Tà Thiếu Dược Vương

Chương 126: Cứu sống lão Đan Vương

Minh Ngọc sơn trang, thời khắc này biển lửa ngập trời, Địa Hỏa Đại Trận bị công kích không ngừng phản kích, không ngừng chèn ép cùng đại trận yêu thú bên ngoài, cùng với người trong đại trận không ngừng đụng nhau, uy thế khủng bố kinh người.

Thỉnh thoảng có một số yêu thú lực công kích cường đại đánh xuyên thủng Địa Hỏa Đại Trận từ bên ngoài xông vào trong phạm vi Minh Ngọc sơn trang, lập tức liền dẫn tới một phen chém giết; hoặc là tạo thành một chỗ hư hại, giống như đại kiếp thiên địa, vẫn thạch từ trên bầu trời rơi xuống thành thị của người thế tục bình thường... trông thật kinh người.
- Hãy khởi động trận pháp bảo vệ, chặn lại những con yêu thú xông vào phá hủy trận pháp kia! Đáng ghét! Bọn chúng có đại yêu hóa hình trợ giúp, lập tức thông báo với gia gia, thỉnh cầu Thái thượng trưởng lão ra tay tương trợ! Lúc này ở bên trong Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Nhân Long đã bể đầu sứt trán bị cục diện trước mắt làm cho rối loạn đầu trận tuyến.

Bởi vì hiện tại trận thế đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, mà cường giả siêu cấp còn không có xuất hiện, trong khi đại yêu hóa hình bên phía yêu thú liên tục ra tay, mượn đại trận bên ngoài cùng một lúc không ngừng đánh xuyên thủng Địa Hỏa Đại Trận dẫn vào một số yêu thú cấp chín.

Những con yêu thú cấp chín này, tuy rằng sau khi tiến vào thực lực giảm bớt nhiều, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với Thần Thông Cảnh tầng tám, tầng chín, mỗi một con vào được đều sẽ tạo thành phá hủy to lớn, còn có tổn hại do trận pháp công kích tạo thành. Thời khắc này cả Minh Ngọc sơn trang cũng tổn thất thảm trọng, chiến hỏa liên tục.

Nhưng dưới tình huống thế này, Ngọc Thành vẫn không xuất hiện, thậm chí không có một Thái thượng trưởng lão nào đi ra, điều này làm cho Ngọc Nhân Long không biết nên ứng phó như thế nào.

Bên ngoài bắt đầu chiến đấu thảm thiết, tình huống nguy cấp, mà bên trong Minh Ngọc sơn trang còn hung hiểm hơn bên ngoài.

Một cái... hai cái... ba cái...

Nhậm Kiệt cũng không biết mình đã loại bỏ bao nhiêu phương pháp. Không phải là không có biện pháp giải quyết, chẳng qua là biện pháp thực tế thích hợp với giai đoạn hiện tại lại không có.

Không có biện pháp an toàn ổn thỏa, vậy chỉ có thể... liều một phen! Nhậm Kiệt nghĩ hết cách, tìm được một loại biện pháp tương đối ổn thỏa, nhưng cuối cùng vẫn là không được: biện pháp ổn thỏa đều là hiện tại điều kiện khách quan không cho phép, cũng không có thời gian để làm như vậy. Cuối cùng Nhậm Kiệt chỉ đành phải quyết tâm liều một phen, dùng một phương thức cực kỳ nguy hiểm.

- Trước dùng biện pháp, tận lực ngưng tụ lực lượng băng hàn đến tứ chi và những chỗ thân thể khác của lão Đan Vương, chủ yếu là giữ lại đầu óc... Mau mau! Nhậm Kiệt dùng thần thức thông báo với Ngọc Thành.

Tuy rằng quyết định này của Nhậm Kiệt làm cho tim Ngọc Thành như sắp nhảy ra ngoài, nhưng đến nước này rồi, Ngọc Thành cũng không chút do dự, bởi vì Nhậm Kiệt và Ngọc Trường Không nói cùng một câu nói luôn khắc sâu trong lòng của lão: không có lựa chọn khác.

Ngọc Thành lập tức khống chế đại trận, không ngừng ngưng tụ lực lượng băng hàn của âm hồn Ngọc Trường Không phóng ra ngoài, ép đi trở vào trong thân thể lão Đan Vương Ngọc Trường Không. Rất nhanh một cánh tay còn lại, hai chân, bụng dưới của Ngọc Trường Không... toàn bộ bị một lớp hàn băng ngưng tụ, dần dần hàn băng này còn đang không ngừng lan tràn lên phía trên, rất nhanh đã lan tràn đến ngực của lão Đan Vương.

- Ư? Đúng lúc này, lão Đan Vương Ngọc Trường Không khẽ phát ra tiếng "Ư" nhẹ, ánh mắt chậm rãi mở ra, tuy rằng hướng của lão lệch với Nhậm Kiệt, nhưng ánh mắt mở ra lại giống như nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt.

- Không có biện pháp tốt nào khác, cửu tử nhất sinh, liều một phen phá vỡ cục diện bế tắc! Ta chỉ huy, ngài dựa theo ta nói làm theo!

Nhậm Kiệt lập tức dùng thần thức, liên lạc với lão Đan Vương Ngọc Trường Không vừa mới thanh tỉnh.

- Tốt lắm, nên làm như thế nào? Ngọc Trường Không trả lời vô cùng ngắn gọn.

Nhậm Kiệt chỉ dẫn, Ngọc Trường Không nhanh chóng bảo vệ các bộ vị yếu hại trong cơ thể mình, sau đó nén ép lực lượng âm hồn, trong nháy mắt lực lượng dương hồn lớn mạnh.

"Ầm..." Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lần nữa truyền vào một tiếng nổ cực to, cả phòng ngầm lại lần nữa rung chuyển, mà ngay sau đó không ngờ một thanh âm lại xuyên qua trận pháp cùng phù văn trong phòng dưới đất truyền vào.

- Ha ha... Ngọc Trường Không! Minh Ngọc Đan Vương ngươi không phải quang minh lỗi lạc muốn bảo vệ thiên hạ tru diệt bổn vương sao? Hiện tại bổn vương đã phá hết Địa Hỏa Đại Trận của Minh Ngọc sơn trang, nếu còn không ra ta sẽ giết sạch toàn bộ con cháu đời sau của ngươi! Mau lăn ra đây cho ta, lăn ra đây... Thanh âm của Cửu Đầu Long Vương vang vọng, uy thế kinh người.


- Cái gì? Cửu Đầu Long Vương...

- Trời ạ! Tại sao là tên yêu nghiệt này?

- Cửu Đầu Long Vương đánh tới Minh Ngọc sơn trang rồi sao? Ngay cả đại trận bảo vệ sơn trang cũng phá hết, làm sao bây giờ?

Lần này, các cường giả siêu cấp đang vận hành trận pháp, lập tức có một số người có chút không kiên trì được, lo lắng dao động ngồi không yên.

- Cửu Đầu Long Vương bố trí đại trận bên ngoài, tất cả mọi người chỉ có thể vào không thể ra, bổn gia chủ cũng vì vậy mới vào được. Hiện tại nếu như không đồng tâm hiệp lực cứu sống lão Đan Vương, thì mọi người đều chỉ có một đường chết! Nghịch thiên tu đạo, không bền lòng, không có nghị lực, không có định lực thì sao có thể có thành tựu! Trận pháp trong này vừa dao động, Nhậm Kiệt đang chỉ dẫn cho lão Đan Vương lập tức cảm nhận được, thần thức vừa động trong nháy mắt thanh âm của hắn vang lên ở trong đầu tất cả cường giả siêu cấp, bao gồm cả Ngọc Thành.

Nói rất đơn giản rất trực tiếp, không có cầu kỳ, không có đạo lý huyền diệu, nhưng lại có một loại tác dụng thanh tâm, làm cho mọi người trong nháy mắt kiên định lại, ổn định lại... trong nháy mắt đại trận cũng vận hành ổn định trở lại.

Trong lòng những người này đều là kinh ngạc một trận, bọn họ đâu biết rằng thời điểm này thần thức của Nhậm Kiệt đang ở trong tình trạng Thánh nhân luận đạo, tác động lên thần thức dĩ nhiên dẫn theo một chút đặc biệt, độc đáo. Mặc dù chỉ là một câu nhắc nhở, nhưng cũng làm cho bọn họ có cảm giác như được tưới mát.

Mà giờ này ở bên ngoài Minh Ngọc sơn trang, Địa Hỏa Đại Trận đã bị phá vỡ, đại trận của yêu thú bức tới gần. Tuy rằng trận pháp bên trong Minh Ngọc sơn trang đều đã khởi động, nhưng đối mặt với đại trận bên ngoài chèn ép công kích, đông đảo yêu thú điên cuồng tấn công... cũng đã lung lay sắp đổ.

Ngay lúc thanh âm của Cửu Đầu Long Vương vang lên, Ngọc Nhân Long đều sắp ngã quỵ, làm sao ngăn cản?

Đối phương có đông đảo đại yêu hóa hình, còn có Cửu Đầu Long Vương, là đại yêu hóa hình siêu cấp trong truyền thuyết đã đến gần Thiên Yêu kia, mình bên này ngay cả một Thái thượng trưởng lão Âm Dương Cảnh cũng không có. Trước đó Ngọc Nhân Long còn không có để ý, thậm chí không có Thái thượng trưởng lão hắn còn rất vui vẻ, bởi vì không có người ước thúc hắn có thể mặc sức thi triển, tận tình quản lý Minh Ngọc sơn trang theo ý của mình... Nhưng giờ này, hắn cũng cảm thấy rất bất lực.

Mà giờ khắc này ở trong đại điện Minh Ngọc sơn trang, mập mạp nhận được dược vật từ người của Minh Ngọc sơn trang đưa tới, đã cứu chữa tốt cho các thị vệ bị thương qua cơn nguy hiểm. Lúc này mọi người đều đang chờ đợi.

Bởi vì trước khi đi Nhậm Kiệt đã có thông báo, bọn họ đều ở đây đợi, đến lúc cuối cùng nếu không được thì sẽ liều mạng xông ra.

Trong tay mập mạp đang nắm một khối linh ngọc, tới thời điểm mấu chốt sẽ bóp nát, đây là tín hiệu thông báo cho Nhậm Kiệt biết bên này đã không xong. Lúc này tuy rằng bên ngoài yêu thú xông vào không ít, liều mạng chém giết cùng người của Minh Ngọc sơn trang. Thậm chí có một số vọt tới gần chém giết cùng Đồng Cường bọn họ đang canh giữ ở chung quanh linh thú tọa giá, nhưng mập mạp còn chờ đợi, chờ đợi tin tức của Nhậm Kiệt bên kia.

"Răng rắc... Rắc..." Lão Đan Vương Ngọc Trường Không đang ở bên trong Minh Ngọc sơn trang, thân thể lão trừ cái đầu, những chỗ khác hoàn toàn bị đóng băng, nhưng lúc này được Nhậm Kiệt chỉ dẫn, từng bước một làm theo Nhậm Kiệt, dần dần lại dẫn một phần lực lượng hỏa diễm đã khống chế đi vào thân thể trước đó, bắt đầu từ từ hóa giải lực lượng băng hàn ở lớp bên ngoài.


Trong quá trình hóa giải Nhậm Kiệt chỉ dẫn từng bước một, lực lượng băng hàn bên ngoài cơ thể Ngọc Trường Không từ từ tiêu tán, rồi lực lượng băng hàn tiêu tán kia từ từ bị ngọn lửa hấp thu, ngọn lửa kia cũng dần dần không còn xung động như trước.

Dương hồn của Ngọc Trường Không từ từ trở nên không còn hung mãnh như trước, dễ dàng khống chế; âm phong, sát khí, băng hàn lực bên trong âm hồn cũng từ từ ổn định, đang không ngừng trung hòa.

Thời điểm này tuy rằng đang dần dần chuyển biến tốt, nhưng Nhậm Kiệt cùng Ngọc Trường Không đều biết: Lúc này là Ngọc Trường Không giống như đang ở trên vách đá cao vạn trượng, chỉ sơ sẩy một chút là rơi xuống tan xương nát thịt, hoàn toàn diệt vong. Ngọc Trường Không tuy rằng tâm cảnh rất cao, từng bước một làm theo chỉ dẫn của Nhậm Kiệt, nhưng trong lòng của lão lại cố nén rúng động.

Bởi vì mỗi một bước đều vô cùng kinh hiểm, mà mỗi một câu nói của Nhậm Kiệt đều chính xác đến mức khiến chính lão cũng bất ngờ, kinh sợ. Làm sao hắn có thể biết rõ ràng như thế? Dù là chính mình cũng không rõ lắm tình huống trong cơ thể mình cùng với biến hóa tiếp sau, hắn lại rõ như lòng bàn tay! Điều này cũng quá kinh khủng đi!

Nhưng thời điểm này lão cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, tận lực ổn định tâm thần, từng bước dung hợp tu luyện.


Từng bước kinh hiểm, biết bao khó khăn, nhưng thật ra tốc độ này lại mau đến kinh người, bởi vì cho dù là thân thể của lão Đan Vương Ngọc Trường Không, cũng không có khả năng bị lực lượng này đóng băng một thời gian lâu dài; cái đầu cũng không có khả năng chứa lực lượng hỏa diễm của dương hồn quá lâu.

Cho nên ở trong mắt người ngoài, chẳng qua không tới nửa khắc, lực lương băng hàn, lực lượng hỏa diễm ở chung quanh thân thể Ngọc Trường Không lại toàn bộ biến mất, hoàn toàn trở về trong thân thể lão, thân thể lão cũng khôi phục bình thường, hình thành một lực lượng mênh mông ở trong thân thể.

Thành công! Lại thực sự thành công rồi?

Tuy rằng còn không biết tình huống cụ thể, nhưng Ngọc Thành cùng tất cả cường giả siêu cấp đang khống chế trận pháp đều không áp chế nổi nỗi vui mừng.

Như Nhậm Kiệt đã nói, sống chết của lão Đan Vương, thời điểm này cũng là sống chết của họ, đương nhiên bọn họ rất vui mừng.

Ai cũng khó mà tin được, tên tiểu tử này lại có thể làm được!

Khi thấy Ngọc Trường Không rốt cục ổn định lại âm hồn, dương hồn, từ từ ngưng tụ một thể, Nhậm Kiệt cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, thần thức thu hồi một chút, Ngọc Hoàng Quyết trong cơ thể tự động vận hành.

"Bịch bịch bịch..." Lần vận hành này hắn vốn không cần gấp gáp, khí kình trong cơ thể vốn đã vận chuyển nhanh chóng, trong nháy mắt lại bạo phát gia tăng tới trình độ nhất định, trong nháy mắt vòng tròn khí kình trong cơ thể ngưng tụ bùng nổ, đột phá...

Nhậm Kiệt cũng rất vui mừng, không ngờ ở vào thời điểm này lại đột phá đến Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín. Chẳng những đột phá, hơn nữa lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện, thần thức của mình rồi lại lần nữa tăng vọt, đã đạt đến trình độ Thần Thông Cảnh đại viên mãn.

Đây mới là điểm Nhậm Kiệt thực sự vui vẻ. Loại thần thức này chỉ cần hơi chút thúc giục, Nhậm Kiệt hiểu biết và vận hành đối với Luyện Thể Thiên của Ngọc Hoàng Quyết cũng nhanh hơn rất nhiều. Mượn lần này đột phá, Nhậm Kiệt nhanh chóng vận hành, thời điểm này hắn còn ở trong đoạn phim đặc thù của Thánh nhân luận đạo, vòng tròn khí kình trong cơ thể ngưng tụ với tốc độ vượt qua lúc bình thường, 9216 vòng tròn khí kình lại rất nhanh toàn bộ ngưng tụ xong, mà Ngọc Hoàng Quyết trong cơ thể cũng vận chuyển gấp mười lần so với lúc bình thường. Thân thể hắn ở trong hoàn cảnh độc đáo này lại nhanh chóng hoàn thành thừa nhận trọng lực, áp lực giai đoạn đầu.

Hơn nữa Nhậm Kiệt còn cảm nhận được, thần thức cùng đại cảnh giới của mình còn tại tăng lên. Đến lúc này Nhậm Kiệt mới chú ý tới, Ngọc Thành lấy ra linh ngọc giá trị 7000, 8000 vạn tiền ngọc đã còn dư lại không có mấy.

Lần này thật là sảng khoái nha! Trước đây hao phí nhiều linh ngọc như vậy còn cảm giác có chút thua thiệt, tuy nhiên lần này cái gì cũng thu lại. Tuy rằng chủ yếu là trợ giúp lão Đan Vương, nhưng trong quá trình này bản thân mình thu được ích lợi cũng không ít, nhất là ích lợi của mình sau này.

Theo thần thức, đại cảnh giới cùng công pháp Ngọc Hoàng Quyết trong cơ thể Nhậm Kiệt vận chuyển tăng lên, tốc độ tiêu hao linh ngọc cũng đạt tới trình độ khủng bố! Linh ngọc còn dư lại giá trị hơn một ngàn vạn tiền ngọc trong chớp mắt đã sắp tiêu hao hết.

"Ầm..." Trong khoảnh khắc này, Nhậm Kiệt cảm nhận được thần thức của mình rốt cục đột phá một cái chướng ngại đặc thù, rõ ràng tăng lên một đại cảnh giới, cách biệt một trời một vực so với trước đây. Ngay cả vòng tròn khí kình trong cơ thể mình cũng trong nháy mắt này lần nữa hoàn toàn vỡ vụn. Không ngờ bởi vì tăng lên độc đáo này, Nhậm Kiệt liên tiếp tăng lên hai tầng, lực lượng trực tiếp từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám đạt tới Luyện Thể Cảnh đại viên mãn; về phần thần thức cùng đại cảnh giới của hắn đã bước vào trình độ Âm Dương Cảnh.

Ngay trong nháy mắt này, linh ngọc cũng hoàn toàn tiêu hao hết. Không đợi Nhậm Kiệt vui mừng, trước khi lui ra khỏi đoạn phim Thánh nhân luận đạo kia, Nhậm Kiệt rõ ràng cảm nhận được vốn từ trước tới giờ mình ở trong Thánh nhân luận đạo chỉ có thể ở một khoảng cách xa nhất định, thì lúc này vị trí thần thức đã tiến về phía trước một chút.

Cũng giống như một người nhìn ngọn núi phía xa, quanh quẩn tại chỗ đã rất lâu rồi, đột nhiên bước một bước về phía trước. Mặc dù chỉ là một bước, nhưng Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được rõ ràng có điều khác biệt. Chỉ có điều khoảnh khắc đó qua quá nhanh, trong nháy mắt hết thảy đều biến mất.

"Đừng! Đừng vậy chứ!" Nhậm Kiệt hận không thể nắm bắt lại thời điểm đó, bởi vì trong nháy mắt hướng tới trong đoạn phim đó, hắn có cảm giác huyền diệu giống như lần đầu tiên đi vào trong đoạn phim.

Khoảnh khắc này, Nhậm Kiệt gần như không nhịn được, muốn dùng hết toàn bộ linh ngọc thượng phẩm chiếm được từ tên sát thủ chứa trong nhẫn trữ vật, để mở ra lại đoạn phim.

Nhưng cũng may mà Nhậm Kiệt còn không có bị kích động đến mức đó, cố để cho mình nhanh chóng tĩnh táo lại. Bởi vì nhìn theo tốc độ tiêu hao lúc sau cùng, tuy rằng còn có trên trăm khối linh ngọc thượng phẩm, nhưng phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu. Hơn nữa hiện tại mình vừa mới đột phá, đang cần ổn định lực lượng, nếu lại lần nữa mở ra đoạn phim mà số lượng linh ngọc không lớn, tác dụng cũng không lớn.

Nhưng một chút cuối cùng thần thức ở tại trong đoạn phim di chuyển về phía trước đó, vẫn còn làm cho Nhậm Kiệt vô cùng vui mừng, vô cùng vui vẻ. Biến hóa này coi như là một bắt đầu tốt, có lẽ mình sẽ có cơ hội đến thật gần, thật sự tiếp xúc với Thánh nhân, hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra...

Ngẫm lại cũng cảm giác rất kích động, tuy nhiên làm cho Nhậm Kiệt kích động hơn chính là lực lượng của mình, không ngờ lại từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám đạt tới Luyện Thể Cảnh đại viên mãn, mà thần thức cùng đại cảnh giới lại đạt tới trình độ Âm Dương Cảnh. Sở dĩ điều này làm cho Nhậm Kiệt hưng phấn hơn, bởi vì Nhậm Kiệt biết rất rõ, thực lực của bản thân mới là căn bản hết thảy: Muốn làm nghề rèn bản thân phải mạnh mẽ mới được.

- Vỡ nát cho bổn vương... Nhưng đúng lúc này, lại vang lên thanh âm của Cửu Đầu Long Vương. Lần này mọi người đều cảm nhận được một khí tức cùng lực lượng mênh mông. Bởi vì Ngọc Trường Không đã có thể tự mình vận hành, cho nên mọi người cũng đều có thể phóng thần thức ra ngoài dò xét. Thần thức Nhậm Kiệt cũng là Âm Dương Cảnh, trong nháy mắt liền biết rõ tình hình bên ngoài.

Giữa bầu trời, một cái hư ảnh long trảo cực kỳ to lớn đang ấn xuống, một tầng đại trận cuối cùng của Minh Ngọc sơn trang vỡ nát tan tành, dưới lực lượng ép xuống, người chủ trì trận pháp chết rất nhiều, ngọn núi bên trong sơn trang cũng nổ tung, đại điện lung lay sắp đổ...

Hư ảnh long trảo to lớn kia che phủ trời đất, là thế không thể ngăn cản, trận pháp sơn trang không chịu nổi, vật kiến trúc bên trong sơn trang cũng toàn bộ vỡ nát tan tành.

- Con trùng chín đầu kia! Lúc trước chặt đứt ba đầu của ngươi, xem ra ngươi còn không có học được gì! "Ầm!" Đúng lúc này, lão Đan Vương Ngọc Trường Không hơn một năm ngồi một chỗ, vừa mới khôi phục một chút, vừa mới ổn định lại âm hồn, dương hồn... đột nhiên mở choàng hai mắt ra, không có người nào thấy lão có bất kỳ động tác gì, nhưng ngay sau đó thân mình lão đã hiện ra ở giữa không trung...