Quan viên này họ Triệu, trước ngày hôm nay, hắn vẫn luôn không có tên tuổi, chỉ là quan viên Tòng tam phẩm trong kinh.
Miễn cưỡng xem như quan viên cấp cao, trong các dịp lễ, hắn cũng nhận được tiền bạc từ các quan nhỏ địa phương, nhưng Trường An là nơi đầy quan viên quyền quý, thật sự không thể sánh bằng.
Thậm chí, danh sách lễ vật đón Tết năm nào tặng cho Hứa gia cũng xếp sau cùng.
Tuy nhiên, vị Triệu đại nhân này rất giỏi luồn cúi nịnh hót, trời sinh biết tính toán. Hắn phục vụ theo sở thích, tặng Hứa tướng và Hứa Tông Vỹ vài món quà, đồng thời cũng lấy lòng đích tôn bảo bối Hứa Tòng An của bọn họ, thời gian lâu dần, hắn cũng có chút mặt mũi trước Hứa Tông Vỹ, mỗi năm đón Tết, sau khi tặng lễ vật, còn có cơ hội vào Hứa phủ uống một tách trà.
Chính vì vậy mà địa vị của vị Triệu đại nhân này cũng lên cao, công vụ đến tay cũng là chuyện béo bở vẻ vang trước mặt thánh thượng.
Triệu đại nhân biết hắn đã chọn đúng phe.
Trong triều, ngoài mấy quan viên nhàn rỗi không tên tuổi, tổng cộng lại cũng không qua được hai nhà Giang Hứa. Đừng thấy Giang gia cũng lớn mạnh, thậm chí Giang tướng ngang hàng với Hứa tướng, còn kiêm chức Thái phó.
Nhưng quan viên phe Giang gia là một lũ thư sinh nghèo khó. Tuy Triệu đại nhân cũng giống bọn họ, cũng xuất thân là học giả, nhưng Triệu đại nhân khoe khoang ông sẽ không thanh cao như bọn họ.
Miệng nói nhân nghĩa đạo đức, cứu thế giúp dân, đều là mấy lời đại nghĩa vô hạn. Đám người trông có vẻ thanh thế lớn mạnh, nhưng thực tế trong tay có binh có quyền, kiếm được tiền lại là ai?
Tất nhiên là phe Hứa gia rồi.
Quả nhiên theo triết lý sống của Triệu đại nhân, hắn thuận buồm xuôi gió mấy năm nay, hôm nay đã lên một tầm cao mới.
Hắn được điện hạ ủy nhiệm, muốn hắn điều tra lại vụ án tham ô của tri phủ Sơn Đông.
Vụ án này hắn có gì không biết? Lần đón Tết năm ngoái, tri phủ Sơn Đông vẫn là quan Tứ phẩm trong kinh, lúc hai người tặng lễ vật đến Hứa gia, từng gặp nhau trước cửa.
Chẳng qua vị nhân huynh này không may mắn cho lắm, sau khi bị phái đến Sơn Đông, thay Hứa tướng làm một chuyện nguy hiểm như vậy, còn bị Quảng Lăng vương bắt tại trận.
Lần này, tội tham ô lương thực đã chắc như đinh đóng cột, đầu của người này nhất định không giữ được.
Chuyện tham ô rõ ràng như vậy còn cần điều tra gì nữa? Khi vua Thanh Bình còn đó đã điều tra rất kỹ lưỡng rồi. Ngay cả thư từ qua lại giữa quan viên đó và trong kinh cũng để lại bằng chứng.
Triệu đại nhân biết hắn phải điều tra cái gì.
Thứ hắn muốn tra là kéo Hứa gia ra khỏi án này, tiêu hủy chứng cứ, để họ rút lui an toàn.
Đây là cơ hội cho Triệu đại nhân.
Vấn đề này rất đơn giản, chỉ cần hắn tàn nhẫn một chút là có thể dễ dàng làm được.
Chỉ cần hắn hoàn thành được chuyện này, hắn đã giúp Hứa gia một chuyện lớn. Hiện giờ ngồi trên ngai vàng là Tứ hoàng tử có quan hệ huyết thống với Hứa gia, nắm trong tay đại quyền triều chính là Hứa tướng, người rong chơi bên ngoài còn là đích tôn của Hứa gia.
Làm xong chuyện này, hắn còn lo lắng con đường làm quan mấy chục năm sau nữa sao?
Sau khi Triệu đại nhân nhận lệnh, trái tim hắn đã run lên vì phấn khích.
Mà điều khiến hắn càng phấn khích vẫn còn ở phía sau.
Sau khi bãi triều, tiểu thái giám bên cạnh Tứ hoàng tử đích thân đến mời hắn, nói Tứ hoàng tử có chuyện muốn dặn dò hắn.
Dù ngày thường Triệu đại nhân thượng triều, đều là đứng giữa phía sau, không thấy được thánh nhan, chỉ có thể nhìn ô sa của quan viên phía trước.
Cả một năm, hắn có thể được Hoàng thượng triệu kiến bao nhiêu lần?
Hắn vội chỉnh lại y phục ô sa, rồi đi đến Ngự thư phòng.
Tứ hoàng tử ngồi trên long ỷ của phụ thân, vẻ mặt hòa nhã bảo hắn bình thân, sau đó cho tất cả cung nhân lui ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người họ.
Triệu đại nhân hưng phấn đến mức toàn thân căng thẳng, mà Tứ hoàng tử giống như gió xuân, ôn hòa lại thân thiết nói chuyện với hắn.
Triệu đại nhân thông minh, dĩ nhiên biết Tứ hoàng tử đối xử với hắn như vậy, không phải do vừa gặp như đã quen, mà là có chuyện muốn hắn làm.
Xem tình hình này, tám phần là hiểm họa trong lòng Tứ hoàng tử, cần lấy danh nghĩa của hắn đi làm.
Triệu đại nhân đương nhiên không sợ phiền phức này.
Không làm được, Tứ hoàng tử cũng sẽ niệm tình mình làm việc cho ngài ấy mà không phạt nặng hắn. Nếu làm được, là hắn có được mặt mũi trước Hoàng thái tử và Hoàng đế tương lai, vinh quang ngày sau tự nhiên sẽ nhiều hơn.
Triệu đại nhân ngồi thẳng lưng nghe Tứ hoàng tử nói với mình.
Hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên, Tứ hoàng tử dẫn dắt cuộc trò chuyện vào chính sự.
Ngài ấy nói, khi còn là hoàng tử, đã phải chịu khổ vì hai người trong triều.
Một là Giang tướng, suy nghĩ cổ hủ, không biết thích ứng, thích cậy già lên mặt. Một là Vĩnh Ninh Công, nhìn bề ngoài thì dường như không có ý định tranh đoạt quyền lực, thật ra đã nhiều lần âm thầm nịnh nọt mê hoặc phụ hoàng, còn để nhi tử của mình và hoàng tử trong cung lén cấu kết, hẳn là cũng có lòng dạ lang sói.
Lần này chuyện tri phủ Sơn Đông tham ô, ngài ấy còn đang nghi ngờ là do Vĩnh Ninh Công giám sát Giang Nam tự trộm.
Nếu ông ta đã có thể chuyển hướng gió đến kinh thành, hẳn là cũng phải có bày bố thế lực ở Trường An. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán, điều quan trọng nhất vẫn phải phiền Triệu đại nhân tự mình điều tra.
Triệu đại nhân hiểu rõ.
Hắn biết, ai là người tham ô đã không còn quan trọng. Điều quan trọng là Tứ hoàng tử rất ghét Vĩnh Ninh Công, muốn nhân cơ hội Vĩnh Ninh Công vắng mặt ở Trường An để chỉnh đốn lại phủ Vĩnh Ninh Công.
Triệu đại nhân nghiêm túc đáp lại, bản thân cũng thấy như vậy. Sau khi trở về liền chỉnh đốn thuộc hạ, đến phủ Vĩnh Ninh Công điều tra một phen.
Tứ hoàng tử mỉm cười gật đầu.
"Ngươi làm việc rất thỏa đáng." Tứ hoảng tử nói "Rất tốt."
---------
Triệu đại nhân nhận lệnh điều tra vụ án tham ô, trong cung điều một nhóm thân binh cho hắn, tổng cộng có năm mươi tới sáu mươi người.
Dù không nhiều, nhưng khi hô hoán trước cửa phủ Vĩnh Ninh Công cũng bày trận thế không hề nhỏ.
Cửa phủ Vĩnh Ninh Công bị Triệu đại nhân gõ vang.
Hạ nhân ra mở cửa, thấy trước cửa đầy quan binh. Hạ nhân đó sững sờ một lúc, vừa định đóng cửa thì quan binh giơ tay chặn lại.
Cửa không đóng được, hạ nhân bất lực nhìn vị quan lớn ngạo nghễ bước tới trước cửa.
"Bổn quan phụng mệnh đến điều tra vụ án tham ô ở Sơn Đông." hắn nói "Hiện tại đã có bằng chứng xác nhận Vĩnh Ninh Công đại nhân có liên quan đến vụ án tham ô, thế nên bổn quan phụng chỉ đến lục soát phủ Vĩnh Ninh Công tìm khoản tiền tham ô."
Hạ nhân đó đờ cả người.
Khoản tiền tham ô? Quốc Công gia của bọn họ không phải quan lớn, trong phủ luôn tiết kiệm, sao có thể có khoản tiền tham ô? Vả lại, nơi tham ô là Sơn Đông, Quốc Công gia ở Giang Nam, sao có thể liên quan đến nhau?
Quốc Công gia và Đại thiếu gia không có trong phủ, Nhị thiếu gia mấy ngày nay cũng đi vắng, bây giờ trong phủ chỉ có phu nhân và Đại tiểu thư.
Sao có thể mặc đám quan binh này vào phủ lục soát?
Hạ nhân nôn nóng, vội dùng cơ thể chặn lại "Xin quan gia chờ một lát, nô tài trở vào bẩm báo với phu nhân, sau đó ..."
"Bẩm báo? Chờ các người giấu khoản tiền tham ô sao?" Triệu đại nhân cười lạnh phất tay nói "Người đâu, soát!"
Đám quan binh này vốn là quan viên dưới trướng Hứa gia, sớm đã nhận lệnh, biết mình phải làm gì. Ngay lập tức, cửa phủ Vĩnh Ninh Công bị đẩy mạnh ra.
Hạ nhân trong phủ đều là nha hoàn ma ma, tiểu tư làm việc nặng, tổng cộng chỉ có hai mươi tới ba mươi người. Tiểu tư trong phủ nghe tin chạy đến, chẳng bao lâu đã bị quan binh bắt giữ.
Triệu đại nhân thân là quan văn, cuối cùng vẫn có chút nhát gan, không dám sai người làm ra chuyện thấy máu gây ra tại họa, chỉ lệnh đám quan binh trói mấy tên tiểu tư lại rồi giam chung một chỗ.
Đám nha hoàn sợ hãi chạy tán loạn, Triệu đại nhân dẫn đầu một đám quan binh, một đường lật tung đập phá, đi thẳng vào viện chính.
Sớm đã có nha hoàn chạy đến viện chính bẩm báo.
Nhưng tiểu viện trong phủ đều không có cửa lớn. Người trong phủ hầu hết đều là nha hoàn nữ quyến, sao có thể cản được bọn họ?
Trong nhà chính, Quân phu nhân nghe nha hoàn báo tin, liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuy Quốc Công gia chưa từng can thiệp vào các cuộc tranh đấu triều đình, nhưng với Hứa gia có quan hệ gì, Quý phi trong cung và mẫu thân của Tứ hoàng tử lại có quan hệ thế nào, bà hiểu rõ hơn ai hết. Hai ngày nay thế cục ở Trường An thay đổi bất ngờ, rạng sáng hôm nay, Tứ hoàng tử đã ngồi lên hoàng vị.
Thẩm thị biết trước khi Quốc Công gia trở về, trong phủ nhất định sẽ có chuyện.
Chỉ không biết chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Bà vội sai nha hoàn tạm thời chặn trước cửa viện, sau đó đưa Lệnh Hoan vẽ tranh trong phòng trốn ra sau nhà.
Tuy đám người này không dám làm gì bọn họ nhưng nhất định sẽ gây chuyện. Lệnh Hoan còn nhỏ, trong lúc giằng co có thể con bé sẽ bị thương hoặc sợ hãi, không thể để con bé nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nhưng bà chưa kịp đưa Lệnh Hoan ra sau nhà thì tiếng la hét của nha hoàn đã truyền đến.
Quân phu nhân nhìn ra ngoài, thấy một đám quan binh xông vào, thẳng tay xô ngã mấy nha hoàn đang chặn cửa xuống đất.
Chẳng bao lâu, đám quan binh đã vây chặt cả viện.
Quân phu nhân từ từ đứng dậy, âm thầm bảo vệ Quân Lệnh Hoan sau lưng.
Kế đó thấy vị Triệu đại nhân kia ngạo nghễ bước vào.
"Hạ quan xin thỉnh an Quốc Công phu nhân." hắn nhìn Thẩm thị, cười như có như không hành lễ.
Quân phu nhân chắn trước Quân Lệnh Hoan, lạnh nhạt nói "Đại nhân đường đột xông vào phủ, thϊế͙p͙ thân* quả thật nhận không nổi tiếng thỉnh an này."
*Thϊế͙p͙ thân: phái nữ tự xưng một cách nhún nhường (thường dùng ở phụ nữ có chồng).
Triệu đại nhân cười vài tiếng.
"Trên người có lệnh vua, vẫn mong phu nhân lượng thứ." hắn nói "Hôm nay hạ quan tới là vì có tin tức nói Quốc Công liên quan đến vụ án tham ô ở Sơn Đông, hiện giờ cần lục soát cả phủ. Theo quy tắc, phu nhân cũng cần cùng hạ quan đến Thận Hình Ti một chuyến, đợi khi tra ra chân tướng, hạ quan lại đưa phu nhân về."
Bàn tay Quân phu nhân nắm cánh tay Lệnh Hoan cứng đờ.
Ý hắn là sẽ bắt giam mình.
"Không biết quy tắc mà đại nhân nói, là tuân theo điều luật nào của triều ta?" Quân phu nhân cố giữ bình tĩnh hỏi.
Triệu đại nhân lại cười.
"Tất nhiên là lệnh vua rồi." hắn nói "À, phải rồi, trong phủ còn có một vị tiểu thư tám tuổi? Trong phủ không còn ai, vậy hãy cùng đưa tiểu thư đến Thận Hình Ti chăm sóc đi."
Quân phu nhân lùi lại một bước.
Hắn còn muốn giam cả Lệnh Hoan. Đến Thận Hình Ti, vậy sẽ bị giam trong ngục, trong ngục lạnh lẽo ẩm ướt, nếu vào đó thì sẽ là phạm nhân, không biết lúc đó sẽ phải chịu những cực hình gì.
Trái tim bà rét lạnh, bà nắm chặt cánh tay Quân Lệnh Hoan.
Không phải Quân Lệnh Hoan không hiểu cuộc nói chuyện của họ, nhưng lúc này đã bị dọa sợ hãi có chút run rẩy, cánh tay bị mẫu thân giữ chặt đau đớn nhưng không dám phát ra âm thanh nào.
"Vì là lệnh vua, nên phải có thánh chỉ." bà nhìn Triệu đại nhân nói.
Mệnh lệnh này đúng là Tứ hoàng tử có thể hạ. Nhưng thứ nhất, Tứ hoàng tử vẫn chưa phải là Thái tử hay Hoàng đế, thứ hai, dù có ngồi trên ngai vàng, cũng không thể ra lệnh giam giữ gia quyến quan gia mà không có lý do.
Triệu đại nhân lại cười vài tiếng.
"Phu nhân, thủ tướng Tần Môn quan ở ngoài thành, hạ quan đến, chẳng qua là thông báo cho người, không phải để hỏi ý kiến của người."
Nói xong, hắn phất tay.
Ngay lập tức, quan binh trong sân xúm lại.
Mấy nha hoàn xung quanh lao vào bảo vệ, nhưng bị kéo ra một cách thô bạo. Ngay sau đó, có quan binh đã bắt được Quân phu nhân, kéo Quân Lệnh Hoan ra khỏi vòng tay bà.
Quân phu nhân đương nhiên không chống lại được, bị kéo tách ra.
"Mẹ!" Quân Lệnh Hoan bị một quan binh giữ chặt, nhịn không được kêu lên.
Cùng với tiếng gọi, hàng nước mắt chịu đựng từ lâu đã rơi xuống.
Quân phu nhân mặc kệ dáng vẻ của mình, vùng vẫy để đến với Quân Lệnh Hoan.
Nhưng lại bị kéo ra xa hơn.
"Đưa đi." Triệu đại nhân lạnh nhạt liếc nhìn, xoay người rời đi.
Nhưng ngay lúc hắn quay người lại, tiếng xé gió vang lên.
Theo sau tiếng đó, một mũi tên sắc nhọn cắt ngang không trung bay tới, giống như chim ưng lao về phía con mồi, chỉ để lại một vết mờ trên không trung.
Triệu đại nhân còn chưa kịp nhìn là thứ gì, cũng không có thời gian để phát ra tiếng.
Một mũi tên sắc nhọn xuyên qua cổ họng, ghim hắn xuống đất.
Triệu đại nhân lập tức không còn hơi thở.
Đám quan binh xung quanh chưa kịp phản ứng thì một bóng người cầm cung nhảy xuống từ mái nhà đối diện, lao thẳng vào nhà chính.
Hắn bỏ cung rút đao, mọi người chưa kịp phản ứng thì lưỡi đao đã cắt trúng cổ hai tên lính đang giữ Quân phu nhân, cả hai ngã xuống đất, máu loang lổ trên vạt áo của bà.
Ngoài nhà, đám quan binh ban đầu vây chặt cả viện đã bị phiên tử Đông Xưởng và Cẩm y vệ giải quyết sạch sẽ.
Vài người trong nhà sớm đã bị dọa ngây người.
Tên quan binh giữ Quân Lệnh Hoan sợ đến mức đẩy Quân Lệnh Hoan ra.
Cô bé đứng không vững, ngã về phía trước, lập tức được một bóng người nhuốm đầy máu đỡ lấy.
Quân Lệnh Hoan khóc thút thít.
Hoàn toàn không giống vòng tay của huynh trưởng, cơ thể người này rất cứng, còn toát ra mùi gỉ sắt đặc trưng của máu.
Cô bé ngẩng đầu với đôi mắt ngấn lệ, không nhìn rõ mặt hắn nhưng cô bé có thể nhìn thấy chiếc cằm sắc nhọn và máu chảy dài trên cằm.
Cô bé vẫn chưa biết thiếu niên này tên Đoạn Thập Tứ.
Đoạn Thập Tứ nhìn tên quan binh kia.
Hắn không biết dáng vẻ hắn hiện tại trông đáng sợ thế nào, mặt bê bết máu, không có cảm xúc, đôi mắt đen lạnh lùng sâu thẳm, không giống người thường mà giống một lưỡi đao nhuốm máu.
Vừa rồi hắn chỉ tình cờ đỡ được Quân Lệnh Hoan, lúc này một tay hắn còn đang cầm đao, tay còn lại đang ôm một cô bé sạch sẽ trong bộ váy vàng nhạt.
Tên quan binh trốn lui về sau.
Nhưng kế đó, thiếu niên đã bước tới.
Mũi đao xuyên qua cổ họng, máu bắn tung tóe trên mặt thiếu niên.
Tên quan binh đó không biết mình đã khơi dậy một nỗi hận thù hiếm có trong xương cốt của người thiếu có tính cách không hoàn thiện này.
Đó là ký ức đen tối khi chứng kiến cảnh phụm mẫu của hắn bị Đoạn Sùng từng đao đâm chết khi hắn còn rất nhỏ, cũng bị giam trong một góc thế này.
Tên quan binh trợn mắt chết dưới đao của Đoạn Thập Tứ.
Hắn thu đao về.
Theo thói quen thường ngày của hắn, lúc này làm xong mọi việc sẽ phục mệnh với chủ tử, rồi đi làm việc tiếp theo.
Nhưng hắn nhìn quanh một vòng liền cau mày.
Trong nhà chính có mấy thi thể, trông rất bừa bãi.
Quên mất.
Hắn quên mất chủ tử đã dặn không được để máu làm vấy bẩn phủ Vĩnh Ninh Công. Vừa rồi đều là hành vi trong tiềm thức, làm hắn quên mất chủ tử không cho hắn giếŧ người ở đây.
Đoạn Thập Tứ có chút buồn bực.
Đúng lúc này, hắn mới nhận ra, thứ mềm mềm trong vòng tay, có một mùi hương thoang thoảng mà hắn rất xa lạ.
Hắn cúi đầu.
Là một cô bé.
Vừa rồi, hắn đón lấy cô bé như bắt được đồ vật gì, nhưng lại quên mất là một người sống.
Hắn định buông Quân Lệnh Hoan thì thấy cô bé ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt hạnh ngấn nước, màu nâu sẫm rất ôn hòa đẹp đẽ. Lúc này trong mắt đầy nước, chớp chớp mắt làm giọt nước bám trên mi cũng run lên.
Cô bé thút thít, rõ ràng là bị hắn dọa sợ.
Đoạn Thập Tứ đã quen với loại dáng vẻ sợ hãi này, hắn buông lỏng tay, đặt cô bé xuống đất.
Nhưng lại nghe cô bé mềm mỏng lên tiếng.
"... cảm ơn ca ca." cô bé nhẹ nhàng nói.
Dường như có thứ gì đó chạm vào trái tim của Đoạn Thập Tứ.
Hắn lặng lẽ cùng Quân Lệnh Hoan nhìn nhau.
Hắn không biết lúc này nhìn hắn đáng sợ thế nào, ánh mắt lạnh lẽo ra sao, chỉ thấy cô bé sững sờ một lúc, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn dừng lại, sau đó mặt không cảm xúc đặt Quân Lệnh Hoan xuống, xoay người ôm quyền với Quân phu nhân.
"Thuộc hạ làm việc bất lực, sau này sẽ về thỉnh tội với chủ tử." hắn nói.
Không thể hoàn thành yêu cầu của chủ tử, khiến phủ Quốc Công nhuốm máu, là tội thứ nhất.
...... hình như đã làm cho Đại tiểu thư phủ Quốc Công sợ đến khóc, là tội thứ hai.