Giang hoàng hậu biết bọn họ đang bức vua thoái vị.
Nhưng mà bọn họ lại dùng lý do đường hoàng nhất.
Hiện giờ, vua Thanh Bình không thể hạ bất kỳ thánh chỉ nào nữa, thậm chí còn không thể nói được câu nào. Thánh chỉ mà ông từng ban đã trở thành lá chắn tốt nhất để Hứa gia sử dụng.
Bây giờ, Hứa tướng ép tới trước mặt bà, binh mã của Hứa gia đóng giữ ngoài thành Trường An, hiển nhiên là muốn đẩy vị Tứ hoàng tử lên ngôi, nhưng lý do bày ra lại là bảo vệ thánh chỉ của vua Thanh Bình.
Vua Thanh Bình đã trở thành con rối của bọn họ.
Bọn họ có binh quyền trong tay, còn không biết xấu hổ đứng trên đỉnh cao đạo đức.
Nhất thời Giang hoàng hậu không nói nên lời, ngay cả phe của Giang tướng cũng không phản bác được. Hiện tại chỉ có thể mặc quan viên phe Hứa gia đẩy Tiết Duẫn Hoằng được đón ra từ hậu cung lên ngôi.
Giang hoàng hậu chỉ kịp dùng thân phận Hoàng hậu hạ lệnh canh giữ Thục quý phi trong cung Minh Loan, không ai được phép thăm hỏi, tất cả đồ ăn thức uống đều do bà phụ trách, đến khi nàng bình an sinh hạ long tự.
Bà biết đây là cách duy nhất để bảo vệ Thục quý phi và đứa trẻ trong bụng.
Chẳng qua, Tiết Duẫn Hoằng và Hứa gia hoàn toàn không quan tâm. Chuyện đến nước này, hắn chẳng khác gì đã ngồi trên ngai vàng. Hậu cung không được can chính, vua Thanh Bình đã trở thành phế vật, còn ai có thể lớn hơn hắn?
Cho dù Thục quý phi sinh được con, có là hoàng tử thì cũng không có khả năng tranh đoạt với hắn. Đến lúc đó nó sống hay chết còn không phải xem tâm tình của hắn sao?
Tiết Duẫn Hoằng không bác bỏ lệnh của Giang hoàng hậu, được chúng đại thần ủng hộ, lần đầu tiên hắn ngồi trên long ỷ thượng triều.
Triều đình hôm nay đã không còn như trước.
Hứa gia hôm qua là tội thần nguy khốn, có thể bị Hoàng thượng kết tội, diệt cửu tộc bất cứ lúc nào.
Nhưng Hứa gia hiện tại, là nhà mẹ của Thái tử Tiết Duẫn Hoằng, là ngoại thích quyền thế ngất trời.
Lần thượng triều này, sau khi chúng thần xử lý xong triều chính, ai nấy đều im lặng. Sự im lặng không kéo dài lâu, liền bị một quan viên phá vỡ.
Hắn là quan viên của phe Hứa gia.
Hắn đứng giữa đại điện quỳ xuống, nói thẳng trong vụ án tham ô lương thực cứu trợ của tri phủ Sơn Đông có điều mờ ám.
Quan viên đó nói mình có liên hệ với quan lớn trong kinh, chuyện tham ô lương thức là do quan lớn trong kinh chỉ thị. Nhưng quan lớn này rốt cuộc là ai, lại vẫn chưa tra rõ, hẳn là tri phủ này muốn mượn đao giếŧ người, giảm nhẹ tội trạng, kéo quan lớn trong kinh xuống nước.
Vì vậy án này cần được điều tra lại.
Quan viên có mặt, ai mà không nghe ra, hắn đang muốn rửa sạch tội danh cho Hứa tướng?
Làm sao một tri phủ địa phương mới nhậm chức có gan khấu trừ vật tư Ngự ban, rõ là có người chỉ thị, có ý đồ quấy nhiễu khâm sai ở Giang Nam. Về phần tại sao quan lớn trong kinh kia đến nay vẫn chưa được tiết lộ? Còn không phải do vua Thanh Bình chưa có quyết định cuối cùng, cho nên mới trì hoãn một thời gian sao.
Giờ đây, vua Thanh Bình hôn mê bất tỉnh, Tứ hoàng tử ngồi lên long ỷ, việc đầu tiên bọn họ làm là rửa sạch hết mọi hành vi của Hứa gia.
Không đợi quan viên có gan lớn bước ra phản bác, Tiết Duẫn Hoằng đã cười vui vẻ.
"Nếu là như vậy, điều tra lần nữa cũng không sao." hắn nói.
Sau đó, chúng quan viên trơ mắt nhìn hắn sắp xếp quan viên điều tra lại vụ án.
Cũng là tâm phúc của Hứa tướng.
Thượng triều sau này trở thành khung cảnh Tứ hoàng tử và cận thần Hứa gia tranh luận, tự ra quyết định.
Bọn họ quyết định điều tra lại vụ án để rửa oan cho Hứa gia, đồng thời bàn bạc chuyện sắc phong Tứ hoàng tử thành Hoàng thái tử, chọn một ngày tốt gần nhất, để tướng sĩ Tần Môn quan làm hộ vệ, cùng chúng thần chứng kiến đại điển sắc phong, chiếu cáo thiên hạ, Tứ hoàng tử Tiết Duẫn Hoằng là người kế thừa đại nghiệp, bước lên ngôi vị Hoàng thái tử.
Sau đó, người duy nhất có thể phế truất Thái tử chính là Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh kia.
Tướng sĩ đóng giữ ngoài thành sẽ đợi đến khi Tiết Duẫn Hoằng ngồi vững trên vị trí này mới tiếp tục nhiệm vụ đi về phía Nam dẹp loạn.
Nhất thời, ngoài phe Hứa gia, chúng thần trong triều đều mang sắc mặt buồn rầu.
Bọn họ biết rõ hoàn cảnh của mình.
Tuy không phải thay đổi triều đại, nhưng cũng không khác gì thay đổi triều đại. "Tân đế" lên ngôi bằng thủ đoạn đê hèn, Hứa gia tham ô lượng lớn vàng bạc trong quốc khố có công phò tá.
Chưa nói đến việc đại thần trong triều đứng sai phe nhất định sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí cả Đại Ung hiện nay cũng đang nguy khốn.
Một buổi thượng triều đã kết thúc trong sự trầm mặc và thần sắc khác nhau của mọi người.
Sau buổi thượng triều, Tiết Duẫn Hoằng đặc biệt giữ quan viên phụ trách điều tra lại vụ tham ô lương thực của tri phủ Sơn Đông, nói riêng điều gì đó.
Hai người bọn họ ở trong Ngự thư phòng, không ai vào được, thế nên không ai biết được nội dung cuộc nói chuyện.
Đến cả Đông Xưởng tin tức linh thông, tai mắt khắp nơi cũng không có được chút tin tức gì.
Đoạn Sùng hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng, bất an đi đi lại lại trong đại sảnh.
Hắn chỉ bảo Hứa gia dẹp bớt kiêu ngạo của Tiết Yến, nhưng hắn không ngờ Hứa gia làm ra hành động cá chết lưới rách như vậy, thế mà lại thành công rồi.
Tiết Duẫn Hoằng sẽ sớm bước lên ngôi vị Hoàng thái tử. Đến lúc đó, khi vua Thanh Bình không chống đỡ được bao lâu băng hà, Tiết Duẫn Hoằng sẽ lên ngôi Hoàng đế.
Đằng sau Tiết Duẫn Hoằng là ai? Chính là Hứa gia mà bọn họ đã giúp Tiết Yến đối phó hơn một năm qua, là người cùng thuyền với Linh Phúc có thù oán với bọn họ.
Khi đó, Đông Xưởng bọn họ nào còn có chỗ đứng? Đoạn Sùng hắn, còn giữ được mạng hay không?
Đúng lúc này, có phiên tử trở về phục mệnh.
"Thật sự không có tin tức gì sao?" Đoạn Sùng hỏi.
Phiên tử đó nói "Xưởng công, trong Ngự thư phòng chỉ có Tứ điện hạ và quan viên đó, dù có người dâng trà nước cũng không thể vào được!"
Đoạn Sùng tức giận nói "Phế vật!"
Phiên tử đó lúng túng không dám nói thêm.
Ngô Thuận Hải bên cạnh vội làm hắn bình tĩnh lại "Xưởng công bớt giận, chuyện này trong cung ... thật sự rất khó!"
Đoạn Sùng biết đây là sự thật.
Nhưng hắn có thể làm gì khác?
Lúc này, Ngô Thuận Hải lại cẩn thận đề nghị "Chi bằng Xưởng công nghĩ cách tìm một vài thuộc hạ, lẻn ra khỏi thành?"
Đoạn Sùng nhìn Ngô Thuận Hải.
Ngô Thuận Hải thấy phản ứng này của hắn liền biết có hi vọng, nhanh chóng đề nghị "Từ đây đến Giang Nam, chỉ có mấy ngày lộ trình. Tứ hoàng tử muốn làm Hoàng thái tử, đại điển sắc phong bây giờ mới chuẩn bị, dù có ngày tốt phù hợp thì cũng phải đợi đến mười ngày sau. Nếu Quảng Lăng vương kịp quay về ..."
Nói đến đây, Ngô Thuận Hải kiềm giọng đầy ẩn ý.
Quả nhiên, hai mắt Đoạn Sùng sáng lên.
Hắn nhất thời nóng lòng, sao lại quên mất còn có Tiết Yến.
Tiểu tử đó như lang sói, rất ngang tàng hung hăng, nếu tiểu tử đó về kinh, sao có thể để Tứ hoàng tử được như ý nguyện?
Chỉ cần Tiết Yến quay về, hắn có thể an tâm phần nào.
Về chuyện Tiết Yến làm sao vào thành, tranh giành thế nào với Tứ hoàng tử, thì đó là chuyện Tiết Yến phải cân nhắc.
Suy cho cùng muốn ngồi lên hoàng vị là bản thân tiểu tử đó, dĩ nhiên phải tự tính toán cho bản thân, dù bí quá hóa liều cũng phải thử.
Khi đó, Đông Xưởng nhân cơ hội thúc đẩy thêm, có được công phò tá, sẽ yên ổn ngồi vững.
Nghĩ đến đây, vẻ u ám trên mặt Đoạn Sùng tan đi vài phần.
Hắn như thể quên mất thứ ngáng chân này là do mình gây ra cho Tiết Yến, lập tức hạ lệnh cho phiên tử "Đi, phái một ít người, tìm cách đi ra khỏi thành, liên hệ với Đoạn Thập Tứ, tìm Quảng Lăng vương."
Nhưng lúc này, trước cửa có phiên tử đến báo.
"... Xưởng công!" giọng điệu phiên tử kia có chút kinh ngạc "Đoạn hộ pháp về rồi!"
Đoạn Sùng sửng sốt.
"Mau, mau gọi vào." hắn vội vàng nói.
Phiên tử kia còn chưa kịp xoay người thì Đoạn Thập Tứ đã bước vào.
Thiếu niên mười mấy tuổi là lúc đang phát triển chiều cao. Đứa trẻ này hiện giờ mới mười ba tuổi, đến Giang Nam nửa năm, đã cao lên rất nhiều, ngang bằng Đoạn Sùng rồi.
Đoạn Thập Tứ mặc y phục gọn nhẹ, y phục bằng vải bố, ống tay áo và ống quần được bó gọn, vừa nhìn đã biết là y phục thuận tiện cho việc hành sự nhanh chóng.
Đoạn Sùng thấy Đoạn Thập Tứ, gần như là thấy được Tiết Yến.
"Con sao quay về rồi?" hắn hỏi "Quảng Lăng vương điện hạ bây giờ ở đâu?"
Đoạn Thập Tứ vẫn đứng trước mặt hắn, chỉ yên lặng nhìn hắn, không có hành lễ.
Trong mắt thiếu niên không có nhiều cảm xúc mà người thường có, chỉ có lạnh lẽo và trầm lặng, giống như loài lang sói nhìn chằm chằm vào con mồi và chờ đợi cơ hội.
Đoạn Sùng bất giác nhíu mày.
Hắn ghét cảm giác không thần phục này, đặc biệt trước mặt là con chó do chính tay hắn nuôi dưỡng.
"Thế nào?" hắn bình tĩnh hỏi.
"Thuộc hạ quay về, thay Quảng Lăng vương làm một chuyện!" Đoạn Thập Tứ nói.
"Có chuyện gì gấp thì cũng nên hành lễ với nghĩa phụ!" Ngô Thuận Hải bên cạnh vội vàng nói.
Nhưng mà, Đoạn Thập Tứ lạnh nhạt nhìn hắn một cái.
Giây tiếp theo, bóng dáng thiếu niên như chim ưng đột ngột lao đến.
Ánh kiếm lóe lên, một đường sắc bén đâm vào ngực Đoạn Sùng.
Dưới kiếm khí của Đoạn Thập Tứ, Đoạn Sùng nặng nề ngã xuống đất, máu đỏ tươi thấm ướt y phục lan ra đất.
"Thuộc hạ tới đây, thay Quảng Lăng vương lấy mạng ngươi." Đoạn Thập Tứ lạnh nhạt nói, một tay cầm kiếm đứng trước mặt hắn.
Một kiếm của Đoạn Thập Tứ đâm vào ngực phải, không phải muốn trực tiếp lấy mạng Đoạn Sùng. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, rồi tuyệt vọng hét lên "Người đâu! Người đâu!"
Nhưng mà, xung quanh đều yên tĩnh.
Tầm mắt Đoạn Sùng có chút mơ hồ.
Hắn thấy không ít phiên tử lặng lẽ đứng đó, không biết đã trở thành thuộc hạ của Tiết Yến từ lúc nào.
Những người còn lại đều bị Cẩm y vệ đột ngột xuất hiện khống chế tại chỗ, không thể cử động. Ngay cả Ngô Thuận Hải bên cạnh cũng bị một Cẩm y vệ bóp cổ, dù giãy giụa cũng không thể giãy giụa được bao nhiêu.
Đoạn Sùng bắt gặp ánh mắt của Đoạn Thập Tứ.
"Vương gia có lệnh, năm đó ngươi đâm phụ mẫu ta bao nhiêu nhát đao, bây giờ muốn thuộc hạ trả lại bấy nhiêu nhát đao, không được thiếu đao nào." Đoạn Thập Tứ nói.
Kế đó, đao lại rút ra, đâm vào nơi khác trên cơ thể Đoạn Sùng.
Vẫn không phải là chỗ đoạt mạng.
"Tổng cộng mười bảy nhát đao. Năm đó thuộc hạ ba tuổi, nhưng đếm vẫn rõ ràng." Đoạn Thập Tứ nói.
Xung quanh im lặng, ngoại trừ tiếng đao liên tục đâm vào da thịt, còn có tiếng la hét chửi bới của Đoạn Sùng dần suy yếu.
Nhát cuối cùng xuyên qua cổ họng hắn.
Máu nóng bắn tung tóe lên mặt Đoạn Thập Tứ.
Cơ thể và bàn tay của Đoạn Thập Tứ đã nhuốm đầy máu.
Đúng lúc này, một Cẩm y vệ xông vào.
"Dịch trưởng, trong thành đến báo, có quan viên mang theo không ít quan binh đi về phía phủ Vĩnh Ninh Công rồi!" Cẩm y vệ ôm quyền nói.
Đoạn Thập Tứ quay lại.
Người hắn đẫm máu, như ác ma trườn ra khỏi địa ngục. Vết máu trên mặt lăn xuống làm hắn hơi khó chịu, hắn đưa mu bàn tay nhuốm máu lên lau má.
Trong nháy mắt, một ít vết máu xẹt qua, làm cho hắn có chút hung ác.
"Vương gia khi nào mới đến?" hắn hỏi.
Cẩm y vệ đó nói "Còn vài khắc nữa, vương gia sẽ đến quân doanh ngoài thành. Lúc này, kỵ binh Yến Vân đã chuẩn bị xuất phát, chỉ cần vương gia tới sẽ lập tức vào thành."
Đoạn Thập Tứ tính toán một chút, thời gian cũng sắp đến.
"Đi." hắn nói "Đến phủ Vĩnh Ninh Công."