước gì em là con trai. Em muốn thành thủy thủ.

- Phụ dọn thức ăn trên tàu chứ gì? Nghề đó coi bộ hợp với em hơn. Em có thể phụ anh nuôi.

Cô vui vẻ đá mắt cá cậu. Ồ, cô yêu Adam, lúc nào cô cũng nhớ cậu.

Cô nhìn xuống đôi bàn tay dài nâu nâu của cậu, và chú ý những sợi lông nhỏ vàng hoe trên mu cườm tay cậu lấp lánh trong nắng. Những sợi lông vàng hoe mạnh mẽ đó dựng lên trong nắng! Chúng làm cô cảm động một cách kỳ lạ. Lần đầu tiên trong đời cô nhận thức một cách mạnh mẽ dáng vẻ đàn ông của cậu, nét đặc trưng huyền diệu của cậu. Cô nhìn cái cổ tròn và cái vành tai hồng hồn của cậu bên cạnh cô. Tất cả đều mới mẻ và xa lạ, kích thích cô, làm cô bối rối. không bao giờ cô có thể nhìn cậu với vẻ vô tư như trước kia nữa.

18

Mùa hè năm ấy, những đám lửa do cây bị đốt ở phía nam dòng sông dường như làm cho cái nóng tăng thêm.

Delie bắt đầu ham thích cái nóng đã phá hoại sức lực của cô năm trước. Cái nóng đó hừng hực, sạch và sáng, lọc sạch không khí làm nó đầy mùi hương của bạch đàn và bạc hà rừng, được chắt lọc trong chiếc cốc xanh lơ của bầu trời.

Năm nay, Delie đã mười lăm tuổi, cô không phải là người mới đến nữa, cô không còn là trẻ con nữa. DÙ rất gầy, nhưng cô sẽ là một cô gái đẹp với cái cổ dài, đôi vai trẻ trung, bộ ngực bắt đầu nở. Đôi mắt cô to, xanh sậm, sâu thẳm, đôi môi mọng đỏ tràn đầy sinh lực. Cô bắt đầu có ý thức về vẻ ngoài của mình, cô gội mái tóc sậm của mình cho tới khi nó lóng lánh màu đồng thau, lấy sữa bơ rửa mặt vì sợ nước lã làm hại da mặt. Cô muốn bới tóc cao và buông lại rốp xuống, nhưng bà Hester không muốn thế.

Adam về nhà báo tin là đầu mùa đông ở Echuca sẽ có mở vũ hội, để một số thiếu nữ địa phương ra mắt lần đầu tiên. Cậu mang thư mời của bà Mcphee nói rằng sẽ giới thiệu Delie ở buổi vũ hội. Lúc đầu, bà Hester không cho cô đi dự, nhưng cả gia đình nói mãi, nên cuối cùng bà đồng ý. Nhưng về cách trang phục, bà nhất quyết không cho Delie mặc rốp ngắn và bắt cô không được bới tóc cao lúc khiêu vũ.

Thưa dì, cháu xin dì…

Ông charles lại can thiệp:

Nhân dịp này cứ để cháu trang điểm. Cháu sẽ trông như tiểu thư cho bà xem.

Ông cuốn cái mái tóc dày, hầu như thẳng củ cô lên trên đỉnh đầu cô.

Cô mỉm cười, đỏ mặt, trông xinh đến nỗi bà Hester bỗng nói:

Để dì xem kiểu nào đẹp nhất, Philadelphia, đi tìm thước dây lại đây cho dì.

Khi cô ra khỏi không thể nghe được, bà quay lại chồng, nói khẽ giận dữ:

Ông ngốc quá! Ông chẳng thấy xa chút nào cả. Nếu mình để cho nó trưởng thành sớm quá, trước khi thằng Adam chú ý tới đứa khác, thì không hy vọng gì cho con trai mình cả.

Người chồng chưa kịp trả lời thì Delie đem thước dây vào.

°

Ồ! Đẹp quá, đẹp quá! - Delie kêu lên, đứng say mê trước tấm gương trong phòng ngủ của bà Mcphee.

Cô đã suýt kêu lên “Mình đẹp quá”, vì cô rất vui thích khi trông thấy ảnh mình chiếu qua tấm gương. Từ nhiều năm rồi, cô chưa thấy hết chiều cao của mình, trừ một vài lần trước tấm gương ở cái tủ của bà Hester; cô không thích vào phòng bà ta, vì lúc nào nơi đây cũng đóng kín cửa, có mùi mông mốc kỳ lạ của giấy báo cũ, nước hoa và mùi cái tủ com-mốt.

Cô xoay người, uốn éo, tấm mạng trắng dập dờn quanh cô. Con người xinh xinh ấy chính là cô, Philadelphia Gordon: tóc sậm, mắt mở to, eo nhỏ, đôi vai trắng trẻo nổi bật xuyên qua chiếc khăn choàng trong suốt, váy phùng như một đám mây bồng bềnh. Lớp trên cùng gắn nơ xanh, và một cành lưu ly thảo bằng nhung buộc vào giữa chiếc khăn choàng.

Cô mặc thế trông đẹp quá, cô Delphia! Vừa quá. – Bà Mcphee kéo nhẹ chiếc váy.- Tay cô hơi gầy và hai bàn tay hơi sậm nhưng mang găng tay dài thì khuất thôi.

Bà dừng lại, phân vân nhìn những sợi tóc xõa xuống cái nơ bướm đen rộng và hầu như buông thõng xuống eo cô.

Và có thể chúng tôi sẽ cuốn lọn cho cô!

Nhưng cháu có thể bới tóc lên, phải không ạ?

Delie cầm mớ tóc trong hai bàn tay và cuộn tròn thành một búi thấp quanh cổ. Vẻ mặt xương xương xinh đẹp của cô trở nên nổi bật, và những đường nét thanh mảnh của cô lập tức có vẻ chín chắn hơn.

Chắc không được đâu cô. Dì của cô dặn kỹ lắm. Lúc này bà ta muốn cô để tóc dài.

Đôi mày ngang sậm màu rũ xuống; cặp môi dày run run Delie vùi mặt xuống giường, không kể gì chiếc váy mới bị nhàu nhò. Cô nức nở:

Ồ! Dì cháu làm hại tất cả!

Này cháu, hư chiếc áo dài hết! Cháu cẩn thận chứ. Cháu sẽ ngạc nhiên khi trông thấy mớ tóc của cháu đẹp biết bao, với cái nơ để giữ mấy lọn tóc quăn lại.

Nhưng cháu không muốn cháu trông như trẻ con ở buổi dạ hội đầu tiên của cháu.

Ồ! Cũng có những cô gái trẻ khác như cháu.

Các chị ấy cũng để tóc dài à?

Có lẽ thế, - Bà Mcphee nói, lãng tránh.

Vào cái ngày lớn lao đó, Adam đến với một bó hoa lưu ly thả và lan dạ hương. Tóc Delie cuốn quăn buộc dải trắng, trông hết sức đơn sơ. Nhưng cuối cùng sau khi ăn vận chỉnh tề, cô nhìn mình tán thưởng. Cô mang tất dài trắng và giày xa-tanh. Tóc cô uốn lọn nhỏ sáng rực cột ra sau, nếu nhìn từ phía trước người ta khó có thể nói là tóc vẫn còn để dài. Đôi mắt cô xanh sậm và vui sướng. Khi bà Mcphee bôi một tí nước hoa lên vai cô, cô bắt đầu cảm thấy như mình là Nữ hoàng Cléopâtre.

Cô tới phòng khiêu vũ với những đèn chùm sáng choang cô bị lóa mắt, mất cả tự chủ. Ban đàn dây dạo nhạc, những chiếc áo dạ hội màu sáng nhạt của phụ nữ, một quan chức nào đó hách dịch đẩy đám đông lách bước- tất cả làm cô ngập tràn hoài vọng. Cô thích thú nghiên cứu tờ chương trình nhỏ của mình.

Bà Mcphee đứng cùng các phu nhân khác của thị trấn và giới thiệu cô gái được bà bảo trợ. Delie khẽ nhún đầu gối cúi chào thẹn thùng và cảm ơn rồi ngồi xuống. Cô cảm thấy những người khác đang nghiên cứu cô một cách ngạc nhiên và thích thú; những chiếc áo khác đều dài phết đất. trong khi áo cô để lộ đôi giày và cả mắt cá của cô.

Ông Mcphee tuyên bố: Buổi khiêu vũ đầu tiên bắt đầu- Vợ ông không còn khiêu vũ nữa – và Adam đến mời cô khiêu vũ vào bữa ăn tối và những lúc khác nữa. Cậu có quen nhiều thanh niên, một số người này xin được giới thiệu với “cô gái nhỏ hơi đen”. Trong phút chốc chương trình của Delie đã đầy. Ban nhạc cất lên, và ông Mcphee đưa cô đi một điệu luân vũ. Điệu vũ làm cô ấm áp, đôi má cô đỏ bừng, đến nỗi khi đến mời cô nhảy một bản polka, Adam thành thật nói:

Em tuyệt quá, em Delie ạ.

Cô nhận thức được một cách sâu sắc cánh tay mạnh mẽ của cậu vòng quanh cô, chiếc cằm đàn ông của cậu hầu như chạm vào đỉnh đầu của cô. Đôi chân cô dường như lướt trên sàn.

Nhưng đến khi được giới thiệu với phu nhân chủ tọa buổi tiệc, cô nhận thấy những cô gái khác liếc nhìn tóc cô, bộ y phục ngắn của cô, bó hoa mà cô vô ý ngồi lên trên; bỗng nhiên cô mất hết tự chủ.

Cô nhìn các người khác, những mảnh xa tanh thêu nổi và những chiếc váy dài tha thướt của họ, mái tóc bới cao và chiếc cổ như thiên nga cảu họ, cảm thấy rằng những chiếc váy dún ngắn ngủn và những cuộn tóc quăn rũ xuống của cô quả là hết sức trẻ con. Sau cùng, cô cảm thấy chắc chắn rằng một trong những lớp váy lót mà bà Mcphee buộc quanh hông cô đang tuộc ra, và không bao lâu nữa sẽ rơi xuống chân cô cho mọi người thấy. Cô cũng tin chắc một cách chán ngán rằng trong cả phòng chỉ cô để tóc “buông thõng xuống”.

Tất cả các cô gái khác đều quen biết nhau. Họ thì thầm với nhau và chẳng để ý đến cô. Dường như cả giờ trôi qua trước khi họ đến chiếc ghế đầy hoa của phu nhân chủ tọa buổi tiệc. Trong khi cô nắm váy mình để giữ chiếc váy lót khỏi tuột, cô vụng về khẽ nhún gối cúi đầu chào. Cô thu người sau thân hình nhỏ nhắn béo tròn của bà Mcphee, cô trở lại ghế ngồi và vùi gương mặt nóng bừng vào bó hoa giập nát. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho dì Hester, không bao giờ, bì bà đã khiến cô trông thật kỳ dị với chiếc váy ngắn và mái tóc buông thõng xuống.

Bà Mcphee đang trò chuyện với một phụ nữ tóc hoe, lớn con, có vẻ bệ vệ; cô con gái của bà ta trông xinh xinh, thanh lịch, nhìn Delie không chút thiện cảm. Delie quyết định không khiêu vũ nữa; cô nói với Adam rằng đến bản kế cô sẽ ngồi riêng ra. Không để ý lời từ chối của cô, cậu kéo cô đứng lên và vòng tay đưa cô xoay tròn ra sân.

Anh Adam! – Cô kêu lên, giọng bi thảm – Chiếc váy lót của em!

Sao, váy lót của em thế nào?

Nó đang tuột…sắp rơi!

Nào, nếu rơi thì sao? Chắc em có mặc nhiều váy lót.

Anh Adam, anh khùng à? Phải làm gì chứ. Ồ, giúp em với! Nó đang rơi.

Adam đưa cô gần đến hàng ghế xếp quanh tường, ngay lúc ấy chiếc váy lót rơi xuống sàn, nhàu nhò, rồi lại giúp cô rút chân lên và đá chiếc váy khuất dưới một chiếc ghế. Đám đông không ai để ý.

Rồi lại tới điệu đối vũ, Adam đứng lên góc kia đối diện với cô. Cả hai nắm tay nhau và xoay tròn như điên, sắc diện cô tươi hơn. Cô cười lớn tiếng, thở hổn hển, đôi mắt sáng rực. Điệu vũ này tiếp sau điệu vũ khác, đêm trải rộng thành một vòng tròn thần kỳ. Chiếc áo của cô, cô quên mất tất cả, đôi mắt cô sáng lên vì thích thú, cô lướt quanh phòng, có cảm giác tựa hồ như chân cô không bao giờ chạm mặt sàn phàm tục.

Cuối cùng trở về nhà nằm trên giường, vẫn cảm thấy quá kích thích đến nổi không ngủ được, cô lặp đi lặp lại với mình lời khen tặng buổi đầu tiên cô trưởng thành “Cô Gordon, cô không cần những đóa hoa này. – Một chàng điển trai, ăn diện bảnh bao sờ những đóa hoa lưu ly cài trên bộ ngực trẻ trung của cô và bảo- Mắt cô xanh hơn nhiều, và ai đã trông thấy mắt cô rồi thì khó có thể quên được.”