Ông Charles đánh xe đưa cô Barrett đến Echuca, Adam và Philadelphia đi tiễn.
- Mời bà con lên xe…Xin mời lên xe...!
- Tạm biệt cô cậu, tạm biệt! Đừng quên viết thư nhé.
Những cánh cửa đóng sầm. Chiếc xe lửa chầm chậm chạy dài theo sân ga. Ông Charles chạy vội đến, chỉ kịp vẫy tay.
“Cô đi rồi”. Adam và Delie nghĩ, có cảm giác vẫn được nắm chặt những ngón tay ấm áp, sống đọng của cô Barrett. Delie không thốt một lời nào, đôi mắt chớp chớp nhìn thẳng tới trước, cô nén tiếng nấc. gượng mặt Adam trắng bệch.
Ông Charles thân mến choàng cánh tay qua vai Delie.
- Nào, cô bé ạ, bây giờ mình ăn trưa ở đâu? Theo dượng, mình đến hiệu ăn Stacy chén một bữa ra trò. Cuối cùng là kem sôcôla nhé! Này Adam, ý con ra sao?
Adam nói, vẻ xa xôi:
- Con ăn gì cũng được.
Hàm của cậu bạnh ra, ngang bướng, khốn khổ. Tại sao cha cậu vẫn tưởng cậu là đứa học trò nhỏ nhỉ? Kem sôcôla! Trong lúc quả tim đàn ông của cậu đang vỡ tan…
Delie cảm thấy đau đớn và không đói chút nào, nhưng vẫn ân cần:
- Dượng à, như thế hay lắm.
Adam đi theo hai người, nhưng cậu ăn ít và không nói gì, vì đang lắng nghe một giọng nói nào đó bên trong cậu.
Ông Charles định đi xem mấy con cừu giống Mêrinô; ông đứng lên, để một đồng tiền nửa Crown lên bàn.
- Này, các con muốn gì thêm nữa thì cứ mua. Hẹn gặp lại các con ở cầu tàu lúc hai giờ rưỡi.
Ông lấy cái nón nỉ rộng đặt trên giá, bước ra.
Adam chộp đồng tiền.
- Này, co bé, anh cần món tiền này. Hôm khác anh sẽ đền lại. Anh phải gặp anh bạn…cùng trường. Anh vừa trông thấy anh ấy bước vào một khách sạn lúc mình tới đây. Anh không thể đưa em đi cùng với anh. Em có muốn đến công viên không? Chỉ một lúc thôi, chắc không sao đâu, phải không?
Giọng nói của cậu hấp tấp, đoi mắt rực sáng, sôi nổi.
- Vâng, có lẽ thế. Nhưng anh đừng đi lâu quá.
- Hai giờ mười lăm anh sẽ đến gặp em. Rồi mình sẽ cùng nhau đi trở lại cầu tàu, để ông già cứ ngỡ là mình vẫn cùng đi với nhau. Em thích Sô cô la hay thứ khác?
- Không thích gì cả.
Cô nhìn cậu, đôi mắt lo lắng. Cậu có bao giờ lừa cô như vậy đâu. Nhưng cậu đã đẩy cô ra khỏi hiệu ăn, bước vào ánh nắng mùa đông sáng sủa, rồi chia tay với cô ở đài kỷ niệm James Mackintosh. Cô bước đi giữa những hàng cây theo một con đường mòn cho tới ngã ba sông Campase và sông Murray, cô ngồi xuống ngắm nhìn các dòng nước lặng lẽ gặp nhau. Tiếng rầm rầm củ các nhà máy xẻ gỗ xa xa và tiếng nước chảy ru cô thiếp đi một lúc.
Khi cô tỉnh giấc, mặt trời đã xuống sau một thân cây to; những bóng mây trải dài qua dòng sông. Cô vội vã chạy lên con đường mòn, bỗng cô trông thấy bóng dáng một người đàn ông thập thò quanh một thân cây.
Cô gọi to:
- Anh Adam!
- À, anh ấy đang chơi trò trốn tìm với cô. Cô chạy vòng qua thân cây… rồi dừng lại hẳn. Cô hoảng hốt, bất động trong một lúc. Rồi cô lại chạy, chạy tìm con đường mòn. Cô quay lại nhìn một lần nữa; một người đàn ông cởi trần tựa sát vô thân cây đang vẫy cô, cười ngô nghê. Ồ, anh Adam đâu rồi nhỉ?
Cô không dám nhìn quanh nữa, tưởng tượng mình đang nghe tiếng những bước chân chạy thình thịch. Chỉ khi cô qua cổng vòm và trở lại những đường phố cô mới quay lại. Không còn ai theo cô nữa. Nhưng ngày hôm ấy của cô đã hỏng. Gã ấy…thật là đê tiện, đáng ghét! Cô đi về phía cầu tàu, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại rồi chạy, và chạm phải ông Charles.
- Delie, sao cháu chạy không kịp thở và có vẻ kinh hãi vậy. Chuyện gì vậy? Adam đâu rồi? Dượng chờ nãy giờ…
Ông thở ra mùi rượu rum nhè nhẹ.
- Ồ, ồ, xin lỗi, anh đến trễ!
Ông Charles đẩy Delie sang một bên, quay lại nhìn đứa con trai, hơi ngạc nhiên vì giọng nói là lạ của nó. Mặt Adam đỏ gay, mái tóc dày nâu nhạt rối bời.
- Adam, nãy giờ con ở đâu?
- Con phải gặp một anh bạn…bạn học ngày trước. Chúng con ngồi ở quán rượu.
- Con muốn nói với bố là con để em con một mình?
- Không…thưa không!...Thưa không phải như vậy. Công viên đẹp quá, Delie muốn đến xem, và con đưa em đến đấy.
- Adam, con uống rượu à?
Một tiếng còi tàu rúc dài dường như nhấn mạnh thêm câu hỏi.
- Vâng, con uống rượu. Con phải xã giao. Con gặp anh bạn…anh bạn cùng trường cũ.
- Lý do đó, a nghe nhiều rồi. Tiền đâu con uống rượu? Chắc con đã xài hết tiền của ba để lại cho hai đứa. ba sẽ không cho con đồng nào nữa.
- Ba đã bảo là các con muốn mua gì cũng được. Thì con muốn mua rượu.
Cậu bạnh hàm, nhìn chòng chọc có vẻ hung hăng.
- Con đừng to tiếng. Bây giờ, lên xe đi. Về nhà ba sẽ nói chuyện thêm với con. Nếu trước khi trời sụp tối mà mình tới khu rừng ngập nước là may mắn lắm đấy.
Khi họ lên xe, Adam thầm thì bên tai Delie:
- Em Delie, anh xin lỗi vì đã không đến gặp em.
Nhưng Delie cong người lại khi ngửi hơi thở sặc mùi rượu của cậu, cô ghê tởm nhìn ông anh Adam mới này với gương mặt đỏ au và đôi mắt như vấy máu. Anh ấy đã bỏ cô một mình và gã đàn ông gớm ghiếc kia có thể nhảy xổ tới cô trong lúc cô ngủ say. Niềm thán phục của cô đối với anh Adam lớn tuổi hơn cô bắt đầu chao đảo.
Trên đường về nhà, không ai nói với ai lời nào. Ông Charles không tỏ ý gì về chuyện uống rượu của con trai cho tới khi về nhà bàn bạc với bà Hester. Bởi vì, tất nhiên bà phải biết chuyện đó. Bà xem đứa con là thần tượng của bà, bà đã làm hỏng nó, cưng chiều nó từ lúc bé thơ, cho nên đã dẫn tới tình trạng tệ hại này.
Xe chạy đến một vùng thấp, nước lên tới đùm xe. Khu rừng mờ tối. Biết là đã trên đường về, con Barney vội sải chân. Ròi nó bỗng đứng sững lại. Phía trước là một khe nước.
Ông Charles vung roi quất, con ngựa bướng bỉnh lùi lại. Bánh xe quay tròn, chiếc xe đảo vòng, có nguy cơ bị lật. Adam, không chờ cởi giày, nhảy xuống đỡ đầu con ngựa. Cậu giục nó tiến tới, và không bao lâu xe vượt qua khe nước, Adam nhảy lên xe, quần và đôi giày của cậu chảy nước ròng ròng.
Không ai nói gì cho đến khi xe tới con đường cát về nhà, phía trên đám nước lũ. Ông Charles thở dài nhẹ nhõm, Adam thì lạnh, Delie bị vọp bẻ và mệt. Cụ Lige cầm đèn bão bước ra đón, con chó của cụ sủa mừng họ.
Cụ vui vẻ nói:
- Bà chủ tưởng ông với cô cậu chết đuối cả rồi. Bọn này định đi tìm. Nhưng tôi nói với bà chủ rằng chú ngựa Barney biết đường về hơn bất cứ người đàn ông nào.
Bà Hester đang chờ ở cửa sau, gương mặt nhợt nhạt.
- An toàn cả, nhờ Trời! Adam con, con có sao không?
- Không sao cả, má à. – Adam nói, vòng tay qua người bà – Chỉ bị ướt thôi.
Bà sờ quần áo cậu rồi hét:
- Adam, con ướt sũng! Con ngã xuống sông à? Tôi biết mà, tôi biết là không an toàn mà, ông có chịu nghe tôi đâu…Nhằm ngày thứ sáu mà đi chứ!
Bà đẩy cậu vào trong để thay quần áo.
Mệt đừ và lạnh buốt, Delie chầm chậm theo sau, bà Hester hâm thức ăn, rồi cả nhà dùng bữa. Liền sau đó, bà định đi ngủ. Adam cũng nói:
- Con cũng muốn đi ngủ nữa. Con hơi lạnh.
Ông Charles lên tiếng:
- Con không được đi ngủ! Má con và ba muốn nói chuyện với con trước.
Delie lặng lẽ rút lui. Cô biết sắp có chuyện cãi vã, nhưng cô không muốn dây vào.
Đôi mắt bà Hester hấp háy.
- Chuyện khùng khịu gì nữa vậy ông? Con nó phải đi ngủ thôi, và phải để gạch dưới chân nó.
Chị Annie nhè nhẹ bước vào dọn đĩa.
Ông Charles ra hiệu cho Adam:
- Mình sang phòng kia. Chắc trong đó có lò sưởi.
Thấy bà Hester quay lưng lại phía ông, giận dữ dọn đồ đạc vào cái tủ chén, ông bảo:
- Nào, đi bà.
Lát sau, Delie bước xuống giường, đi chân trần ra hành lang. Bắt gặp chị Annie ngoài cửa phòng khách, cô bảo chị đi ngủ…Rồi cô gõ cửa, chờ một lúc và bước vào trong. Cảnh tượng đúng là cảnh tượng của một tấn bi kịch gia đình: bà Hester đang nằm trên ghế trường kỷ, một chiếc mùi xoa ướt trượt trên mũi, ông Charles quay lưng vào lò sưởi, đôi bàn tay nắm lại để phía sau lưng, mặt nghiêm khắc, và Adam đứng sau một chiếc ghế dựa, giận dữ, vẻ bất cần.
Delie thấy cần phải nói điều gì đó để bênh vực Adam. Cô muốn bảo: “Anh ấy yêu cô giáo. Cô giáo ra đi anh ấy không chịu đựng nổi, anh buồn, anh uống rượu để lãng quên”. Nhưng việc Adam yêu người gia sư sẽ bị xem là một trọng tội khác, nên thay vì thế cô lại nói:
Thưa dượng, anh Adam định mua sô cô la cho cháu, nhưng cháu không muốn ăn, rồi cháu cảm thấy khó chịu trong người và ngủ quên bên công viên Campaspe. Cháu bảo anh cứ để cháu ở đấy.
- Delie, cháu không cần phải bao che cho nó! Điều đó không thể bênh vực tội uống rượu của nó…một thằng con trai chỉ mới mười bảy tuổi đầu…nó làm dượng chán mình về muộn, dì cháu sợ muốn chết!
Bà Hester khịt khịt mũi thương hại lấy mình. Adam liếc nhìn cô em họ, vẻ biết ơn; Delie mở cửa bước nhẹ ra ngoài. Cô cài then cửa sau và vào giường lắng tai nghe tiếng từ phòng phía trước…Ông Charles quát tháo.
Có tiếng cửa kèn kẹt mở toang.
Cô nhảy khỏi giường, mở hé cửa phòng mình.
Tiếng Adam giận dữ:
- Con không thể sống ở nhà này được nữa, lúc nào ba má cũng xem con như đưa học trò nhỏ.
Từ khe cửa cô trông thấy mái tóc bù xù của cậu, gương mặt cậu trắng bệch vì giận dữ, cậu mở cửa phòng ngủ đối diện rồi đóng sầm lại..
16
Một tuần lễ trôi qua. Một hôm Delie đang ngủ bỗng có những tiếng gõ cửa nhẹ đánh thức cô dậy. Một ngọn nến chập chờn quanh cánh cửa, theo sau là Adam y phục chỉnh tề. Cô ngồi lên, nháy nháy mắt.
- Anh Adam! Nửa đêm nửa hôm thế này, anh thức chi vậy?
- Suỵt! gần sáng rồi. Anh chuồn đây, khẽ chứ.
- Anh làm gì chứ?
- Anh trốn đi. Bây giờ. Ngay đêm nay…
- Nhưng…nhưng…bằng cách nào? Anh đi đâu?
- Anh sẽ lấy chiếc xuồng nhà chèo đi. Anh cho đậu phía dưới cầu tàu Echuca. Sáng mai, em có thể báo cho ba anh biết chỗ đó.
- Anh có định đi xe lửa tới Melbourne không?
- Không, anh chỉ tới Echuca. Anh xin việc ở đấy.
- Anh Adam, anh xin việc rồi à? Ồ, em cũng muốn đi nữa. Em sẽ nhớ anh lắm. Anh định làm gì?
- Làm phóng viên cho tờ “Tin tức dòng sông”. Hôm nọ, anh gặp ông tổng biên tập, nên mới lâu như thế. Anh uống hết hai cốc rượu để có can đảm, và sau đó uống thêm một cốc nữa để ăn mừng. Nhưng lúc đó ông ta không thấy mùi rượu. Hình như ông ta cũng chống uống rượu dữ lắm. Tên ông ta là Mcphee.
- Nhưng tại sao anh không cho dì dượng hay?
- Nếu cho hay thì ông bà sẽ không cho anh đi. Má anh chỉ muốn anh ru rú ở nhà, còn ba anh muốn anh lo mấy chuyện linh tinh ở nông trại. Nhưng khi ông bà thấy anh thực sự có chỗ làm đàng hoàng, khi anh lãnh được tháng lương đầu tiên mang về, ông bà sẽ bớt ầm ĩ.
- Nhưng anh ở đâu?
- Anh ở trọ tại đấy. Nhưng sau khi trả tiền trọ rồi, chắc cũng không còn bao nhiêu.
- Chắc dì sẽ giận lắm.
- Anh biết, nhưng thỉnh thoảng cuối tuần anh sẽ về nhà…Em có nghe không? Tiếng tàu chạy. Nếu gọi được thì anh đi Echuca ngay. Nào, em giúp anh mang đồ đạc với.
Vội vã khoác chiếc áo choàng và mang đôi giày chưa kịp xỏ dây, Delie theo cậu ra ngoài. Cậu xách theo một cái vali và một cây đèn bão để ra hiệu cho con tàu biết. Cậu thảy mọt bó sách vào tay cô.
Cả hai tất tả chạy ra bờ sông nhưng đã quá muộn, con tàu đã chạy qua. Adam phải lấy xuồng ra đi.
Mặc áo và đội nón nỉ, Adam ném cái vali xuống xuồng, đón mấy cuốn sách rồi trao cho Delie cây đèn bão.
- Anh nên mang đèn.
- Khỏi cần. Không sao đâu. Tạm biệt, em Delie.
Cậu siết khuỷu tay cô từ biệt. Lập tức dòng nước cuốn chiếc xuồng, cậu chỉ cần đưa mái chèo bơi theo.
Delie nhìn lại ngôi nhà tối đen, tĩnh lặng. Đêm không trăng, một đám mây vừa tan, để lộ một mảng trời cao. Cô chỉ có thể phân biệt chiếc xuồng trong vầng sáng nhợt nhạt của con sông lướt nhanh theo dòng nước chảy xuôi.
Sáng hôm sau, thấy thư của Adam, bà Hester như điên dại. Bà bảo chồng phải đánh xe đên Echuca đưa con về.
Nhưng ông Charles cứng rắn không ngờ. Theo ông, vào thời buổi khó khăn, Adam đi tìm việc là điều tốt cho cậu. Rốt cuộc, bà Hester đành chịu, nhưng bảo chồng hôm sau cùng đi với Delie xem chỗ ăn ở của Adam, vì bản thân bà không đi được.
Đến Echuca, hai dượng cháu đi tới tòa soạn tờ “Tin tức dòng sông”.
Họ gặp ông tổng biên tập Mcphee. Sau vài câu xã giao, ông này gọi vào trong thật to:
- Adam, cậu có trong ấy không?
Một thân hình xuất hiện ở ô cửa, trên người khoác một chiếc tạp-dề bằng da bẩn thỉu. Adam bước vào, vẻ bất cần, trán vấy một vết mực đen, mái tóc đen lòa xòa xuống mắt.
- Cậu Adam, sao cậu không nói cho tôi biết là cha cậu không bằng lòng cho cậu làm việc này?
- Tôi không hỏi ý kiến ba tôi xem ông có bằng lòng không, bởi vì tôi không muốn gặp nguy cơ bị từ chối. Điều này có nghĩa là tôi chống lại lệnh cương quyết của ông ta.
Vừa nói, Adam vừa nhìn ông Charles.
Người cha bảo:
- Tại sao con không nói cho cha biết? Cha rất mừng khi con tìm được nghề nghiệp thích hợp với con, vì rõ ràng là cha không thể nào buộc con thành nhà nông được. Nhưng…con nói là con làm phóng viên mà.- Ông chỉ chiếc tạp-dề bẩn thỉu của chàng trai học nghề.
Adam đỏ bừng mặt:
- Vâng, con nói thế! Nhưng con cũng đang học xếp chữ…
- Ấy, cậu ta đang học tất cả mọi ngành trong nghề. Làm báo thì phải biết cỡ chữ và việc ấn loát. Cậu ta làm phóng viên đấy, và chắc chắn sẽ là một phóng viên giỏi.
Sau đó, Adam xin phép ông tổng biên tập dẫn cha và cô em họ vào thăm chỗ in ấn.
Ông Charles nhìn cái máy in đầy mực, các bộ chữ cùng cỡ và các bát chữ kim loại. Delie khịt khịt mũi sung sướng.
Adam nói:
- Giờ đây, con xin lỗi ba vì đã trốn khỏi nhà, nhưng ở lại thế nào cũng có chuyện lục đục; con không chịu tính tình má con, chắc ba đã biết.
Ông Charles không nói gì. Ông đã biết rõ tính tình của vợ.
Trong khi Adam tiễn họ ra ngoài, vợ ông tổng biên tập bước vào. Bà ta nhỏ người, dễ mến, mặt tròn, đội mũ theo thời trang, giọng nói nhỏ nhẹ. Được biết lý do viếng thăm của hai người khách, bà bảo:
- Thưa ông Jamieson, xin ông báo với bà nhà đừng lo ngại, tôi luôn luôn trông chừng những cậu trai mới của tòa soạn chúng tôi như người mẹ trông coi lũ con.