Trong thời gian ngắn, tin tức truyền khắp hoàng cung.
Hoàng thượng trúng độc do Hồ tướng quân hạ trong rượu, hôn mê bất tỉnh. Thái y viện dốc hết sức lực, nhưng không thể chẩn đoán Hoàng thượng đã trúng độc gì.
Như thể đột nhiên mắc phải bệnh lạ, vô cùng kỳ quái.
Dù là trúng độc hay mắc bệnh lạ, thì nhân chứng có mặt tại hiện trường đều có thể chứng minh vấn đề nằm ở ly rượu của Hồ tướng quân.
Vì vậy, Hồ tướng quân bị bắt tại trận, giam vào hình ngục.
Tuy nhiên, tra không được là loại độc gì, Hồ tướng quân không nhận tội nên việc thẩm vấn gặp nhiều khó khăn, chỉ đành tạm giam ông lại.
Chẳng qua sự chú ý của mọi người không đổ dồn vào Hồ tướng quân.
Đến khoảng canh ba, phía sau điện Vĩnh Lạc, Thái y ra ra vào vào, phía trước điện Vĩnh Lạc, gần như hầu hết bá quan văn võ đang đứng chờ, trong trắc điện, chúng phi tần khắp cung chen chúc.
Mọi người im thin thít, nhưng lòng dạ ai nấy đều như lửa đốt, hoang mang lo sợ, chỉ có thể đi qua đi lại.
Thái y liên tục ra vào truyền lời rất nhiều lần, ai cũng nói mạch tượng của Bệ hạ rất kỳ lạ, đó là bệnh trạng chưa từng gặp bao giờ, không thể chẩn đoán được là bệnh gì.
Càng như vậy thì không khí càng nặng nề, vẻ mặt của mọi người cũng dần trở nên sợ hãi.
Giang hoàng hậu ngồi trên cao ở trắc diện, đưa tay đỡ trán.
Mọi người càng loạn, thì bà càng không thể loạn. Trong cung không có Thái hậu, hiện giờ trên dưới trong cung, bà là người duy nhất có thể làm chủ.
Tuy nhiên, giống như những người khác, bà không biết Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, cũng không biết tình hình sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Hoàng thượng đang tuổi tráng niên, thân thể luôn khỏe mạnh, trong triều trong cung trật tự, nên không hề có ý định lập trữ quân.
Vậy mà giờ, Hoàng thượng thình lình gặp nạn, không ai biết tiếp theo phải làm gì.
Giang hoàng hậu đè nén lo lắng hoảng sợ, vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng ngồi ở chỗ của mình.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện cho vua Thanh Bình.
Tuy nói cảm tình giữa bà và vua Thanh Bình lạnh nhạt, nhưng dù gì vẫn là phu thê và quân thần nhiều năm. Về công, bây giờ chỉ khi vua Thanh Bình tỉnh lại, triều đình hậu cung mới không đến mức hỗn loạn. Về tư, bà cũng lo lắng cho vua Thanh Bình, không muốn thấy ông xảy ra chuyện gì.
Đến lượt vị Thái y thứ ba đến báo, nói tình trạng của vua Thanh Bình không hề biến chuyển, vì độc chưa được xác định, chúng phi tần bắt đầu lo lắng nhỏ giọng bàn luận.
"Người này rốt cuộc đã hạ độc gì, đã lâu vậy rồi sao còn chưa tra được?"
"Người này không phải vừa được Hoàng thượng ban thưởng, ngày mai chuẩn bị khởi hành sao? Sao làm ra chuyện hồ đồ như vậy vào lúc then chốt này ..."
"Quả thật là lòng người khó đoán, Hoàng thượng nhất định không được xảy ra chuyện gì đó ..."
Giang hoàng hậu hắng giọng, mọi người lập tức yên lặng.
Tuy vị hoàng hậu nương nương này ngày thường dịu dàng ôn hòa, tính tình rất tốt, nhưng hiện tại bà là người duy nhất trong cung có tiếng nói. Bây giờ Hoàng thượng phúc họa khó lường, nên không dám chọc vào bà trong lúc cấp bách này.
Giang hoàng hậu quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thục quý phi.
Lúc này, khuôn mặt nàng đã lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cùng mọi người im lặng trông chừng ở đây.
Giang hoàng hậu biết tính tình Thục phi như đứa trẻ, nếu nói tình cảm, yêu thương gì đó, quả thật không đến mức ấy. Nhưng Hoàng thượng đã sủng ái nàng nhiều năm như vậy, luôn đối tốt với nàng, bây giờ Hoàng thượng xảy ra chuyện, nàng dĩ nhiên rất khó chịu.
"Thục quý phi." Giang hoàng hậu nói "Nếu cảm thấy không khỏe thì không cần gắng gượng, long thai trong bụng mới quan trọng."
Thục quý phi nhìn bà.
"Không cần, Hoàng hậu nương nương." nàng nói "Thần thϊế͙p͙ chịu được."
Giang hoàng hậu biết nàng cứng đầu nên không khuyên nàng nữa.
"Đi, đến Ngự thiện phòng nấu một bát canh an thần cho Thục quý phi." Giang hoàng hậu nhìn sang nữ quan bên cạnh.
Nữ quan nhận lệnh, rồi lui ra ngoài.
Trắc điện lại chìm vào im lặng.
Ánh mắt của Giang hoàng hậu dừng trên hành lang giữa trắc điện và chính điện.
Cách một hành lang dát vàng nạm ngọc, bên kia bức màn là văn võ bá quan đang chờ đợi.
Dưới bức màn, mơ hồ nhìn thấy giày gấm và triều phục tới tới lui lui.
Vừa lúc đó, bức màn được vén lên.
Một tiểu thái giám khom lưng chạy tới trắc điện.
Chúng phi tần nhìn, nhưng tiểu thái giám không chớp mắt, bỏ qua phi tần trong điện, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu.
"Chuyện gì?" Hoàng hậu trầm mặc nhìn tiểu thái giám.
Tiểu thái giám chỉ nói "Nô tài tới truyền lời cho nương nương."
Giang hoàng hậu ra hiệu cho tiểu thái giám đứng dậy.
Nghe vậy, chúng phi tần trong điện đều nín thở tập trung, muốn nghe thấy chút gì đó trong lời thì thầm của hai người.
Mà tiểu thái giám ghé vào tai Giang hoàng hậu nhỏ giọng nói một câu, sau đó lại lui ra ngoài.
Trong điện ngoài Giang hoàng hậu, thì không có ai nghe thấy những gì tiểu thái giám nói.
Nhưng mọi người thấy sắc mặt Giang hoàng hậu trắng bệch.
Bà trầm mặc hồi lâu, mới gật đầu với tiểu thái giám.
"Đi báo lại, bổn cung biết rồi." bà nói.
Tiểu thái giám lui xuống
Chúng phi tần đều nhìn sắc mặt của bà, lãnh đạm còn cứng ngắc nhìn một vòng trong điện.
Những lời mà tiểu thái giám vừa nói vang vọng bên tai.
"Nương nương, Giang tướng nói, nương nương phải chuẩn bị cho việc Hoàng thượng không thể tỉnh lại."
Mọi người vẫn tiếp tục trông chừng.
Mãi đến sau nửa đêm, chân trời dần sáng, trời sao cũng dần biến mất.
Hậu điện truyền đến tiếng hỗn loạn, như có thứ gì đó đổ vỡ, lại như một đám Thái y chen nhau như ong vỡ tổ.
Giang hoàng hậu cau mày.
"Dìu bổn cung đi xem." bà giơ tay lên, nữ quan bên cạnh nhanh chóng dìu bà.
Chúng phi tần đều nhìn về hướng bà rời đi, sau khi bức màn được vén lên, các đại thần ở ngoài điện loạn xì bát nháo, nhao nhao đi vào hậu điện.
"Chuyện này là sao?" Giang hoàng hậu nôn nóng hỏi.
Chỉ thấy một thái giám vừa lăn vừa bò ra khỏi đám đông, quỳ trước mặt Giang hoàng hậu.
"Nương nương!" thái giám đó mặt như đưa đám quỳ rạp xuống đất.
Giang hoàng hậu sợ tới mức sắc mặt tái xanh, thân thể chấn động, vịn lấy nữ quan bên cạnh.
"Bệ hạ thế nào rồi?" bà run rẩy hỏi.
Thái giám đó quỳ xuống nói "Thái y nói, kinh mạch của Bệ hạ đột nhiên tắc nghẽn, hiện tại thân thể cứng đờ, thuốc thang hay châm cứu cũng không có tác dụng. Tuy đã giữ được mạng, nhưng dù Bệ hạ có tỉnh lại thì sợ là thân thể không cử động được nữa, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng thuốc kéo dài tính mạng!"
Chân Giang hoàng hậu mềm nhũn, bà gần như ngã quỵ xuống đất.
Hai nữ quan bên cạnh nhanh chóng dìu bà.
Giang hoàng hậu nhìn thẳng thái giám đó.
"Vậy Bệ hạ ... khi nào mới có thể bình phục?" bà run rẩy hỏi.
Thái giám đó cứ khấu đầu, nhưng không trả lời.
Giang hoàng hậu liền hiểu.
Vua Thanh Bình lần này ... e là không thể bình phục rồi.
---------
Trời cũng gần sáng.
Nước một ngày không thể không vua. Đại sự trong triều không thể chậm trễ vì chuyện của vua Thanh Bình, tấu chương cũng cần có người xử lý.
Hơn nữa ... vua Thanh Bình lần này không có khả năng bình phục.
Nhưng ông vẫn còn sống, dĩ nhiên không thể lập tân đế. Nhưng mà vẫn cần có một hoàng tử thay quyền chấp chính.
Như vậy, quyền lực của vị hoàng tử này từ nay về sau dĩ nhiên ngang với quân vương, chỉ là thiếu danh phận mà thôi. Nhìn tình trạng này của vua Thanh Bình, ngẫm lại cũng không chống đỡ được bao lâu, đến lúc đó vị điện hạ thay quyền chấp chính đương nhiên sẽ là vị quân vương kế tiếp.
Sau khi Thái y đưa ra kết luận, chúng đại thần đều tập trung ở tiền điện, không ai rời đi, nhưng cũng không ai lên tiếng trước.
Bọn họ biết bọn họ phải đợi được một kết quả.
Một lúc lâu sau, Hoàng hậu được nữ quan dìu từ hậu điện bước tới.
Chúng đại thần đứng dậy hành lễ, chờ Hoàng hậu ngồi xuống ghế phượng.
"Hoàng hậu nương nương." chúng đại thần vừa đứng lên, Hứa tướng liền bước ra khỏi hàng, hành lễ với bà "Bệ hạ gặp kiếp nạn này, thần vô cùng đau buồn. Nhưng đau buồn cũng không thể quên việc nước. Nếu Đại Ung vì chuyện này mà đại loạn, hẳn là khi Bệ hạ bình phục cũng sẽ thấy đau lòng."
Hai mắt Giang hoàng hậu có chút sưng lên.
"Hứa tướng nói rất đúng." bà dừng lại, giọng có chút yếu ớt, khẽ nói.
"Vì vậy, thần khẩn cầu Hoàng hậu nương nương quyết định, tìm một hoàng tử thích hợp, tạm thời sắc phong Thái tử, thay Hoàng thượng xử lý quốc sự." Hứa tướng hành lễ nói.
Giang hoàng hậu nhìn ông.
Ăn cháo đá bát, trước giờ là vậy.
"Bổn cung cũng có ý này." bà nói "Chỉ không biết các vị đại nhân có thượng sách gì?"
Bà biết, quyết sách không thể hỏi một mình Hứa tướng.
Bà biết rõ hơn ai hết Hứa tướng đang nghĩ gì. Tuy nhiên, trong triều hiện nay không chỉ có Hứa gia lớn mạnh, hiện giờ Hứa gia tổn thương nguyên khí, có thể lên tiếng, vẫn là phụ thân bà.
Bà cũng biết phụ thân sẽ không ôm lòng riêng trong chuyện này. Hoán nhi không có tài làm vua, phụ thân sẽ không đẩy Hoán nhi vào vị trí đó.
Quả nhiên, Giang tướng bước ra.
"Thần khẩn cầu Hoàng hậu nương nương, nhanh chóng triệu Quảng Lăng vương điện hạ về kinh." ông nói.
Mọi người có mặt đều không ngạc nhiên.
Hơn một năm qua, Quảng Lăng vương mạnh mẽ quyết đoán thế nào, được vua Thanh Bình coi trọng ra sao, ai nấy đều nhìn ra được. Bây giờ nếu vua Thanh Bình vẫn còn tỉnh táo, nhất định sẽ để Quảng Lăng vương tiếp quản giang sơn.
Trong phút chốc, không ai phản bác lại.
Đây chính là điều mà Giang hoàng hậu muốn.
"Nếu đã như vậy ..." bà nói.
"Xin Hoàng hậu nương nương nghe thần nói một câu." Hứa tướng nói "Quảng Lăng vương hiện đang ở Giang Nam, Hoàng thượng có chỉ, lệnh ngài ấy toàn quyền giám sát trị thủy Giang Nam. Hiện tại Vân Nam vương làm loạn, Hoàng thượng cũng lệnh cho Quảng Lăng vương xuôi về phía Nam dẹp loạn. Tuy Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không thể vì vậy mà kháng chỉ ý của Hoàng thượng được!"
Nói rồi ông ta quỳ xuống.
Giang hoàng hậu biết ông ta đang giở trò.
Thánh chỉ lệnh Tiết Yến đến Giang Nam, lệnh Tiết Yến dẹp loạn đương nhiên là do Hoàng thượng ban hạ. Nhưng bây giờ, Hoàng thượng không thể tỉnh lại, dĩ nhiên cũng không thể thu hồi thánh chỉ.
Ông ta khăng khăng dùng thánh chỉ đó với ý đồ vây Tiết Yến ở phía Nam.
Trị thủy Giang Nam, bình định Vân Nam vương, chuyện nào cũng phải mất thời gian gần một năm hơn. Trong triều không thể đợi hắn lâu như vậy, hắn phải "thực hiện" chỉ ý của vua Thanh Bình, từ đó kéo hắn ra ngoài, trực tiếp loại bỏ Tiết Yến.
Giang hoàng hậu nhất thời cảm thấy tức giận.
Giang tướng hỏi ngược lại "Vậy theo ý của Hứa tướng thì vị điện hạ nào thích hợp? Có phải là Tứ điện hạ có quan hệ huyết thống với ngài không?"
Giang tướng nói thẳng, chọc thủng ý đồ vòng vo của Hứa tướng, để ông ta không thể đẩy ngôi vị cho cháu ngoại của mình.
Nhưng lại nghe thấy Hứa tướng cười lạnh.
"Quan hệ huyết thống? Nghi tiệp dư nương nương đã chết, trước khi chết còn cắt đứt quan hệ cha con với thần. Tứ điện hạ không có mẫu thân, chỉ có Bệ hạ là người thân duy nhất, hiện giờ với thần, còn có quan hệ huyết thống gì nữa?"
Nói xong, ông quay người nói với chúng đại thần "Đại điện hạ không ở Trường An, Nhị điện hạ đã đến tuổi đội mũ nhưng chưa vào triều, các vị điện hạ khác đều còn nhỏ. Bây giờ, chỉ có có thể nắm giữ trọng trách trong triều, cũng chỉ có một mình Tứ điện hạ."
Bá quan đều sững sờ, sau đó có vài quan viên khôn khéo, vốn theo phe Hứa gia quỳ xuống nói "Thần tán thành!"
Sau đó, không ít quan viên theo phe Hứa gia, cũng như một số người ngã theo chiều gió xem xét tình hình cũng quỳ xuống tán thành, nhất thời một nửa đại điện đã quỳ xuống.
Trong mắt Hứa tướng ẩn giấu vài phần đắc ý, ngẩng đầu nhìn Giang hoàng hậu.
"Ngươi ..." Giang hoàng hậu biết mình bị ép tới đường cùng.
Kế đó, quan viên thuộc phe Giang gia lập tức đứng lên.
"Quảng Lăng vương điện hạ và Đại điện hạ không có ở Trường An, chúng ta không ai có thể làm chủ." quan viên đó nói "Chuyện này quan trọng, thần khẩn cầu nương nương nhanh chóng triệu tất cả điện hạ về kinh để cùng nhau bàn bạc!"
Nhưng đúng lúc này, một người xuất hiện trước cửa.
Mọi người nhìn ra ngoài thấy Hứa Tông Luân đang đứng đó.
Theo sau hắn, là các võ tướng cùng vào cung hôm qua. Nhóm người này vừa vội vàng trở về từ Thận Hình Ti.
Ngay lập tức, các võ tướng chặn kín cửa điện rộng rãi.
Ai cũng không dám lên tiếng.
"Vị đại nhân này, ngài nhất quyết kháng chỉ của Bệ hạ sao?" Hứa Tông Luân chậm rãi hỏi.
"Rõ ràng là ta ..."
"Dù là ai, mạt tướng cũng không cho phép ai làm ra chuyện kháng chỉ." Hứa Tông Luân ngắt lời quan viên đó.
"Quảng Lăng vương đã nhận lệnh, thì không thể kháng chỉ. Một trăm ngàn tướng sĩ Tần Môn quan cùng chung một lòng với mạt tướng, bảo vệ chỉ ý của Bệ hạ." hắn nói "Hiện giờ, các tướng sĩ đã bao vây thành Trường An, quyết không để ai có ý kháng chỉ."